Trong điện thoại, giọng Lý Thượng gần như muốn nổ tung.
"Trời ơi! Đại ca, cậu đi thật á?!"
Tống Ải nhíu mày, đưa điện thoại ra xa một chút, sốt ruột nói: "Đây là lần thứ ba cậu hỏi rồi đấy. tôi biết cậu ngạc nhiên, nhưng bớt ngạc nhiên lại được không?"
"Tại tôi kích động quá mà." Lý Thượng cười hắc hắc, "Hồi trước thi đại học xong, bọn mình hẹn đi du lịch mà cậu chẳng nói chẳng rằng gì đã ra nước ngoài. Sau này, tôi vất vả lắm mới chờ cậu về nước, thì Lục Gia lại không cho cậu rời khỏi thành phố J. Cậu không biết tôi chờ ngày này mòn mỏi đến thế nào đâu, huhu."
Khóe miệng Tống Ải hơi cong lên, "Thôi được rồi, Lục Đình Vân mua vé máy bay lúc 10 giờ sáng mai. Mấy giờ cậu đi? Có đi cùng nhau được không?"
"Lục Đình Vân cũng đi?"
"Ừm." Tống Ải nhẹ nhàng xoa xoa tai, "Không thì cậu nghĩ vì sao tôi đi được? Anh ấy tiện thể đi công tác ở Hải Thành nên mới dẫn tôi theo thôi."
"Thôi được." Lý Thượng không bận tâm đến chi tiết này nữa, "Tôi với Lão Vương mua vé 3 giờ chiều. Tí nữa tôi xem có đổi sang 10 giờ được không, không được thì mua lại hai vé mới. Đã đi cùng nhau thì phải cùng nhau chứ!!"
Tống Ải không có ý kiến, thuận miệng "Ừm" một tiếng.
Hai người đơn giản bàn bạc về lịch trình ngày mai, nửa tiếng sau mới cúp máy.
Lúc này đã là đêm khuya, nhưng cậu không hề buồn ngủ, định tranh thủ thời gian sắp xếp hành lý cho xong.
Hiếm khi được ra ngoài chơi, đương nhiên phải ăn diện cho thật bảnh!
Tống Ải nói làm là làm ngay, quay đầu lấy ra hết mấy chiếc quần đi biển lòe loẹt nhất trong tủ, rồi vừa ngân nga một bài hát, vừa lần lượt cho vào vali.
Cậu chìm đắm trong niềm vui gấp quần áo, hoàn toàn không phát hiện một bóng đen đang đứng ngoài cửa.
Lúc này Lục Đình Vân mới từ công ty trở về, mang theo một thân mệt mỏi, ngay cả bước chân cũng có chút nặng nề.
Xin nghỉ tạm hai ngày, số lượng công việc cần sắp xếp quá nhiều, nên hắn bận rộn đến tận bây giờ mới xong.
Nhưng khi nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng của vợ, vẻ u ám trên mặt hắn lập tức tan biến.
Lục Đình Vân tựa lưng vào tường, lặng lẽ lắng nghe một lúc.
Giọng hát của Tống Ải nghe có chút quen tai.
Dù chẳng câu nào đúng nhạc, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn cảm thấy nó dễ nghe.
--
Sáng hôm sau.
Tống Ải đặt báo thức lúc 7 giờ, nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, 7 giờ 20 đã xuống lầu ăn sáng, 8 giờ đúng giờ đứng ở cửa.
Quản lý thời gian còn nghiêm ngặt hơn cả hồi học lớp 12.
Cậu đã chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Nhưng Lục Đình Vân mãi không thấy xuất hiện.
Cậu hỏi quản gia Ngô, quản gia Ngô nói: "Tiên sinh chắc vẫn đang nói chuyện với cha cậu ấy trong thư phòng."
Tống Ải chớp mắt.
Sẽ không phải đang nói chuyện về cậu đấy chứ?
Lục Hải Xuyên mà biết Lục Đình Vân quyết định dẫn cậu đi công tác, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn sẽ kiên quyết phản đối.
Lục Đình Vân luôn nghe theo sự sắp xếp của cha mình, lần này sẽ không phải cũng...
Thôi.
Không cho đi thì không đi vậy, không có gì to tát.
Chờ thêm hai năm nữa, sau khi ly hôn với Lục Đình Vân, cậu đi cũng chưa muộn.
Tống Ải rũ mắt xuống, vừa tự mình an ủi xong, liền nghe thấy có người hỏi: "Hành lý đã chuẩn bị xong chưa?"
Ngẩng đầu lên, là Lục Đình Vân không biết từ lúc nào đã xuống lầu.
Tim Tống Ải đập thình thịch hai cái, giọng nói nghèn nghẹn: "Anh với cha anh... nói chuyện điện thoại xong rồi à?"
"Ừm."
"Ông ấy nói thế nào?"
Lục Đình Vân cười một tiếng, hỏi: "Cái gì mà nói thế nào?"
"..." Tống Ải nhìn thấu vẻ mặt của hắn, quay đầu chui vào xe, hậm hực nói: "Thích nói hay không tùy anh."
Thấy Tống Ải giận, Lục Đình Vân không trêu nữa, vội vàng đi theo ngồi vào trong, "Tôi đùa thôi. Cha nói chúng ta có thể đàm phán thành công vụ làm ăn với Thẩm gia, công của em không nhỏ, nên không phản đối em đi chơi hai ngày ở Hải Thành với tôi."
Tống Ải nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, tài năng nói dối không cần kịch bản của người này, cậu đã sớm được chứng kiến rồi. Bất quá có thật hay không cũng không sao cả, chỉ cần có thể đi là được.
Nghĩ vậy, cậu lười bận tâm thêm.
Từ biệt thự đến sân bay gần nhất chỉ mất hơn nửa tiếng.
Để tiện cho Tống Ải, Lý Thượng và Vương Thụy Cảnh dứt khoát mua lại hai vé máy bay khác ở sân bay này.
Trên xe, Tống Ải cứ ôm điện thoại gõ chữ, mấy lần khiến Lục Đình Vân chú ý.
Cho đến khi vào sân bay làm thủ tục xong, thấy hai thanh niên quen mặt đi về phía họ, Lục Đình Vân mới nhận ra cậu đang nói chuyện với ai.
Và càng nhận ra tại sao Tống Ải lại muốn đi Hải Thành.
"Chờ hai người lâu rồi." Lý Thượng vốn dĩ cười toe toét định chạy tới ôm Tống Ải, nhưng thoáng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lục Đình Vân thì lập tức thu tay về.
Tống Ải hoàn toàn không hay biết, quay đầu nhìn sang Lục Đình Vân bên cạnh, vốn định bịa ra vài câu để giải thích, nhưng thấy ánh mắt như nhìn thấu mọi chuyện của đối phương, những lời nói đến miệng đều nghẹn lại.
"... Thôi được, sự thật chính là như anh thấy đấy."
Cậu tự biết mình đuối lý, cũng chẳng tìm cớ cho bản thân.
Nhưng cậu muốn đến Hải Thành, tuyệt đối không chỉ vì bạn bè đều đi. Mà thật sự là bởi vì cậu đã ở trong căn phòng vuông vức, ở trong thành phố quen thuộc đến mức gần như mọi con phố đều đã đi qua vô số lần, quá lâu rồi. Cậu cần một không khí mới mẻ, nên nhất định phải đi ra ngoài một chuyến.
Cậu nghĩ Lục Đình Vân chắc chắn sẽ tức giận, nói không chừng còn dứt khoát không cho cậu đi.
Dù sao chuyện này mà đặt trên người cậu, cậu cũng khó chịu.
Nhưng Lục Đình Vân chỉ lạnh nhạt đáp lại: "Ồ."
Chữ "Ồ" này lại tạo cho người ta một ảo giác rằng Lục Đình Vân rất dễ nói chuyện.
Nhưng ai có thể nghĩ được, những miêu tả về hắn ở bên ngoài, từ trước đến nay đều là sấm rền gió cuốn, không để lại đường lui cơ chứ?
Không đợi mấy người nói thêm, trên đỉnh đầu bỗng vang lên loa phát thanh nhắc nhở hành khách nhanh chóng lên máy bay.
Trợ lý đã làm xong thủ tục ký gửi cũng đã đến.
Lục Đình Vân dứt khoát cho mọi người một lối thoát.
"Đi thôi."
Thành phố J cách Hải Thành khá xa, từ lúc lên máy bay đến khi đáp xuống, tổng cộng hơn 5 tiếng đồng hồ.
Đoàn người vội vã đến khách sạn đã đặt trước.
Lục Đình Vân mới biết thì ra Tống Ải ngay cả khách sạn bọn họ đặt cũng đã tiết lộ ra ngoài.
Chuyến du lịch ngọt ngào của hai người bỗng biến thành chuyến du lịch theo đoàn ồn ào.
Lục Đình Vân không nói lời nào, lúc vào khách sạn hắn mặt không chút biểu cảm, thiếu chút nữa khiến cô lễ tân tưởng rằng có một soái ca mặt lạnh tiến vào.
Khách sạn này có hợp tác với nhà họ Lục, thủ tục nhận phòng cũng không cần làm, trực tiếp đưa thẻ phòng cho họ. Lục Đình Vân và Tống Ải chỉ cần đi thang máy lên là được.
Thao tác này khiến Lý Thượng đang xoay người nhận chứng minh thư trợn tròn mắt, không kìm được liên tục cảm thán: "Biết Lục Gia có thực lực, không ngờ lại có thực lực đến vậy!"
Vương Thụy Cảnh thì ánh mắt luôn nhìn cửa thang máy, chẳng nói gì.
Người đầu tiên đề nghị đến Hải Thành chỉ có Lý Thượng, cậu ta học đại học ở Hải Thành, lần này tới là để tham gia hôn lễ của bạn học đại học, tiện thể chơi hai ngày.
Vương Thụy Cảnh ban đầu không có hứng thú, cho đến khi nghe Tống Ải cũng đi, mới tạm thời đổi ý.
Nhưng Vương Thụy Cảnh không ngờ, Lục Đình Vân thế mà cũng tới.
Cậu ta vốn tính mượn cơ hội này để có thêm nhiều tiếp xúc với Tống Ải, nhưng có người này ở đây, e rằng sẽ khó khăn.
Vương Thụy Cảnh đang cúi đầu suy tư, đột nhiên nghe Lý Thượng vui vẻ lên tiếng: "Ây —— sao mà trùng hợp thế? Lão Vương, người kia có phải người mà trước đây cậu kể với tôi, là mối tình đầu của Lục Đình Vân không?"
Nghe vậy, Vương Thụy Cảnh nhanh chóng ngẩng đầu.
Quả nhiên thấy một thanh niên từ cửa khách sạn bước vào.
—— Chính là Lâm Tri Viễn, người vẫn luôn tìm cách làm quen với Lục Đình Vân tại tiệc đính hôn của con gái nhà họ Thẩm cách đây không lâu.
Sao mà trùng hợp thế được?
E rằng đã sớm có ý đồ.
Khóe miệng cậu ta khẽ cong, rất nhanh đã có chủ ý.
Trong phòng Tổng thống trên tầng cao nhất, Tống Ải nhìn chằm chằm chiếc giường đôi duy nhất, cảm thấy hơi tê dại.
Lục Đình Vân có vẻ chấp nhận khá tốt, thậm chí nét mặt còn đẹp hơn ban nãy nhiều. Hắn nhàn nhạt phủi sạch trách nhiệm: "Những chuyện này đều do Trương Đình sắp xếp."
Trương Đình là trợ lý của Lục Đình Vân.
Vì quyết định đến vội vàng, chuyến công tác kiêm du lịch này, Lục Đình Vân đã giao hết cho anh ta phụ trách.
Tống Ải: "..."
Trợ lý Trương không biết bọn họ là kết hôn theo hợp đồng, đặt một phòng thì có thể hiểu được, giường đôi cũng có thể hiểu được, nhưng mà...
Vì sao còn có một tấm gương lớn thế kia!!
Lục Đình Vân hiểu ý mà nhượng bộ: "Không sao, nếu em thật sự không hài lòng, tôi có thể bảo Trương Đình đặt thêm một phòng nữa, chúng ta ở riêng. Nhưng như vậy, e rằng còn phải tốn chút công sức giải thích với Trương Đình..."
Lời hắn còn chưa dứt, Tống Ải đã "cạch" một tiếng mở vali hành lý.
Lười bận tâm vấn đề này, ánh mắt cậu đã bị khung cảnh ngoài cửa sổ hấp dẫn. Cậu lập tức nằm vật ra ghế sofa cạnh cửa sổ, trong mắt toàn một màu xanh trong veo.
Lần gần nhất được nhìn thấy biển gần như vậy, chắc cũng phải năm, sáu năm trước rồi.
Năm ấy nghỉ hè trước năm lớp 12, cậu đã cùng Lý Thượng đến đây. Không ngờ thời gian trôi qua lâu như vậy, bãi biển này vẫn rộng lớn mênh mông như cũ.
Cậu gấp gáp muốn xuống chơi.
Vừa lúc này Lý Thượng gửi một tin nhắn WeChat đến.
【Đại ca, bọn tôi đã cất hành lý xong, đang đợi cậu ở đại sảnh tầng một ~】
Tống Ải không suy nghĩ, đang chuẩn bị đi ra cửa, thoáng nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Lục Đình Vân bên cạnh, lại khựng lại.
Hơ.
Nói thế nào thì cũng là Lục Đình Vân dẫn cậu đến, bỏ mặc hắn trong phòng như vậy có phải không hay lắm không nhỉ.
Hay là cứ khách sáo hỏi một câu?
Theo phong cách của Lục Đình Vân, chắc là hắn cũng sẽ không đi đâu.
Nghĩ vậy, Tống Ải mở lời: "Anh có muốn..."
Còn chưa hỏi xong, đối phương đã đồng ý: "Được."
Tống Ải: "..."
Quá chủ quan rồi!
Vì thế, năm phút sau, Tống Ải dẫn Lục Đình Vân đứng trước mặt Lý Thượng và Vương Thụy Cảnh.
Mắt Lý Thượng trợn tròn nửa vòng, vì ngại Lục Đình Vân ở đó nên không tiện hỏi. Đến khi ra khỏi đại sảnh, cậu ta mới lén đi đến bên cạnh Tống Ải, kéo kéo vạt áo cậu.
"Chúng ta với Lục Đình Vân chơi cùng nhau được không? Cậu dẫn anh ta xuống làm gì?"
Tống Ải lấy tay che mặt, "Đừng nói nữa."
Lần sau mà còn tốt bụng như vậy nữa thì cậu đúng là đồ ngốc.
Đi ra từ cửa sau khách sạn chính là bãi biển, không có nhiều người. So với khu vực công cộng, bên này quả thực giống như thiên đường.
Giờ này đã là buổi chiều, ánh nắng mặt trời chiếu vừa đủ dễ chịu. Chân trần của Tống Ải vừa dẫm lên hạt cát ấm áp, cả người thoải mái đến mức suýt bay lên.
Lý Thượng cũng có cảm giác tương tự.
Thế là hai người giống như khỉ được thả về rừng, chưa đi được mấy bước đã bắt đầu chạy loạn.
Lục Đình Vân đi theo phía sau, chưa từng thấy cậu vui vẻ như vậy, không khỏi trầm tư một lúc.
Vương Thụy Cảnh cũng cảm thấy có chút quen thuộc.
Trước đây, mỗi khi tan học vào thứ Sáu, trên đường đi đến tiệm net, Tống Ải đều sẽ vui vẻ chạy như bây giờ.
Vì đi chậm hơn, hai người đi không nhanh không chậm dần dần sóng vai.
Để bớt ngượng, Vương Thụy Cảnh bắt chuyện: "Nghe Tống Ải nói, Lục tổng lần này đến là để công tác?"
Nhưng bên cạnh không có phản ứng.
Không khí càng trở nên gượng gạo hơn.
Không biết là đi mệt hay là quá nóng, trên trán Vương Thụy Cảnh lấm tấm mồ hôi. Cậu ta đưa tay lau qua, đột nhiên nghe người bên cạnh hỏi: "Cậu thích Tống Ải?"
Bước chân Vương Thụy Cảnh khựng lại, trái tim đột nhiên hoảng loạn.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía Lục Đình Vân, phát hiện trên mặt đối phương không có bất kỳ biểu cảm nào. Cứ như đối với người này mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng chú ý mà thôi.
Nhưng từ một góc độ nào đó mà nói, bọn họ rõ ràng là tình địch mà!
Với lại, Lục Đình Vân làm sao mà nhìn ra được?
Cậu ta nghĩ rằng mình giấu rất kỹ, hóa ra đã sớm để lộ sơ hở sao?
Vương Thụy Cảnh cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói: "Lục tổng đùa gì vậy? Tôi với cậu ấy là bạn bè. Huống hồ cậu ấy với anh đã kết hôn rồi..."
"Kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn." Giọng điệu đối phương vẫn nhạt nhẽo, nhưng ánh mắt nhìn qua lại sắc bén lạnh lẽo, "Cậu cả ngày ở bên Tống Ải, chẳng lẽ không phải đang chờ ngày đó sao?"
Người này càng biểu hiện bình thản, lại càng khiến sự hoảng loạn của Vương Thụy Cảnh trở nên buồn cười.
Cậu ta không thể giữ được vẻ bình tĩnh nữa, dứt khoát nói thẳng: "Lục tổng đã nhìn ra rồi, cần gì phải thử?"
Ai ngờ Lục Đình Vân đột nhiên cười khẽ.
"Thử?" Sắc mặt hắn có chút khó hiểu, "Thì ra ý cảnh cáo của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng sao?"