Lý Thượng đề nghị chơi bóng chuyền.
Vương Thụy Cảnh còn chưa kịp tiêu hóa lời "Cảnh cáo", cũng chẳng kịp đáp lại bằng một câu nói cứng rắn, có khí phách, trong sự chú ý của hai người kia, đành phải bất đắc dĩ kết thúc màn đấu khẩu tóe lửa.
Bóng chuyền chia thành hai đội, mỗi đội một bên. Có lưới đã được dựng sẵn, nhưng bóng thì phải đi lấy ở khách sạn.
Lý Thượng chuẩn bị đi, nhưng không ngờ lúc này Vương Thụy Cảnh lại xung phong, "Để tôi đi lấy."
Thông thường, những việc vặt như thế này đều do Lý Thượng và Tống Ải đảm nhận vì cả hai đều chạy nhanh hơn.
Lý Thượng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò, "Đi nhanh lên, lát nữa trời tối thì không chơi được nữa đâu."
"Ừm."
Vương Thụy Cảnh miệng thì đồng ý, nhưng quãng đường mười phút lại tốn của cậu ta mười lăm phút. Lý Thượng nhận bóng, cười nhạo cậu ta là đồ yếu ớt, bị cậu ta đấm một cái.
"Nhanh nhanh, chia đội đi." Lý Thượng xoa xoa vai, vừa định tự ứng cử, "tôi muốn cùng đại..."
Nhưng người giống với vận động viên nhất trong số họ lại đột nhiên nói một câu:
"Tôi không biết chơi."
Lý Thượng há hốc mồm.
Tống Ải cũng ngây ra hai giây, "Anh không biết chơi?"
Lục Đình Vân khẽ "Ừm" một tiếng, rồi đề nghị: "Hay là em dạy tôi chơi trước rồi chúng ta hãy chơi?"
Tống Ải: "..."
Lý Thượng đã thèm chơi bóng này từ lâu, vội vàng nhìn về phía Tống Ải, ánh mắt đầy vẻ "Đại ca, hôm nay tôi có chơi bóng chuyền được hay không phụ thuộc hết vào cậu đấy!"
Tâm trạng Lục Đình Vân khá bình thản, "Không sao, nếu em thấy không thể dạy tôi được cũng không thành vấn đề, tôi sẽ hỏi Trương..."
Hắn còn chưa nói dứt câu, Tống Ải đã mặt lạnh lùng nhận lấy quả bóng chuyền.
"Lại đây."
Bóng chuyền rất dễ học, cũng rất dễ dạy.
Chỉ cần biết cách chuyền và đập là có thể nhanh chóng bắt tay vào chơi.
Tống Ải dẫn Lục Đình Vân ra một bên, ném bóng cho hắn, bắt đầu dạy từ cách đệm bóng.
"Chú ý nhìn tư thế của tôi."
Nói rồi, cậu xòe lòng bàn tay ra, chồng lên nhau, sau đó khép lại thành hình chén, hai cánh tay khép sát, vai hơi nhô lên. Sức mạnh và sự dẻo dai cùng tồn tại, nửa thân trên như con báo đã hồi sinh, tràn đầy sự đàn hồi, sẵn sàng chờ phát động.
Lục Đình Vân nhìn hai giây rồi đứng thẳng.
Nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Tống Ải, hắn vẫn thành thật làm theo.
"Sai rồi." Tống Ải giơ tay vỗ vỗ cánh tay hắn, "Chỗ này không được duỗi thẳng hoàn toàn, phải hơi cong tự nhiên, không thì lát nữa chỉ cần đỡ một cú là gãy xương đấy."
Ngữ khí của cậu có vẻ không kiên nhẫn, nhưng Lục Đình Vân bất giác cong môi, vô cùng nghe lời nói, "Biết rồi, thầy Tiểu Tống."
Tống Ải không biết liên tưởng đến chuyện gì mà gò má mơ hồ ửng hồng, ngữ khí vẫn lạnh lùng, "Im miệng."
Lục Đình Vân không thấy phiền chút nào, "Được, thầy Tiểu Tống."
Tống Ải: "..."
Lý Thượng đứng từ xa nhìn, không nhịn được tặc lưỡi.
"Tôi trước giờ vẫn luôn cảm thấy đại ca cao lớn uy mãnh, vừa đẹp trai vừa ngầu, sao khi đứng cùng Lục Đình Vân... lại biến thành “bạn nhỏ” vậy nhỉ? Chênh lệch hình thể của hai người này lớn quá đi!"
Vương Thụy Cảnh giật giật khóe miệng, không thèm đáp lại.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Lý Thượng lẩm bẩm, "Nói cũng lạ, khi nào thì quan hệ của họ tốt thế? Hay là bình thường đã sống cùng nhau rồi? Sao tôi cảm thấy hai người họ rất ngọt ngào ấy..."
Vương Thụy Cảnh: "..."
Đúng lúc Vương Thụy Cảnh đang do dự có nên cắt lời Lý Thượng hay không, một giọng nói từ phía sau họ vang lên:
"Mẹ ơi! Đúng là Đình Vân thật!"
Hai người quay đầu lại, Lâm Tri Viễn đang đi tới, hai ánh mắt chạm nhau.
Lâm Tri Viễn giơ tay lên, "Lâu rồi không gặp."
Vương Thụy Cảnh gật đầu đáp lại.
Lý Thượng thì vẻ mặt mờ mịt.
Đi cùng Lâm Tri Viễn vẫn là Hứa Văn, anh ta lập tức gọi, "Đình Vân!"
Tống Ải vừa dạy Lục Đình Vân cách tung cú bóng đầu tiên, nghe thấy tiếng gọi, cả hai người cùng lúc nhìn lại.
Quả bóng rơi thẳng xuống mặt cát.
Hứa Văn cười sảng khoái nói, "Ha ha ha không ngờ gặp được cậu ở đây, thật là trùng hợp! Đình Vân, sao cậu cũng có thời gian đi chơi vậy? Trước đây có phải đến cả chuyến du lịch chung với lớp cũng không có thời gian đúng không?"
Lục Đình Vân nhìn Tống Ải, nói một cách ngắn gọn, "Đi công tác."
Lâm Tri Viễn mặt mày hớn hở, tự hào một cách khó hiểu, "Tôi đã nói mà, chắc chắn cậu đến đây vì công việc, quả nhiên tinh thần sự nghiệp của cậu vẫn y như trước."
"Được rồi!" Hứa Văn sờ sờ gáy, "Quả nhiên người với người không thể nào so sánh được. Bảo sao Tri Viễn lần nào cũng lôi cậu ra so với chúng tôi, quả thực không có cửa thắng mà."
Lục Đình Vân không nói gì thêm.
Hứa Văn chú ý đến quả bóng trên mặt cát, hứng thú nói, "Này, hóa ra các cậu vừa nãy đang chơi bóng chuyền à? Có phiền nếu thêm hai người nữa không? Bọn tôi vừa lúc đang rảnh."
Lý Thượng quét mắt một vòng, phát hiện sắc mặt của mọi người đều không được vui, đặc biệt là Tống Ải và Lục Đình Vân.
Cậu ta đang định từ chối, thì nghe thấy Lão Vương lên tiếng trước, "Được thôi, bóng chuyền tất nhiên càng đông càng vui."
"Thật không? Tuyệt quá! Lại được chơi bóng cùng với Đình Vân." Lâm Tri Viễn vui vẻ nói, "Các cậu không biết đâu, lần cuối cùng tôi chơi bóng với cậu ấy là ở câu lạc bộ tennis hồi đại học đấy."
"Quả thực tennis của Đình Vân rất cừ, nhớ năm đó cậu ấy còn dẫn chúng tôi lấy được chức vô địch giải đấu cấp đại học... Thật hoài niệm khoảng thời gian đó quá!"
Hứa Văn vừa cảm thán, vừa đi tới nhặt quả bóng lên, rồi đề nghị, "Vậy bây giờ chia đội đi? Sáu người, vừa khéo mỗi đội ba người... Hay là chơi theo hội đi? Tôi, Tri Viễn và Đình Vân một đội, ba người các cậu một đội, thế nào?"
Lục Đình Vân nhíu mày, vừa định lên tiếng, thì Tống Ải đã đồng ý một cách lạnh lùng trước một bước, "Được thôi."
Nói rồi, cậu đã cất bước đi về phía bên kia.
Lục Đình Vân mím chặt môi, cau mày càng chặt hơn.
Những người khác đều không có ý kiến.
Hai nhóm người nhanh chóng đứng vào vị trí—
Bên trái, Hứa Văn đứng ở giữa, Lục Đình Vân gần phía biển, Lâm Tri Viễn gần phía khách sạn.
Bên phải, Lý Thượng đứng ở giữa, Tống Ải gần phía biển, Vương Thụy Cảnh gần phía khách sạn.
Lý Thượng giơ cao tay định phát bóng, thì Tống Ải đột nhiên gọi, "Lão Vương, đổi vị trí với tôi."
Vương Thụy Cảnh không hiểu nguyên do, nhưng vẫn đồng ý.
Thế là hai người tạm thời đổi vị trí.
Lý Thượng một lần nữa nâng bóng lên.
Một tiếng "Phanh" lớn, trận đấu bắt đầu.
Lý Thượng là người to khỏe, sức mạnh lớn nên phát bóng đi rất xa, lại chuẩn xác, thế nên cú đầu tiên Hứa Văn ở phía đối diện đã nhận được.
Hứa Văn thuận lợi chuyền trả lại, nhưng bóng đi chệch hướng, bị Vương Thụy Cảnh đỡ được ở vị trí thấp.
Vương Thụy Cảnh chuyền trả lại một cách chuẩn xác, và cú bóng thứ hai bay thẳng về phía Lục Đình Vân. Quả này bóng đi rất nhẹ và gần, theo lý mà nói, nên được chuyền lại cho Vương Thụy Cảnh hoặc Lý Thượng.
Thế nhưng, khoảnh khắc quả bóng rời khỏi cánh tay Lục Đình Vân, nó bay theo một đường cong cực kỳ lệch, cuối cùng đi theo đường parabol và dừng trong tay Tống Ải.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, bao gồm cả Tống Ải.
Thế nên, cậu theo bản năng bắt lấy quả bóng, nhưng rồi lại quên chuyền đi, đứng ngây ra tại chỗ.
Lý Thượng há miệng thành hình chữ "O", không khỏi ngạc nhiên nói, "Đại ca, cậu đang đứng ở đây để bắt hoa cưới hả?"
Tống Ải: "..."
Cậu khó hiểu nhìn về phía Lục Đình Vân, phát hiện đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu mà không có bất kỳ cử động nào.
Thần kinh.
Cậu dứt khoát quay đi không thèm để ý, phát bóng lại.
Bóng nhanh chóng bay đi, giây tiếp theo, lại "Phanh" một tiếng, đập trúng vai Lâm Tri Viễn. Anh ta lập tức quỵ xuống đất, vẻ mặt nhanh chóng méo mó.
Sự cố bất ngờ này xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Hứa Văn là người phản ứng lại nhanh nhất, bước lên đỡ Lâm Tri Viễn, "Cậu không sao chứ?"
Lâm Tri Viễn ho hai tiếng, vẻ mặt có chút đau đớn, nhưng vẫn lắc đầu nói, "Không sao, Tống Ải chắc chắn không cố ý, mọi người đừng trách cậu ấy."
Nghe vậy, vài người đều lẳng lặng nhìn về phía Tống Ải.
Vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cậu vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như một khán giả đờ đẫn, nhưng lời nói của Lâm Tri Viễn ám chỉ cậu là người gây họa.
Hứa Văn có chút trách móc, "Chỉ là đánh bóng thôi mà, có cần dùng sức mạnh như vậy không?"
Tống Ải còn chưa mở miệng, Lý Thượng đã cãi lại, "Bóng chuyền không phải ai cũng đánh như vậy sao? Ai bảo tự anh ấy không tập trung? Một cú bóng thẳng như vậy mà cũng không tránh được..."
Vương Thụy Cảnh dùng khuỷu tay chạm vào cậu ta, ra hiệu cậu đừng nói thêm nữa. Chuyện này tuy không phải Tống Ải cố ý, nhưng cũng không thể đứng trên lập trường Tống Ải đúng mà nói, hung hăng chỉ làm cho tình hình thêm khó xử.
Lý Thượng bĩu môi, cuối cùng không tiếp tục cãi nữa.
Tống Ải lúc này mới bừng tỉnh, nhìn về phía Lâm Tri Viễn đang dùng tay ôm lấy vai, một lúc lâu sau, môi mới khẽ động, "Tôi không dùng sức."
Cậu chỉ dùng lực phát bóng bình thường, hoàn toàn không đủ để làm một người đàn ông trưởng thành ngã gục. Hoặc là Lâm Tri Viễn quá yếu ớt không đứng vững, hoặc là, Lâm Tri Viễn chỉ là đang giả vờ.
Hứa Văn lại cho rằng cậu đang cố chấp không thừa nhận, vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu, "Cậu..."
Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Lục Đình Vân ngắt lời, "Hứa Văn, cậu đưa Lâm Tri Viễn về trước đi."
Trong số họ, hiển nhiên Lục Đình Vân có vị trí quan trọng nhất trong lòng Hứa Văn. Anh ta im lặng một lát, cuối cùng vẫn hừ lạnh một tiếng, đỡ Lâm Tri Viễn đứng lên.
Lâm Tri Viễn khẽ cắn môi, tỏ vẻ đang chịu đau, nhưng vẫn cố khuyên can, "Đình Vân, tôi không sao, các cậu đừng vì tôi mà cãi nhau."
Lục Đình Vân nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói, "Yên tâm, sẽ không."
Lâm Tri Viễn: "..."
Anh ta không nói thêm gì nữa, nhanh chóng được Hứa Văn dìu đi.
Hai người đã đi, những người còn lại cũng không còn tâm trí để chơi nữa.
Vương Thụy Cảnh đi qua vỗ vai Tống Ải, cố gắng an ủi, "Đừng vì hai tên ngốc mà bực mình, tôi thấy hôm nay có lẽ trời sắp mưa, hay chúng ta về đi?"
Tống Ải không nói một lời, cất bước rời đi.
Lý Thượng nhanh chóng đi theo.
Vương Thụy Cảnh nhìn Lục Đình Vân một cách đầy ẩn ý, cuối cùng cũng đi theo họ.
Sau khi về khách sạn, Vương Thụy Cảnh đề nghị đi ăn chút gì đó.
Tống Ải không có hứng thú ăn uống, hai người khuyên bảo nhiều lần cũng không có tác dụng, cuối cùng vẫn đành trơ mắt nhìn cậu bước vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Tống Ải lấy điện thoại ra xem lại lịch trình vé máy bay, hóa ra chuyến gần nhất có thể mua được cũng phải đến ngày kia.
Đó chính là thời gian họ vốn đã sắp xếp để quay về.
Tống Ải bực bội tắt màn hình, ngước mắt lên, nhìn thấy mình đang cau mày trong cửa thang máy phản chiếu.
Rõ ràng khi đến thì rất vui.
Mẹ kiếp, bây giờ cậu đang bực bội cái gì thế này?
Chẳng phải chỉ là bị người ta đổ oan sao?
Chẳng phải chỉ là gặp phải tình đầu của Lục Đình Vân sao?
Mối tình đầu của hắn chẳng phải chỉ là cùng hắn đánh bóng chuyền hồi đại học sao?
... Phiền ch//ết đi được.
Tống Ải bị loại cảm xúc kỳ lạ này giày vò không nhẹ, đẩy cửa vào phòng, mệt mỏi ngã xuống giường.
Cậu quen thói lật người nhìn trần nhà, nhưng nhìn thấy cái mặt cau có của mình trong gương lại càng phiền, cậu dứt khoát lấy gối che mặt lại.
Không thể ngủ được, chuông cửa bị người nhấn vang.
Tống Ải vốn không có nhiều buồn ngủ, cậu thầm mắng một tiếng, lê dép đi đến sau cánh cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy khuôn mặt phóng đại của Lục Đình Vân.
Sao lại lên đây sớm thế?
Không cần đi chăm sóc mối tình đầu của hắn à?
Tống Ải không mở cửa, nhưng cũng không đi, nói với cánh cửa một cách mỉa mai, "Lục tổng trí nhớ không phải khá tốt sao? Nhanh như vậy đã quên mật khẩu rồi?"
Vừa dứt lời, cửa đã mở.
Lục Đình Vân cầm một lọ thuốc vào, giải thích, "Tôi tưởng em không muốn cho tôi vào."
Cậu không cho vào thì hắn sẽ không vào à?
Tống Ải mặc kệ hắn, quay người vùi vào sofa.
Lục Đình Vân đi theo sau cậu, ngồi đối diện trên bàn trà, vặn nắp lọ thuốc ra, nói, "Cánh tay em có hơi tím, tôi xoa cho em một chút."
Tống Ải quay đầu đi, "Ai mà thèm anh xoa?"
Đối với Lục Đình Vân, Lời này vào tai này ra tai kia, tự mình thoa đều thuốc lên lòng bàn tay, rồi cúi người về phía trước, nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của cậu.
Thuốc mát lạnh, nhưng lòng bàn tay lại vô cùng nóng.
Cảm giác nóng lạnh luân phiên này thật sảng khoái, xoa nhẹ chưa được hai cái, vẻ mặt khó chịu của Tống Ải đã tan đi không ít.
"Thoải mái không?"
"Cũng thường thôi."
Mắt đều thoải mái đến mức nhắm lại rồi, mà vẫn nói là thường. Lục Đình Vân không vạch trần, chỉ khẽ cong khóe môi, vừa xoa vừa nói chuyện chính, "Em vừa nãy không dùng sức?"
Tống Ải biết hắn đang nói về quả bóng, lười biếng "Ừm" một tiếng.
Không liệt kê bằng chứng, không giải thích mình không có động cơ, tóm lại là tin hay không thì tùy.
Cậu vốn tưởng rằng Lục Đình Vân có thể sẽ truy hỏi vài câu, nhưng kết quả đối phương không chỉ không nghi ngờ, còn hỏi ngược lại, "Tại sao lại không dùng sức?"
"...?"
Tống Ải trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt nói lên tất cả.
Lục Đình Vân rũ mắt, nhàn nhạt nói, "Tôi cũng không thích Lâm Tri Viễn, cú bóng của em đập hay đấy, chỉ là quá nhẹ."
Tống Ải trên mặt tràn đầy hoang mang, "Nhưng anh ta không phải mối tình đầu của anh sao?"
Chẳng lẽ là kịch bản "ánh trăng sáng trở thành cơm nguội"?
Chia tay cũng không đến mức làm vậy chứ?
Động tác trên tay Lục Đình Vân khựng lại, ngước mắt, hỏi một câu mà Tống Ải không thể nào ngờ tới—
"Em cho rằng cậu ta là mối tình đầu của tôi?"
"..."
"............"
Sự im lặng ngắn ngủi đã công bố đáp án.
ĐM. Hóa ra tất cả đều là hiểu lầm!
Tống Ải không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết mình đang thở phào cái gì, chỉ là nhận ra mặt mình có hơi nóng sau đó, chột dạ dời ánh mắt đi.
Lục Đình Vân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang dần đỏ lên của cậu, yết hầu khẽ trượt xuống.
"Thế nên... Em vừa nãy là đang ghen sao?"