Ngoài cửa sổ, mây đen ùn ùn kéo đến, mang đến cảm giác nặng trĩu.
Tống Ải cứng đờ quay mặt đi, vành tai đỏ ửng, miệng vẫn cứng rắn như thường, "Không có, anh đừng có tự mình đa tình."
Lục Đình Vân "À" một tiếng, vờ như khó hiểu hỏi, "Vậy em đỏ mặt cái gì?"
"Mẹ nó, tôi đâu có đỏ..." Tống Ải theo bản năng phủ nhận, nhưng thoáng nhìn khuôn mặt đỏ lựng của mình phản chiếu trên mặt bàn trà, cậu lập tức không nói nên lời, đành nói bừa, "Trời nóng quá."
Lục Đình Vân im lặng vài giây, rồi khàn giọng nói, "Ừm, tôi cũng thấy nóng."
Nóng đến mức muốn c** s*ch quần áo.
Sau đó mạnh mẽ đè đối phương xuống dưới thân.
Tống Ải mặc kệ hắn là thật sự nóng hay chỉ đơn thuần phụ họa mình, cả người cố ý lùi về sau một chút, "Nóng thì anh còn dựa gần như vậy làm gì, mau tránh xa tôi ra."
Lục Đình Vân lại không hề xê dịch, lòng bàn tay vẫn giữ cổ tay cậu, những ngón tay thon dài vẽ vòng tròn trên da thịt cậu, nhiệt độ lòng bàn tay không ngừng tăng lên.
Mùi thuốc hòa lẫn với mùi nước hoa nhàn nhạt trên người đối phương, khiến Tống Ải đầu váng mắt hoa, dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.
Trong sự im lặng, tiếng gió ngoài cửa sổ ngày càng mạnh.
Vì đã để lại một khe hở để thông gió, không khí nóng bức trong phòng cũng tan đi một chút.
"Chú Lâm và cha tôi là bạn thân." Lục Đình Vân vừa nói, lòng bàn tay vừa nhẹ nhàng xoa vết bầm trên cổ tay Tống Ải, "Thế nên Lâm Tri Viễn và tôi cũng coi như có chút tình bạn."
Hắn dừng lại một chút, rồi bổ sung, "Nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó thôi."
Lông mi Tống Ải run rẩy.
Lục Đình Vân đang... giải thích với cậu sao?
Người đàn ông rũ mắt, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc.
"Tôi chưa từng yêu." Hắn chậm rãi nói, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng nội dung lại thẳng thừng đến đáng kinh ngạc, "Tống Ải, em là người đầu tiên tôi hôn."
Nghe vậy, Tống Ải hơi sững sờ.
Cậu đầu tiên là sốc khi Lục Đình Vân chưa từng yêu.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hợp lý, dù sao biệt danh "cấm dục" của người này đã lan truyền khắp thành phố J.
Sau đó có chút mơ hồ.
... Vì sao đối phương lại nói những chuyện này với cậu vào lúc này?
Cuối cùng đầu óc thật sự không thể xoay chuyển nổi, không biết phải trả lời thế nào!
Trong khoảnh khắc giằng co, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lần này là điện thoại của Tống Ải.
Hai người cùng lúc nhìn về phía đó.
Tống Ải vươn tay cầm lấy, màn hình hiện lên "Lý Đại Tảng".
Lúc này, cuộc gọi chẳng khác nào một cọng rơm cứu mạng. Tống Ải sắp ấn "Nghe", thì điện thoại đột nhiên bị người khác rút ra.
"Nghe tôi nói hết đã." Lục Đình Vân đặt điện thoại sang một bên, nhìn thẳng vào cậu, trong mắt mơ hồ chứa đựng sự khẩn cầu, "Nếu không lần sau tôi cũng không biết có thể nói ra được hay không."
Tống Ải chớp chớp mắt, nhưng không nói gì.
Thấy cậu không đáp lại, Lục Đình Vân coi như cậu đã ngầm đồng ý, sau khi từ chối cuộc gọi, hắn nói từng chữ:
"Tôi chưa từng yêu, không biết yêu là thế nào, càng không biết thích và yêu một người là thế nào."
"Nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng, cơ thể và lý trí của tôi đều không ngừng thay đổi vì em. Kể từ lần đầu tiên chúng ta lên giường, tôi dường như đã nghiện chuyện này, tôi không thể kiểm soát được việc đại não luôn nhớ lại từng khoảnh khắc chúng ta ân ái, càng không thể kiểm soát được mỗi lần nhìn thấy em đều có phản ứng."
"Bây giờ em chắc chắn cảm thấy tôi rất mạo phạm, xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên tôi nói những lời mạo phạm như vậy với một người. Điều này không phù hợp với sự giáo dục kiểu quý ông mà tôi đã nhận được suốt bao năm. Nếu đạo đức của tôi nặng hơn một chút, có lẽ đã xấu hổ vì những h*m m**n tr*n tr** của mình..."
"Nhưng những lời này đã ở trong lòng tôi từ lâu rồi, tôi không thể xác định đây rốt cuộc có phải là thích và yêu hay không, nó lẫn lộn với d//ục vọng và thể xác, ít nhất chắc chắn không phải là tình yêu thuần khiết và chân thành. Trên mạng nói, đây cũng gọi là thích về mặt sinh lý, vậy tạm thời cứ gọi là thích đi."
"Đã có tình cảm, tôi không muốn cứ mập mờ như thế này nữa. Giống như lúc nãy em ghen vì tôi vậy, có lẽ em cũng đã nảy sinh dù chỉ một chút cảm tình với tôi... Chúng ta có thể thử chính thức hẹn hò, chứ không phải bị giới hạn trong cuộc hôn nhân sắp đặt này."
"Nếu em đồng ý, có thể nói cho tôi bất cứ lúc nào. Nếu em vẫn chưa suy nghĩ xong, chúng ta cũng có thể tiếp tục như bây giờ... sống chung với nhau trong mối quan hệ bạn tình."
Lục Đình Vân nói xong, liền dừng việc xoa bóp.
Hắn rút một tờ giấy ra lau cánh tay cho Tống Ải, sau đó đột ngột đứng dậy, im lặng rời đi.
Tống Ải vẫn chưa tiêu hóa hết lời nói của hắn, mơ hồ nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa, một lúc lâu sau, mới đột nhiên phản ứng lại—
Ai mà thèm làm bạn tình với hắn!
Sau khi Lục Đình Vân rời đi, đại não vô cùng hỗn loạn.
Hắn không ngờ mình lại nói ra những lời này! Một mặt hối hận vì đã quá bốc đồng, mặt khác lại không nhịn được tự hỏi Tống Ải cuối cùng sẽ chọn thế nào.
Nhưng trước mắt vẫn còn một vấn đề cần giải quyết.
Hắn lập tức gọi điện thoại hẹn Hứa Văn ra.
Hai người tìm một quán cà phê gần bãi biển, ngồi đối diện nhau.
Lục Đình Vân trên đường đi đã mua một bao thuốc lá, đưa một điếu cho Hứa Văn, rồi rút một điếu cho mình.
Một tiếng "cạch", ánh lửa bùng lên trong gió biển.
Hứa Văn nheo mắt, rồi cảm thán, "Thật lâu không thấy cậu hút thuốc."
Lục Đình Vân bình thản nói, "Đúng là lâu rồi, chúng ta quen nhau bảy tám năm nhỉ?"
Hứa Văn cười, đáp, "Đúng vậy."
Trước mặt Lục Đình Vân khói bay lượn lờ, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, cảm giác càng khó nắm bắt, "Người bình thường quen biết nhau lâu như vậy, ít nhiều cũng nên có chút hiểu biết về nhau, nhưng cậu và tôi lại không giống vậy."
Hứa Văn hơi sững sờ, "Đình Vân, cậu... có ý gì?"
"Cậu vẫn luôn cố gắng tác hợp tôi và Lâm Tri Viễn, tôi tin cậu không có ác ý, nhưng cậu ít nhất cũng nên hỏi một chút, tôi rốt cuộc có hứng thú với Lâm Tri Viễn hay không."
Nghe thấy mấy chữ cuối cùng, Hứa Văn vô cùng mơ hồ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
"Thế nên, cậu đối với Tri Viễn..."
"Không hề có hứng thú." Lục Đình Vân nói một cách đơn giản và rõ ràng, "Vẫn luôn chưa nói rõ, chỉ là để lại chút tình cảm cho cậu ta. Nhưng hôm nay cậu ta đã ảnh hưởng đến mối quan hệ của tôi và người yêu, cố ý hẹn cậu ra, là hy vọng cậu có thể thay tôi truyền đạt ý tứ này. Nếu không, chỉ khiến cả hai lâm vào tình thế khó xử."
Hứa Văn ngồi trong gió có chút hỗn loạn, trong đầu liên tiếp hiện ra sự hoang mang và nghi vấn.
Lâm Tri Viễn không phải nói bọn họ vẫn luôn yêu nhau sâu đậm, chỉ là bị người lớn chia rẽ, Lục Đình Vân bất đắc dĩ mới kết hôn với thanh niên có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tính cách rất xấu kia sao?
Lời này hoàn toàn không giống với những gì Lục Đình Vân nói??
--
Tống Ải lúc này đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm, cậu vùi mình trên sofa nhìn ra ngoài cửa sổ nửa ngày, cũng không hiểu rốt cuộc phải trả lời Lục Đình Vân thế nào.
Mãi đến khi Lý Thượng gọi điện rủ đi ăn, cậu mới nhân cơ hội rời đi.
Cậu và Lý Thượng ở phòng đôi, không gian rộng rãi, rất thích hợp để tụ tập nướng thịt.
Tống Ải vừa rồi suy nghĩ nhiều đến đau đầu, lười nói chuyện, cứ thế lẳng lặng ăn hết xiên này đến xiên khác.
Vương Thụy Cảnh và Lý Thượng nhìn nhau một cách ăn ý.
Vẫn là Lý Thượng xung phong, "Sao thế đại ca?"
Tống Ải vừa nhai vừa trả lời qua loa, "Đừng để ý đến tôi."
Lý Thượng im lặng một chút, dưới ánh mắt cổ vũ của Vương Thụy Cảnh, lại nói, "Đừng mà, có chuyện gì phiền lòng thì nói ra đi, ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, biết đâu chúng tôi có thể giúp cậu đưa ra ý kiến?"
Tống Ải nhìn cậu ta một cái, nhanh chóng phán đoán, "Cậu không giúp được đâu."
"..."
Lý Thượng hoàn toàn chịu thua.
Đến lượt Vương Thụy Cảnh lên, cậu ta thử đoán, "Có phải ai chọc giận cậu không? Lục Đình Vân?"
Vương Thụy Cảnh nói trúng tim đen, Tống Ải quả nhiên có chút phản ứng, tay cầm xiên thịt cũng run lên.
Lý Thượng khẽ mỉm cười.
Vương Thụy Cảnh rất bất an.
"Lục Đình Vân... có phải đã làm gì cậu không?"
Tống Ải liếc mắt nhìn, có chút sốt ruột, "Không thể là tôi làm gì anh ấy sao?"
Vương Thụy Cảnh mím môi, vẻ mặt hơi ảm đạm.
Lý Thượng há hốc mồm, "Hả? Đại ca, cậu đừng nói là..."
Tống Ải vội vàng lấy một xiên mực nướng nhét vào miệng cậu ta, ngăn cản những suy nghĩ không đứng đắn trong đầu cậu ta.
"Không có, các cậu đừng đoán mò, không có chuyện gì xảy ra, không có chuyện gì cả."
Lý Thượng ăn xiên mực chỉ trong hai ba miếng, buồn bã nói, "Phản ứng này của cậu, quả thực là điển hình cho 'lạy ông tôi ở bụi này' đấy..."
Tống Ải: "Im miệng."
Cậu vờ như tức giận mà vùi mình vào sofa chơi điện thoại, nhưng vành tai ửng đỏ đã sớm tố cáo tâm tư của cậu, và tất cả những điều này đều lọt vào mắt Vương Thụy Cảnh.
...
Tống Ải không biết phải đối mặt với Lục Đình Vân như thế nào, ở lại phòng của Lý Thượng đến hơn 10 giờ tối.
Sau đó thực sự không thể ở lại được nữa, đành phải trở về phòng.
Vừa mở cửa, cậu đã thấy căn phòng tối om, có một bóng người cao lớn ngồi trên sofa bất động, giống như một con ma, suýt chút nữa làm Tống Ải giật nảy mình.
"Đệt... sao anh không bật đèn?"
Tống Ải xoay người bật hết đèn lên.
Sau đó nghe thấy giọng nói ai oán của người đàn ông, "Tôi còn tưởng đêm nay em không trở về."
Tống Ải nuốt nước bọt, nói bừa, "Phòng Lý Thượng... bọn họ...không ngủ được."
Lục Đình Vân không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cậu, "À."
"..." Tống Ải cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng, không muốn tiếp tục đứng ở cửa, đang định quay người trốn vào phòng tắm, lại bị một câu nói của người đàn ông kéo về thực tại.
"Thế em đã nghĩ kỹ chưa?"
Suy nghĩ cái gì?
Hẹn hò với hắn sao?
Lục Đình Vân lớn như vậy rồi mà vẫn làm những chuyện ngây thơ như thế.
Tống Ải vừa lẩm bẩm chửi thầm, vừa trả lời qua loa, "Không suy nghĩ."
Cậu thay dép, vẫn trốn vào phòng tắm, tiện thể đóng cửa lại.
Tuy nhiên, cậu không nói dối, vì không biết suy nghĩ thế nào, nên dứt khoát không suy nghĩ.
Kiên trì ba năm rồi ly hôn với Lục Đình Vân, đây là kế hoạch ban đầu của Tống Ải.
Mặc dù cậu và Lục Đình Vân đã vô tình lên giường với nhau, chính xác là ba lần, nhưng điều đó không thể ảnh hưởng đến kế hoạch cuối cùng của cậu là rời khỏi nhà họ Lục, rời khỏi thành phố J.
Còn về chuyện hẹn hò... Cậu và Lục Đình Vân cũng không khác nhau, cậu cũng chưa từng yêu, không biết thích là gì, nên căn bản không thể xác định rõ cảm giác của mình đối với Lục Đình Vân.
Có lẽ là có chút để tâm, nếu không cậu cũng sẽ không vì chuyện của Lâm Tri Viễn mà tâm trạng bị ảnh hưởng, nhưng loại để tâm này có thể gọi là thích không...
Thôi bỏ đi.
Tống Ải nghĩ đến đau đầu, tùy tay vốc một vốc nước lạnh vào mặt để gián đoạn quá trình suy nghĩ của đại não.
Tắm rửa, đánh răng...một mạch, khi ra ngoài đã là 11 giờ.
Ngoài cửa sổ mây đen giăng kín, nhưng trận mưa lớn được dự đoán vẫn chưa đổ xuống.
Tầm mắt Tống Ải dần dần hạ xuống, hướng vào phía trong cửa sổ, khi nhìn thấy một bóng dáng nào đó, đôi mắt cậu mở to hơn—
Hả??
Người này sao vẫn còn ngồi trên sofa?!
Nếu không phải sống trong thế giới thực, Tống Ải đã nghĩ hắn bị người ta điểm huyệt. Nhưng mà... lúc này vẫn là không nên đánh thức hắn thì hơn, tránh cho lát nữa lại bị hỏi đã suy nghĩ xong chưa.
Tống Ải hạ quyết tâm lén lút bò lên giường.
Vừa mới đắp chăn cẩn thận, ngoài cửa sổ đã đổ mưa lớn, nước mưa đập vào cửa sổ, tiếng lách tách tạo thành một giai điệu độc đáo đầy nhịp điệu.
Tống Ải vốn định dựa vào điện thoại để ru ngủ.
Nhưng nghe được một lúc thì đã buồn ngủ không mở mắt ra được.
Tầm nhìn dần dần mơ hồ.
Cậu nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, hoàn toàn không ý thức được có người đã lên giường.
Một đôi bàn tay to từ phía sau siết chặt lấy eo và cánh tay cậu, đôi chân dài thẳng tắp gác lên đùi cậu, quấn lấy nhau, cơ thể nóng như một tấm sắt nung chặt chẽ dán vào lưng cậu.
Tiếng th* d*c của người đàn ông rất gần.
Ngoài cửa sổ một tia chớp lóe lên, một tiếng "rầm" vang lớn, Tống Ải từ trong mơ bừng tỉnh, đột nhiên cảm giác mình bị ai đó ôm vào lòng với một tư thế kỳ quái, cậu đột ngột quay đầu—
Đối diện với đôi mắt đã mơ màng của Lục Đình Vân.
Hơi thở của đối phương nặng nề, lời nói ngắt quãng.
"Em không muốn chịu trách nhiệm về tình cảm của tôi, thì cũng nên chịu trách nhiệm về cơ thể của tôi..."