Lần trước, mẹ Vương Thụy Cảnh vừa mới chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, cứ tưởng sẽ từ từ hồi phục và khỏi hẳn. Dù sao cũng không phải là bệnh nan y.
Nào ngờ, bà đột ngột qua đời vào đêm nay.
Nghe tin, lưng Tống Ải lập tức thẳng tắp.
Cậu nhíu chặt mày, hỏi: "Vậy Lão Vương đâu rồi?"
Lý Thượng hít hít mũi, quay đầu nhìn lại.
Họ vẫn ở bên ngoài bãi biển đó. Vốn định xem pháo hoa xong sẽ đi ngay, nhưng lượng khách du lịch quá đông, lái xe nửa tiếng cũng không đi được hai mét, nên đành dừng lại đợi đám đông thưa bớt.
Kết quả, chờ đến hơn 9 giờ, Vương Thụy Cảnh bỗng nhiên nhận được điện thoại từ bệnh viện. Đối phương báo tin buồn rằng mẹ cậu ta đã qua đời. Cho đến bây giờ...
"Cậu ấy đã ngồi xổm ở ven đường gần nửa tiếng rồi. Sau khi cúp điện thoại, cậu ấy không nói một lời. tôi hỏi phải làm sao, cậu ấy cũng không biết. Đại ca, cậu đang ở đâu vậy..."
"Cậu đợi tôi, tôi đến tìm hai cậu ngay."
Nói xong, Tống Ải lật chăn, định xuống giường thì bị người đang nửa nằm phía sau nắm chặt cánh tay.
Lục Đình Vân không nghe rõ nội dung, nhưng cũng đoán được đã có chuyện khẩn cấp xảy ra. Hắn chủ động xin đi cùng: "Anh cũng đi."
Tống Ải quay đầu nhìn hắn, chần chừ hai giây.
Trên người hắn không có một mảnh vải nào. Vết cào trên eo và cánh tay rõ ràng có thể nhìn thấy, có lẽ sau lưng cũng không ít... Tất cả đều là "thành quả" của cậu.
"Mặc kín đáo rồi hẵng đi." Tống Ải ho khan một tiếng, sau đó đứng dậy tìm một bộ quần áo dài tay cho mình.
Hai người không chậm trễ, nhanh chóng đến nơi.
Vương Thụy Cảnh vẫn cúi đầu ngồi xổm ven đường. Tuy không nhìn rõ nét mặt, nhưng chỉ qua bóng lưng cũng có thể cảm nhận được nỗi đau và sự bi thương của cậu ta.
Mũi Lý Thượng đỏ hoe, mắt cũng sưng lên. Cậu ta luống cuống kêu lên: "Đại ca..."
Tống Ải vỗ vai cậu ta, nhìn về phía Vương Thụy Cảnh bên cạnh, nói: "Chúng ta ngồi cùng cậu ấy một lát đi."
Vì đã từng trải qua, nên cậu hiểu rõ rằng lúc này Vương Thụy Cảnh chắc chắn không nghe lọt bất cứ lời nào.
Bất kỳ lời nói nào cũng không thể an ủi được nỗi đau khi người thân rời đi. Chỉ có thời gian mới có thể xoa dịu vết thương lòng, nhưng dù bao lâu đi nữa, nỗi đau ấy vẫn sẽ tồn tại.
Thế là hai người lặng lẽ đi đến, mỗi người ngồi một bên. Ba người giống như ba chú mèo con bị bỏ rơi ven đường, trông thật thảm.
Lục Đình Vân đứng một bên nhíu mày quan sát một lúc, rồi quay đầu gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, Trợ lý Trương trả lời rằng đã sắp xếp ổn thỏa.
Lúc này, Lục Đình Vân mới bước đến trước mặt Tống Ải, chìa tay ra, trầm giọng nói: "Chúng ta đưa bạn em về, ít nhất để cậu ấy nhìn mẹ lần cuối."
Tống Ải ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt của hắn. Khuôn mặt hắn hơi trầm xuống, vẻ mặt cũng có chút cô đơn.
Cậu ngẩn người một lát mới hỏi: "Không phải ngày mai mới có vé máy bay sao? Hôm nay làm gì có chuyến bay?"
"Ừm." Giọng Lục Đình Vân khàn khàn, giải thích: "Anh đã gọi người điều một chiếc máy bay tư nhân đến. Có thể trực tiếp đón chúng ta ở sân thượng khách sạn."
Máy bay tư nhân?
Tống Ải ngây ra.
Chờ khi đi theo Lục Đình Vân về khách sạn, thu dọn đồ đạc, rồi lên sân thượng, nhìn thấy một chiếc máy bay nhấp nháy đèn đỏ từ từ tiến lại gần, Tống Ải mới chợt nhận ra.
Thực lực của Lục Đình Vân thật sự vượt xa ba nhà của họ.
Nghĩ kỹ lại, Lục Đình Vân từ nhỏ đã có thành tích xuất sắc, lớn lên lại là một người trẻ tuổi ưu tú. Hắn và Tống Ải... không thể nói là một trời một vực, nhưng khoảng cách cũng thực sự rất lớn.
Hèn gì người nhà họ Lục lúc trước phản đối như vậy.
Nếu đổi lại là Tống Ải có một người anh họ ưu tú như thế, mà biết đối phương bị ép cưới một tên bình hoa vô dụng làm vợ, có lẽ cậu cũng sẽ cảm thấy oán giận...
Tống Ải đang thất thần suy nghĩ thì Lục Đình Vân đã ôm eo cậu, bế cậu lên máy bay.
Cảm giác đột ngột lơ lửng giữa không trung khiến cậu kinh ngạc trong chốc lát, đành phải nắm chặt vai hắn.
Hai người tình cờ đối diện dưới bầu trời đêm, trái tim họ lúc này kề sát nhau qua lớp áo.
Khoảng hơn hai giờ sáng, mọi người mới đến thành phố J.
Họ vội vã đến thẳng bệnh viện, thậm chí không có thời gian suy nghĩ xem có thích hợp hay không.
Vương Thụy Cảnh xông vào phòng bệnh. Không lâu sau, tiếng khóc vang vọng khắp tầng.
Tống Ải và Lý Thượng đứng ngoài cửa nhìn vào, không dám bước vào, nhưng hốc mắt đều đã đỏ hoe.
Cha của Vương Thụy Cảnh ban đầu cũng ở bên trong, thấy con trai khóc lóc đau khổ, ông lặng lẽ đi ra. Vừa ra đã thấy Lục Đình Vân đứng đối diện, ông tưởng mình nhìn nhầm, cúi đầu dụi mắt.
Cuối cùng, đúng là Lục Đình Vân thật.
Vương gia và Lục gia không có giao thiệp làm ăn, về cơ bản không tiếp xúc nhiều, nên việc cha Vương ngạc nhiên cũng là điều bình thường.
Nhưng giới kinh doanh từ trước đến nay rất coi trọng lễ nghĩa. Khi đối phương hơi cúi người về phía mình, ông cũng gật đầu đáp lại để tỏ vẻ thân thiện, ngay sau đó đi về phía hành lang.
Lục Đình Vân thu lại ánh mắt đang dõi theo, tiếp tục cúi đầu quan sát tình hình của Tống Ải.
Hắn khoanh tay, cào nhẹ vào lòng bàn tay cậu, chờ cậu quay đầu lại mới khẽ hỏi: "Có đói không?"
Đuôi mắt và chóp mũi Tống Ải đều ửng đỏ, trông thật đáng thương. Buổi tối cậu không ăn nhiều, năng lượng gần như cạn kiệt, nói không đói là nói dối.
Nhưng cậu lắc đầu, "Thôi, không có tâm trạng ăn."
Lục Đình Vân ngước mắt nhìn vào trong, Vương Thụy Cảnh vẫn gục trên mép giường, hai vai run rẩy, đã khóc đến mệt người.
"Anh nghĩ họ cũng đói rồi." Lục Đình Vân lo lắng cho dạ dày của Tống Ải, vẫn kiên trì nói: "Em ở đây đợi anh, anh sẽ mua chút đồ lên, kẻo lát nữa đói ngất xỉu mất."
Tống Ải gật đầu.
Hắn không yên tâm nhìn cậu một cái, có chút chần chừ, sau đó vẫn cất bước rời đi.
Hắn định đi thang máy, nhưng cảm thấy chờ đợi thật phiền, nên dứt khoát đi về phía hành lang. Vừa bước được nửa bước vào khúc cua, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng cha Vương đang trò chuyện với ai đó.
...
Cuối cùng, Lục Đình Vân vẫn đi thang máy xuống lầu. Đã khuya như vậy, hầu hết các cửa hàng gần bệnh viện đều đã đóng cửa, chỉ có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ.
Hắn tùy tiện mua một ít đồ ăn nhanh, rồi mua thêm một bát cháo thịt nạc, xách túi bước ra. Ven đường vắng vẻ, hắn rảnh tay lấy hộp thuốc lá, châm một điếu.
Khung cảnh trước mắt bị che khuất bởi làn khói.
Lục Đình Vân trong cơn hoảng hốt, dường như cũng quay trở về ngày mẹ mình qua đời.
Nhưng không giống Vương Thụy Cảnh...
Hắn đã không thể nhìn thấy mẹ mình lần cuối. Khi đó hắn đang ở tỉnh khác tham gia cuộc thi vật lý. Vì hôm sau là ngày thi, cha hắn không cho phép hắn bỏ cuộc, cũng không chấp nhận thất bại của hắn, nên đã kiên quyết không cho hắn về.
Chờ khi thi đấu xong chạy về, mẹ hắn chỉ còn lại một hũ tro cốt.
Trở lại phòng bệnh, Vương Thụy Cảnh đã không còn sức để khóc, mệt mỏi gục xuống mép giường.
Tống Ải và Lý Thượng có lẽ cũng đã mệt, lúc này đang ngồi thẫn thờ trên ghế dựa tường.
Lục Đình Vân đặt đồ xuống đất, lấy riêng bát cháo ra, mở nắp và đưa cho Tống Ải.
"Sáng mai có lẽ còn nhiều việc phải lo." Lục Đình Vân nói: "8 giờ anh phải về công ty, không thể ở lại với em được. Em ăn chút cháo cho lại sức."
Tống Ải mắt sưng húp nhìn hắn, duỗi chân chạm vào Lý Thượng, bảo cậu ta cũng lấy chút đồ ăn ra, sau đó mới nhận bát cháo.
Tống Ải khi ăn rất ngoan, lặng lẽ, ăn ngon miệng hơn nhiều blogger ẩm thực trên mạng.
Lục Đình Vân ngồi bên cạnh kiên nhẫn nhìn cậu ăn hết.
Mười phút sau, cậu nhanh chóng ăn xong. Tống Ải định đứng dậy vứt rác, thì Lục Đình Vân đã đi trước một bước, chủ động cầm lấy túi, nói: "Anh đi vứt là được rồi."
Tống Ải ngơ ngác nhìn hắn rời đi.
Lý Thượng chứng kiến tất cả, nhớ lại những điều bất thường hôm nay, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó. Cậu ta buông đồ ăn trên tay xuống, ngây thơ hỏi: "Đại ca, cậu có thấy Lục Đình Vân kỳ quái không?"
Vì chưa định nói ra mối quan hệ của họ, Tống Ải nghe vậy liền căng thẳng.
"Kỳ quái chỗ nào?"
"Thì là... cảm giác hắn rất tích cực với cậu, có thể dùng từ săn sóc tỉ mỉ để miêu tả!"
Tống Ải nuốt nước bọt, "Cậu nghĩ là vì sao?"
Lý Thượng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi kinh ngạc nói: "... Mẹ ơi, hắn không phải là đang theo đuổi cậu đấy chứ?"
Tống Ải: "..."
Đúng lúc này, Lục Đình Vân quay lại, thấy hai người đang trò chuyện, bèn hỏi: "Hai người đang nói gì vậy?"
Lý Thượng lập tức chột dạ, quay đầu đi.
Tống Ải đã bình tĩnh lại, lơ đễnh nói: "Không có gì."
Lục Đình Vân nghe ra sự qua loa, nhưng cũng không để tâm, chỉ đứng trước mặt cậu giải thích: "Anh có lẽ phải đi rồi, vừa nhận được điện thoại, công ty có chút việc cần quay về xử lý."
Tống Ải ngẩng đầu, "Muộn vậy rồi còn đi sao?"
Lục Đình Vân nhìn chằm chằm chiếc mũi vẫn còn ửng đỏ của cậu, khẽ "ừm" một tiếng. Các ngón tay rũ bên quần hơi co lại.
Thực ra là vì hắn đã để lại quá nhiều công việc, không thể không quay về xử lý sớm.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ đưa tay vuốt tóc của cậu, hỏi: "Em không tiễn anh sao? Bảo bối."
Bên cạnh, Lý Thượng đang giả ch//ết, nghe thấy câu này, mắt mở to hơn vài phần.
Đại não Tống Ải trống rỗng trong giây lát, mặt đỏ bừng.
Cậu vốn muốn bảo Lục Đình Vân im miệng, nhưng vì Lý Thượng còn ở đó, cậu đành cứng đờ đứng dậy, nghiến răng từng chữ một: "Tiễn, hôm nay em không tiễn anh thì em không họ Tống."
Mặc dù lỗi thời, Lục Đình Vân vẫn không nhịn được cong khóe môi.
Hai người đi trước sau về phía cửa thang máy.
Đến khúc cua, Tống Ải lập tức truy vấn: "Ai cho phép anh vừa nãy gọi như vậy?"
Lục Đình Vân dừng bước, "Cái này cũng không thích à?"
Tống Ải vừa định nói cái này cái kia... bỗng nhớ đến từ "bảo bối" vừa nãy, vành tai không có tiền đồ chuyển sang màu đỏ.
Cậu lập tức lạnh mặt nói: "Không thích. Sau này cũng không được gọi."
Ai ngờ Lục Đình Vân bỗng nhiên đến gần hơn, cúi đầu hỏi: "Vậy em muốn gọi bằng gì?"
"Em..." Tống Ải dừng lại một chút, cảm thấy lưỡi mình như bị thắt lại, liền chuyển trọng tâm câu hỏi: "Nhất định phải có cách xưng hô sao? Không thể gọi cả tên cả họ hả?"
"Nhưng chúng ta đã xác định quan hệ rồi." Lục Đình Vân cụp mắt xuống nói: "Gọi cả tên cả họ quá xa lạ, anh không thích."
Tống Ải mím môi, đột nhiên có chút hối hận.
Sao cậu lại hấp tấp đồng ý với Lục Đình Vân?
Để rồi bây giờ ngay cả cách xưng hô cũng phải nghĩ, còn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ...
Nhưng giải quyết vấn đề này thực ra không khó, trực tiếp chia tay là được.
Nhưng làm vậy thì hơi tệ, dù sao họ mới "xác định" được một ngày... Hơn nữa, hôm nay họ có thể về gấp như vậy, tất cả đều là công của Lục Đình Vân.
Thật sự muốn chia tay thì ít nhất cũng phải vài ngày nữa hẵng nói.
Cậu tặc lưỡi, dứt khoát dùng chiêu kéo dài thời gian: "Chờ em nghĩ ra rồi nói. Anh mau về công ty đi!"
Nói xong, cậu đưa tay ấn nút thang máy cho Lục Đình Vân.
Buổi tối không có nhiều người, chỉ mười giây thang máy đã đến tầng của họ.
Cửa từ từ mở ra.
Tống Ải định đẩy Lục Đình Vân vào trong, nhưng bị hắn nắm lấy cổ tay, rồi kéo cả người vào thang máy.
"Tiễn người sao có thể chỉ tiễn đến cửa thang máy?"
Lục Đình Vân không biết từ lúc nào đã vòng tay ôm lấy eo cậu. Tống Ải giãy giụa hai cái không thoát, ngẩng đầu định nói vài lời cay nghiệt. Nhưng chưa kịp mở lời, đôi môi nóng bỏng của hắn đã dán lên.
Nhưng lần này Lục Đình Vân không đưa lưỡi vào, chỉ đơn giản là ấn chặt môi lên môi cậu.
Đợi đến khi cánh tay Tống Ải chống cự hoàn toàn buông lỏng, hắn mới buông cậu ra, cụp mắt đánh giá khuôn mặt cậu, khẽ lo lắng nói: "Em sẽ không đá anh chứ?"
Sự lo lắng của hắn không phải là không có lý, dù sao mấy ngày tới Tống Ải chắc chắn sẽ phải ở bên cạnh Vương Thụy Cảnh.
Bản thân Tống Ải thì nheo mắt lại, có chút chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hỏi lại: "Trông em tệ vậy sao?"
"Không biết." Lục Đình Vân nói, "Anh không có cảm giác an toàn."
Tống Ải cảm thấy lời này của hắn quá ư làm màu, cười khẩy một tiếng, hỏi: "Yêu đương kiểu học sinh cấp ba hả? Cả cảm giác an toàn nữa. Anh có muốn dán ảnh của anh lên trang bìa vòng bạn bè không?"
"... Cũng không phải không được." Lục Đình Vân thực sự đi theo lời cậu nói: "Nhưng hình như emm không có ảnh của anh. Để anh tìm một tấm thật đẹp trai rồi gửi cho em nhé?"
Tống Ải: "..."
Cậu thật sự bó tay với người này. Vừa định buông lời chê bai sự ấu trĩ, lại nghe hắn nói: "Trước khi ra khỏi thang máy, em có thể hôn anh một cái không?"