Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 43

Lúc này, liệu có thích hợp không?!

Tống Ải vỗ vào mặt hắn, sau đó đẩy hắn ra. Đối phương có lẽ cũng hiểu không nên tiếp tục đùa giỡn, nên không ngăn cản.

Để đề phòng người này lại túm lấy mình không cho đi, Tống Ải lập tức chạy ra khỏi thang máy.

Lục Đình Vân đứng yên bên trong, chỉ hơi gật đầu về phía cậu, nói: "Đợi anh làm xong việc sẽ đến tìm em."

Lời nói này rất giống "Đợi tan học anh sẽ đến đón em".

Tống Ải cảm thấy mình có chút ảo tưởng đang ở nhà trẻ đợi phụ huynh đến đón.

Nhưng cậu sẽ không ngoan ngoãn gật đầu như học sinh tiểu học. Cậu chỉ hối thúc: "Mau đi đi."

"Được." Lục Đình Vân đồng ý, nhưng không đưa tay ấn nút đóng cửa. Hắn vẫn đứng yên nhìn chằm chằm Tống Ải, cho đến khi cửa thang máy từ từ khép lại.

Tống Ải cảm thấy bị nhìn chằm chằm như vậy rất kỳ lạ. Nhưng nhớ lại lời Lục Đình Vân nói về việc không có cảm giác an toàn, để chứng minh mình không phải tra nam, cậu vẫn đứng im như một khúc gỗ, mặc cho hắn nhìn, cho đến khi cửa đóng hoàn toàn.

Nhưng không hiểu vì sao.

Rõ ràng vừa nãy còn hối thúc hắn đi, nhưng khi hắn hoàn toàn biến mất, Tống Ải nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa thang máy, sắc mặt dường như có chút cô đơn.

Khi nhìn bạn bè yêu đương, họ rời nhau một giây cũng khó mà tách ra được. Họ gọi đó là chứng lo âu xa cách. Trước đây cậu đã từng khinh thường điều này.

Giờ thì cậu bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Cậu mẹ nó sẽ không mắc chứng lo âu xa cách đấy chứ??

Tống Ải suýt chút nữa bị ý nghĩ này làm cho ngẩn người, vội vàng lau mặt, quay đầu trở lại.

Lo lắng Vương Thụy Cảnh ở một mình sẽ nghĩ quẩn, Tống Ải và Lý Thượng hạ quyết tâm sẽ không đi đâu, ít nhất phải giúp cậu ta lo xong hậu sự đã.

Lý Thượng thì tiện hơn, chỉ cần gọi điện về nhà thông báo một tiếng là xong.

Tống Ải phải hỏi ý kiến người nhà họ Lục trước.

Lúc này cậu mới đột nhiên nhớ ra, mình hình như không có thông tin liên lạc của Lục Đình Vân, điện thoại, WeChat, email, thậm chí cả số QQ cũng không có!

... Yêu đương kiểu này thật đấy à?

Không còn cách nào, Tống Ải đành gọi điện cho Quản gia Ngô, nhờ ông chuyển lời.

Dù sao cậu cũng ở thành phố J, không đi đâu cả. Một hai buổi tối không về chắc... cũng không sao đâu?

Cậu nghĩ vậy, nhưng có người lại không nghĩ thế—

Phát hiện Tống Ải đã hai ngày không về, Lục Hải Xuyên trực tiếp đến tận nơi.

Lục Đình Vân vừa xử lý xong việc ở công ty, định về nhà tắm rửa rồi đi tìm cậu. Không ngờ, vừa vào cửa đã nghe Quản gia Ngô nói Lục Hải Xuyên đến.

Lục Đình Vân rất hiểu tính của cha mình, cũng đoán được sớm muộn gì ông cũng sẽ đến. Hắn trầm mặt một lúc, sau đó chỉ nói: "Chú cho người tiếp đãi trước, tôi sẽ đến sau."

Khoảng nửa giờ sau, Lục Đình Vân đẩy cửa thư phòng.

Người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ sát đất, khoanh tay đứng. Khi quay đầu lại, mày vẫn nhíu chặt.

"Sao giờ mới đến?"

"Cha dạy, gặp mặt trưởng bối trước tiên nên rửa mặt chỉnh quần áo, mới là lễ nghi chu toàn. Con trai vừa từ công ty về, người không sạch sẽ, nên đi tắm và thay quần áo trước."

"Lời này thì con nhớ," Lục Hải Xuyên hừ lạnh một tiếng, "Còn những lời khác cha dạy, con lại quên sạch rồi."

Lục Đình Vân cụp mắt xuống, giữ im lặng.

Lục Hải Xuyên lúc này mới đi vào vấn đề chính: "Lần trước con nói muốn dẫn Tống Ải đi công tác, cha vốn không đồng ý, nhưng con kiên trì, nói chuyện Thẩm gia là công lao của nó. Cha cũng không có gì để nói. Nhưng lần này nó đã hai ngày hai đêm không về, các con không định cho cha một lời giải thích sao?"

"Con biết em ấy ở đâu." Không đáp lại lời giải thích, Lục Đình Vân chỉ nói như vậy.

"Con biết?" Lục Hải Xuyên khinh thường nhìn hắn, nói: "Vậy con nói cho cha biết, nó đang ở đâu?"

Có lẽ là ở bệnh viện hoặc nhà họ Vương.

Nhưng Lục Đình Vân biết cha hỏi như vậy, tuyệt đối không chỉ là để hỏi thăm nơi ở của Tống Ải. Vì vậy, hắn im lặng, không trả lời.

"Con chỉ biết nó vẫn ở thành phố J, nhưng không rõ vị trí cụ thể, đúng không?"

—Đó là một câu hỏi mang tính khẳng định. cha quả nhiên biết rõ Tống Ải ở đâu hơn hắn.

Đầu ngón tay Lục Đình Vân hơi co lại, vẫn không nói gì.

Lục Hải Xuyên đành tiếp tục: "cha đã dạy con, dù làm việc gì cũng phải có sự chắc chắn vẹn toàn. Một chút sơ hở nhỏ cũng có thể dẫn đến mất cả ván cờ. Đình Vân, cha rất thất vọng với biểu hiện gần đây của con."

"Sự chắc chắn vẹn toàn trong miệng cha, có phải là chiếc vòng tay kia không?"

Lục Đình Vân cuối cùng cũng lên tiếng, cũng nói ra một câu hỏi mang tính khẳng định.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc thủ đoạn nào có thể nắm được việc Tống Ải có về hay không?

Là theo dõi giống như lúc trước?

Hay là cài người theo dõi trong trang viên?

Nếu là theo dõi, lần này cha đến, e rằng không chỉ để chất vấn những chuyện này.

Nếu là loại thứ hai, Tống Ải đã hai ngày không về. Người theo dõi kia dù có tài giỏi đến đâu, cũng không thể nắm được vị trí cụ thể của cậu và báo cho cha hắn.

Loại trừ hai khả năng này, chỉ còn lại thiết bị định vị.

Và vật mang thiết bị định vị, chắc chắn là chiếc vòng tay trên cổ tay Tống Ải—chiếc vòng mà cậu không bao giờ tháo xuống, dù khi ngủ, khi tắm hay thậm chí khi làm tì/nh.

Đột nhiên bị vạch trần bí mật, phản ứng đầu tiên của Lục Hải Xuyên là kinh ngạc, ngay sau đó cảm thấy phẫn nộ.

"Nó nói cho con biết?"

"Không có." Lục Đình Vân lắc đầu: "Là con đoán được."

"Hừ!" Lục Hải Xuyên cười lạnh, nói: "Con tưởng nói vậy là có thể phủi sạch trách nhiệm cho nó sao?"

Nghe vậy, Lục Đình Vân không khỏi trầm mặc.

Mặc dù người cha nhằm vào là Tống Ải, nhưng hắn lại cảm thấy như chính mình đang bị nghẹt thở, bởi vì hắn đã trưởng thành trong sự ràng buộc như vậy.

May mắn thay.

Lục Đình Vân ngày xưa sẽ bị cảm giác nghẹt thở này chi phối.

Nhưng Lục Đình Vân bây giờ thì không.

"Cha," Hắn buồn bã nói: "Con biết cha nghi ngờ. cha yêu cầu Tống Ải mỗi ngày phải về, đơn giản chỉ là lo Tống gia sẽ cuỗm tiền bỏ trốn, nên giữ lại một con tin để đề phòng bất trắc."

"Nhưng Tống gia đã đầu tư toàn bộ tài chính vào nhà máy. Nếu Tống gia thực sự có ý định đó, họ đã phải lên kế hoạch bỏ trốn từ trước khi đầu tư rồi. Cho đến ngày nay, mọi hành động của Tống gia đã đủ để chứng minh quyết tâm vực dậy. Hà cớ gì lại phải đề phòng đến mức này?"

"Hơn nữa, Tống Ải là vô tội."

Hắn nhìn thẳng vào Lục Hải Xuyên, trong đáy mắt không còn sự sợ hãi của ngày thơ ấu.

Lục Hải Xuyên sững sờ nhìn con trai mình.

Nội tâm từ phẫn nộ chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng là sự bối rối sâu sắc. Chỉ vì ông chợt nhận ra vai con trai đã cao hơn mình.

Ông mím chặt môi, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Sự nặng nề này không phải vì đồng tình với lời con trai, cũng không phải vì nhận ra lỗi lầm của mình, mà là đột nhiên ý thức được, ông không còn có thể kiểm soát mọi thứ như trước đây.

Ông đã già rồi.

Không nhận được lời đáp, Lục Đình Vân cũng biết không thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ của cha.

Hắn lùi lại một bước, nói: "Con đảm bảo Tống gia sẽ không có chuyện gì. Và con hy vọng cha có thể ngừng giám sát Tống Ải, đừng đưa cho em ấy chiếc vòng tay thứ hai."

Nói xong, Lục Đình Vân quay người rời khỏi thư phòng.

--

Rời nhà tang lễ, Vương Thụy Cảnh vẫn thất thần.

Những việc cần làm trong tang lễ đã gần như xong. Thi thể của bà Vương có thể đưa đi hỏa táng.

Lý Thượng đi cùng Vương Thụy Cảnh đến cửa tiếp khách.

Tống Ải thì tìm một chỗ nghỉ ngơi. Cơ thể cậu yếu, dễ mệt. Hôm nay bận rộn đến chiều mà chưa được nghỉ ngơi, thực sự không thể đứng vững nổi.

Gió xuân ấm áp, cậu lười biếng dựa vào ghế, nhắm mắt lại. Không lâu sau đã cảm thấy buồn ngủ.

Cho đến khi một bàn tay lạnh lẽo dán lên mặt cậu.

"Mệt lắm sao?" Là Lục Đình Vân.

Tống Ải mở mắt, thực sự không có sức để gạt tay hắn ra, đành nghiêng đầu sang một bên.

Lục Đình Vân cười một tiếng, khuyên nhủ: "Có muốn về ngủ một giấc không? Phần còn lại chắc không có việc của em đâu."

Tống Ải không có sức lực lắc đầu.

Nếu là người khác thì còn được, nhưng Vương Thụy Cảnh và Lý Thượng là hai người bạn duy nhất luôn ở bên cạnh cậu. Càng vào lúc này càng không thể vắng mặt.

Lục Đình Vân biết không khuyên được cậu, cũng không nói nhiều, chỉ quay người ngồi xuống bên cạnh.

"Việc ở công ty anh xong rồi à?"

"Ừm. Xong từ trưa rồi, sợ em ghét mùi mồ hôi nên anh về tắm rửa."

"..."

Tống Ải đảo mắt, "Nếu anh rảnh rỗi không có việc gì..."

"Tưởng anh không có sao?"

Lục Đình Vân đột nhiên hỏi một câu như vậy, suýt làm não Tống Ải ngừng hoạt động.

Nhưng không đợi cậu trả lời, hắn đã nói tiếp: "Anh nhớ em lắm."

Tống Ải bỗng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

Từ nhỏ đến lớn, cậu thường xuyên được người khác tỏ tình, những lời trắng trợn hơn thế này cũng không phải chưa từng nghe qua. Sao lại bị một câu như vậy làm cho không biết nói gì?

Lục Đình Vân không cho cậu thời gian để điều chỉnh, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cậu đang đặt trên tay ghế.

"Sao không nói gì?"

"..." Tống Ải thực sự không biết nên nói gì, cuối cùng khô khan đáp lại một tiếng "Ồ," để hồi đáp nỗi nhớ của hắn.

Lục Đình Vân cũng không trêu cậu nữa, hỏi chuyện khác: "Có phải tâm trạng không tốt không? Hay là quá mệt?"

Tống Ải ngước mắt lên, "Gì cơ?"

"Lúc anh đến thấy sắc mặt em không được tốt lắm."

Tống Ải im lặng, lại cụp mắt xuống.

Cậu vốn rất ít khi đa sầu đa cảm, tính vô tư đã quen. Kể cả khi đột ngột gặp chuyện thế này, theo lý mà nói cũng sẽ không quá ảnh hưởng đến tâm trạng. Nhưng...

"Em nghĩ đến cha em." Tống Ải lần đầu tiên mở lòng. Có lẽ thực sự vì áp lực quá lớn, đã đến mức không thể một mình chịu đựng.

"Cha em mất sớm lắm, khi đó em vẫn chưa hiểu khái niệm về cái ch//ết là gì, chỉ biết mẹ em giống như một con quay, cứ xoay không ngừng... Giờ nghĩ lại, lúc đó mẹ em chắc cũng giống cha của Lão Vương, đang bối rối lo hậu sự."

Giọng cậu trở nên buồn bã, nghe thật xót xa.

"Em cũng là hôm nay mới biết, hóa ra khi một người qua đời, cần phải làm nhiều thủ tục đến vậy."

"Thật ra em đã không còn nhớ rõ mặt cha nữa. Mẹ cất hết ảnh của ông đi, vì bà cứ nhìn một lần là lại khóc. Xem ảnh mà còn không kiềm được nước mắt, vậy lúc đó bà ấy... có phải đã khóc dữ dội hơn cả Lão Vương không?"

"Anh nói xem, khi một người còn sống, cơ thể rõ ràng nóng ấm như vậy, tại sao sau khi ch//ết lại không còn chút hơi ấm nào? Lạnh lẽo và cứng đờ."

Nói xong, một giọt nước mắt lăn xuống cằm cậu.

Lục Đình Vân nâng mu bàn tay lên lau giúp cậu. Trong lòng hắn cũng chua xót không kém.

"Thi thể không có máu lưu thông, nên sẽ mất nhiệt độ. Cái ch//ết không thể đảo ngược, nhưng người còn sống có thể giúp họ giữ lại hơi ấm."

Lục Đình Vân hiếm khi bị cảm xúc của người khác chi phối. Hắn luôn bình tĩnh và lý trí. Dù có chút cảm thông cũng chỉ dừng lại ở bề ngoài, không dễ dàng để cảm xúc x/âm chiếm nội tâm.

Chỉ duy nhất người này trước mắt.

Khi hắn nhận ra mình đã bị ảnh hưởng, mới phát hiện sự ảnh hưởng này đã quá sâu đậm. Chỉ một giọt nước mắt thôi cũng đủ để khơi dậy trong hắn vô vàn sự thương xót.

Không muốn Tống Ải chìm đắm trong nỗi buồn quá lâu, hắn nâng cổ tay cậu lên. Không đợi cậu phản ứng, hắn đã tháo chiếc vòng tay xuống.

"Cái này về sau không cần đeo nữa." Hắn nói, "Tống Ải, em không cần phải trở về cái lồng son đó mỗi ngày."

Bình Luận (0)
Comment