Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 44

Chiếc vòng tay này đã đeo được hơn nửa năm. Đột nhiên bị tháo xuống, thứ không thích ứng hơn cả cổ tay Tống Ải chính là đại não của cậu.

Cậu như rơi vào trạng thái trống rỗng.

Sau đó, cậu vô thức nhớ lại nguồn gốc của chiếc vòng tay này.

Vào những ngày đầu của cuộc hôn nhân, Lục Hải Xuyên đã lén đưa cho cậu chiếc vòng này, và nói cho cậu biết rằng, trước khi Tống gia trả lại 80% số vốn đầu tư, cậu phải ở lại Lục gia mỗi ngày. Cho dù có việc cần tạm thời rời đi, cậu cũng phải quay về ngay trong đêm đó.

Một khi chiếc vòng tay định vị này thiếu bất kỳ một ngày ghi chép nào, hoặc vòng tay gặp vấn đề mà cậu không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, Lục gia sẽ lập tức rút lại toàn bộ vốn đầu tư, và kiện Tống gia đến phá sản.

Tống Ải, người ban đầu còn không có cảm xúc thật với cuộc hôn nhân này, ngay khoảnh khắc nhận lấy chiếc vòng tay, mới hiểu ra rằng mình thật sự đã rơi vào một hoàn cảnh ngột ngạt.

Ban đầu, cậu thậm chí không dám ra khỏi nhà.

Khi mới chuyển đến Lục gia, cậu chỉ co ro trong phòng chơi game suốt một tuần không biết ngày đêm. Cho đến một ngày, tầm mắt cậu lướt ra ngoài cửa sổ, đôi mắt suýt bị ánh mặt trời làm cho chói mắt. Lúc đó cậu mới giật mình nhận ra đã bao lâu rồi mình không được hít thở không khí trong lành.

Vừa lúc đó, điện thoại reo. Lý Thượng nói lâu rồi không tụ họp, hỏi có thể đón cậu ra ngoài chơi không, cậu mới do dự đồng ý.

Từ đó về sau, dù đi đến đâu, Tống Ải đều cố gắng quay về trước rạng sáng ngày hôm sau.

Cuộc sống như vậy không tệ, cũng không thể nói là khó khăn, chỉ là thiếu tự do.

So với sự ràng buộc về thể xác, thì sự g//iam cầm về tinh thần còn đáng sợ hơn.

Chí tiến thủ của một người trẻ tuổi bị mài mòn, hoài bão của một thanh niên bị cuộc hôn nhân tiêu diệt. Ngay cả Lý Thượng cũng thường nói cậu đã biến thành một chú mèo lười biếng. Vẫn xinh đẹp, nhưng không còn sức sống.

Tống Ải không thể phán đoán được sau khi tháo chiếc vòng tay này, liệu cậu có trở nên vui vẻ và tự do hơn không.

Nhưng ít nhất lúc này, thể xác và tinh thần cậu vô cùng thư thái.

"Cha anh đồng ý rồi?" Dù khóe môi hơi cong lên, Tống Ải vẫn cẩn thận hỏi.

"Không có." Lục Đình Vân không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn cậu thất vọng, nên bổ sung: "Cha anh không đồng ý cũng không sao, em không cần đeo nữa."

Khóe môi Tống Ải vừa nhếch lên lại xụ xuống.

"Cha anh không đồng ý thì nói cái khỉ gì."

Cậu nhếch môi, nhưng cũng không đeo lại chiếc vòng tay.

Dù không biết Lục Đình Vân có năng lực lớn đến đâu, nhưng người này cũng không dễ hứa hẹn. Nếu hắn đã nói không cần đeo, thì Tống Ải cũng đỡ phải tự gây rắc rối cho mình.

Mẹ Vương Thụy Cảnh là một bà nội trợ điển hình, nên vòng giao thiệp rất nhỏ. Những người đến viếng, phần lớn đều là những người có quan hệ làm ăn với Vương gia.

Sau khi thắp hương, họ sẽ lập tức đi tìm cha Vương.

Tuy nhiên, Vương Thụy Cảnh không có tâm trạng để nghĩ đến những chuyện đó.

Vừa nãy khi quay lại nhà tang lễ, cậu ta tình cờ nhìn thấy Tống Ải và Lục Đình Vân. Cậu ta nhận ra cử chỉ của họ thân mật hơn, nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn so với ở Hải Thành.

Vương Thụy Cảnh một mặt đau buồn vì mẹ qua đời, một mặt lại không nhịn được lo lắng.

Rốt cuộc họ đã tiến triển đến mức nào rồi...

Lúc chiều.

Tống Ải đến ngồi quỳ cùng Vương Thụy Cảnh.

Nhìn chàng trai trẻ thành kính quỳ xuống, rồi cúi người bái ba lạy. Vương Thụy Cảnh mới vô tình hỏi: "Vừa nãy Lý Thượng nói trạng thái của cậu không tốt lắm, giờ thế nào rồi? Vẫn mệt à?"

"Không sao." Tống Ải cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ nói: "Chắc tại hôm qua không ngủ ngon."

Vì mọi việc quá gấp gáp, Tống Ải và Lý Thượng mấy ngày nay đều ngủ ở bệnh viện và nhà tang lễ cùng Vương Thụy Cảnh. Hôm qua nửa đêm phải bận rộn sắp xếp phòng viếng bên ngoài, khó tránh khỏi có chút ồn ào.

Vương Thụy Cảnh có chút áy náy, "Là tôi không sắp xếp tốt."

Tống Ải vỗ vai cậu ta, "Có gì mà trách hay không? Không cần khách sáo như vậy."

Vương Thụy Cảnh cụp mắt xuống, "Ừm."

Những vị khách đến viếng cơ bản đều ở sảnh ngoài trò chuyện. Cách một bức tường, có thể nghe thấy một chút tiếng, nhưng không nhiều, khiến nơi này trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Chỉ yên tĩnh một lát, Vương Thụy Cảnh không nhịn được nói: "Cha tôi nói Lục Đình Vân cũng đến, có thật không?"

Tống Ải hơi sững người, thành thật "Ừm" một tiếng.

"Hắn đến làm gì?"

"Đến viếng thôi."

"Lục gia và nhà tôi hình như không có giao thiệp gì mà."

"... Cái đó thì tôi không rõ."

Vương Thụy Cảnh nghe ra ý Tống Ải đang giả ngơ, nhưng không muốn cứ mơ hồ cho qua.

Vì vậy cậu ta quay đầu nhìn chằm chằm Tống Ải hỏi: "Hắn đến tìm cậu đúng không?"

Vốn không định thẳng thắn sớm như vậy, nhưng Vương Thụy Cảnh cứ khăng khăng truy vấn, Tống Ải do dự một lúc vẫn không giấu giếm nữa, khẽ gật đầu đáp lại: "Ừm."

Vương Thụy Cảnh nhìn vào mắt cậu, thời gian như quay trở lại một ngày cách đây hơn ba năm.

Khi đó họ vừa tốt nghiệp cấp ba, đúng lúc sinh nhật Lý Thượng, nên đã tìm một quán bar, mua bánh kem, chuẩn bị chúc mừng cậu ta thật hoành tráng.

Thế là sau khi ăn bánh kem, ba người quyết định uống chút rượu.

Khi đó tửu lượng của họ còn kém, chưa uống được hai ly đã say. Lợi dụng màn đêm, những chàng trai trẻ cuối cùng cũng không giấu được tâm sự, quyết định tỏ tình.

Nhưng Vương Thụy Cảnh vừa định mở lời, thì nghe Tống Ải nói:

"Tôi muốn ra nước ngoài."

Hai người còn lại đều kinh ngạc.

Họ lập tức lộ ra vẻ không muốn xa rời, ngược lại Tống Ải có vẻ rất thoải mái: "Với cái điểm của tôi, chắc không vào được trường tốt. Ra nước ngoài cũng tốt...."

Lúc đó, Vương Thụy Cảnh cũng nhìn chằm chằm cậu, không động đậy.

Cậu ta ba lần bảy lượt muốn mở lời, lại sợ đối phương từ chối, sau khi ra nước ngoài sẽ không còn liên lạc với mình nữa. Cậu ta chỉ có thể tiếp tục giấu tâm sự xuống, nghĩ rằng sẽ luôn có cơ hội để nói ra.

Nhưng Vương Thụy Cảnh không biết, người nhát gan một lần, sẽ có lần thứ hai.

Lần trước ở M&C, Vương Thụy Cảnh vốn cũng suýt nói ra, nhưng lại bị một nguyên nhân khác làm gián đoạn.

Vậy lần này thì sao?

Có trở thành lần thứ ba cậu ta nhát gan không?

Hốc mắt Vương Thụy Cảnh đỏ hoe, môi mấp máy, nhưng chẳng hỏi được gì.

Cậu ta muốn hỏi Tống Ải, cậu và Lục Đình Vân ở bên nhau đúng không?

Nhưng sợ câu trả lời là khẳng định.

Cậu ta muốn hỏi Tống Ải, cậu có biết tôi thích cậu lâu lắm rồi không?

Nhưng lại sợ câu trả lời là phủ định.

...

Muốn nói rồi lại thôi, muốn nói rồi lại thôi.

Tống Ải tưởng rằng cậu ta đau buồn vì mẹ qua đời, đưa tay ôm lấy vai cậu ta, chân thành nói: "Dì mất rồi còn có tôi và Lý Thượng. Cậu yên tâm, sau này thế nào đi nữa, chúng ta mãi mãi là bạn tốt."

Vương Thụy Cảnh hoàn toàn không kìm được nữa, bật khóc nức nở.

Nửa giờ sau.

Tống Ải bước ra khỏi nhà tang lễ, trên người ướt sũng.

Buổi tối, thời tiết này vẫn se lạnh.

Tống Ải vốn định tìm người giúp việc hỏi xem có quần áo sạch để thay không. Cậu còn chưa bước xuống bậc thang thì đã bị một bàn tay ôm lấy eo.

Lục Đình Vân trực tiếp bế cậu từ bậc thang xuống.

Xuyên qua lớp vải, hắn vẫn cảm nhận được một luồng hơi lạnh.

Lục Đình Vân cụp mắt nhìn, đoán hỏi: "Bị dính nước à?"

Tống Ải rất tự nhiên đẩy hắn ra, lắc đầu, không để tâm nói: "Lão Vương khóc đấy. Vừa nãy em vào nói với cậu ấy vài câu, không hiểu sao lại khiến cậu ấy đau lòng hơn, ôm em khóc nửa tiếng, đẩy cũng không ra."

"Ôm em?"

Không chú ý đến ánh mắt hắn tối lại, Tống Ải thuận miệng "Ừm" một tiếng, có chút bất lực nói: "Em còn phải đi tìm người xin bộ quần áo. Anh đừng cản đường."

Lục Đình Vân lại hỏi: "Tìm ai?"

Tống Ải thấy hắn khó hiểu, "Ai có thì tìm thôi."

"Vậy sao em không tìm anh?"

"... Anh có á?"

"Ừm. Ở trên xe. Lúc ra khỏi nhà anh đã nhờ Quản gia Ngô lấy hai bộ từ phòng em ra rồi."

Thực ra là tự hắn đi lấy, nhưng hắn không nói.

"Mẹ nó..." Cảm giác bị lừa, nhưng lại không có bằng chứng, Tống Ải đành nghiến răng nói: "Thật là quá chu đáo."

"Quá khen."

"..."

Hai người đi vào bãi đỗ xe.

Lục Đình Vân nói quần áo đặt ở ghế sau, trong túi có cả áo, quần, q**n l*t, thậm chí cả tất, muốn thay gì thì thay.

Nghe thấy hai chữ "q**n l*t", tai Tống Ải lập tức đỏ lên, nhưng bề ngoài cậu vẫn giữ bình tĩnh, "hừ" một tiếng kéo cửa xe, nhanh chóng chui vào.

Vừa định đóng cửa, quay đầu thì thấy Lục Đình Vân cũng đã chui vào theo.

"Anh..." Trong bóng tối, đồng tử Tống Ải hơi mở to, "Mẹ nó anh chui vào làm gì?!"

"Không muốn đứng một mình bên ngoài." Lục Đình Vân nói.

"Nhưng em muốn thay quần áo!"

"Cứ thay đi, anh không nhìn đâu."

"..."

Tống Ải muốn đá hắn xuống, nhưng bãi đỗ xe có nhiều xe qua lại, động tĩnh quá lớn sợ sẽ gây chú ý.

Do dự mãi, quần áo dính dính thật sự khó chịu. Tống Ải lười quan tâm nhiều nữa.

Dù sao người này cũng đã nhìn thấy hết rồi.

Nghĩ vậy, Tống Ải không chậm trễ, quay người vừa tìm quần áo, vừa nghiêm khắc dặn dò: "Quay mặt đi, rồi nhắm mắt lại."

"Ừm." Lục Đình Vân cực kỳ ngoan ngoãn đồng ý.

Tống Ải lôi ra một chiếc áo len mỏng, tiện thể quay đầu đề phòng nhìn một cái. Hắn quả thực đã quay mặt đi.

Kiên nhẫn đợi nửa phút, Lục Đình Vân không có động tĩnh gì.

Lúc này Tống Ải mới yên tâm, hai tay nắm lấy hai vạt áo, nhanh chóng kéo lên.

Chiếc áo nhanh chóng che khuất tầm nhìn của cậu, khiến cậu hoàn toàn không phát hiện người đàn ông bên cạnh đã mở mắt, và đang như hổ rình mồi nhìn về phía cậu.

Đèn xe không bật, nhưng ánh sáng từ bên ngoài thỉnh thoảng chiếu vào. Lục Đình Vân nheo mắt, lợi dụng ánh sáng mờ ảo, thu trọn nhất cử nhất động của cậu vào đáy mắt.

Eo của cậu thoắt ẩn thoắt hiện giữa lúc vạt áo nâng lên, làn da phát ra ánh sáng ngọc trai.

Nhưng thứ hấp dẫn hơn, là một thứ màu hồng nhạt nào đó...

Cảm nhận được phản ứng ở một nơi nào đó, Lục Đình Vân có chút thất thần.

Hắn nhớ rất rõ lần đầu tiên mình có phản ứng này là vào ngày hôm sau sau khi "lên giường" với Tống Ải. Hắn thấy Tống Ải đi chân trần trên sàn nhà, và khi ánh mắt chạm đến mắt cá chân ửng hồng của cậu.

Khi đó hắn cảm thấy mình giống một kẻ biế//n thái.

Sao lại có người nhìn mắt cá chân thôi mà cũng có phản ứng được?

Sau này, hắn mới phát hiện mình không chỉ có phản ứng với mắt cá chân của Tống Ải...

Nghiêm trọng hơn, mỗi khi Tống Ải chạm vào hắn, phản ứng của hắn lại càng rõ ràng và khó kiềm chế hơn. Hại hắn mỗi lần đều phải mất một khoảng thời gian dài để bình tĩnh lại.

Ban đầu hắn nghĩ chỉ là sự mới mẻ nhất thời, có lẽ thử vài lần nữa sẽ không như vậy.

Kết quả là cho đến tận bây giờ, hắn vẫn như thế.

"—Anh không phải nói không nhìn sao!"

Giọng chất vấn đầy xấu hổ và giận dữ của cậu cắt ngang dòng suy nghĩ. Lục Đình Vân bừng tỉnh, không những không ngại ngùng vì bị bắt gặp, ngược lại còn một tay bế cậu lên, đặt lên đùi mình.

"Vương Thụy Cảnh đã ôm em thế nào?" Hắn đột nhiên hỏi.

Tống Ải vốn đang định giãy giụa, nghe câu này, động tác trên tay khựng lại, "Cái gì mà ôm thế nào?"

"Không phải em nói cậu ta ôm em khóc à?"

"..."

Tống Ải đại khái đã hiểu. Hóa ra nãy giờ Lục Đình Vân đang ghen lung tung.

"Ghen cũng phải chú ý hoàn cảnh chứ." Tống Ải nắm vai hắn véo mạnh một cái, nói: "Em và Lão Vương là bạn bè. Cậu ấy khóc nức nở, em sợ cậu ấy ngất đi nên đỡ lấy. Ai ngờ cậu ấy cứ ôm em không buông, nhưng cũng chỉ có thế thôi!"

Chàng trai véo rất mạnh, Lục Đình Vân rụt vai lại, rõ ràng là có chút đau, nhưng vẫn không buông ra.

Bên ngoài cửa xe thỉnh thoảng có ánh đèn chiếu qua.

Tống Ải có chút căng thẳng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Thấy tạm thời không có ai chú ý đến đây, cậu thở phào, lại hối thúc: "Mau buông em ra!"

Lục Đình Vân im lặng nhìn cậu.

Hắn đương nhiên biết phải chú ý hoàn cảnh, càng sẽ không làm gì ở nơi này. Chỉ là hai ngày không gặp Tống Ải, hắn thật sự có chút không nỡ buông tay.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lục Đình Vân mới vùi đầu vào cổ Tống Ải, khẽ nói: "Cho anh thêm chút thời gian."

Ban đầu Tống Ải không hiểu.

Cho hắn thêm chút thời gian gì?

Đến khi phản ứng lại, mặt cậu một lần nữa đỏ bừng.

Bình Luận (0)
Comment