Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 45

Hoàn tất mọi thủ tục, ngày hôm sau chính là ngày an táng.

Trên trời rơi những hạt mưa nhỏ lất phất, dày đặc, giống như kim chỉ thêu áo cho người đi lang thang. Vài bóng dáng màu đen bung dù đứng trước mộ, không hẹn mà cùng giữ im lặng.

Vương Thụy Cảnh khóc đến đau lòng, đôi vai run rẩy rõ ràng.

Đứng bên cạnh, Tống Ải cũng không dễ chịu gì hơn, mí mắt luôn cụp xuống, không nói một lời.

Khoảng hai giờ sau, lễ tang kết thúc, khách khứa dần tản đi. Đúng lúc này, Tống Ải nghe thấy tiếng giày cao gót.

Âm thanh này rất quen thuộc.

Cậu nghiêng đầu, quả nhiên thấy khuôn mặt của mẹ mình.

Tống Hoài Uyển trang điểm đậm, nhưng thần thái lại vô cùng mệt mỏi.

Nghe bà nói “Cũng là người không có phúc khí,” Tống Ải mới giật mình nhớ ra, trước đây hai người họ từng có qua lại.

Chẳng qua, mẹ Tống không tán thành việc mẹ của Vương Thụy Cảnh làm bà nội trợ toàn thời gian, nên hai người dần ít lui tới.

Thấy bà không mang dù, Tống Ải cầm chiếc dù tiến lại gần hai bước, hơi nghiêng mặt dù, đảm bảo bà sẽ không bị dính mưa.

Tống Hoài Uyển ngẩng đầu, trong lòng dâng lên một tia ấm áp mờ nhạt.

Nhưng rất nhanh sau đó, bà hỏi chuyện chính: “Nghe người nhà họ Lục nói, con đã hai ngày không về nhà?”

Tống Ải “chậc” một tiếng, bất lực nói: “Lục Hải Xuyên nói với mẹ? Lão già ch//ết tiệt này thế mà còn đi mách lẻo.”

“Ừ.” Người phụ nữ không mắng cậu thiếu kính trọng với người lớn, chỉ nhắc nhở: “Vài ngày nữa con vẫn phải về nhà họ Lục, chuẩn bị tinh thần mà đối phó đi.”

Tống Ải cụp mắt xuống, không đáp lời.

“À phải rồi,” Tống Hoài Uyển lại nhớ ra một chuyện, “Con có phải đã nói gì đó với Lục Đình Vân không?”

Tống Ải nhíu mày hỏi lại: “Nói gì là nói gì?”

Tống Hoài Uyển quay đầu nhìn qua. Bà biết con trai mình như thế nào, tuy bản tính ham chơi, nhưng không giỏi nói dối. Hễ nói dối là dễ đỏ mặt.

Trước mắt, mặt cậu trắng bệch như một khối ngọc.

Xem ra quả thật không biết…

“Không có gì.” Bà lắc đầu, không muốn nói thêm.

Tống Ải cảm thấy khó hiểu, lười biếng nói: “Mẹ lúc nào cũng thế.”

Người phụ nữ nhướng mày, “Thế nào?”

Tống Ải cũng học theo bà tỏ vẻ thần bí: “Không có gì.”

Tống Hoài Uyển: “…”

Lúc này, Vương Thụy Cảnh đã ổn định lại cảm xúc, được Lý Thượng dìu đỡ đi tới. Mặc dù hốc mắt sưng đỏ, nhưng cậu ta đã cố nén được nước mắt.

Thấy Tống Hoài Uyển, cậu ta cúi người: “Chào dì Tống.”

“Ừ.” Tống Hoài Uyển miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lại giơ tay phủi những hạt mưa trên vai cậu ta, an ủi: “Đứa trẻ đáng thương, dì biết con đau lòng, nhưng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng vì quá đau buồn mà đổ bệnh, nếu không người dưới suối vàng cũng sẽ đau lòng.”

Nghe những lời này, hốc mắt Vương Thụy Cảnh lại ướt thêm một chút.

Cậu ta cố nén nước mắt gật đầu, ánh mắt chuyển sang Tống Ải: “Mấy ngày nay nếu không có Tống Ải và Lý Thượng, con cũng không biết phải chống đỡ thế nào… Cảm ơn dì đã đến dự tang lễ của mẹ con, cũng cảm ơn dì đã nuôi dạy một người tuyệt vời như cậu ấy.”

Ánh mắt của người phụ nữ khẽ nhướng lên, nhìn con trai mình. Ánh mắt đối phương trong suốt, vẻ mặt tự nhiên, như thể hoàn toàn không nghe ra điều gì bất thường.

… Thôi vậy.

Là tại bà đã không dạy con trai những điều này.

Tống Hoài Uyển không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của thế hệ sau, nhưng Tống Ải hiện tại trên danh nghĩa vẫn còn trên một quyển sổ đỏ với Lục Đình Vân, nên những phép tắc xã giao vẫn phải làm cho đúng chỗ.

Thế là bà nhẹ nhàng dặn dò: “Không có gì, Tiểu Ải luôn rất trượng nghĩa với bạn bè. Nhưng nó ở đây lâu rồi, chuyện của mẹ con đã lo xong, con cũng nên khuyên nó về nhà họ Lục nghỉ ngơi một chút. Ít nhất cũng phải tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc thật ngon, quầng mắt của nó sắp đen như than rồi kia kìa.”

Vương Thụy Cảnh nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ. Một lát sau, cậu mới nói: “Dì nói đúng…”

Tống Hoài Uyển không nói thêm gì nữa, quay người đi về phía bia mộ.

Đến buổi chiều, chuyện tang lễ coi như đã đâu vào đấy.

Người nhà họ Vương đã đi gần hết, chỉ còn Vương Thụy Cảnh ở lại nhà tang lễ để dọn dẹp đồ đạc.

Tống Ải và Lý Thượng ở lại giúp cậu ta dọn xong. Gần đến hoàng hôn, ba người đi ra cửa, đối mặt rồi lại im lặng.

Vương Thụy Cảnh đương nhiên không muốn chia tay với họ.

Mấy ngày nay cậu ta chống chọi không nổi, hoàn toàn dựa vào họ ở bên cạnh. Nhưng chuyện ở đây đã kết thúc, cậu ta không có lý do để giữ họ lại nữa.

Lý Thượng lo lắng cậu ta sẽ nghĩ quẩn, trước khi đi không quên vỗ vỗ lưng cậu ta, nói: “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi và đại ca, cha mẹ tôi vừa gọi điện hỏi khi nào về, tôi không chậm trễ nữa.”

Vương Thụy Cảnh dang tay ôm Lý Thượng.

“Anh em tốt.”

“Ừ.”

Sau khi hai người đàn ông tạm biệt nhau một cách trượng nghĩa, thì đến lượt Tống Ải.

Tống Ải đương nhiên không chịu nổi sự sướt mướt như vậy, nói: “Tôi cũng về ngủ một giấc đây, có việc thì cứ gọi cho tôi, chuông điện thoại tôi lúc nào cũng bật.”

Vương Thụy Cảnh chần chờ nhìn cậu: “Cậu phải về nhà họ Lục?”

Tống Ải nhéo vành tai, gật đầu.

Lục Đình Vân đã tháo vòng tay của cậu xuống, đương nhiên cậu có thể không cần phải quay lại nữa.

Chỉ là…

Khi cơ thể mệt mỏi rã rời, cậu dường như chỉ muốn trở về căn phòng cách Lục Đình Vân chưa đầy hai mét đó.

Cậu không thể giải thích được tại sao.

Nhưng làm theo ý muốn của trái tim thì sẽ không sai.

… Hơn nữa, ngoài nhà họ Lục, cậu hiện tại cũng không có nơi nào tốt hơn để đi.

Vương Thụy Cảnh đã sớm nhận ra chiếc vòng tay của Tống Ải đã không còn, nhưng suy đi tính lại, Vương Thụy Cảnh vẫn không vạch trần điều gì.

“Vậy để tôi đưa cậu về.”

“Được.”

Sau khi đưa Lý Thượng về trước, Vương Thụy Cảnh mới lái xe chở Tống Ải đến nhà họ Lục.

Hoàng hôn đã biến mất, nhưng ráng chiều vẫn còn, nhuộm bầu trời trở nên vô cùng đẹp đẽ. Xe dừng trước một cột đèn, Vương Thụy Cảnh quay đầu nhìn Tống Ải.

Cậu nhắm mắt, dường như đã ngủ thiếp đi.

Vương Thụy Cảnh khẽ thở dài, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Nhà họ Lục không còn xa.

Dù đi chậm, rồi cũng sẽ đến.

Vương Thụy Cảnh nội tâm rối bời, nhưng vẫn không nỡ đánh thức Tống Ải.

Mãi đến khi một chiếc xe đi ngang qua, bấm còi vài tiếng, Tống Ải mới mơ màng tỉnh dậy.

Quay đầu thoáng thấy cánh cổng quen thuộc của nhà họ Lục, Tống Ải ngáp một cái hỏi: “Sao không gọi tôi dậy?”

“Tôi thấy cậu ngủ ngon quá, nghĩ để cậu ngủ thêm một lát.”

“Được, vậy tôi đi trước đây.” Tống Ải vươn vai, đưa tay mở cửa xe. Xuống xe xong, cậu dựa vào cửa xe dặn dò: “Có việc thì nhớ gọi điện, trên đường chú ý an toàn.”

Vương Thụy Cảnh buồn bã “ừm” một tiếng, vẻ ngoài không có gì bất thường, nhưng chờ khi cánh cổng “ầm” một tiếng đóng lại, nhìn bóng dáng chàng trai đi xa, hốc mắt cậu ta một lần nữa nhòe đi.

Tống Ải không hề hay biết điều đó.

Sự chú ý của cậu bị cảnh tượng trước mắt thu hút.

Không biết là vì chiếc vòng tay không còn mang đến sự kìm hãm về mặt tinh thần, hay vì đã vài ngày không trở về nên có cảm giác mới mẻ.

Mỗi lần vào cửa đều mặt nặng mày nhẹ, hôm nay cậu bắt đầu thưởng thức cảnh quan trong trang viên.

Thảm cỏ xanh mướt, những bụi cây được cắt tỉa đặc biệt gọn gàng, và xa hơn nữa là hồ nhân tạo… Trong không khí ngập tràn mùi hương tươi mát của cỏ xanh và hoa tươi, còn có thể nghe thấy vài tiếng chim hót trong trẻo.

Nghe nói trang viên này trị giá hàng trăm triệu, tốn không ít công sức để thiết kế.

Một cảnh sắc đắt giá như vậy, trước đây cậu chưa từng ngắm nhìn.

Tống Ải vừa nghĩ vừa cảm thấy khó tin, vừa chầm chậm đi vào biệt thự.

Phòng khách tầng một không có một bóng người.

Một lát sau, quản gia Ngô đi lên, thấy là Tống Ải, ông liền nở một nụ cười hiền lành từ tận đáy lòng.

“Tiểu tiên sinh, cuối cùng cậu cũng về rồi!”

Tống Ải thực ra cũng có chút nhớ ông lão này.

Tuy rằng cũng cổ hủ và không thú vị như Lục Đình Vân, nhưng trong cuộc sống hằng ngày, cậu không thể tìm ra nửa điểm không hài lòng nào về ông.

Mới mở miệng, Tống Ải vẫn là câu nói quen thuộc: “Có gì ăn không quản gia?”

Quản gia Ngô càng vui vẻ hơn, “Có.”

Tống Ải ăn cơm, rồi đi tắm, thay một bộ đồ ngủ thoải mái, lúc này mới nhận ra thiếu thiếu cái gì đó.

Cậu thò đầu ra từ lan can tầng hai, nhìn lướt qua một vòng. Phòng khách vẫn trống không.

Quản gia Ngô từ ngoài cửa đi vào, thiếu chút nữa bị cậu làm cho giật mình. Ông trấn tĩnh lại trái tim già nua của mình, rồi ngẩng đầu hỏi: “Tiểu tiên sinh muốn tìm gì sao?”

Tống Ải muốn hỏi Lục Đình Vân ở đâu.

Nhưng lời nói đến bên miệng, lập tức nuốt trở vào.

Có liên quan gì đến cậu chứ?!

Lục Đình Vân ngày thường cũng đâu có về nhà sớm như vậy, không thấy hắn là chuyện rất bình thường mà. Có gì mà phải hỏi!

Tống Ải đột nhiên nhận ra, không nói hai lời liền rụt đầu trở lại.

Để lại quản gia Ngô vẻ mặt mờ mịt.

Cuối cùng nằm trên giường, Tống Ải vô cùng tỉnh táo.

Cậu nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc trống rỗng, sắp xếp lại mọi chuyện của mấy ngày gần đây.

Nhớ đến đêm đó, Lục Đình Vân nói thích cậu, còn nói hắn nghiện chuyện này, vừa thấy cậu là có phản ứng. Mặt Tống Ải nóng bừng.

Mẹ nó, có ai tỏ tình bi//ến thái như thế không?!

Nhưng cố tình bản thân lại đồng ý, Tống Ải thực sự đau đầu.

Nói chia tay đi, có vẻ hơi quá tệ. Huống hồ Lục Đình Vân trông có vẻ là một kẻ khó chơi, cậu muốn chia tay cũng chưa chắc đã chia tay được.

Tiếp tục ở bên nhau đi, chậc, lại thấy ngại quá!

Mấy ngày trước ở Hải Thành thì còn đỡ. Đất khách quê người, cũng không có ai quen biết, nắm tay hôn môi miễn cưỡng còn có thể chấp nhận, dù hơi không quen.

Hiện tại đã trở về thành phố J, nơi này có bao nhiêu người quen: Đại Tảng, Lão Vương, mẹ Tống, thậm chí là quản gia Ngô… Chỉ cần nghĩ đến phải yêu đương trước mặt những người này, Tống Ải liền cảm thấy ngứa ngáy khắp người không chịu được!

Rốt cuộc phải làm gì bây giờ…

Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Ải đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Mấy ngày nay cậu bận rộn giúp đỡ Vương Thụy Cảnh, thực sự rất vất vả, cho nên giấc ngủ này đặc biệt sâu, thậm chí còn mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.

Trong mơ, cậu mặc một bộ vest trắng, ngực cài một bông hoa hồng, kéo tay Lục Đình Vân, đi dọc theo thảm đỏ, một mạch đến trước mặt cha sứ.

Dưới sự chứng kiến của tất cả người thân và bạn bè, cha sứ hỏi cậu có nguyện ý cùng người bên cạnh sống trọn đời hay không.

Trong mơ, Tống Ải trả lời: “Nguyện ý.”

Cha sứ lại hỏi Lục Đình Vân, hắn cũng không chút do dự nói “Nguyện ý.”

Khóe miệng cha sứ nở nụ cười, nói: “Vậy thì, tiếp theo xin mời cặp đôi hạnh phúc này hôn nhau.”

Tống Ải vẻ mặt mộng bức, nhưng Lục Đình Vân trong mơ lại vô cùng hợp tác, giơ tay nắm lấy cằm cậu, nhìn cậu đắm đuối, rồi cúi đầu hôn xuống.

Tống Ải vốn nghĩ rằng đây chỉ là một nụ hôn lướt qua, không ngờ Lục Đình Vân cắn nhẹ môi dưới của cậu, dần dần đưa lưỡi vào.

Đầu lưỡi mềm mại, linh hoạt, nóng bỏng quấn lấy nhau trong khoang miệng. Khoảng cách giữa hai người cũng càng dán càng gần, từ một nụ hôn bình thường chuyển thành một nụ hôn cuồng nhiệt, triền miên.

Tống Ải cảm giác vạt áo mình bị lật lên.

Ngay khi bàn tay nóng bỏng chạm vào, Tống Ải đột nhiên mở bừng mắt, giật mình tỉnh dậy từ trong mơ.

Sau đó bị sốc.

Lục Đình Vân lúc này đang nhắm mắt, cảm nhận được động tĩnh co rúm đột ngột của cậu, hắn từ từ mở mắt ra.

Tống Ải kinh hãi, vừa định mở miệng chất vấn đối phương tại sao lại ở trên giường mình, nhưng chỉ phát ra một tiếng “ô” rất khẽ.

Hiện thực, bọn họ thế nhưng cũng đang hôn môi!

Đầu lưỡi người đàn ông đang quen đường cũ xâm chiếm khoang miệng cậu, bàn tay cũng không ngừng di chuyển trên eo cậu.

Hai người dán sát vào nhau, ngay cả hơi thở nóng bỏng cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Tống Ải có chút không chịu nổi, muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa giơ tay lên, đã bị người đàn ông nắm chặt.

Lục Đình Vân bề ngoài trông nhã nhặn, nhưng sức lực lại mạnh hơn cậu rất nhiều.

Không đợi Tống Ải phản ứng, Lục Đình Vân đã nắm lấy tay cậu từ từ di chuyển xuống, hướng về phía nào đó nóng bỏng… đến gần.

Bình Luận (0)
Comment