Chỉ một giây, Tống Ải liền có cảm giác tê dại, lập tức rụt đầu ngón tay lại.
“Anh…”
Cậu không nói nên lời, bởi vì đầu lưỡi người đàn ông vẫn đang quấn quýt trong miệng cậu.
Dần dần, theo động tác của Lục Đình Vân, cơ thể cậu cũng bắt đầu mềm nhũn, giống như một hồ nước đã cạn khô bỗng được tưới lại, hưng phấn không thể kìm nén.
Sau vài lần kinh nghiệm, Lục Đình Vân càng rõ điểm mẫn cảm của Tống Ải, chỉ trong chốc lát đã khiến cậu chìm đắm.
Hai người ôm hôn cuồng nhiệt, dần dần đi sâu hơn.
Nhân lúc lấy hơi, Tống Ải cuối cùng cũng có sức lực đẩy hắn ra xa một chút, vừa th* d*c vừa chất vấn: “Sao anh lại leo lên giường tôi?!”
Giọng Lục Đình Vân khàn đặc: “Muốn ngủ cùng em.”
Sau đó lại hôn lên, một tay siết chặt eo cậu, một tay nâng chân cậu lên. Tống Ải không chống cự được, chẳng bao lâu liền buông xuôi.
…
Một giờ sau, Lục Đình Vân ôm vai Tống Ải hôn hai cái.
Toàn thân Tống Ải mềm oặt, hoàn toàn không có sức lực để ngăn cản.
“Về lúc nào?” Lục Đình Vân hỏi.
“Không xem giờ, chắc khoảng hơn 7 giờ tối.”
“Muộn vậy sao?”
“Thế này còn muộn?”
Đôi mắt của Lục Đình Vân nhìn chằm chằm cậu, “Lễ tang không phải kết thúc vào buổi trưa sao?”
“Chuyện này anh cũng biết?” Tống Ải ngạc nhiên một giây, rồi dùng giọng lười biếng giải thích: “Đi cùng Lão Vương dọn dẹp di vật của mẹ cậu ấy. Mà nói mới nhớ… hôm nay tôi cũng mới biết, hóa ra có một số người đến chia buồn còn mang theo một vài vật cũ của người đã khuất cho người thân của họ.”
Lục Đình Vân không biết nhớ đến điều gì, trầm mặc một lát, lại hôn hôn cánh tay cậu, đáp lại một tiếng “ừm”.
Hai người đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tiếng thở nhẹ dần trở nên rõ ràng. Tống Ải biết người bên gối vẫn chưa ngủ.
Cậu như bị ma xui quỷ khiến, gọi một tiếng, “Lục Đình Vân.”
Đối phương quả nhiên đáp lại.
Có lẽ vì liên tưởng đến việc mẹ của Lục Đình Vân cũng đã mất, Tống Ải nhớ lần đầu tiên ngủ trong phòng hắn, nhìn thấy bức ảnh bị úp xuống.
Cậu không thấy nội dung bức ảnh.
Nhưng mơ hồ cảm thấy hẳn là người phụ nữ.
Tống Ải kỳ thật có chút tò mò, bởi vì người nhà họ Lục chưa bao giờ nhắc đến trước mặt cậu.
Theo lý mà nói, người nhà họ Lục coi trọng Lục Đình Vân như vậy, thì cũng không đến mức bỏ qua, thậm chí không đề cập đến mẹ hắn.
Nhưng có nên hỏi không?
Tống Ải có chút do dự.
Hai luồng suy nghĩ bắt đầu đấu tranh trong đầu cậu. Vẫn chưa đi đến kết quả, cậu đã nghe người đàn ông hỏi: “Em có phải muốn hỏi chuyện của mẹ anh không?”
Tống Ải hít thở nhanh hơn một chút, khô khốc đáp lại: “…Anh không muốn nói cũng không sao.”
Cậu tò mò, nhưng không muốn phơi bày vết sẹo của người khác.
Lục Đình Vân lại muốn bộc bạch.
Ký ức về mẹ đã bị phủ bụi quá lâu, hắn từng rất muốn tìm người để kể hết, nhưng phát hiện không thể nói với bất cứ ai, vì thế dứt khoát phong bế đến tận bây giờ.
Nhưng bị phủ bụi quá lâu, đoạn ký ức này đã gần như mờ nhạt, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ trôi đi khỏi đầu hắn.
Lục Đình Vân không muốn như vậy.
Vì thế hắn chậm rãi mở lời: “Hoàn toàn trái ngược với cha, trong ấn tượng của anh, mẹ anh vô cùng ôn hòa. Đôi mắt bà giống như một hồ nước dịu dàng, rất mềm mại, thân thiện. Anh luôn thích ôm đầu gối bà để ngủ, bởi vì như vậy sẽ được bao bọc bởi mái tóc suôn mượt của bà, có một cảm giác rất an tâm.”
“Lúc nhỏ, người lớn đều nói bà rất hiền và bao dung, nhưng bà đã qua đời vì u uất.”
Nghe câu này, lòng Tống Ải đột nhiên chấn động.
Giọng người đàn ông vẫn bình thản, dường như những chuyện này, những lời này, đã được lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu hắn.
“Anh vốn còn có một người em gái mười mấy tuổi.” Lục Đình Vân nói, “Mẹ anh mang thai đứa bé đó, nhưng ốm nghén rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói thể chất bà quá yếu, không nên mang thai. Nhưng anh không biết vì sao đứa bé đó không bị sảy, ngược lại được sinh ra, chỉ là sinh ra đã không còn hơi thở.”
“Mẹ anh vì thế mà buồn bã không vui. Bà dường như rất thích em gái anh, bởi vì dù anh làm gì, bà cũng không vui lên được, chỉ ôm anh mà khóc. Dần dần, cơ thể bà suy sụp, cuối cùng mắc bệnh nặng rồi qua đời.”
“Em nói xem… Có phải vì anh không tốt, nên bà mới luôn nhớ nhung đứa bé đó không?”
Nghe vậy, Tống Ải quay đầu nhìn hắn.
Giọng Lục Đình Vân rất nhẹ, bình thản, đôi mắt cũng vô hồn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, dường như không có ý muốn tìm kiếm câu trả lời.
Có thật là không muốn tìm kiếm không?
Là vì không ai trả lời hắn.
Nhận thấy ánh mắt của Tống Ải, Lục Đình Vân cũng quay đầu lại, thuần thục thu lại nét cô đơn trong mắt, hỏi: “Sao vậy?”
Tống Ải đáp lại hai chữ: “Không phải.”
—— Không phải lỗi của anh.
Cậu không biết ngọn nguồn câu chuyện, nhưng cậu biết điều Lục Đình Vân cần nhất lúc này, chính là hai chữ này.
Tống Ải không giỏi an ủi người khác. Mặc dù trong lòng đã mềm nhũn, nhưng vẻ mặt vẫn cứng đờ, nói ra được hai chữ này đã là không dễ dàng.
Bọn họ ở điểm này quả thực rất giống nhau.
Ánh mắt Lục Đình Vân hơi sững lại, sau đó hắn khẽ cười.
Thật ra nhiều năm trôi qua, hắn đã sớm quen với việc tự chữa lành. Mặc dù có chịu ảnh hưởng từ cha, nhưng dùng sự lạnh nhạt và bận rộn làm tấm chắn để bảo vệ cảm xúc, cũng là lựa chọn chủ động của hắn.
Hắn nghe ra ý muốn an ủi của Tống Ải.
Cứ tưởng trong lòng đã không còn gợn sóng, giờ lại như được một cơn gió nhẹ thổi qua. Vết sẹo vừa bị bóc ra cũng vì thế mà dịu lại.
Người đàn ông “ừm” một tiếng, vùi đầu vào cổ Tống Ải, cọ cọ cằm. Một lúc lâu sau, hắn một lần nữa thổ lộ: “Thích em.”
Tống Ải nghe xong nổi da gà khắp người, nhưng không đẩy hắn ra nữa.
Tống Ải thường ngủ sớm, ngày hôm sau cũng sẽ dậy sớm.
Hôm nay chưa đến 7 giờ cậu đã tỉnh, nhưng không phải do tự nhiên tỉnh giấc, mà là vì tiếng nước bên tai.
Tiếng nước từ đâu ra vậy?
Tống Ải mơ màng xoay đầu, rồi đối diện với một đôi mắt vô cùng mông lung.
Cảm nhận được bên giường lún xuống, cậu mới muộn màng nhận ra Lục Đình Vân vẫn còn nằm bên cạnh.
Và tiếng nước vừa rồi, chính là do người này tạo ra!
“Mẹ nó…” Tống Ải hơi mở to mắt, “Sáng sớm tinh mơ l**m tai tôi làm gì?!”
Giọng Lục Đình Vân khàn khàn: “Thèm, muốn làm.”
Tống Ải: “…………”
Thèm khát đến mức đó sao??
Tuy rằng ngày hôm qua rất sảng khoái, nhưng điều đó không có nghĩa là hôm nay cậu vẫn muốn làm “chuyện ấy”.
Không đợi Lục Đình Vân phản ứng, Tống Ải lười biếng đáp lời, đột nhiên nhấc chân lên và đá một cái. Lần này không đá trượt, đối phương “ầm” một tiếng ngã xuống thảm.
Động tĩnh quá lớn, khiến quản gia Ngô đang đi ngang qua giật mình tưởng động đất, vội vàng gõ cửa hỏi: “Tiểu tiên sinh, cậu có sao không?”
Tống Ải không ngờ lại làm kinh động đến người khác. Sợ Lục Đình Vân sẽ lên tiếng trả lời, cậu vội vàng nhảy xuống giường, lao vào người hắn, bịt chặt miệng hắn lại.
“Không sao, đồng hồ báo thức bị rơi xuống thôi.”
Ngoài cửa, quản gia Ngô “à à” đáp lời, rất nhanh rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Tống Ải lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng hơi thở này rất nhanh bị dồn nén -
Nhận ra mình đang ngồi trên cái gì, mặt cậu gần như đỏ bừng chỉ trong ba giây.
Không đợi cậu chuẩn bị đứng lên, Lục Đình Vân đã đè gáy cậu lại, ngồi trên sàn và tiếp tục hôn.
Chẳng bao lâu sau, hai người lại quấn lấy nhau.
Hơi thở ấm áp bao bọc lấy họ thật chặt.
Tư thế này thực sự quá là k*ch th*ch…
Hơn một giờ sau, Tống Ải toàn thân rã rời nằm bẹp trên giường.
Lục Đình Vân cúi người hôn lên lưng cậu, nói: “Hôm nay có lẽ anh sẽ về muộn, em nhớ ăn cơm đúng giờ, không cần đợi anh.”
Lần này Tống Ải ngay cả sức để giơ tay cũng không có, lười biếng đáp lại: “Ai mà thèm đợi anh.”
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên, nhìn t*m l*ng tr*ng n*n của vợ, ánh mắt lộ ra một tia không nỡ, nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Lục Đình Vân đóng cửa rất nhẹ, đến nỗi Tống Ải hoàn toàn không nghe thấy, ngược lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Vì quá mệt mỏi, cậu ngủ thêm hai tiếng nữa mới tỉnh.
Vừa tỉnh dậy đã thấy bụng đói cồn cào. Tống Ải vốn định xuống lầu ăn, nhưng thấy Vương Thụy Cảnh nhắn tin trong nhóm hỏi có ai muốn ra ngoài ăn cơm không, thế là cậu dứt khoát tắm rửa rồi ra ngoài.
Ba người đến quán nướng.
Vừa ngồi xuống, Tống Ải không nhịn được nhớ lại lần trước đến đây, là sau lần đầu tiên cậu và Lục Đình Vân "lăn giường".
Lúc đó cậu vừa ăn vừa nghĩ.
Tuy là lần đầu tiên, nhưng chắc chắn cũng là lần cuối cùng.
Không ngờ hôm nay đến quán này, cậu và Lục Đình Vân đã “lăn giường” vô số lần rồi :)
Lý Thượng thấy cậu thất thần, vẫy tay hỏi: “Đại ca, đang nghĩ gì thế?”
Tống Ải thu lại suy nghĩ: “Không có gì.”
Lý Thượng bĩu môi: “Không có gì là sao, vừa rồi rõ ràng là đang nghĩ chuyện gì mà, lại qua loa với tôi hừ!”
“…” Tống Ải không chịu nổi cái điệu bộ đó của cậu ta, đưa tay ném hộp khăn giấy trước mặt, bình tĩnh đe dọa: “Hừ nữa là nhét vào mồm cậu đấy.”
Lý Thượng lập tức ngoan ngoãn.
Vương Thụy Cảnh suốt quá trình không nói một lời, chỉ im lặng nhìn họ.
Tống Ải nghĩ nghĩ, vẫn mở lời hỏi: “Ngày hôm qua nghỉ ngơi tốt không?”
Vương Thụy Cảnh trả lời bâng quơ: “Cũng tạm, nằm được bảy, tám tiếng, chỉ là không ngủ được mấy.”
Lý Thượng vẻ mặt lo lắng nhìn cậu ta: “Mấy ngày trước vất vả thế mà cũng không ngủ được sao? Tôi gần như dính giường là ngủ luôn, còn tưởng các cậu cũng như tôi! Lão Vương, cậu cứ thế này không được đâu, dễ đột…”
“Câm miệng.”
Nghe thấy Tống Ải lạnh lùng ngắt lời mình, Lý Thượng mới ngậm miệng. Sau khi phản ứng lại, vội vàng “phì” hai tiếng.
“tôi không sao đâu.” Vương Thụy Cảnh cụp lông mi xuống, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Đường đời còn dài, tôi sẽ không nghĩ quẩn, chỉ là cần thời gian để thích ứng.”
Tống Ải và Lý Thượng nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.
Thịt nướng nhanh chóng được mang lên đầy đủ, ba người ăn ý bắt đầu ăn.
Buổi chiều, họ lang thang không mục đích vài giờ, kết thúc khi mẹ của Lý Thượng gọi điện giục cậu ta về ăn cơm.
Nếu là trước kia, Vương Thụy Cảnh còn sẽ cười nhạo “người lớn rồi mà ngày nào cũng bị mẹ giục về nhà”, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không, ngược lại còn có chút ngưỡng mộ.
Tống Ải thì luôn luôn rất ngưỡng mộ.
“Còn cậu thì sao? Có phải về nhà họ Lục không?”
Nhìn theo Lý Thượng rời đi, Vương Thụy Cảnh hỏi.
Tống Ải quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu biết rồi?”
“Ừm.” Vương Thụy Cảnh nhún vai, giải thích: “Ngày hôm qua đã thấy vòng tay của cậu không còn, là… Thôi, để tôi đưa cậu về nhé?”
Cậu ta muốn hỏi, nhưng lại không dám.
Tống Ải không nghe ra sự rối rắm trong lời nói của cậu ta, nâng cằm đáp: “Không cần, tôi lái xe.”
Vương Thụy Cảnh nhìn theo tầm mắt của cậu. Cách đó không xa, chiếc xe thể thao màu tím dưới ánh đèn đường đang phát ra ánh sáng rực rỡ, giống hệt chủ nhân của nó, lấp lánh và chói lòa.
Tống Ải về đến nhà đúng 7 giờ.
Phòng khách không có ai, thư phòng cũng không bật đèn. Lục Đình Vân quả nhiên vẫn chưa về.
May mắn là quản gia Ngô đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.
Ăn xong, vì quá nhàm chán, Tống Ải vào phòng chơi game hai tiếng, lại xem video hai tiếng, mới thấy cổng lớn một lần nữa mở ra.
Lúc này vừa đúng 0 giờ.
Lục Đình Vân ban ngày nói sẽ về muộn, không ngờ lại muộn thật.
Tống Ải tắt màn hình, cảm thấy hơi khát, dứt khoát đi xuống lầu vào phòng ăn rót một ly nước.
Vừa nhấp một ngụm, giọng nói của người đàn ông vang lên.
“Không phải nói không cần đợi anh sao?”
Tai Tống Ải ửng đỏ, siết chặt chiếc ly lạnh lùng đáp: “Ai mà thèm đợi anh? Tôi xuống đây uống nước!”
Lục Đình Vân tiến lại gần hơn, hơi nóng tỏa ra.
Tống Ải thấy hắn dang hai tay về phía mình, nhưng hắn không có động tác tiếp theo.
“Người anh có mồ hôi, đi tắm trước.”
“…”
Ch//ết tiệt.
Cậu đã mong chờ cái gì chứ!!