Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 47

Lục Đình Vân về phòng mình tắm rửa.

Tống Ải một hơi uống hết ly nước rồi mới đi lên lầu. Không biết có phải bị câu nói vừa rồi của hắn trêu chọc không, mãi đến khi lên giường, mặt cậu vẫn còn nóng ran.

Lục Đình Vân tuyệt đối là một con hồ ly tinh.

Cậu bực bội nghĩ.

Vùi đầu vào chăn nằm nửa tiếng, Tống Ải vẫn cảm thấy bứt rứt, trằn trọc không ngủ được. Trong lòng, cậu mắng Lục Đình Vân một trận.

Mãi đến khi có người mở cửa, một vệt ánh sáng ấm áp chiếu vào.

Người đàn ông khẽ hỏi: “Ngủ rồi sao?”

Như bị ma xui quỷ khiến, Tống Ải nhắm chặt mắt lại.

Lục Đình Vân đi đến bên giường, cúi người quan sát một chút, chú ý thấy lông mi của Tống Ải khẽ run, suýt nữa thì bật cười. Nhưng hắn cố nhịn, không vạch trần mà quay người đóng cửa lại trước.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại nhẹ nhàng, Tống Ải lập tức hối hận vì đã giả vờ ngủ.

Cái này chẳng phải là tạo cơ hội cho Lục Đình Vân trèo lên giường sao?!

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.

Bởi vì Lục Đình Vân đã vén chăn lên và chui vào.

Một mùi hương hoa sơn trà nồng đậm xộc vào mũi.

Người đàn ông dang tay dài ôm Tống Ải vào lòng, cằm tựa l*n đ*nh đầu cậu. Hơi thở dần ổn định, cơ bắp cũng bắt đầu thả lỏng, có một cảm giác sạc đầy năng lượng quen thuộc.

Chẳng bao lâu sau, Tống Ải không chịu nổi, giọng nói truyền ra từ trong chăn:

“Lục Đình Vân, anh muốn dìm ch//ết tôi sao?!”

Lục Đình Vân cười một tiếng, mới chậm rãi buông cậu ra.

Tống Ải vén chăn lên, hít thở lấy hơi, sau đó tức giận nói: “Mẹ nó, anh cố ý!”

Lục Đình Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cậu, bình thản hỏi: “Em không phải ngủ rồi sao?”

Tống Ải: “…”

Bị người này vạch trần, Tống Ải dứt khoát không nói gì nữa. Cậu chống khuỷu tay lên giường định ngồi dậy, không ngờ còn chưa kịp dùng sức đã bị người đàn ông ôm vào lòng.

“Hôm nay không làm.” Giọng Lục Đình Vân nghe có chút mệt mỏi, hắn nói: “Anh chỉ ôm em ngủ, không đi quá giới hạn.”

Nghe ba chữ cuối, mặt Tống Ải lại đỏ bừng, vội vàng cố thoát ra nhưng không được.

Sau đó, thấy Lục Đình Vân quả thực không làm gì, cậu cũng không phí sức nữa, chỉ nhe nanh múa vuốt đe dọa: “Nửa đêm dám làm bậy tôi sẽ đá bay anh ra ngoài.”

Đối phương cười đáp lại đầy yêu chiều: “Được.”

Tống Ải lúc này mới không giãy giụa nữa, xoay người để mặc hắn ôm từ phía sau.

Buổi tối vừa có một trận mưa, ban đêm vẫn còn hơi lạnh. Ôm một chiếc lò sưởi như vậy để ngủ… kỳ thật rất thoải mái.

Một đêm trôi qua thật yên bình.

Họ thế mà chỉ ngủ thật!

Hơn nữa khi Tống Ải tỉnh dậy, Lục Đình Vân đã không thấy đâu. Cậu xuống lầu hỏi quản gia Ngô, ông đáp: “Tiên sinh đã ra ngoài từ hơn 6 giờ.”

“Sớm vậy sao?” Tống Ải ngạc nhiên nhướng mày: “anh ấy có nói đi đâu không?”

Tuy rằng không hiểu biết nhiều, nhưng Lục Đình Vân hình như chưa bao giờ đến công ty sớm như vậy.

Quản gia Ngô lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết.

Thần bí như vậy sao?

Tống Ải chép miệng hai cái, lười hỏi thêm.

Mấy ngày sau đó, Lục Đình Vân cơ bản đều làm việc theo lịch trình này. Hắn trở về vào tối muộn, rồi ra ngoài từ sáng sớm. Và mỗi đêm, hắn đều ôm Tống Ải ngủ.

Có đôi khi Tống Ải hỏi hắn đi đâu, hắn cũng không nói.

Cứ thần thần bí bí, lén lút.

Khoảng nửa tháng sau, Lục Đình Vân một lần nữa ra ngoài từ sớm. Ngày hôm đó, quản gia Ngô nhận được một cuộc điện thoại.

Cúp máy, quản gia Ngô quay đầu báo với Tống Ải.

“Tiểu tiên sinh, bên nhà cũ bảo cậu qua đó một chuyến.”

Tống Ải đang cắn một miếng bánh quẩy, vẻ mặt mờ mịt: “Tôi?”

Quản gia Ngô cũng có chút bối rối, khẳng định: “Đúng vậy.”

Bà nội Lục tuy thích Tống Ải, nhưng cũng biết cậu không quen với quy củ ở nhà cũ, cơ bản sẽ không đơn độc gọi cậu đến.

Đây thật sự là lần đầu tiên.

Tống Ải gãi gãi gáy, nghĩ hôm nay dù sao cũng không có việc gì, liền thuận miệng đồng ý: “Được rồi, tôi ăn xong sẽ đi.”

Thay một bộ quần áo không quá lộng lẫy, Tống Ải cùng quản gia Ngô lên đường.

Không phải là sợ hãi, chỉ là không quen đi một mình.

Vừa vào cửa, Tống Ải đi trước chào hỏi bà nội trước.

Lúc này bà nội cũng vừa ăn sáng xong, đang đẩy xe lăn, định về phòng đọc sách. Nghe thấy Tống Ải gọi mình, bà quay đầu lại, đôi mắt sáng rực.

Người lớn tuổi nào cũng thích con cháu đến thăm.

“Tiểu Ải, sao cháu lại đến đây?”

Bà nhiệt tình chào hỏi, khiến Tống Ải ngẩn người.

Tống Ải chớp mắt, hỏi: “Không phải bà gọi cháu đến sao?”

Bà nội Lục: “Bà không gọi cháu đến mà.”

Một người cao một người thấp mờ mịt nhìn nhau.

“Vậy thì…”

Tống Ải còn muốn hỏi tiếp là chuyện gì, thì thoáng thấy một bóng người đi về phía họ.

Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là khuôn mặt già nua của Lục Hải Xuyên.

“Là ý của tôi.” Lục Hải Xuyên trầm giọng nói.

Tống Ải nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, kéo kéo khóe miệng: “Nếu không phải bà nội tìm tôi, vậy tôi xin phép về trước. Một đống game còn đang chờ tôi cày đấy.”

Nói xong, cậu nhấc chân định đi.

Lục Hải Xuyên lạnh lùng nói: “Đứng lại!”

Nhưng mà cái điệu bộ này của ông chỉ hữu dụng với con trai mình, với con trai người khác thì chẳng có tác dụng gì.

Tống Ải không những không dừng lại, mà bước chân còn sải rộng hơn.

Lục Hải Xuyên tức giận đến mức suýt dậm chân, uy h**p nói: “Vào cái cửa này, cậu nghĩ cậu còn có thể đi ra ngoài sao?!”

Tống Ải dừng bước, móc điện thoại ra ấn một dãy số, xoay người giơ màn hình cho đối phương xem.

Trên màn hình hiện “110”.

“Làm gì? Muốn giam cầm á?”

“Bắt tôi đeo vòng tay định vị chưa đủ, còn muốn trực tiếp khóa tôi ở đây phải không?”

“Nếu ông thật sự cho rằng quyền thế của nhà họ Lục đã vượt ra ngoài pháp luật, vậy thì tôi cũng không cần khách sáo nữa.”

Khuôn mặt chàng trai không biết từ lúc nào đã nhuốm vẻ ngông cuồng. Khuôn mặt tuấn tú, ngạo nghễ dường như tràn đầy sự quái gở. Cậu chỉ ngoan ngoãn được hơn nửa năm thôi, chứ không phải bị tàn phế, cũng không phải đã ch//ết.

Lục Hải Xuyên hiển nhiên cũng bị vẻ ngông cuồng này của cậu làm cho sững sờ trong một giây.

Hơn nửa năm trước, khi hai nhà Lục - Tống định hôn sự.

Lục Hải Xuyên lần đầu tiên thấy “con dâu” tương lai của mình, sắc mặt đối phương cũng giống y hệt như bây giờ.

Từ lúc đó, ấn tượng của ông về Tống Ải đã kém đến cực điểm.

Dù sao, ở bên ngoài, ông vẫn luôn là Lục tổng được mọi người ca ngợi. Đột nhiên gặp phải một người trẻ tuổi không chút nể mặt như vậy, nếu không tức đến hộc máu mới là lạ.

Lục Hải Xuyên cau mày chặt hơn.

Ông mặt đen lại, nói: “Cậu đúng là nhàn nhã thật, còn có thời gian chơi game… Nhưng đúng là vậy, mọi chuyện của nhà họ Tống đều vứt hết cho con trai tôi quản, cậu làm sao mà không nhàn được?”

Nghe vậy, vẻ mặt xấu xa của Tống Ải đột nhiên chùng xuống.

Cậu nhíu mày, truy vấn: “Có ý gì?”

Lục Hải Xuyên cười lạnh: “Cậu muốn biết? Vậy thì đi theo tôi vào thư phòng nói chuyện cho rõ.”

Nói xong, Lục Hải Xuyên quay người đi về phía đó.

Tống Ải đứng tại chỗ, rơi vào bối rối.

Trực giác mách bảo cậu, đi theo chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Nhưng cậu thực sự muốn biết khoảng thời gian này Lục Đình Vân đã làm gì.

Đứng một bên theo dõi toàn bộ, bà nội Lục bỗng nhiên thở dài, bất lực vỗ vỗ tay cầm xe lăn, cuối cùng vẫn khuyên nhủ: “Đi đi, Tiểu Ải, có một số việc cuối cùng cũng phải đối mặt.”

Tống Ải quay đầu nhìn bà.

Tuy không hiểu bà nội nói có ý gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Thôi kệ.

Đi thì đi, Lục Hải Xuyên còn có thể làm thịt cậu được chắc.

Nghĩ vậy, cậu nhấc chân đi theo.

Thư phòng ở nhà cũ thường là nơi bà nội Lục dùng, vì yên tĩnh nên cũng rất thích hợp để nói chuyện.

Vừa bước vào, Tống Ải theo bản năng nhìn lên bàn.

Chiếc bút máy mà cậu tặng vẫn còn ở đó.

Lục Đình Vân không lừa cậu, bà nội thật sự rất thích nó.

“Khoảng thời gian này Đình Vân luôn đi sớm về muộn. Tooi đoán cậu đến đây chính là vì tò mò. Nó không nói thật với cậu, lẽ nào bản thân cậu lại không nghiêm túc suy nghĩ sao?”

Nghe Lục Hải Xuyên hỏi, Tống Ải vẻ mặt khó hiểu, hỏi ngược lại: “…Trông tôi giống con giun trong bụng Lục Đình Vân lắm hả?”

Gân xanh trên trán Lục Hải Xuyên giật giật, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Ông không biết lấy từ đâu ra một chiếc túi tài liệu, đổ hết những bức ảnh bên trong ra bàn trà.

“Những bức ảnh này chính là hành tung gần đây của Đình Vân. Cậu xem bối cảnh phía sau nó, có thấy quen mắt không?”

Tống Ải nhíu mày cúi đầu, trong hai, ba mươi bức ảnh, cậu chú ý đến một bức có chiếc biển màu đỏ bị gãy.

“Xưởng nhà tôi?” Cậu buột miệng thốt ra.

“Đúng vậy,” Lục Hải Xuyên khoanh tay quay người lại, “Những thiết bị ở đây lẽ ra đã phải bị loại bỏ, là chúng tôi, nhà họ Lục, đã bỏ vốn, giúp nhà họ Tống các cậu hoàn thành việc nâng cấp và đổi mới thiết bị, mới giữ được xưởng không bị phá sản… Nhưng tôi không ngờ, người nhà họ Tống các cậu không những không biết ơn, còn lừa gạt con trai tôi giúp các người làm việc! Mấy ngày nay, nó thế mà đều quay cuồng vì nhà họ Tống!!”

Lục Hải Xuyên giận không kìm được, Tống Ải phải mất một lúc mới tiêu hóa hết một chuỗi dài lời nói đó.

… Lục Đình Vân mấy ngày nay bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, thế mà lại là vì nhà họ Tống?

Thông tin này khiến cậu vô thức nín thở, đại não cũng trở nên rối bời.

Lục Đình Vân làm những việc này là vì cái gì?

Vì nhà họ Lục? Nhà họ Tống? Hay là… vì cậu, Tống Ải?

Rõ ràng đáp án cuối cùng có khả năng cao nhất.

Nhưng chính vì nó có khả năng cao nhất, tim cậu đập càng nhanh hơn.

Thình thịch, thình thịch.

Tiếng tim đập gần như lấn át cả tiếng quát của người đàn ông trung niên.

“Nó là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục! Dùng cùng một khoảng thời gian, cùng một sức lực, nó thậm chí có thể tạo ra một bản đồ kinh doanh mới cho nhà họ Lục! Chứ không phải cái xưởng rách nát chỉ đáng giá mấy trăm triệu của nhà họ Tống các người!!”

“Tôi không biết cậu đã bỏ bùa mê gì cho nó, ngay cả lời tôi nói nó cũng không nghe, còn lãng phí thời gian dọn dẹp mớ hỗn độn cho nhà họ Tống…”

“… Tóm lại, việc liên hôn với nhà họ Tống, tôi quyết định sẽ hủy bỏ trước thời hạn.”

Nói gần năm phút, Lục Hải Xuyên mới dần bình tĩnh lại. Ông chỉ vào Tống Ải nói: “Cậu tranh thủ thời gian, cùng con trai tôi đi Cục Dân Chính một chuyến.”

Tống Ải vốn vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nghe xong năm phút lải nhải, cuối cùng cũng đã thông suốt.

Nói một cách đơn giản, Lục Hải Xuyên phát hiện Lục Đình Vân không chỉ không nghe lời, mà còn âm thầm giúp đỡ nhà họ Tống. Ông vô cùng khó hiểu và phẫn nộ, cho rằng kẻ chủ mưu gây ra tất cả chuyện này là Tống Ải.

Cho nên - Lục Hải Xuyên muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này.

Nhưng dựa vào đâu mà ông nói hủy bỏ là hủy bỏ?

Tống Ải bỗng nhiên bật cười: “Có phải ông đã nói chuyện này với con trai mình từ lâu rồi không?”

Nghe câu này, đồng tử Lục Hải Xuyên co lại, tay cũng đột nhiên run lên một chút.

Hành vi và cử chỉ của con người thường liên kết trực tiếp với tâm lý.

Nhận thấy điều đó, Tống Ải càng tin vào phán đoán của mình.

“Phát hiện nói với con trai không được, nên lại đến tìm tôi, muốn tôi nói lời ly hôn với anh ấy? Ý của ông cũng hay đấy chứ.”

Lục Hải Xuyên thở dồn dập, thu tay về. Vốn dĩ tức giận đến mức muốn bỏ đi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, lại bình tĩnh hơn một chút.

Ông đổi giọng nói: “Trước đây cậu không phải luôn bài xích cuộc hôn nhân này sao? Bây giờ cho cậu cơ hội hủy bỏ, cậu còn bám víu lấy nhà họ Lục chúng tôi làm gì?”

“Đúng vậy,” Tống Ải nhướng mày, “Tôi rất ghét bị người lớn các ông sắp đặt.”

Lục Hải Xuyên nhếch khóe môi, lại nói: “Đã như vậy, tại sao cậu không hợp tác với tôi? Thế này đi… Chỉ cần cậu đồng ý ly hôn với Đình Vân, số tiền đã đầu tư cho nhà họ Tống trước đây, có thể xóa bỏ toàn bộ, coi như nhà họ Lục làm từ thiện…”

Lời ông còn chưa dứt, Tống Ải lại cười.

“Ban đầu tôi là bài xích, nhưng con trai ngài có quá nhiều ưu điểm, đẹp trai, có năng lực, thông minh… Hơn nữa, sống càng ngày càng thú vị.”

Tống Ải khẽ nhếch môi: “Tôi vốn không nhận ra anh ấy tốt đến vậy, nhưng vừa nghe ngài nói muốn tôi ly hôn, tôi dường như lập tức phát hiện ra, tôi đã không thể rời xa con trai ngài nữa rồi.”

Đây là lần đầu tiên Tống Ải dùng “ngài” để gọi Lục Hải Xuyên, nhưng suýt chút nữa khiến ông tức ch///ết.

Vượt qua ngưỡng cửa của nhà cũ Lục gia, bước chân của Tống Ải dường như nhẹ nhàng hơn bất cứ lúc nào khác.

Quản gia Ngô vẫn đứng đợi bên ngoài, thấy cậu ra, lập tức tiến lên hỏi: “Tiểu tiên sinh ra sớm thế, chúng ta bây giờ về nhà nhé?”

Tống Ải tùy ý vẫy tay.

“Không về,” Cậu nói, “Đưa tôi đi tìm Lục Đình Vân.”

Bình Luận (0)
Comment