Ánh mặt trời chói chang, xuân ý dạt dào.
Sau hơn bốn năm, Tống Ải một lần nữa bước vào nơi mà mẹ Tống đã dốc hơn nửa đời tâm huyết để xây dựng.
Nghe nói, tấm biển màu đỏ bên ngoài nhà xưởng được treo lên từ năm cậu mới sinh ra. Đã qua lâu như vậy, kiểu dáng đã vô cùng cũ kỹ. Nếu không phải nhìn thấy bức ảnh Lục Hải Xuyên chụp lén, Tống Ải thực sự không thể tin được tấm biển này vẫn chưa được thay.
Cậu cũng vì thế mà đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn thêm hai lần.
Chú bảo vệ nhận ra cậu, nhưng không chắc chắn, vì thế nửa tin nửa ngờ gọi: “Tiểu thiếu gia?”
Tống Ải quay đầu, nheo mắt nhớ lại.
“Chú Lưu?”
“A — là tôi, cậu còn nhớ tôi à!” Chú Lưu cười đến mức đuôi mắt nhăn lại, đi ra khỏi phòng bảo vệ, thân thiết hỏi thăm: “Lâu rồi không gặp tiểu thiếu gia, không ngờ cậu đã cao như vậy rồi!”
Tống Ải nhớ lần trước cậu đến là lúc còn học cấp ba, chú Lưu nói cậu cao hơn cũng không có gì sai.
“Cậu đến tìm Tống tổng?”
“Vâng. Mẹ tôi có ở đây không?”
“Có!” chú Lưu gật đầu, lấy ra một điếu thuốc đưa qua, giải thích: “Gần đây hình như nhận được một hợp đồng lớn, Tống tổng dạo này ngày nào cũng đến.”
Tống Ải lập tức xua tay: “Tôi không hút thuốc.”
“Cậu không hút à?” chú Lưu rất ngạc nhiên: “Tôi còn tưởng những cậu trai như các cậu đều hút thuốc chứ!”
Tống Ải lười biếng đáp: “Đó là ấn tượng rập khuôn của chú thôi.”
“Không phải, không phải.” chú Lưu giải thích: “Mấy ngày nay có một người đàn ông đẹp trai, cao hơn cậu, tối nào cũng ra ngoài hút thuốc, mỗi lần là ba bốn điếu liền. Nghiện thuốc còn nặng hơn cả tôi nữa!”
Tống Ải hơi giật mình: “Một người đàn ông?”
—— Chắc không phải Lục Đình Vân chứ.
“Đúng vậy.” chú Lưu giơ tay chỉ vào bên trong: “Không biết có phải thư ký mới của Tống tổng không… Tóm lại là cả ngày đi theo Tống tổng. Lúc này cũng đang ở trong xưởng đấy!”
… Thật sự là Lục Đình Vân.
Hóa ra Lục Hải Xuyên nói con trai ông ngày nào cũng quay cuồng vì nhà họ Tống, là sự thật.
Tống Ải cụp mi mắt, chào tạm biệt chú Lưu: “Vậy tôi vào trong tìm mẹ trước, lần sau nói chuyện tiếp với chú.”
“Được được được.”
Ngoài việc nâng cấp thiết bị sản xuất, các bức tường bên trong và bên ngoài nhà xưởng cũng được sơn lại. Nhìn vào, nó cao cấp hơn nhiều so với cái xưởng cũ nát mà Tống Ải vẫn còn trong trí nhớ.
Nhờ có thân phận đặc biệt, cậu thuận lợi đi vào bên trong.
Cậu đứng ở cửa xưởng nghiên cứu và phát triển, liếc mắt một cái đã thấy hai người đứng bên trong.
Những xưởng như thế này thường có yêu cầu phải đeo khẩu trang, găng tay bảo hộ và kính mắt… mẹ Tống ăn mặc như vậy Tống Ải đã quá quen, nhưng một người khác cũng ăn mặc tương tự lại khiến ánh mắt cậu dừng một thoáng.
Vì Lục Đình Vân luôn mặc vest và đi giày da, trước đây khi Tống Ải nhìn thấy hắn, luôn cảm thấy người này kiêu ngạo, lạnh lùng, và không coi ai ra gì… dường như ai cũng là người dư thừa.
Nhưng hiện tại hắn “trang bị đầy đủ”, cảm giác lạnh lùng và xa cách từ bộ quần áo tinh anh đã tan biến.
Người này, trong mắt Tống Ải, dường như dần trở nên thân thiện và đáng yêu hơn.
… Đáng yêu.
Khoảnh khắc từ này xuất hiện trong đầu, Tống Ải giật mình.
Người kia như có cảm ứng mà ngẩng đầu lên.
Và đối diện với cậu qua lớp kính dày.
Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm, vóc dáng và khí chất càng không thể chê vào đâu được. Mặc dù đeo kính và khẩu trang bảo hộ hơi kỳ lạ, che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn… rất đẹp trai.
Tống Ải không kìm được cắn môi.
Không đúng.
Trước đây sao cậu không phát hiện ra người này đẹp trai như vậy?!
Một lát sau, Lục Đình Vân thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói hai câu với nhân viên bên cạnh, mẹ Tống cũng quay đầu lại nhìn, phát hiện là Tống Ải, không biết sao lại mỉm cười, nhưng bà không động đậy.
Ngược lại là Lục Đình Vân đi về phía cửa.
Chân hắn dài, chỉ vài bước đã đi tới trước cửa.
Muốn đi ra phải qua một khoang cách ly. Lục Đình Vân nhìn chằm chằm Tống Ải vài giây, rồi mới bước vào khoang, tháo những trang bị bảo hộ trên người ra.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, chắc ngại bất tiện nên đã cởi áo vest, nhìn qua rất gọn gàng và sạch sẽ.
“Sao em lại đến đây?” Lục Đình Vân bình thản hỏi, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng.
Tống Ải không ngờ hắn lại đi ra thoải mái như vậy, còn chưa kịp phản ứng, l**m môi nói: “… Đến xem thôi. Không phải, câu này không phải tôi nên hỏi anh sao? Đây là xưởng nhà tôi, anh làm gì ở đây?”
Lục Đình Vân không trả lời ngay, chỉ vươn tay ra nắm lấy ngón tay cậu.
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào, có một luồng điện chạy qua, tê đến mức Tống Ải suýt nữa muốn rụt tay về.
Hai người cứ thế nắm tay một lúc lâu, Lục Đình Vân mới nói: “Thiết bị được nâng cấp xong có thể nhận đơn hàng, anh đến đây để giúp.”
“Đơn hàng nhà tôi, anh có gì mà giúp?”
Ánh mắt Lục Đình Vân lướt qua khóe môi cậu: “Em quên tháng trước mới cho anh một thân phận sao?”
Tống Ải chớp chớp mắt, mặt không có tiền đồ mà đỏ lên.
“Anh có tinh thần trách nhiệm thật đấy,” cậu khô khốc nói, “Một người đang trong thời gian thử việc mà tích cực như vậy.”
“Ừm.” Lục Đình Vân bóp nhẹ ngón tay cậu, khẽ đáp: “Bởi vì quá muốn chuyển chính thức.”
Tống Ải: “…”
Ch//ết tiệt,
Sao người này bây giờ ăn nói trơn tru thế?!
Mặt cậu nóng đến muốn bốc khói luôn rồi!!
Chơi trò nắm tay đủ rồi, Lục Đình Vân hỏi: “Ai nói cho em anh ở đây?”
Tống Ải nhún vai: “Còn có ai nữa? Cha anh đấy.”
Nghe vậy, Lục Đình Vân cụp mắt xuống im lặng.
“Cha… có phải đã nói gì đó với em không?”
Tống Ải cũng im lặng một lát, rồi nói thật: “Ông ấy bảo tôi ly hôn với anh.”
Lưng người đàn ông trong nháy mắt căng cứng, nhưng rất nhanh thả lỏng, bình thản hỏi: “Em đồng ý sao?”
Tống Ải không nói gì, mặt hơi khó ở.
Cái này không phải là biết rõ còn hỏi sao? Nếu cậu đồng ý, còn chạy đến đây chơi trò nắm tay ngớ ngẩn này làm gì?
Lục Đình Vân nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nhưng vẫn không chịu buông tha mà tiếp tục truy vấn: “Em không phải thật sự đồng ý chứ… Nhanh vậy đã muốn vứt bỏ anh rồi?”
Tống Ải trợn tròn mắt.
“Đúng đúng đúng, tôi đồng ý. Đi thôi, bây giờ đi Cục Dân Chính làm thủ tục luôn!”
Nói rồi, Tống Ải định rút ngón tay ra.
Không ngờ vừa rút được một nửa, liền bị người đàn ông nắm chặt.
Lục Đình Vân biết cậu không chịu nổi trêu chọc, nên cũng không nói gì, chỉ cào nhẹ vào lòng bàn tay cậu: “Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Em hẳn là lâu lắm rồi chưa đến đây đúng không?”
Tống Ải nhìn bên trong xưởng, mẹ Tống và những người khác đang cúi đầu bận rộn thử nghiệm sản phẩm, hoàn toàn không có thời gian để ý đến họ.
“Được thôi.”
Hai người một trước một sau ra khỏi nhà xưởng, bên ngoài là một con đường rợp bóng cây, đi dọc theo con đường này có thể đi hết toàn bộ khu nhà xưởng.
Tống Ải hồi nhỏ thường xuyên đến đây, nên cũng khá quen thuộc với nơi này.
“Cha anh có phải cũng đã đề cập chuyện này với anh không?” Tựa vào vai người đàn ông, Tống Ải thuận miệng hỏi.
Lục Đình Vân: “Ừm.”
“Anh nói thế nào?”
“Không ly hôn.”
Câu trả lời dứt khoát này khiến Tống Ải không kìm được nhìn hắn một cái: “Chỉ… ba chữ đó thôi ư?”
Lục Đình Vân nhìn lại cậu, gật đầu.
Thật ra đó là chuyện xảy ra vào hai đêm trước.
Tuy đã quyết định giúp nhà họ Tống, nhưng công việc ở Lục thị hắn cũng không thể bỏ bê, nên mỗi ngày đều về công ty làm đến khuya.
Lúc đó, hắn đang bận với kế hoạch của một dự án nào đó, thì cha hắn bỗng nhiên đi vào.
Cha hắn ném một xấp ảnh xuống trước mặt, hỏi hắn có phải bị ma ám rồi không.
Hắn nhìn qua, trên đó đều là hành tung của hắn trong khoảng thời gian này.
Hắn không ngờ cha hắn lại tìm người theo dõi, kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy bất lực, vì thế vẫn im lặng.
Cha hắn lười đôi co, chỉ dùng giọng điệu ra lệnh, bảo hắn ngày hôm sau dẫn Tống Ải đi làm thủ tục ly hôn.
Và hắn quả thật chỉ nói ba chữ đó.
Nhưng hắn không nói cho Tống Ải biết, cha hắn tức giận đến mức tát hắn một cái.
Không chỉ mắng chửi hắn: “Sớm muộn gì con cũng sẽ thua dưới tay thằng nhóc vô dụng nhà họ Tống đó.”
Mà còn mỉa mai hắn: “Đúng là vô dụng y như mẹ con.”
…
Tống Ải ngây người nhìn Lục Đình Vân, mãi lâu sau mới thốt ra được một câu: “Vậy anh cũng ngầu thật.”
Lục Đình Vân bị câu khen ngợi không đầu không đuôi này của cậu chọc cười.
“Sao lại nói thế?”
“Dám đối đầu với cha anh, thế còn không ngầu à?”
“Vậy em luôn đối đầu với cha anh, chẳng phải còn ngầu hơn?”
“… Đừng có mà suy một ra ba kiểu đó với tôi.”
Vành tai Tống Ải hơi đỏ lên, từ góc nhìn của Lục Đình Vân, cậu thật sự không giấu được gì.
—— Dễ thương quá.
Sao lại có người chỉ cần trêu một chút là mặt đỏ tai hồng thế này nhỉ?
Hắn nghĩ vậy, vô thức giơ tay lên, khẽ nhéo một cái.
Tống Ải cứng người như bị điện giật, rồi che tai lại, giận dữ hét: “Anh nhéo tôi làm gì?!”
Kẻ gây chuyện lại vô liêm sỉ đáp lời: “Muốn nhéo.”
“…” Tai Tống Ải càng đỏ hơn, cậu lùi hai bước, đe dọa: “Tin không tôi tìm người xử anh đấy? Đây là địa bàn nhà tôi!”
Lục Đình Vân giơ tay vừa nhéo cậu lên, ra vẻ đầu hàng, giọng điệu vô cùng vô tội: “Hóa ra bạn trai đang trong thời gian thử việc đến tai cũng không được nhéo sao… Được rồi, anh biết rồi.”
Tống Ải: “…”
Mẹ nó, đóng vai trà xanh đến ngh//iện rồi phải không?!
Lúc đó rốt cuộc cậu bị quẫn trí thế nào mà lại đồng ý với Lục Đình Vân chứ?
Biết sớm đã tự “giải quyết” cho rồi!
Nhưng sự việc đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào.
Tống Ải tức đến mức hai má phồng lên, cuối cùng vẫn xìu xuống, chỉ còn một câu nói chẳng có chút uy h**p nào: “Lần sau nhéo trước phải hỏi tôi đã!”, rồi giận dỗi nhấc chân đi về phía trước.
Lục Đình Vân đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cậu, có chút hoảng hốt.
Thời tiết vừa đẹp, gió xuân ấm áp. Hắn hy vọng người đã sống không mấy thoải mái trong nửa đầu cuộc đời này, sau này có thể mãi mãi vô ưu vô lo tiến về phía trước như bây giờ.
Sau khi đi dạo hết khu xưởng, Lục Đình Vân đưa Tống Ải ra đến cửa.
chú Lưu nhiệt tình chào tạm biệt họ: “Tiểu thiếu gia cậu đi đấy hả?”
Tống Ải lúc này vui vẻ hơn, khóe miệng tự nhiên nhếch lên một nụ cười, vừa đi vừa đáp: “Vâng, đi đây ạ. Lần sau lại đến nói chuyện với chú.”
“Được được được.”
Tuy chỉ là lời khách sáo, nhưng chú Lưu nghe rất vui, nheo mắt cười. Vừa định nói thêm câu “đi đường cẩn thận”, chú Lưu đột nhiên phát hiện ra hai người này đang nắm tay nhau đi.
Hả?!
Đôi mắt mở to hơn mấy lần.
Lục Đình Vân đi theo Tống Ải ra đến tận xe.
Quản gia Ngô vẫn đang đợi ở ghế lái. Ông quay đầu lại, cung kính gọi một tiếng “Tiên sinh”.
Lục Đình Vân nhìn ông một cái, đáp lại “ừm”.
Rồi hỏi Tống Ải: “Sao lại để quản gia Ngô đưa em đi?”
Tống Ải mở cửa ghế sau, lười biếng đáp: “Lục Hải Xuyên lừa tôi đến nhà cũ, nhưng nhà cũ nhiều quy củ quá, tôi dứt khoát mang theo quản gia Ngô đi cùng.”
Lục Đình Vân hiểu ra, đỡ cửa xe, khom lưng thò đầu vào, nói với quản gia Ngô: “Chú Ngô, phiền chú đi mua giúp tôi hai chai nước ở siêu thị bên đường.”
Quản gia Ngô lộ vẻ mờ mịt, nhưng vẫn xuống xe.
“Được.”
Tống Ải lúc này đã ngồi vào trong xe, vẻ mặt khó hiểu: “Anh kêu quản gia Ngô mua nước…”
Hai chữ “làm gì” còn chưa kịp thốt ra, người đàn ông đã cúi người xuống và hôn cậu.
Nụ hôn mang theo hơi thở nóng bỏng và d//ục vọng mãnh liệt.
Nụ hôn này không hề kiềm chế.
Thậm chí mạnh mẽ đến mức suýt nữa cắn rách môi Tống Ải.
Trong khoảng trống của hơi thở, đại não Tống Ải đã trống rỗng. Mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn, cậu mở miệng một cách thiếu logic: “Mẹ nó… sao anh lại đột ngột như vậy?”
“Không đột ngột.” Giọng Lục Đình Vân khàn khàn: “Anh đã nghĩ về nó ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em.”
Tuy rằng mỗi ngày về nhà đều có thể nhìn thấy Tống Ải, nhưng hắn vẫn cảm thấy nhớ nhung, hận không thể bỏ đối phương vào túi áo mang theo bên mình mọi lúc.
Từ sáng sớm ra ngoài cho đến bây giờ, họ đã xa nhau hơn năm tiếng đồng hồ. Bề ngoài hắn vẫn trông rất nghiêm túc và cẩn trọng, nhưng trong đầu tất cả đều là hình ảnh liên quan đến vợ hắn.
Và Tống Ải chính là đột nhiên xuất hiện lúc đó.
Giống như một bất ngờ lớn.
Hơn nữa, sau cuộc đối thoại ngắn ngủi vừa rồi, hắn biết Tống Ải cũng giống hắn, không muốn ly hôn, càng khiến hắn khó kìm nén tình cảm.