Chu Ký Bạch như bị sét đánh. Cậu ta trừng to mắt, nhìn chằm chằm Tống Ải một lúc lâu, giọng nói như bị nghẹn lại.
"Cậu... cậu thích Lục Đình Vân??"
Chu Ký Bạch đã từng nghĩ đến hàng vạn khả năng, chỉ trừ một điều duy nhất là Tống Ải sẽ nảy sinh tình cảm với Lục Đình Vân.
Tống Ải không quen bộc lộ tình cảm, đối diện với Chu Ký Bạch, một người tuy quen biết đã lâu nhưng chưa từng thổ lộ tình cảm, càng không thể nói ra những lời sáo rỗng.
"Cũng gần như vậy." Cậu lười biếng dựa vào lan can, thừa nhận rất dứt khoát.
Cảm xúc của Chu Ký Bạch hiển nhiên kịch liệt hơn nhiều so với cậu. Cậu ta mấy lần há miệng rồi ngậm lại, vẻ mặt đầy vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Nhịn nửa ngày, cuối cùng chỉ hỏi: "Vậy cậu, không rời khỏi nhà họ Lục nữa sao?"
"Không biết."
Tống Ải không thể nói sẽ, cũng không thể nói sẽ không. Từ ngày đầu tiên dọn vào nhà họ Lục, cậu không có một khắc nào là không muốn rời đi. Nhưng từ khi nảy sinh tình cảm với Lục Đình Vân, ý nghĩ này dần dần yếu đi. Đến bây giờ, cậu đã không thể cân nhắc cán cân sẽ nghiêng về bên nào, vì vậy chỉ có thể trả lời như vậy.
Chu Ký Bạch vẫn không cam tâm, truy hỏi: "Không biết là có ý gì?"
Tống Ải: "Không biết thì là không biết thôi."
"...Cậu có thể đừng lúc nào cũng qua loa với tôi như vậy không?"
Nghe lời này, Tống Ải cười khẽ, "Thật không phải qua loa đâu, tôi chính mình cũng không chắc chắn."
"Mẹ nó, cậu không thể dứt khoát hơn à?"
Tống Ải kỳ lạ nhìn cậu ta một cái, "Dứt khoát hay không dứt khoát... thì có gì khác nhau sao?"
Chu Ký Bạch: "..."
Hai người im lặng nhìn nhau.
Cuộc tỏ tình này đến đây xem như kết thúc, nhưng có những chuyện dù đã rõ trong lòng vẫn khó chấp nhận. Chu Ký Bạch hiện tại đang trong tâm trạng đó, cậu ta nhất định phải có được một câu trả lời chính xác mới có thể từ bỏ hy vọng, vì thế lần nữa hỏi:
"Vậy, tôi bị từ chối rồi?"
Tống Ải khẽ nhướng mi, lần này thì rất dứt khoát: "Ừm."
Chu Ký Bạch nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng nói ra một câu: "Đúng là phục."
Mối tình đơn phương kéo dài mười mấy năm cứ thế mà vô vọng, Chu Ký Bạch có chút muốn khóc, nhưng trước mặt người mình thầm mến lại không thể khóc được, vì vậy cố gắng kéo khóe miệng đang trĩu xuống, biểu cảm trở nên đặc biệt dữ tợn.
Tống Ải thấy vậy không đành lòng, đại phát từ bi đưa tay ra, vỗ vỗ vai đối phương, như để an ủi. Nhưng hiệu quả rất nhỏ, hoàn toàn không ngăn được khóe mắt Chu Ký Bạch bắt đầu đỏ hoe.
Thấy thế, Tống Ải đành bổ sung: "Không thành người yêu, vẫn có thể làm bạn bè mà."
Nghe vậy, Chu Ký Bạch loạng choạng một chút, "Cái gì?"
"Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, gặp mặt không cãi thì cũng đánh, thật sự rất vô vị." Tống Ải vừa nói vừa quay người, nắm tay lại, bình tĩnh đưa ra giữa không trung.
"Hay là nhân cơ hội này, chính thức giảng hòa đi."
Chu Ký Bạch nhìn chằm chằm nắm tay đó mà ngây người, cảm giác đau khổ bị đẩy lùi về sau, thay vào đó là suy nghĩ xem có nên chấp nhận đề nghị này không.
Không biết đã qua bao lâu.
Chu Ký Bạch giơ nắm tay lên, nhẹ nhàng chạm vào nắm tay của Tống Ải. Mọi ồn ào tan biến, tâm trạng như trở nên đơn giản như trước. Họ nhìn nhau cười, những khúc mắc nhiều năm bỗng hóa thành một sợi dây tình bạn bền chặt.
Trên đường về, Tống Ải gặp Vương Thụy Cảnh. Cậu nghĩ là tình cờ nên thuận miệng hỏi: "Sao cậu cũng ra đây? Đi vệ sinh à?"
Ai ngờ đối phương trả lời: "Đang đợi cậu."
Tống Ải khựng lại, "Đợi tôi làm gì?"
Cậu hỏi vậy nhưng ngữ khí rõ ràng không mấy tò mò.
Vương Thụy Cảnh quen cậu lâu như vậy cũng nghe ra. "Không tò mò" không hẳn là ghét bỏ, nhưng chắc chắn là không quá quan tâm. Chọc thủng lớp giấy không nhất định sẽ có kết quả tốt, nhưng chắc chắn sẽ khiến lớp giấy không còn bền chắc như trước nữa.
"Thôi vậy." Vương Thụy Cảnh lắc đầu.
Trách cậu ta vừa rồi ra ngoài quá sớm, nghe được vài câu cuối cùng trong cuộc đối thoại giữa Tống Ải và Chu Ký Bạch. Giờ cậu ta mà nói ra, chỉ nhận được câu trả lời tương tự thôi.
Vương Thụy Cảnh đổi lời: "Còn quay lại uống không? Lý Thượng chắc say rồi đấy."
"cậu ấy không say sao được? Uống kinh thế kia."
"Cũng chịu, ai bảo cậu ấy thích vậy... Mà trước đây cậu chẳng phải còn nghiện rượu hơn cả cậu ấy à? Sao giờ cứ lúc nào cũng muốn kiêng?"
Tống Ải bước đi trở lại: "Uống nhiều hại sức khỏe, với lại..."
Hiếm khi nghe cậu nói nửa chừng lại dừng, Vương Thụy Cảnh lập tức hỏi: "Với lại cái gì?"
"...Với lại, lỡ không cẩn thận uống say, lại đè Lục Đình Vân ra mà bắt nạt."
Tất nhiên Tống Ải sẽ không nói ra câu này, vì thế cậu cũng giả bộ thần bí, cười cười nói: "Không có gì, đi thôi."
Vương Thụy Cảnh nhìn cậu đầy ẩn ý, nhưng không truy vấn nữa.
-
Ở M&C chơi đến tối, rồi đi ăn cơm, Tống Ải gần 11 giờ đêm mới trở về.
Vừa bước vào nhà, nhớ đến câu nói của Lục Đình Vân "Về nhà đợi anh," tai cậu không khỏi nóng bừng. Ch//ết tiệt. Cứ như đã có hẹn trước vậy!
Đứng giữa phòng khách lắc đầu đến chóng mặt, ép buộc bản thân không nghĩ đến những hình ảnh đó, cậu mới cất bước lên lầu.
Vệ sinh cá nhân xong, Tống Ải nằm trên giường lăn qua lăn lại. Cậu vốn không có kiên nhẫn, việc chờ đợi dễ khiến cậu bực bội, nhưng không hiểu sao lần này, ngoài sự bồn chồn ra, sâu thẳm trong lòng lại có chút mong đợi và khao khát.
... Khao khát.
Từ này khiến Tống Ải đứng hình. Cậu đang khao khát cái gì? Khao khát chuyện giường chiếu??
Tên Lục Đình Vân đáng ch//ết!
...
Ý nghĩ đen tối chỉ tồn tại trong đầu Tống Ải chưa đến hai phút đã bị cậu cưỡng chế dập tắt. Dưới sự "thôi miên" của những video ngắn, không bao lâu sau cậu đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Lục Đình Vân lần này về còn muộn hơn mấy ngày trước. Khi Tống Ải phát hiện, Lục Đình Vân đã ôm eo cậu chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Cậu trở mình, đối mặt với chồng mình. Cơn buồn ngủ khiến người ta bình tĩnh, hơn nữa đã quen với việc ngủ chung giường với Lục Đình Vân, Tống Ải không còn cảm xúc quá khích.
Cậu chỉ hỏi hắn: "Sao hôm nay về muộn vậy?"
Lục Đình Vân không nghĩ sẽ đánh thức cậu, không kìm được hôn nhẹ lên môi cậu hai cái, rồi trả lời thành thật: "Việc nhiều quá, tốn chút thời gian. Nhưng cũng sắp xong rồi, chờ thêm vài ngày nữa giao xong đơn hàng đầu tiên, bên kia kiểm tra thấy hài lòng, nhà họ Tống cũng không còn nợ nần gì nhà họ Lục nữa."
Tống Ải hơi ngạc nhiên, "Nhanh vậy sao?"
Lục Đình Vân bị ngữ khí này của cậu chọc cười, không nhịn được hôn cậu thêm lần nữa: "Ừm. Thực lực của Tống thị không hề thấp, chỉ là không theo kịp thời đại thôi, bây giờ thiết bị được đổi mới, nhân lực tăng lên, việc Đông Sơn tái khởi không phải chuyện khó."
Đó là sự thật. Trong ký ức, nhà họ Tống cũng từng có thời huy hoàng, nếu không đã chẳng trụ được đến bây giờ mới gặp khủng hoảng.
"Thế xong việc thì anh có thể về sớm hơn không?"
Tống Ải thuận miệng hỏi, tiện thể duỗi chân một chút vì chân Lục Đình Vân kẹp lấy, ngủ hơi khó chịu.
Ai ngờ vừa cử động, cậu chạm phải thứ gì đó.
Cả hai đều giật mình.
Nửa phút sau, Lục Đình Vân một bên đưa tay luồn vào quần cậu, một bên th* d*c hỏi lại: "Em hy vọng anh về sớm hơn sao?"