Đêm xuân khô nóng.
Tống Ải hoàn toàn không kịp che chắn, quần đã bị Lục Đình Vân kéo xuống.
Bàn tay người đàn ông thuận thế luồn vào...
"Ưm..."
Lục Đình Vân rất biết cách trêu chọc cậu, chẳng mấy chốc, cơ thể Tống Ải đã nóng lên.
"Có muốn không?" Lục Đình Vân cúi người hôn lên môi cậu, nhìn vẻ mặt dần mê mang của cậu mà hỏi.
"..."
Rõ ràng là hắn cố tình trêu chọc, còn hỏi cậu có muốn không?!
Tống Ải giận dữ cắn mạnh vào lưỡi Lục Đình Vân, nhưng không kiểm soát được lực, mùi máu tươi nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng.
Lục Đình Vân không nhịn được "tê" một tiếng.
Tống Ải vội vàng đẩy ngực hắn ra, trợn mắt nhìn đôi môi đỏ tươi của hắn, "Em thề, anh..."
Chưa nói hết câu, cậu đã bị người đàn ông ôm vào lòng.
Đầu lưỡi dính máu tách đôi môi của cậu, một lần nữa tiến vào, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, mồ hôi nhễ nhại, một nụ hôn kỳ lạ nhưng cũng thật kỳ diệu. d*c v*ng của hai người càng lúc càng đậm.
Hai cơ thể không ngừng dính chặt vào nhau.
Khi hơi thở trở nên dồn dập, Lục Đình Vân không nhịn được gọi vài tiếng "bảo bối". Lúc này Tống Ải không phản đối nữa, bởi vì cậu bị hắn quấn lấy đến mức gần như thiếu dưỡng khí.
Lục Đình Vân đã cởi hết quần áo từ lúc nào không hay, cơ thể hắn càng lúc càng nóng, như một ngọn núi lớn đè lên cậu.
...
Sau nửa đêm.
Tống Ải đã mệt đến không muốn nhúc nhích, chân vắt trên eo Lục Đình Vân. Vừa định rút về, đã bị hắn giữ lại.
"Thêm một lần nữa." Người đàn ông thì thầm bên tai.
Tống Ải quả thực muốn trợn trắng mắt, "Anh không sợ tinh tẫn nhân vong sao? Cả đêm làm nhiều thế cơ mà??"
Lục Đình Vân hôn lên chân cậu, đáy mắt tràn đầy d/ục vọng, "Không sợ, đều cho em."
"..."
Tống Ải cạn lời.
Thế là cậu lại bị "hành" vài lần nữa.
...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tống Ải thiếu chút nữa không thể đứng dậy nổi.
Cũng may Lục Đình Vân đã thỏa mãn với lần này, khoảng thời gian sau đó, hắn chỉ ôm cậu ngủ.
Cũng nhờ vậy, đồng hồ sinh học của Tống Ải cũng trở nên đều đặn, trước 1 giờ nhất định ngủ, sáng hôm sau không cần báo thức cũng có thể dậy lúc 9 giờ.
— Quả thực quá khỏe mạnh!
Hôm nay, Tống Ải như thường lệ dậy ăn sáng, vừa mới uống một ngụm canh, quản gia Ngô bỗng nhiên bước nhanh vào, vẻ mặt nặng trĩu.
"Tiểu tiên sinh, không ổn rồi, tiên sinh..."
Chưa kịp để quản gia Ngô nói hết lời, Tống Ải nhíu mày hỏi lại: "Lục Đình Vân làm sao?"
quản gia Ngô không biết sao bỗng nói lắp, "Tiên, tiên sinh xảy ra chuyện rồi... Tình hình cụ thể, cậu ra ngoài xem sẽ biết."
Nghe vậy, Tống Ải đặt thìa xuống, lao nhanh ra ngoài.
Chiếc thìa va vào bát sứ, ghế đột ngột bị đẩy ra, tiếng chân ghế ma sát trên sàn chói tai. Cậu chẳng hề hay biết, chỉ cắm đầu chạy ra ngoài.
Lục Đình Vân.... Cậu đã bảo làm việc quá sức sẽ có chuyện mà!
Bên ngoài ánh mặt trời chói chang. Khi Tống Ải bước ra khỏi cửa, đôi mắt thiếu chút nữa không thể mở nổi.
Chờ tầm nhìn rõ ràng, cảnh tượng lo lắng của cậu không hề xuất hiện.
Lục Đình Vân không có vết thương nào, cũng không bị đặt trên cáng, càng không có tấm vải trắng nào trên người.
Hắn hoàn toàn không hề hấn gì, quần áo chỉnh tề đứng dưới bậc thềm.
Tống Ải thở phào nhẹ nhõm.
Lông mày nhíu chặt liền giãn ra, rất nhanh sau đó cậu phản ứng lại, hung dữ mắng: "Anh chơi em đấy à??"
Lục Đình Vân trông tâm trạng rất tốt, cười hỏi: "Chạy nhanh vậy, là đang lo lắng cho anh sao?"
Tống Ải cảm thấy người này có bệnh.
Lấy chuyện bản thân gặp nạn ra đùa giỡn, cũng chẳng kiêng kỵ gì, lỡ một lời thành sấm thì làm sao?
Nhưng chắc hắn chẳng tin vào những chuyện đó, nếu không, cũng sẽ không nhịn được làm chuyện kia vào đêm tế tổ.
"Không có." Tống Ải nghiến răng, cứng miệng nói: "Chạy ra xem anh ch//ết như thế nào thôi."
Lục Đình Vân bật cười, nghiêng người, đưa món quà đã chuẩn bị sẵn ra, "Nếu không thấy anh ch//ết như thế nào, vậy xem cái này trước đi."
Lúc này Tống Ải mới chú ý phía sau còn có một thứ to lớn.
Nhìn thấy đường cong và trục bánh xe, đôi mắt cậu sáng lên. Cậu nhảy hai bước xuống bậc thềm, đưa tay sờ vào nắp động cơ, "Đây không phải chiếc xe thể thao chúng ta đã lái ở Hải Thành sao?"
"Đúng vậy." Lục Đình Vân gật đầu, "Thật ra lúc đó đã mua để chuẩn bị tặng cho em rồi, coi như là..."
Hắn cố ý dừng lại.
Tống Ải theo bản năng hỏi tiếp: "Coi như là gì?"
"Coi như là quà tỏ tình của anh."
"..."
Mặt Tống Ải đỏ bừng. Không đáp lời hắn, cậu đi thẳng đến bên xe, nói cộc lốc: "Chìa khóa."
Lục Đình Vân cũng không trêu cậu nữa, ném chìa khóa qua.
Thấy cậu lên xe, hắn hỏi tiếp: "Có thể cho anh đi cùng không?"
Tống Ải cúi đầu cắm chìa khóa xe, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tùy anh."
Lục Đình Vân biết đây là đồng ý, lập tức mở cửa xe ngồi vào.
Trước khi khởi động, Tống Ải nhắc nhở: "Em lái xe rất nhanh, anh đừng có mà sợ ch//ết khiếp."
"Sẽ không. Ở Hải Thành không phải đã trải nghiệm rồi sao?"
"Lần trước ở chỗ lạ nên còn kiềm chế, lần này còn nhanh hơn, lát nữa anh đừng có hối hận."
"Không sao cả, anh chỉ thích nhanh thôi." Lục Đình Vân chống tay lên cửa xe quay đầu nhìn cậu, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, "Em cứ lái đi, có thể ch//ết cùng em cũng xem như viên mãn."
"... Chịu thôi, đúng là cuồng ngược."
Lười nói nhảm với người này, Tống Ải khởi động xe, chiếc xe "vút" một cái lao đi.
Tống Ải nói lái nhanh thật sự rất nhanh.
Lục Đình Vân nhiều lần suýt chút nữa tim ngừng đập, nhưng vẫn không hề kêu một tiếng.
Chờ xe dừng lại ở đèn đỏ gần nhất, hắn mới có chút cơ hội th* d*c.
Hôm nay gió lớn, tóc hai người đều bị thổi bay tán loạn.
Lục Đình Vân trông đặc biệt chật vật.
Tống Ải đoán hắn chưa từng như vậy, nhịn cười nói khẽ: "Không bị dọa ngốc đấy chứ?"
Lục Đình Vân vuốt lại tóc, cố gắng giữ bình tĩnh: "Vẫn ổn. Em cứ tiếp tục đi, hôm nay anh liều mình bồi quân tử."
"Thôi đi." Tống Ải một tay nắm vô lăng, "Ai thèm cái mạng cún của anh."
Nói rồi, khi chuyển sang đèn xanh, cậu lại lao đi.
Chẳng qua lần này vững vàng hơn nhiều.
Lái xe một mạch từ trang viên ra ngoại ô, Tống Ải không biết đi đâu, dứt khoát hỏi Lục Đình Vân: "Có nơi nào muốn đến không? Em đưa anh đi."
Hôm nay Lục Đình Vân đã đặc biệt xin nghỉ, đương nhiên chẳng có chỗ nào muốn đi, hắn lắc đầu.
Một lát sau, chợt nghĩ ra điều gì, hắn nói: "Đến Vọng Thành Sơn."
Vọng Thành Sơn, như tên gọi, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố J. Đây là một điểm du lịch nổi tiếng, để thu hút du khách, các cơ quan chức năng đã xây một con đường thẳng l*n đ*nh núi, chỉ cần lái xe là tới.
Tống Ải không rõ tại sao hắn đột nhiên muốn đến nơi này, nhưng lười hỏi nhiều.
Nói đi là đi.
May mắn là ngoại ô vốn không xa Vọng Thành Sơn. Giờ làm việc nên khách ít, không lâu sau hai người đã đến đỉnh núi.
Trước đây Tống Ải từng đến đây với bạn, biết vị trí nào là điểm ngắm cảnh tuyệt nhất, liền dẫn Lục Đình Vân đến đó.
Xe dừng lại, hai người cùng lúc mở cửa xe.
Khung cảnh thành phố hiện ra trước mắt, san sát nhau, vừa đẹp vừa hùng vĩ.
Lục Đình Vân lấy hai lon nước có ga từ trong hộc đựng ra, đưa một lon cho Tống Ải, giải thích: "Anh nhờ quản gia Ngô lấy từ tủ lạnh."
Tống Ải nhìn bao bì, cười nhạo: "Ngay cả nước ngọt cũng phải trộm của em."
Lục Đình Vân không hề cảm thấy chút hổ thẹn nào, ngược lại cười nói: "Lấy đồ của bạn trai sao gọi là trộm được?"
Tống Ải: "..."
Tống Ải lười đáp lại, giật mạnh lon nước ngọt, xoay người đi đến phía trước xe.
Lục Đình Vân cười, cũng theo sau.
Hai người song song dựa vào đầu xe, cảm giác quen thuộc về một cuộc sống yên bình bỗng ùa về.
Gió thổi nhẹ lướt qua mặt.
Tống Ải cúi đầu nhìn giờ, đã gần hai tiếng trôi qua kể từ khi họ rời khỏi nhà.
"Hôm nay anh không cần đi làm sao?"
Dù không đến Tống gia, hắn cũng nên đến Lục thị.
Chứ không phải đi cùng cậu lái xe khắp nơi như thế này.
"Xin nghỉ rồi." Lục Đình Vân kéo nắp lon, nhét lon đã mở vào tay Tống Ải, rồi giành lấy lon chưa mở của cậu.
Tống Ải càng cảm thấy mãnh liệt hơn, rằng người này thật sự coi cậu như em bé mà đối xử.
Cậu nhếch khóe miệng, cuối cùng vẫn uống lon nước ngọt Lục Đình Vân đưa.
Loại này cậu đã uống rất nhiều lần, nhưng lần này...
Sao lại thấy ngon hơn nhỉ??
"Nói cho em một tin tốt." Lục Đình Vân dừng lại, ra vẻ bí ẩn, "Hợp đồng lớn của Tống thị đã hoàn thành mỹ mãn."
Tống Ải ngẩn ra, khó tin nói: "Nhanh vậy sao?"
Lục Đình Vân rất bình thản: "Không tính là nhanh. Ban đầu anh tính giải quyết trong vòng một tháng, nhưng vì cha anh và Lục gia, vẫn kéo dài thêm mấy ngày."
Hợp đồng này dù lớn, cũng không thể lớn hơn những công việc bình thường của Lục thị, nên đối với Lục Đình Vân mà nói, quả thật không tính là nhanh.
Nhưng với Tống Ải, nó lại nhanh như chớp mắt.
Có lẽ vì khó tiêu hóa chuyện này, một lúc lâu sau, Tống Ải nhéo vành tai, khẽ nói một câu: "Cảm ơn anh."
Giọng cậu có chút nặng, Lục Đình Vân không muốn như vậy, liền đưa tay xoa xoa tóc cậu.
"Từ ngày chúng ta xác nhận quan hệ, chuyện của em đã là chuyện của anh, không cần nói cảm ơn." Lục Đình Vân nói, "Hơn nữa có chuyện anh đã giấu em, nếu thật sự nói đến, đáng ra anh mới phải cảm ơn em."
Tống Ải quay đầu nhìn hắn, "Chuyện gì?"
Vẻ mặt Lục Đình Vân trước sau vẫn bình tĩnh, "Có nhớ trước đây anh từng nói với em về chuyện mẹ anh không?"
Tống Ải nhớ lại, gật đầu: "Ừm."
"Để Tống gia có thể sớm thoát khỏi sự kìm kẹp của cha anh, anh đã đi tìm dì, chủ động đề cập đến chuyện hợp đồng này. Đổi lại, dì đã kể cho anh một chuyện cũ."
"Hóa ra đứa bé năm đó, chính là em gái anh đã mất không lâu sau khi sinh, là bị ép sinh ra."
"Dì nói năm đó dì đã đến thăm mẹ anh, biết mẹ anh sức khỏe không tốt, nhưng vẫn kiên trì muốn mang thai và sinh con. Dì đã khuyên mẹ anh suy nghĩ kỹ, ai ngờ mẹ anh đỏ mắt, nói mình cũng bất đắc dĩ, nói rằng..."
Người đàn ông dừng lại một lát, giọng có chút nghẹn ngào.
"Bà ấy nói, chồng bà ấy không cho phép bà ấy dễ dàng bỏ đứa bé này, chỉ cần có một phần vạn khả năng sinh ra, thì nhất định phải giữ lại mạng sống cho đứa bé."
"Tuy sau này đứa bé kia thật sự được sinh ra, nhưng nó rất yếu, ở trong lồng ấp không được mấy giờ thì đã mất."
"... Có thể giúp được em, lại còn biết được sự thật năm đó, đã rất đáng giá." Lục Đình Vân nghiêm túc nói: "Vì vậy, em không cần khách sáo với anh."
Nghe xong những lời này, Tống Ải không khỏi trầm mặc.
Cậu tuy không thể cảm nhận trực tiếp, nhưng cậu hiểu được trọng lượng của sinh mệnh.
Dù gió có ấm áp thế nào, cũng không thể thổi tan đi nỗi buồn về cái ch//ết của người thân.
Hai người im lặng một lúc, Lục Đình Vân đã mở lời để làm dịu không khí: "Thôi, không nhắc đến những chuyện này nữa."
Hắn một lần nữa cong khóe mắt nhìn về phía Tống Ải, "Có lẽ một thời gian nữa Tống gia sẽ trả hết khoản đầu tư. Tống Ải, sau này em sẽ tự do, muốn đi đâu thì đi, lúc nào muốn nghỉ ngơi, thì trở về trang viên tìm anh."
Nghe vậy, Tống Ải sững sờ, vẫn chưa thích ứng được.
Cậu không ngờ xiềng xích mà mình và mẹ Tống đã đấu tranh hơn nửa năm, lại được giải quyết gọn gàng chỉ trong một tháng ngắn ngủi.
Nếu không có Lục Đình Vân giúp đỡ, chỉ dựa vào họ, e rằng phải chờ đến ngày kết thúc thỏa thuận.
Tống Ải không biết nên đáp lại thế nào.
Lục Đình Vân cũng không vội, tiếp tục nói:
"Ngày đó anh chủ động tìm dì, dì biết chúng ta đã xác nhận tình cảm, rất vui và mừng. Dì nói với anh rằng đối với cuộc hôn nhân này, dì biết đã rất có lỗi với em, nhưng chuyện đã đến nước này không thể cứu vãn, chỉ có thể nghĩ cách làm cho Tống thị hồi sinh sớm, để giải thoát cho em."
"Anh không rõ quan hệ mẹ con hai người thế nào, nhưng cũng muốn chuyển lời của dì đến em. Còn sau này phải làm sao, em cứ toàn quyền quyết định, không cần bận tâm đến lời anh hôm nay."
Hắn thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn về phía xa, "Tóm lại, Tống Ải, em tự do rồi."
Tự do có nghĩa là sẽ không ngừng lại, giống như những đám mây trên trời, không bị ràng buộc.
Lục Đình Vân không chắc Tống Ải, đám mây này, có dừng lại vì hắn không, nhưng hắn càng hy vọng những ngày tháng tương lai của đối phương đều có thể thoải mái như những ngày ở Hải Thành.
Tống Ải nhìn hắn do dự một lát, mím môi, cuối cùng hạ quyết tâm:
"Chuyện của em và mẹ, em cũng không rõ ràng."
"Nhưng em rất rõ ràng một chuyện."
"Từ hôm nay trở đi, Lục Đình Vân, anh được lên chính thức."