Gió nhẹ lướt qua đỉnh đầu, giọng Tống Ải rất khẽ, Lục Đình Vân suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm.
Đồng tử người đàn ông hơi co lại, một lần nữa nhìn về phía cậu.
Tim hắn đập rất nhanh, nội tâm dâng trào cảm xúc mãnh liệt. Vì quá xúc động, ngược lại hắn không nói nên lời.
Thấy hắn nửa ngày không lên tiếng, Tống Ải cố giữ vẻ mặt lạnh lùng trong khi vành tai dưới mái tóc ngắn đã đỏ bừng. "Nếu anh hối hận, không muốn chuyển chính thức cũng được. Dù sao nhà em không nợ nhà anh, hai chúng ta hôm nay kết thúc tại đây."
Nói rồi, Tống Ải đứng thẳng người định bỏ đi.
Đây là lần đầu tiên cậu hẹn hò.
Mặc dù có hôn ước với người này, nhưng không tính là bạn đời đúng nghĩa. Lần trước, thời gian thử việc chỉ là giải pháp tạm thời. Hiện tại, nói ra ba chữ "chuyển chính thức" đã là giới hạn của cậu.
Kết quả, người này còn không biết trân trọng, nửa ngày không đáp lại.
Điều này với Tống Ải quả thực là một sự sỉ nhục.
Cậu hận không thể chui xuống đất ngay lập tức.
Tống Ải giả vờ thản nhiên, xoay người tính quay lại xe. Vừa bước được nửa bước, cổ tay bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lấy.
Giọng Lục Đình Vân vội vàng vang lên bên tai.
"Không có." Hắn nói: "Ai hối hận người đó là cún."
Hắn kéo cậu lại gần hơn, cố nén sự thôi thúc muốn hôn đối phương, không yên tâm hỏi: "Em... nghiêm túc chứ? Không phải vì anh giúp Tống gia mà lấy thân báo đáp?"
"..."
Tống Ải quả thực muốn đấm cho hắn một phát, lạnh lùng nói: "Theo logic của anh, cha anh lúc trước đầu tư tiền cho Tống gia, có phải em nên làm mẹ kế của anh không?"
Lục Đình Vân lập tức lắc đầu, "Không được. Em đã ngủ với anh, chỉ có thể gả cho anh."
"..." Lần này mặt Tống Ải cũng đỏ bừng, nhưng miệng vẫn cứng: "Là đồng ý chuyển chính thức, không phải đồng ý cầu hôn. Anh có thể chú ý dùng từ không?"
"Được." Lục Đình Vân thuận theo đồng ý, nhưng không kìm được cầm lấy tay cậu hôn một cái.
Hôn xong vẫn thấy chưa đủ, hắn nhìn thẳng vào đôi môi của cậu, giọng khản đặc hỏi: "Thế bây giờ anh có thể hôn em không?"
"Anh vừa mới hôn rồi còn gì?"
"Anh muốn hôn môi, còn muốn l**m..."
Tống Ải sợ hãi vội vàng che miệng hắn lại, hạ giọng hỏi: "Anh bị làm sao thế? Ban ngày ban mặt mà lại phát... D/âm? Đây là khu du lịch đấy! Có camera giám sát!"
"Thôi được." Người đàn ông tiếc nuối nói, "Thế hôn môi nhé?"
"..." Tống Ải thật sự chịu thua hắn.
"Không hôn không được à?"
"Không nhịn được."
"..."
Tống Ải nhìn xung quanh, có vài du khách nhưng không ai ở gần, hơi lùi lại một chút chắc sẽ không ai thấy?
Nghĩ vậy, cậu ngập ngừng nói: "Được... Rồi, thế anh làm nhanh lên."
Lục Đình Vân bật cười, "Chuyện này làm sao mà kiểm soát tốc độ được?"
"Sao lại không? Hôn nhẹ một cái không phải..."
Lời của Tống Ải chưa dứt, môi đã bị người ta lấp kín. Một tay người đàn ông nắm lấy lòng bàn tay cậu, một tay giữ gáy cậu, cơ thể dần dần áp sát.
Họ hôn nhau trên đỉnh núi, trời đất đều là nhân chứng.
Ban đầu Tống Ải vẫn còn ngây người, cho đến khi Lục Đình Vân đưa lưỡi vào, cậu mới bừng tỉnh.
... Ch//ết tiệt.
Sao Lục Đình Vân duỗi lưỡi ra trước?
Làm cậu cứ như bị động vậy, rõ ràng lần này là cậu chủ động.
Thật không công bằng, giống như mỗi lần đều là cậu bị "làm" vậy, quá không công bằng!
Không được, cậu phải giành lại quyền chủ động.
Lòng hiếu thắng của cậu bùng lên. Lợi dụng lúc Lục Đình Vân không chú ý, cậu đẩy hắn ra. Đợi đến khi đối phương còn đang ngơ ngác, cậu đột nhiên ngẩng đầu hôn lên.
Nhưng so với nụ hôn vừa nãy, nụ hôn này vụng về hơn nhiều.
Đặc biệt là khi Tống Ải cố gắng tách môi của Lục Đình Vân, vì không có kinh nghiệm, cậu hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Cậu như một đứa trẻ thất bại, vừa định rút lui, thì đầu lưỡi mềm mại của đối phương đã cuốn lấy lưỡi cậu. Một lát lại buông ra, rồi lại quyến rũ, cuối cùng không ngừng m*t mát.
Khả năng tiếp thu của Lục Đình Vân quả thực khủng khiếp. Kỹ thuật hôn càng lúc càng thuần thục và điêu luyện, Tống Ải cảm giác nước bọt của mình không thể ngừng chảy.
Cho đến khi cậu không thở nổi, dần dần mềm oặt trong vòng tay Lục Đình Vân, hắn mới lưu luyến buông cậu ra.
Nghỉ ngơi một lát để bình tĩnh, Tống Ải đứng thẳng dậy, chất vấn: "Em không phải đã bảo anh nhanh lên sao? Anh... hôn đến mười phút!"
"Không có cách nào." Lục Đình Vân lau vệt nước ở khóe miệng cậu, nói: "Ai bảo em vừa nãy chủ động hôn anh, hơn nữa..."
Tống Ải bực mình nói tiếp: "Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa anh hình như lại cứng rồi."
"..."
Ánh mắt Tống Ải không kiểm soát được mà nhìn xuống.
Mặt và cổ cậu nóng bừng, vành tai cũng vậy, cả người đỏ như con tôm luộc.
Cậu nghiến răng nói: "Anh... cái đó cũng phải xem trường hợp chứ?!"
Lục Đình Vân cố ý trêu chọc: "Cái gì cơ?"
"..." Tống Ải tức đến phồng má, "Về rồi nói!"
Lục Đình Vân hoàn toàn hiểu lầm ý cậu, khóe miệng nở nụ cười hỏi: "Em đang mời anh sao?"
Tống Ải vẻ mặt kinh ngạc, "Ai mời anh??"
Lục Đình Vân: "Về rồi nói là có ý gì?"
"..."
Tống Ải đột nhiên có chút hối hận vì đã cho người này "chuyển chính thức".
Vừa được thăng chức đã bi//ến thái không thể tả!
Cậu bắt đầu nghi ngờ, trước đây Lục Đình Vân tỏ ra đứng đắn cấm dục đều là giả, người này chính là một con dã thú đầy h*m m**n!
Tống Ải lười đáp lời hắn, xoay người lên xe.
Nếu còn cãi nhau, Lục Đình Vân có thể sẽ được đà lấn tới mà hỏi cậu có thể làm trên xe không.
Thấy vậy, Lục Đình Vân cũng đành kiềm chế d*c v*ng, thu lại vẻ mặt, theo vào ngồi ở ghế phụ.
Không cho người này tiếp tục "d* x*m" nữa, Tống Ải lái xe xuống núi, rồi một mạch nhấn ga lao về trang viên.
"Xuống xe." Tống Ải ra vẻ cao ngạo nói.
Lục Đình Vân nhìn cửa nhà chỉ cách vài mét, nghiêng đầu xác nhận: "Một tiếng trước em nói cho anh 'chuyển chính thức', anh không nhớ nhầm chứ?"
Tống Ải nhíu mày nhìn hắn, "Anh bị lẫn rồi à?"
"Không có." Lục Đình Vân bật cười, "Anh chỉ sợ vừa rồi anh đang mơ thôi."
Mặt Tống Ải lại đỏ thêm một chút, thiếu kiên nhẫn nói: "Mau xuống xe đi, em phải đi rồi."
Lục Đình Vân chớp mắt nhìn cậu, giọng rất đáng thương, "Em muốn đi đâu? Không thể đưa anh đi cùng sao?"
Tống Ải có cảm giác như bị điều tra vậy.
Nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: "Hôm qua đã hứa với Lý Thượng, sẽ đi xem xe cùng cậu ấy."
"Được rồi."
Lục Đình Vân thở dài, quay người mở cửa xe. Trước khi xuống, hắn hỏi thêm một câu: "Hôm nay em sẽ về chứ?"
Tống Ải hiếm khi hiểu được ý sâu xa của hắn, mặt nóng bừng, cứng rắn nói: "Tùy tình hình."
Đối phương mặt dày hỏi vặn: "Tùy tình hình là ý gì?"
"..."
Tống Ải giục: "Cuối cùng có xuống không?"
Người đàn ông lúc này mới ngoan ngoãn bước ra.
Tống Ải vừa định đạp ga, bỗng nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi: "Anh và Lục Hải Xuyên, sẽ thế nào?"
Lục Đình Vân khựng lại, rũ mắt im lặng.
Tống Ải nghĩ hắn vẫn chưa suy nghĩ kỹ, không muốn ép buộc. Cậu vừa chuẩn bị đi, thì nghe thấy giọng nói của hắn: "Chờ tìm đủ bằng chứng, anh sẽ đối chất với cha anh. Đến lúc đó, có thể là một hiểu lầm, cũng có thể là hoàn toàn đoạn tuyệt, anh cũng không đoán trước được."
Tống Ải nhìn chằm chằm hắn vài giây.
Đến khi hắn hỏi "Sao thế?", cậu mới lắc đầu nói không có gì.
Nếu thật sự có ngày đoạn tuyệt đó.
Tống Ải nghĩ, cậu sẽ cưu mang Lục Đình Vân.
Chiếc xe thể thao nhanh chóng khởi động, lao đi như bay.
Giọng nói trong trẻo của Tống Ải bay về phía sau: "Chắc là ăn cơm tối sẽ về."
Lục Đình Vân nghe rõ mồn một, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Trung tâm triển lãm xe.
Lý Thượng và Vương Thụy Cảnh đã ở bên trong. Tống Ải gửi tin nhắn trước khi xuống xe, vừa bước vào, đã thấy Lý Thượng vẫy tay với mình.
Cậu đi đến, nhìn chiếc xe họ đang xem, thấy khá quen mắt. Một lát sau cậu nhớ ra, chiếc này giống hệt chiếc Lý Thượng đã lái ở Hải Thành.
Nhớ đến chiếc xe Lục Đình Vân tặng mình đang ở bên ngoài, Tống Ải không khỏi có chút chột dạ.
Cậu nuốt nước bọt hỏi: "Thấy chiếc xe này thế nào?"
Lý Thượng sờ sờ kính chiếu hậu, giải thích: "Hầy, chẳng phải vì lần trước lái sướng quá. Chiếc này lúc quảng cáo chính thức, tôi thấy bình thường, không ngờ lái thực tế lại cực kỳ đã, thảo nào bán đắt thế."
Tống Ải theo bản năng hỏi: "Đắt cỡ nào?"
Những triển lãm xe thế này người bình thường không vào được, giá xe cũng ghi, chỉ khi ưng mới hỏi.
Lý Thượng đúng là đã động lòng, hỏi giá trước rồi báo một chuỗi con số.
Chuỗi số này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tống Ải.
Lý Thượng "chậc" một tiếng cảm thán: "Chiếc này còn đắt hơn cả chiếc Ferrari của cậu. Tiền cha cho tôi chắc không đủ, xem ra phải vét sạch quỹ đen của tôi rồi."
Tống Ải thầm nghĩ, nếu chiếc xe này đã có giá như vậy, thì chiếc Lục Đình Vân tặng cậu chỉ sợ còn cao hơn...
Vương Thụy Cảnh thấy cậu thất thần, quan tâm hỏi: "Sao thế?"
Lý Thượng cũng nhìn qua, tò mò hỏi: "Đại ca, có phải cậu cũng động lòng không? Nhưng hơi tiếc một chút."
Tống Ải lấy lại tinh thần, "Tiếc cái gì?"
"Chiếc cậu lái ở Hải Thành ấy, triển lãm này không có... Nói đúng hơn, toàn bộ trong nước cũng không bán. Nghe nói trên toàn cầu chỉ có mấy chục chiếc. Không biết Lục Đình Vân thuê ở đâu ra nữa..."
Lý Thượng luyên thuyên nói không ngừng, Tống Ải một câu sau cũng không nghe lọt.
Cậu đang nghĩ về chiếc xe đó.
Xem ra giá của nó không chỉ gấp đôi.
Lý Thượng càng nói càng hăng say, thậm chí bắt đầu tính toán vay tiền: "Lão Vương, chỗ cậu còn tiền không? Cho tôi vay một ít?"
Vương Thụy Cảnh lắc đầu, "tôi không có tiền."
Lý Thượng kinh ngạc: "Cậu đùa tôi á? Cha tôi nói giá trị công ty nhà cậu, cộng cả nhà tôi với nhà đại ca vào cũng chưa chắc bằng, mà cậu còn nói không có tiền?"
"tôi thật sự không có tiền." Vương Thụy Cảnh không biết nói sao, dang tay ra: "Trước đây đều là mẹ cho tiền sinh hoạt, bây giờ... cha tôi chắc bận quá quên mất, dạo này tôi sống bằng tiền tiết kiệm, cũng gần hết rồi."
Lý Thượng nhíu mày: "Cái này mà cũng quên được á?"
Vương Thụy Cảnh bất đắc dĩ thu tay, "tôi cũng không rõ... Lát nữa tôi hỏi cha xem sao."
"Thôi được rồi." Lý Thượng bất lực, quay sang nhìn Tống Ải, muốn nói lại thôi.
Thôi vậy.
Vị này còn nghèo hơn.
Ba người đi loanh quanh trong triển lãm thêm một vòng.
Lý Thượng không thấy chiếc nào ưng ý hơn. Sau khi ra ngoài, càng nghĩ càng thấy chiếc xe kia mới là chân ái của mình. Đang định nói chuyện với hai người bạn thì ánh mắt bỗng nhìn thấy một chiếc xe mới lấp lánh.
Cậu ta nhìn kỹ lại, quả nhiên là chiếc xe thể thao mà Tống Ải đã lái ở Hải Thành.
"— Đệt?"
Vương Thụy Cảnh nhìn theo ánh mắt của Lý Thượng.
Chỉ có Tống Ải lặng lẽ nhắm mắt lại.
Lý Thượng kích động như một con khỉ, ba bước thành hai, chỉ vào chiếc xe thể thao kinh ngạc nói: "Đây không phải là chiếc xe tôi vừa nói sao? Toàn cầu chỉ có mấy chục chiếc, thế mà chúng ta lại thấy được hai chiếc!!"
Vương Thụy Cảnh bình tĩnh lạ thường, nói: "Cậu không thấy biển số xe cũng giống hệt chiếc ở Hải Thành à?"
Lý Thượng sững sờ, cúi đầu nhìn xuống, quả đúng như vậy.
"Là thật!" cậu ta thử phỏng đoán: "Chẳng lẽ chính là chiếc xe đó? Chủ xe từ Hải Thành chạy đến chỗ chúng ta hả? Gan cũng lớn thật đấy, khoảng cách xa như vậy mà cũng lái về đây..."
Vương Thụy Cảnh muốn đỡ trán.
Có điều kiện mua chiếc xe này, cần gì phải chạy xe cả ngàn dặm về đây? Dù có nhu cầu dùng xe ở cả hai nơi, hoàn toàn có thể mua thêm một chiếc nữa, không cần phải chạy đi chạy lại.
Nếu ban đầu xuất hiện ở Hải Thành, bây giờ lại xuất hiện ở thành phố J, thì chiếc xe này hơn phân nửa là để tặng người.
Và người này, hơn phân nửa là đã đi Hải Thành, hiện tại trở về thành phố J... Mọi dấu hiệu đều chỉ về một người.
Tất nhiên, ngoài ra còn có một khả năng cực kỳ nhỏ.
Đó là chiếc xe này được thuê riêng. Lần trước cho Lục Đình Vân thuê, lần này lại có người khác thuê về đây, nên mới trùng hợp bị họ thấy.
Câu trả lời cuối cùng, phụ thuộc vào người đang đứng bên cạnh.
Vương Thụy Cảnh thấp thỏm quay đầu, thấy Tống Ải lấy ra một chùm chìa khóa xe, ngay lập tức mặt mày tái mét.
"Được rồi." Tống Ải nhéo vành tai nói: "Không giấu các cậu nữa. Chiếc này là tôi vừa lái đến."
Đôi mắt Lý Thượng trợn tròn.
"Hả??" cậu ta khó tin nói: "đại ca, cậu, cậu lái từ Hải Thành đến á??"
"..." Trán Tống Ải giật một cái, cậu lại giải thích: "Không, lái từ nhà đến."
Lý Thượng một lần nữa trợn tròn mắt.
Nhưng lần này Vương Thụy Cảnh đã nhanh hơn. Trực giác của cậu ta luôn chuẩn đến đáng sợ.
"cậu mua? Hay là... Lục Đình Vân tặng?"
Tống Ải nhún vai, "Trông tôi giống người mua nổi sao?"
Hai người im lặng.
Một lúc sau, Lý Thượng mới ngập ngừng hỏi: "Không phải chứ đại ca, Lục Đình Vân tại sao lại tặng xe cho cậu?"
"..."
Tống Ải vuốt tóc, nhất thời không biết nói sao.
Cậu không phải là không muốn thẳng thắn nói rõ mối quan hệ, nhưng nhớ đến giá của chiếc xe, lòng cậu có chút rối bời. Cậu cảm thấy Lục Đình Vân tặng mình một chiếc xe đắt tiền như vậy thật không đáng.
Rõ ràng Lục Đình Vân đã làm cho cậu quá nhiều rồi.
Nếu mối quan hệ này cứ tiếp tục, về sau Lục Đình Vân chẳng phải còn sẽ tặng những thứ khác nữa sao...
Cậu phiền muộn, không mở lời được.
Vương Thụy Cảnh lại không chờ được, khó khăn hỏi tiếp: "Hai người, ở bên nhau rồi?"
Nghe câu này, Lý Thượng đột nhiên sững sờ.
Chuyện đã đến nước này, Tống Ải lười nghĩ thêm. Cậu nhìn thẳng vào hai người bạn, dứt khoát và chính thức trả lời:
"Ừm, tôi với Lục Đình Vân ở bên nhau."