Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 53

 
Sắc mặt Tống Ải bình thản. Hai người còn lại thì không thể nào bình tĩnh nổi.

Lý Thượng cảm thấy như bắp cải nhà mình bị lợn ủi, định nổi giận nhưng nhìn thấy chiếc siêu xe ngay cả mình cũng chẳng mua nổi, cậu ta đành thôi.

Đây là Lục Đình Vân!

Gọi hắn là đại gia còn chưa đủ!

Đại ca mà ở bên người này thì khác gì lấy được một siêu đại gia? Quan trọng là người này không phải loại chỉ biết nằm đó hưởng thụ.

Những phú nhị đại bên ngoài, miệng thì cười nhạo Tống Ải, nhưng trong lòng ai cũng thầm ghen tị.

Trước đây Tống Ải chỉ có danh phận. Giờ đây ngay cả tình cảm cũng có, đáng lẽ cậu ta phải thấy mừng cho cậu mới phải, ít nhất thì cậu không hề chịu thiệt!

Lý Thượng há miệng rồi lại im lặng.

Vương Thụy Cảnh căng thẳng, hỏi: "Vì sao? Tiền? Quyền lực? Hay là Tống gia?"

Vẻ mặt Tống Ải vốn đang thoải mái, bỗng nhíu lại, hỏi ngược: "Trong mắt cậu tôi là loại người như vậy sao?"

"Thế không phải thì vì sao?"

"Không thể nào..." Vương Thụy Cảnh đột nhiên nghĩ ra điều gì, cắn chặt răng rồi dừng lại, "Không thể nào! Trước đây cậu chẳng phải rất ghét hắn sao?!"

Tống Ải không biết phải trả lời thế nào. Trước đây ghét là đúng, nhưng ai có thể đoán trước được sự thay đổi trong tình cảm chứ?

Lý Thượng ngơ ngác hỏi: "Cậu kích động thế làm gì?"

"Tính cách đại ca thế nào hai ta đều rõ, cậu ấy chắc chắn không thể vì mấy cái kia mà ở bên Lục Đình Vân."

"Hai người độc thân, ở chung lâu ngày nảy sinh tình cảm thì chẳng phải bình thường sao? Nếu hôn ước giữa hai nhà Tống - Lục không đổi, hai người họ giờ lại yêu nhau thì quá tốt rồi còn gì? Hơn nữa, điều kiện tốt như Lục Đình Vân, tìm đâu ra người thứ hai? Chẳng qua nhìn hơi đáng sợ thôi... Nói thật, đại ca, khẩu vị của cậu nặng thật."

Lý Thượng nói một tràng dài, không những không khuyên nhủ được họ, mà lông mày hai người kia dường như nhíu càng chặt hơn. Cậu ta im lặng cúi đầu, "... Thôi, coi như tôi chưa nói gì."

Vương Thụy Cảnh siết chặt tay nhìn thẳng Tống Ải: "cậu nói đi!"

Tống Ải thật sự không hiểu có gì để nói. Nhưng cậu luôn trân trọng bạn bè, nhất là người bạn đã quen biết bao năm như Lão Vương, nên không muốn cãi nhau với cậu ta.

"Đúng vậy." Tống Ải thản nhiên nói: "Tôi thích Lục Đình Vân, thấy anh ấy tốt nên ở bên anh ấy. Chỉ có thế thôi, không phải vì tiền, cũng không phải vì hy sinh cho Tống gia. Chỉ là đơn thuần, tôi đã phải lòng anh ấy."

Tống Ải rất ít khi nói một đoạn dài như vậy. Sau khi về nước, cậu lười biếng như mèo, có thể dùng một chữ để diễn tả thì tuyệt đối sẽ không dùng thêm từ nào khác.

Bởi vậy, Vương Thụy Cảnh và Lý Thượng đều sững lại trong giây lát. Họ đồng loạt nhận ra một điều - Tống Ải đang nói thật. Cậu thật sự đã thích Lục Đình Vân.

Lý Thượng cảm thấy xúc động một cách khó hiểu, có cảm giác đại ca của mình cuối cùng cũng tìm được bến đỗ an toàn. Vương Thụy Cảnh dần dần đỏ mắt, không nói nên lời. Nắm tay của cậu ta càng siết chặt, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay.

Chưa bao giờ cậu ta hối hận như lúc này. Cho dù là ngày Tống Ải ra nước ngoài, hay ngày ở M&C, cậu ta đều không nên do dự!

Rõ ràng cậu ta là người yêu thầm Tống Ải trước! Tại sao, tại sao Lục Đình Vân, kẻ đến sau, lại có thể cướp Tống Ải đi?!!

Vương Thụy Cảnh vừa tức vừa đau, hơi thở dồn dập, ánh mắt phức tạp vô cùng.

Tống Ải nhìn cậu ta, ban đầu chỉ thấy mơ hồ bối rối, nhưng dần dần, cậu cũng đột nhiên nhận ra điều gì đó. Tống Ải không dám tin, cũng không thể chấp nhận suy đoán này. Nếu Lão Vương thật sự... thì họ còn làm bạn bè với nhau thế nào nữa đây?

Cậu không giỏi che giấu cảm xúc. Bởi vậy, vẻ mặt phức tạp lo âu gần như viết hết lên trên mặt.

Vương Thụy Cảnh quá hiểu cậu, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu. Cẩn trọng, bài xích, hay là... chán ghét?

Tóm lại, không phải là mong đợi.

Vương Thụy Cảnh lập tức thoát ra khỏi nỗi hối hận, kinh hoàng nhận ra một sự thật - cho dù có hay không có Lục Đình Vân, Tống Ải cũng sẽ không chấp nhận cậu ta. Vẻ mặt cậu ta bắt đầu hoảng hốt.

Lý Thượng lo lắng hỏi: "Lão Vương, rốt cuộc cậu... làm sao vậy?"

Vương Thụy Cảnh, người rõ ràng đã có vấn đề về tinh thần, chỉ phẩy tay nói "Không sao". Cậu ta loạng choạng xoay người, hồn xiêu phách lạc, không nhận ra mình vẫn đang đứng ở ven đường.

Một chiếc xe đang lao về phía cậu ta, Tống Ải và Lý Thượng đồng thời trợn tròn mắt.

"Cẩn thận!!"

Tiếng phanh gấp chói tai vang lên cùng với tiếng hét cảnh báo. Vương Thụy Cảnh ngã xuống.

"May mà tài xế phanh kịp thời, vết thương không quá nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại, hẳn là sẽ không có gì đáng ngại."

Ngoài phòng cấp cứu, bác sĩ đang trình bày tình hình với Tống Ải và Lý Thượng. Hai người nghe vậy đều nhẹ nhõm thở phào.

"Trời ơi, thật là dọa tôi ch//ết khiếp."

Sau khi bác sĩ quay lại, Lý Thượng nằm trên ghế như một con cá trạch, trên mặt còn vương nước mắt, dáng vẻ vô cùng chật vật. Tống Ải cũng chẳng khá hơn là bao.

Lý Thượng vô cùng khó hiểu: "Cậu nói xem, sao vừa nghe tin cậu và Lục Đình Vân, cậu ấy đã đứng không vững? Có chấn động lớn đến thế sao?"

Sắc mặt Tống Ải vẫn tái nhợt, cậu lắc đầu. Có lẽ cậu biết nguyên nhân, nhưng thà rằng không biết thì hơn.

Lý Thượng thở dài nói tiếp: "Khả năng chịu đựng kém quá, tôi thì chấp nhận được luôn."

"À đúng rồi, đại ca, hai người quen nhau từ khi nào? Có phải từ lúc ở Hải Thành không...?"

Tống Ải hơi đau đầu, thật sự không có tâm trạng nói chuyện này, dứt khoát đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."

Vì vụ tai nạn đột ngột này, giờ đã gần 9 giờ tối. Cậu đã hứa với Lục Đình Vân sẽ về sau bữa tối. Xem tình hình, hôm nay cậu phải ở lại bệnh viện. Cậu nên báo cho hắn một tiếng.

Tống Ải đi đến cuối hành lang, lấy điện thoại ra, mới nhớ ra mình không có số liên lạc của Lục Đình Vân.

Không phải chứ. Đã chính thức xác nhận quan hệ rồi, hai người họ còn chưa trao đổi số điện thoại sao?

Tống Ải vừa thầm chửi, vừa gọi điện cho quản gia Ngô.

Quản gia Ngô bắt máy rất nhanh: "Buổi tối tốt lành, tiểu tiên sinh, có gì dặn dò sao?"

Lần trước muốn liên lạc với Lục Đình Vân, cậu đã trực tiếp nhờ quản gia Ngô chuyển lời. Lần này...

Tống Ải hắng giọng, hỏi: "Lục Đình Vân có ở nhà không?"

Quản gia Ngô: "Có, tiên sinh đã ở nhà từ trưa."

"..." Tống Ải có chút chột dạ nói: "Vậy chú đưa điện thoại cho anh ấy, tôi có việc cần tìm."

Đầu dây bên kia có vẻ sững lại, một lát sau mới vội vã đáp: "Được, cậu chờ một chút."

Quản gia Ngô đi rất nhanh, không đến ba phút đã đưa điện thoại cho hắn.

Tống Ải cảm thấy ba phút này dài như ba tháng.

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai: "Vẫn chưa chơi đủ à? Khi nào về?"

Tai Tống Ải cũng bắt đầu nóng lên. Cậu không nghĩ mình là người thích giọng nói, nhưng giây phút này, giống như ngay lập tức bị mê hoặc, không nói được lời nào.

Quỷ thật.

Tống Ải gõ gõ cạnh điện thoại, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Hôm nay chắc không về được."

Lục Đình Vân: "Xảy ra chuyện gì?"

"Bạn em bị tai nạn xe, còn đang trong phòng cấp cứu, tối nay em phải ở lại đây."

"Bạn nào?"

"Lão Vương, Vương Thụy Cảnh."

Lục Đình Vân im lặng một lát, rồi nhàn nhạt nói "Được", "Ở bệnh viện nào? Ngày mai anh đến tìm em."

Tống Ải ngây người: "Anh tìm em làm gì?"

Hắn cười khẽ một tiếng: "Bạn em bị tai nạn, là bạn trai chính thức, chẳng lẽ anh không nên đến thăm sao?"

Tống Ải: "..."

Cậu mặt đỏ bừng bừng, sau một lúc lâu, mới thốt ra hai chữ: "Tùy anh."

Lục Đình Vân không nhịn được bật cười.

Tống Ải cảm giác nếu nghe tiếp, tai sẽ nóng đến mức tan chảy. Cậu định cúp máy, thì lại nghe thấy hắn nói: "Đúng rồi, lát nữa anh sẽ dùng điện thoại của mình gọi cho em, em nhớ lưu lại. Lần sau có việc thì có thể nhắn tin trực tiếp cho anh."

Tống Ải: "Ừm."

Đáp lại xong, cậu nhanh chóng cúp máy.

Một cơn gió đêm thổi qua cửa sổ, gương mặt đỏ ửng của cậu cuối cùng hạ xuống.

Chưa đầy nửa phút, chuông điện thoại lại vang lên. Tống Ải còn chưa hoàn hồn, suýt chút nữa ném văng chiếc điện thoại.

Cuộc gọi đến từ một số lạ. Cậu ấn nghe, giọng nói của người đàn ông lại vang lên lần nữa -

"Bảo bối."

Tống Ải: "..."

Muốn ch//ết.

Cậu hoảng hốt vội vàng che micro lại, đỏ mặt lẩm bẩm: "Em đã nói không được gọi như vậy mà?"

Lục Đình Vân ủy khuất hỏi: "Chuyển thành bạn trai chính thức rồi cũng không được sao?"

Tống Ải lạnh lùng từ chối: "Không được."

"Được rồi." Lục Đình Vân kiên nhẫn vô cùng, lại như tự nói với mình: "Phải làm sao đây?"

Tống Ải cảm thấy khó hiểu: "Cái gì mà làm sao?"

"Mới xa nhau chưa được một ngày, anh đã thấy rất nhớ em rồi."

"..."

Lục Đình Vân học được những câu tán tỉnh sến sẩm này từ đâu vậy?

Để đề phòng hắn nói không dứt, Tống Ải một lần nữa dứt khoát cúp điện thoại.

Cậu hít một hơi thật sâu, cúi đầu định lưu số.

Nhấn giữ dãy số chưa đầy hai giây, đột nhiên cậu khựng lại.

Vừa nãy không nhìn kỹ đã nghe máy... Tại sao bây giờ càng nhìn lại càng thấy quen mắt thế này?

Trong đầu Tống Ải hiện lên vài đoạn ký ức vụn vặt.

Một lát sau, cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, sao chép dãy số này, chuyển sang giao diện WeChat, dán vào khung tìm kiếm. Quả nhiên, cậu tìm thấy một ảnh đại diện quen thuộc.

Ch//ết tiệt.

-

Ngày hôm sau.

Vương Thụy Cảnh được chuyển đến phòng bệnh thường. Mặc dù phải đeo đai cổ, nhưng những chỗ khác không bị bó bột, chứng tỏ cậu ta quả thật không bị thương nặng.

Tống Ải và Lý Thượng thuê hẳn một phòng bệnh đôi cho cậu ta. Tối qua ba người chen chúc ở đây, một người ngủ trên giường bệnh, một người ngủ trên sô pha, một người ngủ ở giường còn lại.

Vương Thụy Cảnh tỉnh sớm nhất, nhìn chằm chằm Tống Ải ở bên cạnh suốt nửa tiếng, cho đến khi Lý Thượng trên sô pha vươn vai.

"Lão Vương, cậu tỉnh rồi à?"

Vương Thụy Cảnh không thể gật đầu, chỉ "Ừm" một tiếng.

"Có đói bụng không? Tôi ra ngoài mua cho cậu bát cháo nhé?"

Vương Thụy Cảnh thực ra không có khẩu vị, nhưng thấy Tống Ải hình như cũng động đậy, cậu ta lại "Ừm" thêm một tiếng.

"Được."

Lý Thượng cũng đói bụng, không nói hai lời liền ra cửa.

Vừa lúc cậu ta đi, Tống Ải cũng tỉnh.

Hiếm khi chỉ có hai người ở chung một phòng.

Vương Thụy Cảnh trân trọng cơ hội này, không tiếp tục giữ thái độ của ngày hôm qua, chỉ hỏi: "Các cậu... tối qua ở đây với tôi cả đêm sao?"

Tống Ải ngồi dậy từ trên giường bệnh, vẻ mặt có chút khác thường, nhưng giọng nói vẫn bình thản như thường ngày: "Ừ. Bác sĩ nói cậu bị thương không nặng, nhưng tôi và Đại Tảng sợ để cậu một mình ở đây xảy ra chuyện, nên dứt khoát ngủ lại luôn."

"Phiền các cậu quá."

"Bạn bè với nhau cả, có gì mà phiền."

"..."

Cả hai cùng im lặng.

Mặc dù không trực tiếp nói ra, nhưng một số chuyện đã ngầm rõ ràng. Họ rốt cuộc không thể quay lại như xưa.

Tống Ải đột nhiên cảm thấy không quen khi ở trong không gian kín với Vương Thụy Cảnh, lấy cớ đi lấy nước cho cậu ta, xách theo chiếc bình giữ nhiệt mới mua hôm qua rồi đi ra ngoài.

Nhìn cậu rời đi một cách gượng gạo, Vương Thụy Cảnh nhắm mắt thở dài.

Cánh cửa một lần nữa mở ra.

Nhưng, bước vào không phải là người vừa đi ra, mà là một vị khách không mời mà đến.

Nhìn chằm chằm người đến, Vương Thụy Cảnh căm ghét nói: "Sao anh lại tới đây?"

Lục Đình Vân mang theo một chút đồ bổ và trái cây, tùy ý đặt trên bàn rồi mới trả lời: "Bạn bị bệnh, là bạn trai kiêm chồng của Tống Ải, tôi đương nhiên phải đến thăm một chút."

Thăm?

Vương Thụy Cảnh trong lòng cười lạnh một tiếng, mỉa mai thì đúng hơn.

"Cầm đồ của anh, cút đi."

Ánh mắt đầy thù địch, nhưng Lục Đình Vân phớt lờ, dựa vào bàn bình tĩnh nhìn cậu ta.

"Chúng ta làm một giao dịch đi." Hắn lên tiếng.

Vương Thụy Cảnh không hiểu nhìn sang.

"Tôi đoán cậu cũng lờ mờ nhận ra sự bất thường của cha mình." Lục Đình Vân lấy ra một xấp tài liệu từ giỏ trái cây, "Đây là câu chuyện về cha cậu và một người phụ nữ khác. Tôi để ở đây, cậu muốn xem thì xem, không muốn xem cũng không sao."

Lần trước ở bệnh viện, khi rẽ vào hành lang, hắn nghe thấy cuộc trò chuyện của cha Vương Thụy Cảnh. Sau khi về, thuận tay tra xét một chút, quả nhiên có phát hiện ngoài ý muốn.

Vương Thụy Cảnh dần dần mở to mắt.

Lục Đình Vân nói với âm lượng không lớn, nhưng mang cảm giác có thể kiểm soát toàn bộ cục diện.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa tháng nữa cha cậu sẽ cưới người phụ nữ này vào cửa."

"Thực ra chuyện tái hôn là rất thường thấy."

"Nhưng thật đáng tiếc, cậu còn có một người em trai cùng cha khác mẹ, chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi."

"Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy," hắn cố ý dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Cậu hẳn sẽ sớm trắng tay thôi."

Vương Thụy Cảnh đột nhiên nắm chặt ga giường.

Người thông minh không cần phải nói hết. Cậu ta hiểu ý của Lục Đình Vân.

Hoặc là giành lấy quyền thừa kế, hoặc là tiếp tục theo đuổi một người không chắc chắn. Lục Đình Vân chỉ cho cậu ta hai lựa chọn này.

Thấy cậu ta chậm chạp không nói, Lục Đình Vân cũng không vội.

"Cậu cứ từ từ suy nghĩ."

"Nhưng có một chuyện tôi muốn xác nhận... Lần Tống Ải say rượu hơn hai tháng trước, là cậu hạ thuốc phải không?"
 

Bình Luận (0)
Comment