Bên ngoài cửa sổ ồn ào, dường như báo hiệu mùa hè sắp đến.
Vương Thụy Cảnh khó tin nhìn người đàn ông trước mặt.
... Làm sao hắn biết được?
So với việc Lục Đình Vân điều tra ra thế nào, Vương Thụy Cảnh chú ý hơn đến một điểm: tại sao hắn biết Tống Ải ngày đó bị hạ thuốc?
Chẳng lẽ sau khi say, Tống Ải đã... xảy ra chuyện gì đó?
Vô số suy đoán treo lơ lửng trong đầu, Vương Thụy Cảnh không dám nghĩ sâu hơn nữa. Cậu ta chột dạ thu hồi tầm mắt, những ngón tay đang nắm chặt ga giường dần dần thả lỏng.
"Xem ra là đúng rồi.." Lục Đình Vân khẽ mỉm cười nói: "Nếu Tống Ải biết bạn thân của mình có ý đồ xấu và còn hạ loại thuốc đó, cậu nghĩ sẽ thế nào?"
Vương Thụy Cảnh trừng mắt nhìn hắn, "Anh uy h**p tôi?"
"Uy h**p? Không hẳn." Lục Đình Vân nheo đôi mắt lại, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh nguy hiểm, "Nhưng tôi đã cảnh cáo cậu rồi."
Vương Thụy Cảnh nghiến chặt răng. Cậu ta tức giận đến tột cùng, không nói nên lời.
"Nước nóng... Lục Đình Vân?"
Đúng lúc này, Tống Ải cầm bình giữ nhiệt xuất hiện. Thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh, cậu ngạc nhiên, rồi chợt nhớ ra hôm qua hắn đã nói sẽ đến. Cậu bèn đổi giọng hỏi: "Hôm nay anh không đến công ty sao?"
Khí chất nguy hiểm của Lục Đình Vân dường như được giấu đi trong chớp mắt. Hắn thậm chí còn cười rồi đáp: "Đi trễ một chút."
Tống Ải cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu quay sang nhìn Vương Thụy Cảnh, đối phương cười với cậu, chỉ là vì đeo đai cổ nên nụ cười trông rất thảm hại.
Tống Ải bước vào, cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ lạ. Cậu đưa bình giữ nhiệt đến trước mặt Vương Thụy Cảnh, hỏi: "Có khát không? Giờ uống không?"
Vương Thụy Cảnh cười khổ, "Thế này thì làm sao mà uống?"
Thông thường trong trường hợp này, chỉ có thể giúp đút từng thìa. Nhưng dù thân thiết đến đâu, Tống Ải cũng không có thói quen làm bảo mẫu, cậu tùy tay đặt bình giữ nhiệt sang một bên.
"Thế thì chờ khi nào cậu uống được thì uống."
Vương Thụy Cảnh: "..."
Lục Đình Vân cụp mắt xuống, khẽ cười.
Tống Ải đại khái là vừa ngủ dậy nên tính tình không tốt. Cậu nhìn thấy khóe môi người đàn ông hơi nhếch, nhớ đến chuyện ngày hôm qua, bực bội nói: "Anh cười cái gì?"
Lời nói chẳng phân biệt đối tượng, Lục Đình Vân vội vàng nhịn cười, nhàn nhạt đáp: "Không có gì."
Tống Ải đi đến trước mặt hắn, hỏi tiếp: "Ăn sáng chưa?"
Vừa hỏi xong, Tống Ải đã thấy mình ngớ ngẩn. Lục Đình Vân có lịch sinh hoạt rất quy củ, ba bữa đúng giờ, làm sao có chuyện chưa ăn sáng đã đến đây?
Nghĩ vậy, Tống Ải định rút lại lời nói, "Thôi, em..."
"Chưa ăn." Người đàn ông nhanh hơn một bước, nói: "Anh ra khỏi nhà sớm quá, dì giúp việc chưa kịp làm bữa sáng. Muốn đi ăn cùng anh không?"
Tống Ải nhìn hắn một cái, không nghĩ nhiều, "Gần đây có một quán ăn Quảng Đông, anh ăn không?"
Lục Đình Vân: "Ăn."
Mặt Tống Ải hơi nóng, không muốn ở lại nữa, quay đầu nhìn Vương Thụy Cảnh.
"Lão Vương, có muốn ăn gì không? Tôi mang về cho?"
Vương Thụy Cảnh nhìn cậu, rồi nhìn Lục Đình Vân, buồn bã từ chối: "Không cần đâu, Đại Tảng đã đi mua cháo cho tôi rồi."
"Bảo sao sáng sớm không thấy bóng dáng đâu..." Tống Ải lẩm bẩm, không quay đầu lại bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đi thôi."
Lục Đình Vân lập tức theo sau.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng bệnh. Vương Thụy Cảnh nhìn bóng lưng họ càng lúc càng xa. Dù không muốn thừa nhận, nhưng họ thật sự rất xứng đôi.
Quán ăn không xa lắm, hai người chọn đi bộ.
Ban đầu là hai bóng dáng tách biệt trước sau, đi được một lúc thì thành song song.
Chỉ cần qua một con đường nữa là đến nơi. Tống Ải vừa dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, cổ tay bỗng nhiên bị người ta dán sát vào. Ngay sau đó, một bàn tay luồn vào các ngón tay của cậu, đan chặt mười ngón tay với nhau.
Ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Lục Đình Vân.
Người đàn ông dường như không thấy có gì lạ, còn hỏi cậu: "Sao vậy?"
Nhưng đúng là cũng chẳng có gì lạ thật. Họ bây giờ là một cặp đôi yêu nhau, nắm tay đi trên đường chẳng phải chuyện bình thường sao?
Nghĩ đến đó, Tống Ải lắc đầu, "Không có gì."
Cậu chỉ là chưa quen với... mối quan hệ thân mật như vậy.
Tống Ải thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn thẳng phía trước.
Lục Đình Vân cũng dời ánh mắt đi, dừng lại ở vành tai của cậu. Nó ửng hồng, trông vô cùng hấp dẫn.
... Muốn l**m.
Nhưng hiện tại không được.
Hắn đành phải cào cào lòng bàn tay, để chuyển hướng sự chú ý.
Đến quán ăn, Tống Ải đói bụng, cậu xem thực đơn, sau đó nhanh chóng chọn món.
Lục Đình Vân theo thói quen ngồi đối diện cậu. Hắn nhìn quanh một lượt, rồi đột nhiên đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh Tống Ải.
Ghế của quán này là loại ghế đôi, nhưng hai người đàn ông cao lớn ngồi cùng nhau thật sự có hơi chật chội.
Tống Ải gọi món xong mới phát hiện cánh tay hơi vướng, không duỗi ra được.
Quay đầu lại, cậu thấy Lục Đình Vân đã ngồi bên cạnh từ lúc nào không hay.
"Anh..." Tống Ải giật mình, hỏi: "Anh ngồi sang đây làm gì?"
Lục Đình Vân vô cùng bình thản, "Các cặp đôi không phải đều như vậy sao?"
"..."
Tống Ải méo miệng, "Ai nói với anh là các cặp đôi đều như vậy?"
"Bạn của em, Vương Đa Du."
Nghe thấy cái tên này, Tống Ải sửng sốt. Lục Đình Vân quen Vương Đa Du từ lúc nào...
À à à.
Lần trước giúp Thẩm Nhân theo dõi Chung Thiếu Hiên ở hộp đêm, họ đã gặp nhau.
Tống Ải nhanh chóng nhớ lại, nhưng càng khó hiểu hơn. Lần gặp đó chỉ vỏn vẹn vài phút, Vương Đa Du còn nói với Lục Đình Vân chuyện này sao?
Tống Ải vừa định hỏi, thì một nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đến.
"Thưa anh, trên đơn hiển thị anh đã gọi... mười món." Nhân viên phục vụ ngại ngùng nói: "Xin hỏi chỉ có hai người các anh sao? Nếu không thì sợ nhiều món như vậy sẽ ăn không hết."
Tống Ải nhìn chiếc bàn bên cạnh, mỗi món ăn đều không nhiều, chỉ là những đĩa nhỏ. Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng thật ra chỉ bằng bốn năm món ở các nhà hàng bình thường. Cậu từng ăn nên rất rõ điều này.
Vì vậy cậu gật đầu nói: "Không sao, cậu cứ lên món là được."
"Vâng, vâng."
Nhân viên phục vụ lúc này mới yên tâm quay đi.
Cuộc đối thoại bị gián đoạn, Tống Ải không biết phải tiếp tục thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu dứt khoát bỏ cuộc, dù sao họ cũng hiếm khi ăn cơm cùng nhau bên ngoài.
Tống Ải cầm lấy bát đũa, chuẩn bị tráng qua bằng nước nóng.
Không ngờ bị Lục Đình Vân giành lấy.
Cậu đang định mắng, thì Lục Đình Vân đã đặt một bộ bát đũa sạch sẽ khác trước mặt cậu.
"Dùng cái này, lúc nãy em nói chuyện với nhân viên, anh đã tráng qua rồi."
Nói xong, người đàn ông cầm lấy bình nước nóng, bắt đầu tráng bộ bát đũa mà hắn vừa lấy.
Tống Ải ngây người nhìn đôi đũa và bát trước mặt.
Dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy rất ấm áp...
Ấm áp xong, cậu cảm thấy có gì đó không đúng.
"Anh và Lâm Tri Viễn thật sự chưa từng yêu đương?" Tống Ải hỏi một câu không đầu không đuôi.
Động tác của Lục Đình Vân khựng lại, hắn quay đầu nhìn cậu, hơi ngây ra: "Hả?"
"Hỏi anh đấy, 'hả' cái gì mà 'hả'."
"... Chưa từng." Lục Đình Vân cười khổ một tiếng, "Ngày anh tỏ tình không phải đã nói rồi sao? Anh chưa từng yêu đương với cậu ta."
Trong mắt Tống Ải thoáng lên sự nghi ngờ, "Vậy sao anh lại thành thạo như thế?"
Không nói đến chuyện chăn gối, Lục Đình Vân làm những chuyện nhỏ nhặt này cũng quá thuần thục rồi? Nếu không phải đã có kinh nghiệm, thì vì sao?
Lục Đình Vân hiểu ra, chỉ vào bộ bát đũa hỏi: "Em nói cái này?"
Tống Ải lười biếng "Ừm" một tiếng.
Lục Đình Vân bật cười, cầm điện thoại trên bàn, mở màn hình rồi đưa cho Tống Ải xem.
Tống Ải vốn không thích xem điện thoại của người khác. Định từ chối, nhưng cúi đầu xuống thấy vài dòng chữ.
Đó là một giao diện trình duyệt.
Khung tìm kiếm lần lượt ghi lại: "Lần đầu yêu đương cần làm những chi tiết nào", "Sau khi xác nhận quan hệ yêu đương cần chú ý gì", "Làm sao để bạn đời luôn vui vẻ", "l*m t*nh như thế nào để đối phương thấy sung sướng"...
Nhìn đến dòng cuối cùng, mặt Tống Ải nhanh chóng nóng ran.
"Giải thích thế này có tin được không?" Hắn hỏi.
Tống Ải thu hồi tầm mắt, ấp úng "Ừm" một tiếng.
Cậu rút một tờ khăn giấy ướt ra lau tay, rồi dùng mu bàn tay lạnh hơn áp lên mặt. Dấu hiệu nóng ran trên mặt miễn cưỡng giảm xuống.
Ch//ết tiệt.
Biết thế đã không hỏi.
...
Vì đều là đồ ăn chế biến sẵn, tốc độ lên món rất nhanh.
Chẳng mấy chốc, mười chiếc đĩa đã lấp đầy mặt bàn.
Tống Ải đã sớm đói đến cồn cào, lúc ăn quả thực có thể dùng từ "quét sạch" để hình dung.
Lục Đình Vân thì không ăn được mấy miếng đã buông đũa. Hắn dựa vào ghế, ngẩn ngơ nhìn Tống Ải.
Hắn chú ý đến sống lưng nhô lên của cậu. Trước đây chỉ có thể nhìn từ xa, giờ có thể công khai vỗ lên đó.
Tống Ải đột nhiên run lên, quay đầu lại, má vẫn còn phồng lên, cậu khẽ mắng: "Sao tự dưng lại chạm vào người em?!"
Lục Đình Vân rụt tay lại, nói: "Hôm nào anh đưa em đi bệnh viện khám nhé."
Tống Ải nhanh chóng nhai xong đồ ăn trong miệng, lắc đầu nói: "Không đi."
"Tại sao?"
"Không có vì sao cả."
Nói dứt khoát như thế, Lục Đình Vân biết cậu thường xuyên qua loa người khác.
Nhưng trước đây đã bị qua loa một lần rồi, Lục Đình Vân không muốn dễ dàng bỏ qua chuyện này.
"Cho anh một lý do."
Tống Ải cười khẩy, "Anh bảo em đi, em không đi, còn phải đưa ra lý do cho anh sao?"
Lục Đình Vân nghiêm túc nói: "Ừm. Bằng không anh sẽ cứ nhắc đi nhắc lại, cho đến khi em đi mới thôi."
Tống Ải: "..."
Cậu lười đáp lại, thầm nghĩ muốn nhắc thì cứ nhắc.
Cậu không muốn đi, ai cũng chẳng làm gì được.
Tống Ải tiếp tục vùi đầu ăn cơm, hoàn toàn không nhận ra đáy mắt người phía sau đã tối lại.
Một thời gian sau đó, Tống Ải và Lý Thượng đến thăm Vương Thụy Cảnh mỗi ngày.
Người nhà họ Vương cũng thay phiên nhau đến vài người, nhưng cũng không ở lại lâu. Cha của Vương Thụy Cảnh càng kỳ lạ hơn, chỉ gọi điện thoại, nói bận quá không có thời gian thăm, dặn cậu ta tự chăm sóc bản thân, sau đó chuyển vào tài khoản mấy chục vạn, rồi không nói thêm lời nào.
Thậm chí đến ngày xuất viện cũng không xuất hiện.
Lý Thượng làm xong thủ tục quay về, Tống Ải đã giúp Vương Thụy Cảnh thu dọn đồ đạc.
Lý Thượng không nhịn được cằn nhằn: "Tôi thật sự thấy lạ, Lão Vương sắp xuất viện rồi mà cha cậu ấy vẫn chưa đến, có phải cha ruột không vậy?"
Sắc mặt Vương Thụy Cảnh thay đổi, không nói gì.
Tống Ải ném một gói đồ về phía Lý Thượng, lạnh lùng nói: "Đại Tảng, không biết nói chuyện thì câm miệng."
Lý Thượng vững vàng đỡ lấy, lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng quay người đi lấy những đồ khác.
Họ cảm thấy kiêng dè, sợ làm Vương Thụy Cảnh tổn thương.
Thực ra Vương Thụy Cảnh trong lòng rất rõ, những lời Lục Đình Vân nói với cậu ta trước đó, tất cả đều là sự thật.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu ta sợ rằng sẽ thực sự trắng tay...
Vương Thụy Cảnh đang thất thần suy nghĩ thì Tống Ải đến vỗ vai cậu ta, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều quá."
Tống Ải luôn là như vậy.
Bề ngoài trông có vẻ vô tâm vô phế, nhưng luôn là người đầu tiên mang lại sự ấm áp cho người khác. Bất kể cách thức vụng về hay khéo léo, bất kể giọng điệu cứng rắn hay nhẹ nhàng.
Chính vì thế mà Vương Thụy Cảnh hết lần này đến lần khác nảy sinh ảo giác.
Nhưng không biết có phải Tống Ải đã nhận ra điều gì không, mấy ngày nay cậu luôn cố tình xa cách với cậu ta.
Một mình ở lại bệnh viện, những lúc không có việc gì Vương Thụy Cảnh sẽ suy ngẫm, rồi dần dần chấp nhận sự thật Tống Ải đã ở bên người khác.
Cộng thêm thái độ lạnh nhạt của cha cậu ta, cho đến ngày hôm nay, Vương Thụy Cảnh không thể không từ bỏ ý định ban đầu của mình.
Vương Thụy Cảnh tỉnh lại, cố nặn ra một nụ cười, cố gắng làm giọng nói của mình nghe bình thường: "Không sao, có các cậu ở đây, tôi không thấy khó chịu."
Nghe cậu ta nói vậy, Tống Ải rất vui.
"Thế thì nhanh chóng xuất viện thôi, nơi này toàn mùi thuốc sát trùng, tôi không thể ở thêm một giây nào nữa."
Lý Thượng hưởng ứng: "Đồng ý, đồng ý!"
Vương Thụy Cảnh bật cười.
Đồ đạc của một người nằm viện không nhiều, ba người họ mỗi người xách một túi là xong.
Nhanh chóng bỏ vào cốp xe, Lý Thượng xoa tay, hớn hở hỏi: "Khó khăn lắm Lão Vương mới được xuất viện, nói xem nào? Chúng ta có nên đi ăn mừng không!"
Vương Thụy Cảnh: "Cái này còn phải hỏi sao, tôi bao."
Lý Thượng phấn khích đến mức muốn nhảy cẫng lên, rồi đầy mong đợi hỏi: "Thế chúng ta đi đâu?"
Vương Thụy Cảnh "Xì" một tiếng, "Để tôi nghĩ xem."
Lúc này, Tống Ải đang chăm chú vào điện thoại đã lên tiếng.
"M&C." Tống Ải cong môi nói: "Tôi muốn đi gặp một người bạn cũ."