Ngay buổi tối ngày đầu tiên nhập viện, Tống Ải đã dùng số điện thoại của Lục Đình Vân để tìm kiếm WeChat có tên "L".
Lục Đình Vân ngày thường tác phong nghiêm túc, đứng đắn, nên việc hắn lấy chữ cái đầu họ của mình làm tên WeChat là điều hoàn toàn hợp lý.
Muốn xác minh suy đoán này là thật hay giả, chỉ cần hẹn "L" ra mặt và vạch trần tại chỗ là được.
Đây chính là lý do Tống Ải nhất quyết đòi đến M&C.
Ba người nói đi là đi, ngồi xe của Lý Thượng khởi hành. Ở hàng ghế sau, Tống Ải mở lịch sử trò chuyện với "L" ra, càng xem càng thấy rõ người này chính là Lục Đình Vân.
Còn dám nói "Lúc đó cậu say rượu đi khắp nơi tìm chồng!"
Phì!!
Đồ lừa đảo!!!
Tống Ải tức đến nghiến răng, thầm nghĩ hôm nay nhất định phải đòi lại món nợ này.
Cậu bắt đầu gõ chữ: 【 Anh em, nghe nói hôm nay M&C kỷ niệm hai năm, rượu giảm 50%, tôi bao, có muốn đến chơi không】
Cân nhắc kỹ lưỡng, cậu xác nhận gửi đi.
Chàng trai trẻ nhếch môi, ánh mắt ánh lên vẻ tinh quái, ranh mãnh.
Cách đó vài km, tại tòa cao ốc Lục thị, Lục tổng đang xem xét tình hình ra mắt sản phẩm mới, đột nhiên nhận được thông báo tin nhắn. Hắn lấy điện thoại ra xem —
Là tin nhắn từ người được hắn lưu là "Vợ" gửi đến.
Sau khi đọc đi đọc lại ba lần, người đàn ông hứng thú trả lời:
【 Được 】
-
Họ vẫn đi vào từ cửa sau quen thuộc.
Hôm nay là cuối tuần, lại sắp vào hè, bên ngoài nóng bức, khách của M&C khá đông đúc.
Ghế dài ở lầu hai đã kín, ba người dứt khoát ngồi ở lầu một.
Lý Thượng thèm rượu hơn nửa tháng, lần này cứ như ngựa hoang được thả rông, gọi liền mười mấy ly, nếu không phải Vương Thụy Cảnh cản lại, chắc cậu ta còn gọi thêm nữa.
"Thôi đi, thêm nữa thì chừng nào hai người mới uống hết."
Lý Thượng khó hiểu buông điện thoại, "Hai người nào, chẳng phải còn có đại ca sao?"
Vương Thụy Cảnh nhướng mày: "Cậu quên đại ca kiêng rượu rồi à?"
Lý Thượng: "… Ô ô."
Tống Ải, trung tâm của cuộc trò chuyện, vẫn đang dán mắt vào màn hình, hoàn toàn không để ý đến hai người bạn đối diện đang nhìn mình.
"Đại ca," Lý Thượng gọi một tiếng, "Lần này cậu uống không?"
Cậu lắc đầu.
Lý Thượng buồn bã hỏi: "Kiêng thật á? Vậy cậu còn đến đây làm gì, ở M&C mà không uống rượu thì còn gì thú vị?"
Tống Ải "Ừm" một tiếng nhạt nhẽo, rồi nói: "Có việc riêng. Các cậu uống đi, lát nữa tôi trả tiền."
Từ sau khi làm xong phi vụ làm ăn kia, mẹ Tống không còn bận rộn như trước và nhớ chuyển tiền cho cậu. Khoảng thời gian này cậu dành phần lớn thời gian ở bệnh viện, túi tiền khá rủng rỉnh.
Lý Thượng không kìm được bĩu môi, "Thần thần bí bí."
Vương Thụy Cảnh nhìn điện thoại của Tống Ải, hỏi: "Có phải còn có người khác sắp đến không?"
Tống Ải lười nhác đáp lại một tiếng "Ừm".
Phỏng đoán của Vương Thụy Cảnh từ trước đến nay rất chuẩn, "Lục Đình Vân?"
Lúc này Tống Ải mới nâng mí mắt lên, nói: "Có thể, cũng có thể không phải."
"... Ồ."
Đối diện với Tống Ải, Vương Thụy Cảnh kỳ thực vẫn chưa thể giữ được nội tâm không chút xao động. Nhưng cậu ta cố gắng kiềm chế, nhẫn nhịn, vẻ ngoài trông ít nhất vẫn là một người bạn bình thường.
Tấm giấy đó rốt cuộc vẫn chưa bị chọc thủng.
Và chỉ cần chưa chọc thủng, bọn họ vẫn có thể duy trì tình bạn này.
Tống Ải cụp mắt xuống, trước hết thu lại ánh mắt.
Vừa lúc này, giao diện trò chuyện lại hiện thêm một tin nhắn mới —
【 L: Tôi đến rồi, cậu đang ở đâu? 】
Tim Tống Ải đột nhiên hẫng một nhịp, má cậu bắt đầu nóng lên một cách khó hiểu.
... Cậu luôn cảm thấy hẹn gặp ở đây là một sai lầm.
Nhưng mọi việc đã đến nước này, người đã đến rồi thì hối hận cũng vô ích.
Tống Ải hạ quyết tâm phải vạch trần bộ mặt thật của "L", nhanh chóng đứng dậy, đi về phía cửa.
"L" vẫn đeo chiếc mặt nạ đó. Vì vóc dáng cực cao, thân hình lại ưu tú, hắn nổi bật giữa đám đông, Tống Ải thoáng cái đã nhìn thấy.
Đối phương dường như có thần giao cách cảm với cậu, cũng nhìn lại ngay lập tức.
Hai người đối diện nhau qua biển người.
Cùng lúc đó, họ cất bước tiến lại gần.
Nhưng khách ở lầu một quả thực quá đông, bước đi khó khăn.
Người đàn ông đeo mặt nạ vài lần bị người khác va vào vai nhưng không hề dừng lại, cho đến khi một cô gái trẻ cầm ly rượu đứng chắn trước mặt, chặn đường hắn.
"Anh đẹp trai, đi một mình à? Muốn chơi chung không?"
Việc kết giao người lạ ở những nơi như hộp đêm là rất phổ biến. Người đàn ông không tức giận, chỉ hơi sốt ruột, "Xin lỗi, tôi đã có gia đình rồi."
Cô gái trẻ nhìn hắn một cái, châm chọc nói: "Có vợ rồi mà còn đến chỗ này chơi?"
Người đàn ông bình tĩnh giải thích: "Vợ tôi kêu tôi tới."
"..."
Cô gái trẻ không tiếp tục đến gần, thức thời bỏ đi.
Lúc này Tống Ải đã chạy đến trước mặt người đàn ông, cười nhạo: "Anh cũng có sức hút đấy chứ."
Đôi mắt sâu thẳm dưới mặt nạ nóng bỏng, nhưng hắn không lên tiếng.
Tống Ải nhìn thẳng vào chiếc mặt nạ của hắn, mấy lần nhịn xuống h*m m**n giơ tay lên. Hiện tại chưa phải lúc để tháo.
"Đi thôi, bạn tôi đều ở đằng kia."
Tống Ải xoay người, vừa định dẫn người đi, góc áo bỗng nhiên bị túm chặt.
Quay đầu nhìn xuống, là bàn tay của người đàn ông đeo mặt nạ.
Tống Ải lại ngẩng cằm lên, đang định hỏi, liền thấy người đàn ông quay đầu nhìn về phía ban công bên trái.
Ngay sau đó, hắn giơ cánh tay còn lại ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, móc ngón tay về phía cậu.
Tống Ải: "..."
Học đâu dùng đó đúng không?
Ra ban công cũng tốt, ra tay xử lý cũng tiện hơn.
Nghĩ như vậy, Tống Ải không từ chối, đi theo người đàn ông về phía ban công.
Lầu một có hai ban công, trái và phải. Thực chất, chúng chỉ là những khoảng nhỏ nhô ra từ cửa sổ sát đất, được che rèm, bao quanh bởi lan can. Khá đơn sơ, thường dùng để khách hóng gió.
Nhưng hiện tại trời còn nóng, chưa hoàn toàn vào đêm khuya, không ai muốn ra đây.
Chỉ có hai người bọn họ.
Tống Ải quay lưng lại, chống tay lên lan can. Cậu lười đôi co, đi thẳng vào vấn đề: "Tháo ra đi."
Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn đứng im, không hề lên tiếng.
Tống Ải nhàn nhã nhìn hắn, "Sao nào? Tôi mời anh uống rượu còn không được nhìn mặt thật?"
Hắn vẫn bất động.
Kiên nhẫn của Tống Ải cạn kiệt, cậu dứt khoát đưa tay ra.
Ngay khoảnh khắc sắp chạm vào chiếc mặt nạ, cổ tay cậu bị người đàn ông bắt lấy.
— Cảm giác quen thuộc không lẫn đi đâu được.
Tống Ải rút tay về, cười lạnh: "Tôi biết ngay là anh mà..."
Lục Đình Vân rũ mắt, suy tư một lát, rồi giơ tay ra sau gáy, tự mình tháo mặt nạ xuống.
Một khuôn mặt cương nghị, đẹp trai, ngũ quan góc cạnh lộ ra.
Tống Ải vốn đang rất tức giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt này, cơn giận dường như tiêu tan đi không ít.
Quỷ thật!
Lục Đình Vân cười khổ: "Xin lỗi, không cố ý giấu em."
Mày của Tống Ải nhíu lại, "Cái này mà không cố ý? Vậy sao trước đây anh không nói rõ?"
"Trước đây... anh quá bận."
"Nói nhảm! Lúc tỏ tình nói nhiều như thế, sao không có lấy một câu về chuyện này? Anh mẹ nó... có phải cảm thấy trêu chọc em vui lắm không??"
Tống Ải nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng. Lục Đình Vân có cảm giác trái tim mình bị ai đó nắm lấy.
Kỳ thực, trước đây bọn họ vẫn luôn ở chung như vậy.
Họ chưa bao giờ dành cho đối phương một thái độ tốt, nếu không phải trời xui đất khiến lên giường, tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện sau này.
Tuy có chút thiếu đạo đức, nhưng Lục Đình Vân bỗng cảm thấy biết ơn cách làm tồi tệ của Vương Thụy Cảnh.
Trước kia hắn có thể thích ứng với thái độ lạnh nhạt của Tống Ải, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không thể.
Lục Đình Vân thấy khó chịu, trầm mặc hồi lâu mới mở lời giải thích: "Lúc đó thật sự không nghĩ đến những chuyện này, chỉ một lòng mong em có thể chấp nhận anh."
"Sau này nhìn lại thì có nghĩ đến, nhưng vì chuyện nhà họ Tống nên anh không tìm được cơ hội chính thức nói với em."
"Ngày ở trên núi, anh cũng đã nghĩ đến việc thành thật, nhưng lại sợ làm hỏng bầu không khí, sợ em... sợ em hối hận khi quyết định tiến thêm một bước với anh."
"Chuyện này là lỗi của anh, anh nhận sai, cũng nhận phạt. Em đừng giận nữa, được không?"
Giọng người đàn ông càng về sau càng khàn đặc.
Những lời mềm mỏng như vậy hắn chưa từng nói với bất kỳ ai.
Ngay cả với người thân, hắn luôn giữ khoảng cách, ngữ khí bình thản và xa cách.
Chỉ đến lúc này hắn mới hiểu, thì ra yêu một người sẽ trở nên để ý đến đối phương như vậy.
Tống Ải không ngờ Lục Đình Vân nói một mạch nhiều như thế.
Khoảnh khắc đoán ra "L" là hắn, Tống Ải quả thực tức giận không nhẹ, nhưng qua một đêm liền cảm thấy không có gì ghê gớm.
Bằng chứng là hôm sau cậu vẫn cùng hắn đi ăn sáng.
Lần này cố ý hẹn hắn ra để vạch trần, chẳng qua chỉ là muốn trêu chọc một chút, trả thù chuyện mình bị lừa, căn bản không muốn làm lớn chuyện.
Lục Đình Vân rũ mắt, người đàn ông cao lớn, cương nghị như bỗng chốc trở nên đáng thương vô cùng.
Cơn giận trong Tống Ải dường như tan biến hết.
Không còn tâm trạng đùa giỡn, cậu ho nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng nói: "Cũng không đến nỗi, anh nói nghiêm trọng quá. Nếu anh đã nhận sai, em người lớn không chấp kẻ nhỏ, tha thứ cho anh lần này."
Một lát sau, cậu bổ sung: "Nhưng chỉ lần này thôi đấy."
Lục Đình Vân ngước mắt lên, đáy mắt đã hơi ửng đỏ.
"Thật sao?"
"Mẹ nó, em nói chuyện còn có thể giả được sao? Anh nghĩ ai cũng giống anh là đồ lừa đảo hả?"
"Là lỗi của anh," Lục Đình Vân trịnh trọng nói, "Sau này tuyệt đối sẽ không lừa em nữa."
Sao lại nghiêm túc như thế...
Tống Ải cảm thấy gượng gạo, khôi phục vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, ra lệnh: "Lại đây."
Người đàn ông không hề chần chừ, tiến thêm hai bước đến gần.
Lục Đình Vân hẳn là vừa chạy từ công ty đến, trên người vẫn mặc bộ vest, trang phục y hệt lần đầu tiên hắn đến chỗ này.
Tống Ải đánh giá từ trên xuống dưới, thầm nghĩ, vẫn rất đẹp trai.
Cậu không kìm được đưa tay ra, túm lấy cà vạt của người đàn ông, kéo hắn cúi xuống.
Chóp mũi chạm chóp mũi.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn gang tấc.
Khi Tống Ải nói, hơi nóng từ miệng cậu phả thẳng vào mặt Lục Đình Vân.
"Thành khẩn như vậy à? Hay là, quỳ xuống xin lỗi em đi?"
Máu trêu đùa trong cậu lại nổi lên. Không ngờ người đàn ông vô cùng nghiêm túc, mắt thấy hắn sắp quỳ xuống.
"A —"
Tống Ải sợ hãi, lập tức ôm chầm lấy hắn.
Quỳ ở đây ư? Điên rồi sao?? Nếu bị người khác thấy, không biết tin đồn sẽ bị thêu dệt đến mức nào!
"Lục Đình Vân," cậu gọi tên hắn, hầm hè nói: "Anh mẹ nó có phải là kẻ thích bị ngược không? Em đùa đấy!"
Người đàn ông không đáp lại, cằm tựa vào vai Tống Ải, ôm trọn cậu vào lòng.
"Thích em," sau một lúc lâu, Lục Đình Vân khẽ thì thầm.
Lời này quá gần tai, theo mạch thần kinh, nhẹ nhàng gõ vào tim.
Tống Ải vờ như không nghe thấy, nhưng vành tai đã sớm đỏ bừng.