Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 56

Vừa hay có hai người bạn ở đây.

Tống Ải cũng không có ý định giấu giếm, lập tức dẫn Lục Đình Vân đến trước mặt Lý Thượng và Vương Thụy Cảnh, giới thiệu: "Làm quen lại một chút, đây là bạn trai tôi, Lục Đình Vân."

Lý Thượng hiếm hoi lắm mới đeo mặt nạ một lần nghiêm túc, nhưng xuyên qua lớp mặt nạ vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt hắn trừng lớn đến mức nào.

Vương Thụy Cảnh thì sững sờ tại chỗ.

Lục Đình Vân thích ứng rất tốt, lưng thẳng tắp ngồi cạnh Tống Ải, mím môi chào hỏi: "Chào các cậu."

Chưa từng thấy Lục Đình Vân nói chuyện thân thiện như vậy, Lý Thượng suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

Cậu ta nuốt nước bọt, mới đáp: "Ngài... chào anh."

Không nhớ là từ bao giờ, Lý Thượng từng cùng cha tham gia một buổi tiệc, cũng chào hỏi Lục Đình Vân. Khi đó cha cậu ta cố ý dặn phải dùng "Ngài", nên lúc này cậu ta theo bản năng suýt thốt ra "Ngài".

Cũng may không ai để ý.

Vương Thụy Cảnh không bị mắc kẹt, chẳng qua im lặng một lúc lâu, mới đáp lại: "Lục tổng."

Nghe thấy xưng hô này, Lục Đình Vân nhướng mày: "Khi ở cùng Tống Ải, tôi chỉ có một thân phận là bạn trai em ấy, nên cứ gọi thẳng tên tôi là được."

Lý Thượng lặng lẽ lau mồ hôi.

Cái này ai dám chứ...

Vương Thụy Cảnh vẫn giữ sự khách sáo: "Địa vị khác biệt là sự thật, Lục tổng không cần tự hạ thấp mình."

Lục Đình Vân đáp lại rắn rỏi không hề có kẽ hở: "Đều là công dân tuân thủ pháp luật, làm gì có chuyện địa vị khác biệt. Huống hồ tôi chỉ lớn hơn Tống Ải ba tuổi, cùng lắm thì tính là anh trai."

Hai người đối chọi gay gắt, tia lửa ra khắp nơi.

Vương Thụy Cảnh còn định nói, đã bị Tống Ải thiếu kiên nhẫn cắt ngang: "Phục hai người rồi đấy, một cái xưng hô mà làm phức tạp lên... Nghe tôi, gọi anh ấy là Tiểu Lục."

A??

Ly rượu trong tay Lý Thượng suýt nữa rơi xuống đất.

Quả nhiên lá gan của đại ca trước sau như một khiến người ta sợ hãi.

Lý Thượng cứ nghĩ Lục Đình Vân sẽ nổi giận, ít nhất cũng khó chịu, kết quả quay đầu nhìn lại —

Đối phương một tay nắm chặt che miệng, khóe môi cong lên một độ cong rạng rỡ.

Một bộ dáng cảm thấy buồn cười tột độ.

Lý Thượng lần thứ hai há hốc mồm.

Đại ca uy vũ thật...

Đúng là đại ca của cậu ta, đã “huấn luyện” Lục Đình Vân rồi!

Ánh mắt Vương Thụy Cảnh hơi ảm đạm đi, không tiếp lời nữa, chỉ cúi đầu uống rượu.

Tống Ải ngoài miệng nói kiêng rượu, kỳ thực vẫn uống một chút, nhưng có Lục Đình Vân bên cạnh, cậu cũng không uống được bao nhiêu.

Trên đường đi, Lý Thượng nói muốn vào WC, Tống Ải cũng có chút cảm giác, đi theo đứng dậy.

Lục Đình Vân dặn cậu đi sớm về sớm.

Tống Ải lườm nguýt: "Chuyện này có thể kiểm soát tốc độ sao?"

Lục Đình Vân cười khẽ, tùy ý để cậu đi.

Trên ghế dài chỉ còn lại hai người.

Vương Thụy Cảnh nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Ải rời đi có chút thất thần, cho đến khi Lục Đình Vân lên tiếng.

"Suy nghĩ kỹ chưa?"

Nghe vậy, Vương Thụy Cảnh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông đối diện.

Tuy không lớn hơn bọn họ bao nhiêu tuổi, nhưng người này luôn mang lại cảm giác có năng lực giải quyết mọi vấn đề.

Ban đầu Vương Thụy Cảnh rất khó hiểu.

Vì sao Tống Ải lại chọn Lục Đình Vân?

Một thiếu gia ăn chơi tùy ý thường xuyên lui tới quán bar, và một tổng tài nghiêm túc, đứng đắn, sự kết hợp này không khỏi có chút kỳ lạ.

Nhưng giờ phút này, cậu ta dường như đã hiểu được phần nào.

Tống Ải bề ngoài phóng túng, vô tâm vô phế, nhưng kỳ thực vì cha mất sớm, mẹ thiếu quan tâm, nội tâm cậu vô cùng thiếu thốn tình yêu, và khao khát được người khác chăm sóc.

Mà Lục Đình Vân, người này, thực sự quá đáng tin cậy và xứng đáng để phó thác.

Đóa hoa yếu ớt đã trải qua bão táp, điều cần nhất chỉ là một nơi bình yên để an tâm trú ngụ.

Điều này, dù thế nào Vương Thụy Cảnh cũng không làm được.

Cậu ta không do dự quá lâu, bởi vì cậu ta đã lựa chọn quá nhiều lần rồi.

Vương Thụy Cảnh đưa ra câu trả lời: "Với tư cách là bạn bè, tôi sẽ chúc phúc cho hai người."

Người đàn ông khẽ nâng khóe miệng, nói thẳng không hề nể nang: "Chúc mừng cậu đã đưa ra lựa chọn chính xác. Tôi sẽ giúp cậu đạt được điều cậu muốn. Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, cậu thật ra không yêu em ấy nhiều như cậu vẫn tưởng."

Vương Thụy Cảnh cau mày, theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại phát hiện mình căn bản không tìm được bất kỳ lời lẽ mạnh mẽ nào để chứng minh.

Cậu ta chỉ có thể im lặng thừa nhận.

Tống Ải và Lý Thượng lúc này trở về.

Thấy môi Vương Thụy Cảnh mím chặt, Lý Thượng không khỏi tò mò: "Lão Vương, cậu sao thế? Không phải vết thương cũ tái phát chứ?"

Vừa rồi trên đường đi, Tống Ải có nhắc một câu.

Nói Lão Vương mới ra viện, uống nhiều không tốt, lát nữa nên tan cuộc sớm.

Lý Thượng vốn không để tâm, giờ lại thấy hơi lo lắng.

Vương Thụy Cảnh thu lại cảm xúc, lắc đầu nói: "Tôi không sao, nhất thời uống hơi hăng thôi."

"À à." Lý Thượng gật đầu, nghĩ nghĩ vẫn đề nghị: "Vậy hay là hôm nay đừng uống nữa nhé? Vừa hay mẹ tôi cũng gọi tôi về sớm."

Tống Ải đứng bên cạnh lười biếng tiếp lời: "Có thể."

Hai người còn lại không có ý kiến gì.

Chỉ là khi Vương Thụy Cảnh đứng lên thì loạng choạng một cái, sợ đến mức Lý Thượng vội vàng đỡ lấy, "Ai da, cậu đừng để bị ngã nữa, lần tai nạn xe cộ trước làm tôi sợ hết hồn!"

Vương Thụy Cảnh tự mình đứng vững, vẫy tay nói: "Không sao."

Sau đó lập tức đi trước một bước ra ngoài.

Lý Thượng quay đầu lại chào: "Đi thôi, đại ca, tiểu... Lục, anh Lục."

Nói xong, cậu ta vội vàng bịt miệng, bước nhanh đuổi theo Vương Thụy Cảnh.

Tống Ải buồn cười cúi đầu.

"Xem anh dọa bạn em thành cái dạng gì rồi."

Lục Đình Vân nghe vậy đứng dậy, khoanh tay kéo lấy một bàn tay của Tống Ải, ôn hòa nói: "Là anh không làm tốt, lần sau sẽ chú ý."

Cậu luôn cảm thấy trên người người này như núi lửa.

Chỗ nào cũng nóng đến muốn bỏng, lòng bàn tay cũng vậy...

Tống Ải mím môi dưới, cuối cùng không rút tay ra.

"Đi thôi."

Bốn người thì ba người đều đã uống rượu.

May mắn là Lục Đình Vân lái xe đến.

Sau khi đưa Vương Thụy Cảnh và Lý Thượng về nhà, Lục Đình Vân cùng Tống Ải về nhà.

Quản gia Ngô chờ ở ngoài cửa, thấy Lục Đình Vân tự mình lái xe, sửng sốt một lúc lâu.

Cho đến khi Lục Đình Vân bế Tống Ải xuống xe, ông mới phản ứng lại, đi theo sau và theo lệ thường chào: "Buổi tối tốt lành, tiên sinh, tiểu tiên sinh."

Lục Đình Vân thuận miệng đáp một tiếng "Ừm", rồi ôm cậu vào cửa.

Tống Ải đã giãy giụa từ lúc bị bế xuống xe.

Bị ôm thẳng đến trước cầu thang, cho đến khi Quản gia Ngô thức thời lui ra, cậu mới mở miệng mắng: "Anh mẹ nó buông em xuống, em không có say!!"

"Không uống say cũng không sao," Lục Đình Vân nói, "anh chỉ là muốn ôm em đi lên."

Tống Ải: "..."

Sức lực dùng không hết đúng không?!

Nói rồi, người đàn ông đã bế cậu lên bậc thang.

Việc dây dưa trên cầu thang là hành vi rất nguy hiểm, để phòng ngừa, Tống Ải vẫn tạm thời ngoan ngoãn một lát.

Chờ lên đến lầu hai, cậu bắt đầu giãy giụa.

"em tự đi được! Thả em xuống!!"

"Không thả."

"Lục Đình Vân, anh có phải có bệnh không?"

"Đúng vậy."

"..."

Tống Ải thật sự bó tay với hắn, đành phải mặc kệ.

Đến trước cửa phòng, Lục Đình Vân không lập tức mở cửa. Tống Ải nghĩ hắn không rảnh tay để mở, đang định mở lời, chợt nghe hắn đột nhiên hỏi: "Đi phòng em, hay là phòng anh?"

Không hề có bất kỳ từ ngữ mang ý đồ sâu xa nào.

Nhưng Tống Ải vẫn hiểu ra ngay lập tức, vành tai cậu trong nháy mắt ửng hồng.

"Anh... cẩu nam nhân..." Tống Ải cắn răng, nói: "Đi phòng anh."

Khóe miệng Lục Đình Vân khẽ nhếch, "Được."

Một tay n*ng m*ng cậu, người đàn ông dễ dàng dùng tay còn lại mở cửa.

Tiếng "Cạch" nhỏ vang lên.

Tống Ải lần nữa bước vào căn phòng đơn giản nhưng chỉ thoang thoảng mùi hoa sơn trà này.

Người đàn ông nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường, ánh mắt mê ly thưởng thức.

Tống Ải bị hắn nhìn chằm chằm đến mức toàn thân không được tự nhiên.

Không biết là nhờ men say hay nguyên nhân nào khác, cậu nhất thời hứng khởi, ôm lấy cổ người đàn ông, thế mà chủ động nâng cằm lên, hôn lấy.

Lục Đình Vân sững sờ một lát, rất nhanh đáp lại bằng một nụ hôn sâu ướt át đầy lưu luyến.

Hai người dần dần dán chặt vào nhau.

Ôm lấy đối phương khó lòng dứt ra.

Trong căn phòng tối đen, chật hẹp, chỉ còn tiếng sột soạt nhỏ của vải vóc cọ xát, cùng tiếng nước....

Không biết hôn bao lâu.

Tống Ải thậm chí có khoảnh khắc cảm giác như sắp ngạt thở, Lục Đình Vân mới miễn cưỡng buông cậu ra.

Nhìn khuôn mặt ửng hồng và đôi môi trơn bóng của cậu, người đàn ông nhịn không được cúi đầu cắn một cái.

Tống Ải đau đến đấm hắn một cái.

"Anh là cún sao?! Còn cắn người??"

"Không phải, anh là rắn." Lục Đình Vân buông ra rồi cười khẽ, nói một con số: "Đã gần sáu tiếng rồi."

Tống Ải ngơ ngác: "Cái gì?"

"Đã gần sáu tiếng đồng hồ không hôn em."

"..."

Tống Ải cười nhạo: "Cái này anh cũng nhớ?"

"Ừm." Lục Đình Vân lại cúi đầu hôn một cái, "Chỉ cần là về em, anh đều muốn nhớ kỹ."

Bái phục. Lời âu yếm tuôn ra thành từng câu...

Tống Ải lười phản bác, khuôn mặt đỏ bừng hoàn toàn.

"Đi tắm trước đi." Lục Đình Vân nói.

Tắm xong sẽ thoải mái hơn.

Tống Ải đáp một tiếng "Được," khuỷu tay chống trên giường đang định đứng dậy, bỗng nhiên bị hắn ôm bổng lên.

Cảm giác hẫng hụt làm cậu choáng váng đầu một giây.

Giây tiếp theo, liền nghe được người đàn ông nói:

"anh giúp bảo bối tắm."

Bình Luận (0)
Comment