Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 57

Nói là muốn tắm, nhưng vừa ôm cậu vào phòng tắm, Lục Đình Vân lại không nhịn được ôm mặt Tống Ải hôn thật lâu.

Hai người áp vào tường, không biết có phải vì đã lâu không thân mật, cả hai đều trở nên mãnh liệt khác thường.

Dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ sâu, Lục Đình Vân vừa hôn, vừa bế Tống Ải lên đùi, chuyển cậu ngồi trên bệ rửa mặt.

Lúc này, đại não Tống Ải đã hoàn toàn trống rỗng, căn bản không kịp suy xét tư thế này k*ch th*ch đến mức nào... chỉ còn lại bản năng mách bảo cậu phải làm cho người đàn ông gần mình hơn nữa.

Sợ cậu bị cấn vào gáy, Lục Đình Vân một tay giữ gáy cậu, một tay ôm eo, khóa chặt cậu vào lồng ngực rắn chắc của mình.

Trong không gian quá mức kín mít, tiếng nước trở nên càng rõ ràng hơn.

Tống Ải chưa từng hôn người này lâu đến thế, hôn đến mức đầu óc quay cuồng, hoa cả mắt. Mãi đến khi được buông ra, cậu mới thanh tỉnh được một chút. Cúi đầu nhìn xuống, cậu phát hiện Lục Đình Vân chậm rãi lấy ra một vật...

Tống Ải ngây người.

Cái này từ đâu ra?

Bọn họ vừa rồi dán chặt như thế, toàn bộ hành trình không hề tách nhau ra.

Lục Đình Vân căn bản không có cơ hội đi nơi khác lấy, vậy chỉ còn một khả năng duy nhất —

"Anh luôn mang theo bao??" Tống Ải kinh ngạc.

"... Ừm." Người đàn ông thành thật đến kinh ngạc, hắn bổ sung: "Để phòng ngừa vạn nhất."

Tống Ải: "..."

Chẳng lẽ còn có thể làm ở M&C hoặc trong xe sao??

d*c v*ng khó kiềm chế, Lục Đình Vân nhanh chóng xé mở bao bì, lấy ra vật bên trong đưa cho Tống Ải, phả hơi nóng vào tai cậu nói: "Bảo bối, giúp anh đeo..."

-

Từ phòng tắm đi ra, Tống Ải mềm nhũn không còn chút sức lực nào.

Lục Đình Vân lại chẳng hề thỏa mãn, ôm vai cậu hôn rất lâu, chưa đến nửa giờ đã tái diễn một lần nữa.

Trong phòng trước sau không bật đèn.

Căn phòng đen kịt một mảnh, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa, chiếu rọi tấm ga trải giường trở nên mềm mại, trắng như tuyết.

Tống Ải đã mệt rã rời không chịu nổi, nửa khuôn mặt vùi vào gối.

Lục Đình Vân ôm cậu từ phía sau, cằm gác l*n đ*nh đầu cậu, khẽ nói: "Vài ngày nữa có thể dẫn anh đi thủy cung không?"

Thủy cung?

Người này thế mà còn nhớ.

Tống Ải mơ màng nghĩ, thuận miệng hỏi: "Tại sao phải là vài ngày nữa?"

"Hai ngày này anh có việc."

"Việc gì?" Tống Ải kỳ thực không có thói quen truy hỏi đến cùng, nhưng lúc này giọng nói cậu trầm trầm, hiển nhiên đã sắp hôn mê vì mệt.

Lục Đình Vân trầm mặc một lúc lâu, hôn lên chóp tóc cậu trả lời: "Chờ kết thúc anh sẽ nói cho em."

"..."

-

Sáng hôm sau.

Lục Đình Vân đúng 8 giờ tỉnh dậy. Tống Ải trong lòng hắn vẫn đang ngủ say, hắn nhắm chuẩn gương mặt mềm mại của cậu hôn một cái, mới rời khỏi giường.

Thay một bộ quần áo thường ngày rồi xuống lầu.

Quản gia Ngô đang chỉ huy người dọn dẹp vệ sinh. Nghe thấy động tĩnh có người xuống lầu, ông lập tức cho tất cả người giúp việc lui ra, nói: "chào buổi sáng tiên sinh."

Lục Đình Vân đáp lại một tiếng "Chào buổi sáng.", vừa đi vừa phân phó: "Túi hồ sơ trên bàn làm việc trong thư phòng, ông giúp tôi lấy ra, đặt lên xe."

"Được."

"Lát nữa ông đi cùng tôi một chuyến đến nhà cũ."

"Được." Sau khi đáp lời, Quản gia Ngô chần chờ một lát, nhịn không được hỏi: "Tiểu tiên sinh không đi sao?"

Lục Đình Vân rũ mắt, thản nhiên nói: "Em ấy không đi."

Sau khi dùng bữa sáng xong, hai người lập tức xuất phát.

Quản gia Ngô tuổi đã cao, có tài xế thì không cần thiết để ông lái. Ông ngồi ở ghế phụ, liên tục quay đầu lại nhìn.

Lục Đình Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, nhìn qua dường như không có gì khác biệt so với bình thường.

Nhưng không hiểu vì sao.

Ông luôn cảm thấy hôm nay Lục Đình Vân nghiêm túc một cách khác thường.

Đến nhà cũ, sau khi xuống xe, Lục Đình Vân ngẩng đầu nhìn tấm biển nền đen chữ vàng treo ngoài cổng lớn —

Đồng Mục Gia Trạch.

Bốn chữ này hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, luôn cẩn trọng tuân theo, mọi việc đều làm theo yêu cầu của cha, lấy lợi ích gia tộc làm trọng.

Đến tận bây giờ, hắn chỉ cảm thấy châm chọc.

Khuôn mặt người đàn ông nhuốm vẻ lạnh lẽo, hắn cất bước đi vào.

Quản gia Ngô cầm túi hồ sơ đi sát phía sau.

Vòng qua sân trước đi đến hành lang, bà nội Lục đang ngồi ở nhà bát giác cho cá ăn.

Lục Đình Vân không hề thất lễ, mặc dù cảm xúc nội tâm đang cuộn trào, hắn vẫn bình thản chào hỏi: "Bà nội, buổi sáng tốt lành."

bà nội Lục nghe tiếng ngẩng đầu, sững sờ, rồi cười hỏi: "Đình Vân, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây?"

Lục Đình Vân giải thích: "Có việc tìm cha ạ."

Cuối tuần Lục Hải Xuyên đều ở nhà cũ hai ngày, nhưng thông thường là Lục Hải Xuyên tìm hắn, hiếm khi có việc đứa con này chủ động tìm cha.

bà nội Lục không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn tự nhiên đáp: "Cha cháu chắc đang ở phòng khách, cháu vào đi."

Lục Đình Vân gật đầu: "Vâng."

Đi dọc hành lang đến trước phòng khách, Lục Hải Xuyên đang trò chuyện cùng hai người bạn cũ.

Thấy con trai đột nhiên xuất hiện, Lục Hải Xuyên cũng sững sờ một thoáng.

Lục Đình Vân dừng bước ở cửa, hơi cúi người chào: "Cha, hai chú, buổi sáng tốt lành."

Lục Hải Xuyên là người sĩ diện nhất, mặc dù thấy không ổn, vẫn bình thản cười nói: "Con đến rồi, vừa hay, lại đây tiếp chuyện với hai chú..."

"Con có việc muốn nói với cha," Lục Đình Vân lần đầu tiên cắt ngang lời ông, trên khuôn mặt bình tĩnh chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Mày Lục Hải Xuyên nhíu chặt ngay lập tức.

Không khí trong phòng khách dường như ngay lập tức giảm xuống âm độ.

Hai người bạn tốt cảm thấy không nên nán lại, mỗi người nói một câu tạm biệt, rồi lần lượt đứng dậy rời đi.

Đợi mọi người đi xa, Lục Hải Xuyên mới lạnh lùng nói: "Ở cùng cái thứ bùn nhão không trát lên tường nhà họ Tống kia lâu quá, nên con quên sạch cả lễ nghi cơ bản rồi đúng không?"

Lục Đình Vân không đáp, chỉ xoay người lấy túi hồ sơ từ tay Quản gia Ngô.

Và phân phó: "Đợi tôi ở sân."

Quản gia Ngô không yên tâm nhìn hắn một cái, cuối cùng nói “Được.”

Quản gia Ngô cũng nhanh chóng đi xa.

Lục Đình Vân trầm mặc một lát, mới quay đầu lại nhìn về phía Lục Hải Xuyên.

"Lời dạy bảo của cha, con một khắc cũng không dám quên," Hắn chậm rãi mở lời, "Chỉ là không biết, cha còn nhớ những lời mẹ đã nói không?"

Cũng giống như với nhà họ Tống, mẹ Lục Đình Vân cũng là một điều cấm kỵ ở Lục gia.

Tuy nhiên không phải vì đau lòng, mà là vì chán ghét.

Quả nhiên, âm lượng của Lục Hải Xuyên lập tức lớn hơn nhiều, "Đang yên đang lành, nhắc đến người phụ nữ đó làm gì?!"

"Con đã hơn mười năm không nhắc đến mẹ," Giọng Lục Đình Vân vẫn giữ được sự bình tĩnh, "Nhưng trước mắt, con chỉ muốn cùng cha nói về chuyện của bà ấy."

"Chuyện của bà ấy có gì mà nói?! Đã ch/ết nhiều năm như vậy, cứ để bà ấy an tĩnh nằm dưới đất không được sao?! Cứ nhất định phải..." Lục Hải Xuyên càng nói càng tức giận. Giữa cơn thịnh nộ không thể kiềm chế, ông chợt thấy Lục Đình Vân đang cầm túi hồ sơ.

Một dự cảm không ổn dâng lên trong lòng.

Lục Hải Xuyên nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới thăm dò hỏi: "Con tra được cái gì?"

"Cái gì cũng tra được."

Giọng điệu bình tĩnh của Lục Đình Vân cuối cùng cũng có một tia rạn nứt, "Cái ch//ết của bà ấy, quá khứ của bà ấy, đứa con vừa sinh ra đã qua đời của bà ấy, cùng với —"

"Bệnh án trầm cảm của bà ấy."

Nhắc đến điểm mấu chốt, đồng tử Lục Hải Xuyên đột nhiên trừng lớn.

Lục Đình Vân lạnh lùng nhìn ông. Đôi mắt này lớn lên gần như giống hệt mẹ hắn, giờ đây như đang chứa đựng nỗi oán hận và thống khổ sâu sắc của bà.

Những ngày Tống Ải nằm viện, Lục Đình Vân đều dành thời gian điều tra lại chuyện cũ.

Hắn tiêu tốn rất nhiều nhân lực, thời gian và tinh thần, cuối cùng đã tra ra chân tướng.

Hơn hai mươi năm trước, một người đàn ông vì phát triển sự nghiệp, đã leo lên con gái của một phú thương địa phương.

Người đàn ông giả vờ si tình vô cùng, thề non hẹn biển với con gái phú thương, kỳ thực chỉ tham lam tài sản nhà bà.

Sau này phú thương qua đời, người đàn ông lười giả vờ, cướp đoạt tất cả những gì thuộc về con gái phú thương, đem toàn bộ tài chính đầu tư vào công ty tiền thân của tập đoàn Lục thị.

Con gái phú thương nhận ra mình đã trao gửi lầm người, đau khổ đòi ly hôn, lại phát hiện mình mang thai lần nữa.

Bà muốn phá thai để cao chạy xa bay, nhưng bị chồng giữ lại tất cả giấy tờ tùy thân, ngay cả điện thoại cũng bị tịch thu.

Công ty đang ở giai đoạn phát triển mấu chốt, người đàn ông không muốn xảy ra tai tiếng ly hôn, liền vừa lừa vừa gạt, ép buộc người phụ nữ sinh đứa bé ra để bàn lại.

Bất đắc dĩ, người phụ nữ chỉ có thể gắng gượng kéo dài thân thể ngày càng suy yếu.

Khi đó tinh thần bà đã bên bờ vực sụp đổ, sau này biết được đứa bé cũng không khỏe mạnh, dưới tác động kép của sự thay đổi hormone cơ thể và sự dụ dỗ, đe dọa của người đàn ông, bà chỉ có thể bí quá hóa liều.

Và sau đó.

Chính là kết quả tồi tệ nhất.

Con gái vừa sinh ra đã đột ngột mất, người chồng giả dối vẫn không chịu buông tha cho bà.

...

"Bà ấy đã mắc bệnh trầm cảm ngay khi đang mang thai."

Lục Đình Vân mở túi hồ sơ, rút ra tập bệnh án năm đó.

Trước khi đến đây, mặc dù hắn đã lật xem vô số lần, nhưng khi ánh mắt lần nữa chạm đến những dòng chữ nào đó, đồng tử hắn vẫn run rẩy đến khó phát hiện.

"Ngài có được tất cả của bà ấy, nhưng chưa từng thực sự quan tâm đến cơ thể và tâm lý của bà ấy," Lục Đình Vân cố gắng giữ sự bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn khẽ mang theo chút nghẹn ngào, "Ngài luôn yêu cầu con phải lạnh lùng, lý trí, nói chỉ có như vậy mới đưa ra quyết định chính xác nhất."

"Trong mười mấy năm cuộc đời, con cũng luôn sống theo yêu cầu của ngài."

"Nhưng đến bây giờ con mới phát hiện, sự lạnh lùng trong miệng ngài, hóa ra chính là kẻ chủ mưu đẩy mẹ con vào hố sâu địa ngục."

Nói xong, Lục Đình Vân ngước mắt nhìn về phía Lục Hải Xuyên.

Hắn kiềm chế cảm xúc, dùng sự lạnh nhạt mà đối phương từng thường xuyên dạy dỗ, chậm rãi và chí mạng đâm nhát dao vào đối phương.

Trong đôi mắt đen láy kia, không còn tình cảm kính trọng dành cho người cha, chỉ còn sự oán ghét và nguyền rủa sâu không thấy đáy.

"Đó là do bà ấy quá vô dụng!"

Ký ức cũ làm Lục Hải Xuyên nghẹn đến đỏ cả cổ. Ông chột dạ nhưng không dám nhận, chỉ có thể dựa vào sự giận dữ để che giấu, "Năm đó, năm đó cha cũng từng yêu bà ấy! Là bà ấy cứ nhất định nắm lấy chuyện cha lừa bà ấy không buông! Gia đình chúng ta rõ ràng có thể duy trì hòa thuận, tại sao nhất định phải làm cho nó vẩn đục không chịu nổi?!"

"Hòa thuận?" Lục Đình Vân cười lạnh hỏi: "Ngài làm trái tim bà ấy tan nát, sau đó dùng băng dính tùy tiện dán lại, liền có thể gọi là hòa thuận phải không?"

"Thế còn muốn thế nào nữa?!" Lục Hải Xuyên đột nhiên đập mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc trước cha có lừa bà ấy, nhưng sau này cha cũng chưa từng bạc đãi bà ấy, bà ấy mang thai muốn cái gì cha chưa cho?! Là bà ấy cứ nhất quyết đòi ly hôn! Cứ nhất định làm cho mọi chuyện rùm beng lên! Cha chỉ có thể xé rách mặt với bà ấy!!"

Người đàn ông trung niên dường như đã phẫn nộ đến cực điểm.

Lục Đình Vân nhìn vẻ mặt mắt muốn nứt ra của ông, chỉ thấy bất lực và hốt hoảng.

... Hóa ra mười mấy năm thời gian, đều không đủ để người này học được hối hận.

Lục Đình Vân đột nhiên cảm thấy việc mình tìm ông đối chất chuyện này ngu xuẩn đến cùng cực.

Một người không hề có lòng ăn năn, nói với ông ta nhiều hơn nữa, cũng chỉ là lãng phí lời nói.

Lục Đình Vân thất thần một lát, Lục Hải Xuyên cũng từ cơn phẫn nộ tỉnh táo lại, ý thức được mình vừa rồi thất thố, còn định đền bù vài câu.

"Kỳ thật chuyện năm đó..."

"Nếu ngài còn có lương tâm." Không đợi Lục Hải Xuyên nói xong, Lục Đình Vân lạnh lùng cắt lời, liếc mắt nói: "Thì nên tự mình chấm dứt, xuống dưới chính miệng xin lỗi bà ấy."

Nghe vậy, đồng tử Lục Hải Xuyên co rút lại.

Những lời này, có thể nói đã không còn chừa lại bất kỳ đường sống nào giữa hai cha con họ.

Nhưng Lục Đình Vân cũng không bận tâm, hắn cúi người thu lại bệnh án và tất cả tư liệu của mẹ, kiên quyết xoay người, không hề quay đầu lại.

"Đưa tôi đến mộ mẹ tôi."

Trên xe, người đàn ông dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt mệt mỏi, dường như cả người đều đang căng thẳng tột độ.

Quản gia Ngô lo lắng quay đầu lại nhìn.

Từ lúc ra khỏi phòng khách, Quản gia Ngô đã nhận ra sự bất thường của Lục Đình Vân, nhưng chưa bao giờ thấy hắn như thế này, ông không biết nên mở lời hỏi thế nào.

Khu vực mộ không xa nhà cũ.

Xe dừng ở lối vào, Lục Đình Vân xuống xe, nhưng không cho phép họ đi theo.

Quản gia Ngô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không khí trầm uất.

"Sắp mưa rồi, Tiên sinh không mang dù mà cứ thế đi lên, e rằng sẽ bị ướt."

Quản gia Ngô có dự cảm không ổn, vội vàng gọi một cú điện thoại.

Bình Luận (0)
Comment