Mây đen giăng đầy.
Tống Ải nhận được điện thoại của Quản gia Ngô, lập tức chạy đến.
"Tiên sinh từ lúc ra khỏi nhà cũ, đã nói muốn đến đây." Quản gia Ngô vừa lo lắng nhìn xa xăm, vừa thành thật báo cáo: "Trừ dịp tảo mộ, tiên sinh không đến nơi này. Lại còn không chịu cho tôi đi theo... Mắt thấy sắp mưa lớn, cứ ở trên đó e là sẽ bị ướt sũng. Tiểu tiên sinh, cậu đi khuyên tiên sinh đi."
Tống Ải ngẩng đầu nhìn.
Khu mộ Lục gia xây ở sườn núi. Cổng lớn không xa đường chính, nhưng vào trong còn phải đi lên dốc một đoạn. Qua làn không khí xám xịt, cậu chỉ thấy bóng dáng thu nhỏ của Lục Đình Vân, trông như một chú cún con cô đơn.
"Được, tôi đi xem trước, ông cứ chờ ở đây."
Tống Ải nhận lấy chiếc dù đen Quản gia Ngô đưa, bước nhanh về phía Lục Đình Vân.
Phía dưới mộ đều là linh hồn yên nghỉ, dùng "chạy" e rằng sẽ quấy nhiễu họ.
Tốc độ trời tối đang nhanh hơn.
Đã có những hạt mưa bụi li ti lướt qua chóp mũi.
Tống Ải mở dù, lặng lẽ đi đến bên cạnh người đàn ông.
Hắn đang nhìn chằm chằm tấm bia màu đen gần họ nhất, bất động. Trên bia gắn di ảnh một người phụ nữ.
Giả kết hôn hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên Tống Ải thấy mẹ Lục Đình Vân.
Đôi mắt người phụ nữ cong như trăng khuyết, khóe miệng ngậm một nụ cười nhàn nhạt.
Trông vô cùng ôn nhu.
Đúng như hình dung của Tống Ải khi Lục Đình Vân lần đầu nhắc đến bà.
Bên tai tiếng gió rít gào không ngừng.
Không biết qua bao lâu, Lục Đình Vân cuối cùng cũng lên tiếng.
"Lúc bà ấy mới qua đời, ban đêm anh thường không ngủ được, liền chạy đến đây, ôm tấm bia này khóc."
"Sau này cha biết chuyện, nhốt anh trong phòng hơn nửa tháng."
"Chờ anh đau lòng đủ rồi, ông ấy bảo anh, nếu người sống nhớ thương quá nặng, người đã khuất sẽ vấn vương, không nỡ rời đi, rồi cùng người sống đau khổ. "
"Bà ấy đã rơi quá nhiều nước mắt, anh không muốn làm bà ấy thêm đau lòng, vì thế tự khắc chế mình không đến, dần dần, cũng quen với việc mỗi năm chỉ đến một lần."
"Nhiều năm như vậy, cha luôn không muốn nhắc đến mẹ, anh cứ tưởng cũng là vì lý do này."
"Bây giờ mới biết..."
"Ông ta không nhắc đến, chẳng qua là vì hổ thẹn và sợ hãi."
Tống Ải không nói một lời.
Tuy có thể đoán được qua vài câu nói của Lục Đình Vân rằng hắn đã điều tra rõ chân tướng năm đó, và cái ch//ết của mẹ hắn rất có thể có liên quan đến Lục Hải Xuyên.
Nhưng khi chưa nắm rõ ngọn nguồn, Tống Ải không tiện nói nhiều, chỉ khẽ nâng chiếc dù lên một chút, che chắn những hạt mưa cho hắn.
"Trước kia khi đứng ở đây, anh không nhịn được nghĩ, tại sao bà ấy lại nhẫn tâm bỏ lại anh, rõ ràng em gái vừa sinh ra không lâu đã mất, tại sao bà ấy vẫn chọn đi theo em gái mà không ở lại cùng anh."
"Bây giờ chỉ thấy hối hận, hối hận không điều tra rõ chân tướng sớm hơn, hối hận bấy nhiêu năm qua đều trách oan bà ấy, ngược lại đi kính trọng kẻ chủ mưu đã hại ch//ết bà ấy."
Dừng một lát, Lục Đình Vân cười lạnh hỏi:
"Em nói xem, tại sao người ch//ết không phải là cha anh?"
Nghe đến đó, Tống Ải không khỏi giật mình.
Để tránh hiểu lầm do nghe nửa vời, Tống Ải do dự một chút nhưng vẫn hỏi: "Lục Hải Xuyên đã làm gì?"
Lục Đình Vân không giấu giếm, dùng trường hợp của Chung Thiếu Hiên và Thẩm Nhân để giải thích cho cậu.
"Lúc trước em giúp Thẩm Nhân thoát khỏi hố lửa, nhưng bà ấy không may mắn như Thẩm Nhân," Lục Đình Vân nói, "Không ai nói cho bà ấy biết đó là một hố lửa, bà ấy không biết mà nhảy vào, sau đó vĩnh viễn bị chôn vùi..."
Thần sắc Tống Ải dần trở nên nghiêm túc, sau một lúc lâu, cậu mới ngập ngừng hỏi: "Vậy tiếp theo anh tính làm thế nào?"
Chuyện đã qua quá lâu, dù Lục Đình Vân căn cứ vào manh mối mà sắp xếp ra, cũng khó có thể dùng thủ đoạn để pháp luật bắt Lục Hải Xuyên gánh chịu hậu quả.
Nhưng cậu nghĩ được điều này, Lục Đình Vân tự nhiên đã sớm suy xét qua.
"Người đã khuất, anh không làm được gì," Giọng người đàn ông rất chậm, nhưng lạnh lẽo như băng, "Ông ta đoạt được bao nhiêu tài sản từ mẹ anh, anh sẽ rút bấy nhiêu từ Lục thị theo tỷ lệ đó. Lục thị sẽ không còn hưng thịnh như mặt trời ban trưa nữa, và anh sẽ không bao giờ giúp ông ta điều hành công ty."
"anh muốn ông ta tận mắt thấy tâm huyết của mình tan thành tro bụi."
"Chỉ khi ông ta cũng cảm thấy thống khổ, mới có thể trả lại nỗi đau mà mẹ anh đã chịu đựng năm đó."
Nghe vậy, Tống Ải khẽ chớp mắt.
Lục Đình Vân quả nhiên vẫn là Lục Đình Vân.
Thời điểm cần quyết đoán, hắn tuyệt không hề mơ hồ.
"Anh muốn trả thù thế nào cũng được," Tống Ải ngẩng đầu nhìn màn mưa, cố gắng làm không khí sống động hơn: "Nhưng mưa sắp lớn rồi, nếu lần này anh lại phát sốt, em sẽ không nhường giường cho anh nữa đâu."
Như lời Lục Đình Vân nói, người đã khuất, dù nỗi đau mất đi người thân yêu sẽ không bao giờ tan biến, cậu cũng không muốn Lục Đình Vân cứ mãi đứng dưới làn khói mù đó.
Khóe miệng Lục Đình Vân vốn luôn rũ xuống cuối cùng cũng kéo lên một độ cong nhẹ.
Hắn quay đầu lại, dường như cũng muốn nói gì đó để hưởng ứng Tống Ải, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, cả người hắn đã ngã ra phía sau.
Tống Ải đột nhiên mở to hai mắt.
...
Tầm nhìn từ tối tăm dần rõ ràng.
Rèm cửa không thể ngăn được ánh mặt trời quá gắt, người đàn ông nằm trên giường bị chói đến choáng váng, chỉ có thể đưa cánh tay lên che bớt.
Ý thức hắn vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, cho đến khi bên tai truyền đến một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Ai ở bên ngoài?
Lục Đình Vân lại mở mắt, phát hiện đây là phòng mình, dùng cánh tay chống đỡ ngồi dậy.
Cửa phòng không mở, hắn không thấy được tình hình ngoài hành lang, tiếng bước chân cũng càng lúc càng xa.
Hắn day day trán, cơ thể có cảm giác mệt mỏi như sau khi say rượu.
Đại não còn hỗn loạn, nhưng theo bản năng muốn đuổi theo âm thanh vừa rồi, vì thế vén chăn xuống giường.
Khung ảnh trên tủ đầu giường không biết bị ai dựng lên.
Lục Đình Vân đưa mắt nhìn một cái, mím chặt môi, sắc mặt trở nên trầm trọng, nhưng không hề đập khung ảnh xuống nữa. Hắn lập tức đứng dậy, kéo cửa ra —
Ánh sáng càng rực rỡ.
Tầm nhìn bị chói đến trắng xóa, trong không gian sạch sẽ không một hạt bụi, hắn chỉ có thể nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo.
"Lục Đình Vân! Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!"
Tống Ải nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu lại, quả nhiên thấy Lục Đình Vân đứng ở phía sau.
Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh, nhưng mang theo chút mơ hồ: "Anh ngủ lâu lắm sao?"
"Không lâu đâu," Tống Ải vẫn giữ cái vẻ không đứng đắn đó, "Cũng chỉ một ngày một đêm thôi."
Lục Đình Vân khẽ cười, "Em đưa anh về sao?"
"Em trông giống lực sĩ lắm à?"
"Vậy..."
"Đương nhiên là em cùng Quản gia Ngô, với cả tài xế, ba người liên thủ khiêng anh lên xe."
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Tống Ải liền thấy mỏi vai, nghiêm túc khuyên nhủ: "Anh bớt tập thể hình đi, không thì sau này có ngã nữa, phải cần đến năm người khiêng đấy."
"Được," Lục Đình Vân ngoan ngoãn đồng ý.
"..." Tống Ải nghĩ lại thấy hơi hối hận, "Thôi, anh muốn tập thì tập đi."
Cơ bắp nhiều, ôm cũng rất sướng.
Lục Đình Vân vẫn gật đầu, sau đó hỏi: "Em hôm nay đã ra ngoài?"
"Không."
"Vậy sao không mặc đồ ngủ?"
Nếu Tống Ải mặc đồ ngủ, hắn còn có thể ôm cậu về giường thêm một lát.
Tống Ải cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi màu hồng trắng mà cậu đang mặc. Đây là chiếc áo cậu thích nhất, cố ý chọn ra để mặc vào hôm nay.
"Anh quên chuyện hai ngày trước nói muốn đi thủy cung rồi hả?"
Lục Đình Vân đương nhiên không quên, chỉ là hắn không ngờ mình lại ngủ liền một ngày một đêm.
"... Bây giờ xuất phát?"
"Chứ còn đợi gì nữa?"
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch, niềm vui trong giọng nói không giấu đi đâu được: "Được. Chờ anh thay quần áo."
Để xứng đôi với phong cách ngọt ngào của Tống Ải, Lục Đình Vân đã đặc biệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với quần jeans. Khi bước ra, khí chất trưởng thành hoàn toàn biến mất, trông hắn không khác gì một đàn anh khóa trên dịu dàng ôn hòa.
Tống Ải nheo mắt nhìn một lúc.
Thầm nghĩ người này còn rất tâm cơ, thế mà lại giả vờ trẻ tuổi.
Lục Đình Vân đón nhận ánh mắt đánh giá của cậu, hỏi: "Sao vậy? Quần áo anh bị bẩn sao?"
"Không có." Tống Ải lắc đầu, "Em chỉ tò mò, anh còn có cả loại quần áo này..."
Chẳng phải nên toàn là vest sao?
"Vốn là không có," Lục Đình Vân dừng lại trước mặt cậu, thành thật nói: "Đặc biệt mua cho buổi hẹn hò lần này."
Hẹn hò...
Đi thủy cung mà nói nghe ái muội như vậy hả??
Tống Ải vừa thầm mắng, vừa đảo mắt, che đi vành tai đỏ bừng rồi nói: "Đi thôi."
Lái chiếc xe Lục Đình Vân tặng, không đến nửa giờ đã tới cổng thủy cung.
Khu vực đỗ xe ngay bên ngoài.
Hai người lần lượt xuống xe.
Tống Ải tuy đã đến một lần, nhưng không nhớ đường. Một tay cầm vé vào cửa, theo chỉ dẫn tìm lối vào, tay kia vừa rũ xuống đã bị người kia nắm chặt lấy.
"Người đông, đừng để lạc," Lục Đình Vân cúi đầu nói.
"... Ừm."
Xếp hàng soát vé, hai người tay nắm tay, sóng vai bước vào thế giới đại dương.
Theo trình tự, Tống Ải dẫn hắn đến khu vực Hồ cá mập và Cá voi trước, rất có hứng thú đóng vai hướng dẫn viên nghiệp dư.
"Đây là con cá lớn nhất ở đây. Thế nào? Lớn không?"
"Lớn."
"Trông có hung dữ không?"
"Ừm."
Lục Đình Vân luôn không biểu lộ cảm xúc, nhưng may mắn là hắn câu nào cũng đáp lại, khiến Tống Ải, người hướng dẫn viên này, càng lúc càng hăng say.
Không ai từ chối được việc giới thiệu những nét đặc sắc của một lĩnh vực nào đó cho một người chưa từng đặt chân đến. Giống như giới thiệu một bộ phim truyền hình hay vậy.
Chớp mắt, họ đi vào khu vực trưng bày tiếp theo.
"Thấy con cá dẹp lép này không? Con này gọi là Cá hồng, trông có đáng yêu không?"
Lục Đình Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, "Không đáng yêu bằng em."
Tống Ải: "..."
Sợ bị những người xung quanh nghe thấy, Tống Ải kéo Lục Đình Vân chạy đi.
Từ vùng biển xanh họ bước vào thánh địa rực rỡ.
Tống Ải đứng giữa mấy quầy trưng bày hình trụ bằng thủy tinh, giới thiệu: "Đây là khu Sứa, có đủ loại sứa xinh đẹp. Lát nữa anh đừng nhìn đến hoa mắt đấy."
"Sẽ không."
"Lần trước em đến còn suýt hoa mắt, sao anh lại không?"
Lục Đình Vân phát huy ổn định: "Vì anh chỉ nhìn em."
Tống Ải: "..."
Lời này tuy có vẻ “dầu mỡ”, nhưng ánh mắt Lục Đình Vân quả thực phần lớn đều dừng trên người Tống Ải.
Nếu giờ phút này họ không đứng ngoài quầy trưng bày, mà ở bên trong, thì trong mắt hắn, Tống Ải nhất định là con sứa độc đáo nhất, xinh đẹp nhất, sống động nhất.
Hai người đã có một buổi chiều bên nhau đầy vui vẻ.
Nhưng vì Lục Đình Vân thỉnh thoảng lại buông ra những câu văn học "Anh chỉ “cái gì đó” em", cả hai đã nhận được không ít ánh mắt khác thường từ những du khách khác.
Tống Ải bước ra ngoài cảm thấy hít thở cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Lục Đình Vân lo lắng nhìn cậu, "Không khỏe sao?"
"Không có," Tống Ải xua tay, chuyển chủ đề: "Bên kia có bán đồ lưu niệm, muốn mua gì không?"
Lục Đình Vân quay đầu nhìn lại, thực chất chỉ là những miếng nam châm dán tủ lạnh.
Không đợi người này gật đầu, Tống Ải trực tiếp kéo hắn qua đó, lật xem đồ trên quầy nhỏ, cuối cùng lẩm bẩm: "... Không có gì mới."
Lục Đình Vân rũ mắt nhìn, chợt nhận ra tủ lạnh ở nhà hình như đã dán đầy những thứ này.
Khó trách Tống Ải lại nói là không có gì mới.
Lục Đình Vân không hứng thú lắm với những món đồ này, nhưng vẫn nhặt một con sứa nhỏ đặt trong lòng bàn tay.
"Cái này," người đàn ông nói, "Anh muốn."
Tống Ải nghiêng đầu nhìn, cảm thấy dễ thương, sau đó lại nói: "Thì ra anh thích phong cách này."
"Ừm. Cái này giống em."
"..."
Không dừng được đúng không! Nói đến nghiện rồi đúng không!
Trên đường về trang viên, Tống Ải hỏi hắn: "Lục Đình Vân, hôm nay anh chơi vui không?"
Lục Đình Vân rất nghiêm túc gật đầu: "Vui."
Thực chất, toàn bộ hành trình hắn không hề cười nhiều, nhiều nhất cũng chỉ là cười khẽ, nhưng nội tâm hắn lại vô cùng thỏa mãn và thư thái, giống như được rót đầy mật ngọt.
— Đó là trải nghiệm hắn chưa từng có trong hơn hai mươi năm qua.
Nghe đối phương nói vui, Tống Ải không hiểu vì sao cũng cảm thấy rất vui.
Vì thói quen tự phong bế, cậu vốn dĩ không nhạy cảm, rất ít khi chú ý đến cảm xúc của người khác. Lục Đình Vân là người đầu tiên cậu chú ý và muốn gây ảnh hưởng đến.
Gió chiều thổi rất mát mẻ.
Tống Ải đạp chân ga, giọng nói cũng như phiêu đãng trong gió.
Cậu nói: "Bất kể anh định làm gì tiếp theo, em hy vọng sau này anh đều vui vẻ như vậy."
Chứ không phải cứ mãi đắm chìm trong những nỗi thống khổ.