Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 60

Quán cà phê bên bờ hồ Nhĩ Hải, thành phố L.

Một thanh niên đẩy cửa bước vào, giọng nói trong trẻo vang lên: "Xin chào, một ly Cappuccino, nóng, cảm ơn."

Nhân viên đang rửa ly nghe thấy, ngẩng đầu lên, bị vẻ ngoài xinh đẹp của thanh niên làm cho choáng váng trong giây lát, suýt nữa thì lắp bắp: "vâng, xin chờ một lát."

Thanh niên nhìn xuống bảng giá: "25 tệ đúng không?"

"Đúng, đúng vậy."

"Ting" một tiếng, thanh niên nói một câu "Đã thanh toán rồi" sau đó quay người tìm một chỗ gần cửa sổ để ngồi.

Lúc này đang là mùa thu, phong cảnh hồ Nhĩ Hải đẹp đến nao lòng, ngồi bên cửa sổ càng dễ thưởng thức.

Vốn định vừa uống cà phê vừa ngắm cảnh, nhưng vừa ngồi xuống được một lát, thanh niên đã nhận được điện thoại.

Nhìn thấy ghi chú người gọi, khóe môi thanh niên khẽ nhếch.

"Alo?"

"Ôi ôi ôi đại ca, bên đó chơi có vui không? Khi nào về vậy? Tôi nhớ cậu ch/ết đi được."

"Thôi đi. Lúc trước bảo cậu đến thì cậu không đến, giờ mới biết nhớ à?"

"Không phải tại mẹ tôi không cho phép sao..." Đầu dây bên kia, Lý Thượng bĩu môi oan ức: "Tôi xem vòng bạn bè của cậu, hôm qua đi leo núi tuyết, có vui không? Có phải rất đẹp không? Có thấy mặt trời mọc không?"

Tống Ải xoa nhẹ tai mình, mất kiên nhẫn nói: "Tự mình đến đây một chuyến chẳng phải sẽ biết sao?"

Lý Thượng lại "Ôi ôi" hai tiếng, rồi tiếp tục hỏi câu hỏi ban đầu: "Được rồi, vậy rốt cuộc khi nào cậu về? Cậu đi chuyến này cũng gần nửa tháng, bên đó chơi vui đến vậy sao?"

"Vui." Tống Ải lười biếng nhận xét, còn thuận miệng nói: "Mai về."

Một lát sau, cậu thản nhiên bổ sung: "Về ly hôn."

Đầu dây bên kia, miệng Lý Thượng gần như há thành hình quả trứng.

"Á???"

Cùng kinh ngạc như cậu ta, còn có cả nhân viên đang bưng cà phê đến.

Người nhân viên vừa kinh ngạc vì thanh niên xinh đẹp này đã kết hôn sớm, lại càng kinh ngạc vì đối phương sắp ly hôn.

Cuộc sống tình cảm thật... thật là phong phú.

Tống Ải nhìn ly cà phê đặt trên bàn, không nói nhiều nữa: "Không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải tiếp tục tận hưởng chuyến du lịch đây, bye bye."

Nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.

Nhưng cậu không uống ngay, mà tìm góc chụp một bức ảnh ly cà phê này.

Vài giờ sau trên máy bay, bức ảnh này được Tống Ải đăng lên trang cá nhân trên một nền tảng mạng xã hội.

Cùng với những bức ảnh khác trong chuyến đi này, tạo thành bộ sưu tập "Một ngày ở thành phố L".

Vừa đăng chưa đầy mười phút, lượt thích đã vượt quá mấy vạn.

Tống Ải vừa nhận trà từ tiếp viên hàng không, vừa lướt khu vực bình luận.

Có cư dân mạng tinh mắt nhanh chóng nhận ra phông nền phía sau ly cà phê, và để lại bình luận hỏi: [Trời ơi! Quán cà phê này hình như ngay dưới nhà tôi! Bloggerr vẫn còn ở Nhĩ Hải sao? Muốn xuống lầu gặp blogger quá!!]

Tống Ải suy nghĩ một lát, gõ chữ trả lời: [Thật trùng hợp, nhưng rất tiếc, blogger đang trên máy bay về nhà rồi]

Người dùng có tên "Bánh trứng cuộn" này có tốc độ mạng rất nhanh, tiếc nuối không thôi: [?! Đáng lẽ hôm nay không nên ngủ nướng!!!]

Máy bay bay thẳng đến thành phố J, ngồi gần ba tiếng đồng hồ, Tống Ải thấy mông hơi tê.

Kéo vali đi về phía lối ra, vừa qua cổng soát vé, cậu đã thoáng thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen đi về phía mình.

Tuy đã nửa tháng không gặp, nhưng Tống Ải vẫn rất thuận tay đẩy vali về phía người đàn ông.

Người đàn ông cũng thuận tay nhận lấy như thường lệ.

Cả hai đi song song về phía bãi đậu xe.

Bước chân Tống Ải chậm rãi, miệng châm chọc hỏi: "Máy bay hoãn hai tiếng cũng đích thân đến đón, Lục Tổng có nhiều thời gian rảnh rỗi thế sao?"

Lục Đình Vân đưa bàn tay còn lại ra nắm lấy tay cậu, rũ mắt nói: "Ừm. Chỉ cần là chuyện của em, thời gian của anh luôn rộng rãi."

Tống Ải nghẹn lời.

Người này đúng là... giữ vững hình tượng!

Cậu cố tình gạt tay người đàn ông ra, cao giọng lạnh lùng nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng của thỏa thuận rồi, nhà họ Tống đã trả hết tiền cho nhà họ Lục từ lâu, từ ngày mai, chúng ta không cần duy trì hôn nhân giả nữa, đừng có ở đây mà tìm cách thân thiết với em."

Ba năm trước, họ đã thỏa thuận với nhau, ba năm sau nếu hai nhà Tống Lục không có chuyện gì xảy ra, thì sẽ ly hôn trong hòa bình.

Lục Đình Vân im lặng, không đáp lại.

Trong hơn hai năm qua, họ đã trải qua rất nhiều thay đổi.

Từ ngày hắn bán cổ phần của Lục thị, mọi mối quan hệ giữa hắn và nhà họ Lục đều bị cắt đứt.

Bà nội Lục tìm hắn vài lần, nhưng đều không có kết quả.

Hắn dựa vào các mối quan hệ và tài sản riêng, bắt đầu khởi nghiệp lại. Cộng thêm sự giúp đỡ của nhà họ Tống và nhà họ Vương, công ty phát triển rất nhanh, đến nay đã có chỗ đứng trong giới.

Còn Lục thị không có người thừa kế, Lục Hải Xuyên cũng mất quyền kiểm soát, tuy không lụi tàn, nhưng cũng dần sa sút, không còn không gian để phát triển.

Nếu nói công ty mới phát triển đã được coi là nhanh chóng, thì sự phát triển cá nhân của Tống Ải trong hai năm qua mới thực sự là một cú nhảy vọt như tên lửa.

Ban đầu Tống Ải vẫn âm thầm cùng Lục Đình Vân khởi nghiệp, nhưng cậu hoàn toàn không nghiên cứu về kinh doanh, ngoại trừ mỗi ngày cùng Lục Đình Vân ăn cơm, ngủ, hầu như không giúp ích được gì.

Lục Đình Vân không muốn cậu hy sinh vì mình, khuyên cậu nên làm những việc mình muốn.

Tống Ải cũng cảm thấy thà ra ngoài đi đó đi đây còn hơn là cứ ở lì một chỗ như một bình hoa.

Thế là, Tống Ải lục lại những kế hoạch và kinh nghiệm du lịch mà cậu đã làm khi còn du học nước ngoài.

Đây là điều mà cậu luôn ấp ủ kể từ khi về nước -

Đi khắp non sông đất nước, cảm nhận những vùng đất rộng lớn.

Tống Ải vừa đi chơi, vừa chia sẻ những câu chuyện và sinh hoạt thường ngày về chuyến đi. Ban đầu chỉ là đăng cho vui, nhưng không ngờ video dài đầu tiên lại trở nên nổi tiếng.

Hai năm, cậu đã thu hút gần ba trăm vạn người hâm mộ.

Hiện tại, cậu đã được coi là một blogger lớn, giá trị bản thân còn cao hơn không ít.

Không còn bị ràng buộc bởi thỏa thuận, lại có sự nghiệp phát triển, Lục Đình Vân thực ra không chắc liệu Tống Ải có chịu ở lại vì hắn hay không.

Khi xưa chính hắn đã tự tay tháo chiếc vòng tay của Tống Ải, bây giờ đương nhiên sẽ không đeo lên cho Tống Ải bất cứ thứ gì mang ý nghĩa ràng buộc.

Hắn mong Tống Ải đưa ra bất kỳ quyết định nào đều hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng.

Mặc dù hắn thực ra rất muốn lúc nào cũng nhét Tống Ải vào túi, chỉ muốn một mình độc chiếm.

Tống Ải thấy Lục Đình Vân im lặng không nói gì, giơ tay vẫy vẫy trước mặt người đàn ông.

"Sao thế? Lo lắng em không cần anh nữa hả?"

Cậu mở lời một cách bông đùa, nhưng Lục Đình Vân lại nghe rất nghiêm túc, quay đầu nhìn chằm chằm cậu hỏi: "Ừm, rất lo lắng. Vậy... em còn cần anh không?"

Nhìn vào đôi mắt của đối phương, Tống Ải không khỏi sững người.

"Tùy tâm trạng thôi." Cậu thu hồi tầm mắt, nói: "Em đói quá, có thể dẫn em đi ăn chút gì trước được không?"

Lục Đình Vân nắm lấy tay Tống Ải, lần này không bị gạt ra.

"Được."

Cả hai nhanh chóng lên xe.

Kể từ khi nói rõ với Lục Hải Xuyên, Lục Đình Vân đã cho tất cả tài xế nghỉ việc.

Họ vốn là do Lục Hải Xuyên sắp xếp để giám sát. Lục Đình Vân luôn biết, chỉ là trước đây nhắm mắt làm ngơ mà thôi.

Ngoài công việc, giờ đây Lục Đình Vân đều tự mình lái xe.

Tống Ải ngồi ở ghế phụ nghịch điện thoại, thấy hắn lái xe đến một nơi có vẻ như chưa từng đến bao giờ, không khỏi tò mò hỏi: "Lục Đình Vân, anh định đưa em đi đâu?"

Đối phương trả lời ngắn gọn: "Ăn cơm."

Không lâu sau, Lục Đình Vân đỗ xe.

Hắn xuống xe trước, rồi đến mở cửa cho Tống Ải. Chuyện này đã trở thành thói quen ngầm giữa hai người.

Tống Ải vừa xuống xe, vừa quan sát môi trường xung quanh.

Con phố này không nằm ở trung tâm thành phố, không được coi là sầm uất, nhưng lại yên tĩnh và sạch sẽ.

Tống Ải ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu nhà hàng gần họ nhất, đọc to tên quán:

"Ngô... Ký... Món ăn riêng?"

Tống Ải nghĩ lại, thực sự không nhớ mình đã từng ăn ở quán này lúc nào, bèn hỏi: "Anh đến đây rồi?"

Lục Đình Vân gật đầu, rồi nắm tay Tống Ải đi vào.

Tống Ải đang nghi ngờ người này có phải đã đi cùng người khác hay không, nhưng khi bước vào quán, cậu lập tức hiểu ra ngay.

Nhà hàng này nhìn qua có vẻ không nổi bật, nhưng cách bài trí rất thanh lịch.

Cả hai vừa bước vào, đã thấy một ông cụ tóc bạc đang trò chuyện vui vẻ với khách hàng.

Tống Ải hơi mở to mắt: "quản gia Ngô?"

Sau khi Lục Đình Vân quyết định khởi nghiệp lại, để có thêm vốn đầu tư, hắn đã thế chấp trang viên cho ngân hàng, những người giúp việc trong trang viên đương nhiên đều cho nghỉ việc, trong đó có cả quản gia Ngô.

Tuy nhiên, lý do chính để cho ông nghỉ việc là vì nghĩ quản gia Ngô tuổi đã cao, muốn ông an tâm nghỉ hưu.

Kể từ khi bắt đầu kế hoạch du lịch, Tống Ải chưa từng gặp lại quản gia Ngô.

Không ngờ ông lại mở một nhà hàng!

"Trước khi em đi chuyến này, quản gia Ngô đã nói chuyện với anh về ý định mở nhà hàng." Lục Đình Vân bình thản kể lại: "Thực ra trước đây ông ấy thường tự mình xuống bếp, phần lớn những món canh em đã uống đều do ông ấy nấu."

"Thảo nào!" Tống Ải kêu lên: "Em cứ thắc mắc sao lúc nào cũng cảm thấy canh ngon hơn cơm!"

Lục Đình Vân cười nhẹ: "Nếu biết em đánh giá canh của ông ấy cao như vậy, chắc sẽ vui lắm."

Nói rồi, họ đi sâu vào bên trong hơn.

Vừa lúc quản gia Ngô nói chuyện xong với khách, quay đầu nhìn về phía này.

Nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, quản gia Ngô sững sờ, hốc mắt đỏ hoe ngay lập tức.

"Tiên sinh? Sao cậu lại... tiểu tiên sinh cũng đến sao?"

Hơn một năm không gặp, Tống Ải cũng rất nhớ ông lão này, cậu bước tới vài bước, muốn ôm một cái, nhưng lại thấy sến sẩm, bèn giơ tay khoác vai quản gia Ngô, giống như khoác vai người anh em tốt vậy.

"Mở quán sao chú không nói với tôi một tiếng?"

Quản gia Ngô nén nước mắt, cười nói: "Tiểu tiên sinh đang ở ngoài, vốn định đợi cậu về rồi mới mời cậu đến."

Tống Ải không vui vẻ rút tay lại, nghiêm túc nói: "Quản gia Ngô... Lão Ngô, chú bây giờ không còn là quản gia của nhà họ Lục nữa, không cần dùng kính ngữ với tôi, nói chuyện bình thường là được rồi."

Lão Ngô đã quen chăm sóc cuộc sống thường ngày của Lục Đình Vân từ khi còn ở biệt thự cũ, nên đã quen dùng kính ngữ, nhất thời chưa quen, nhưng vẫn thuận theo: "Được, được."

Tống Ải hài lòng gật đầu, quay người ngồi vào chỗ bên cạnh: "Không nói mấy lời vô nghĩa này nữa, tôi đói lắm rồi, có thể cho lên hết các món đặc trưng của nhà hàng được không? Để tôi nếm thử xem sao."

"Được! Đương nhiên được rồi, hai cậu chờ một lát, tôi đi sắp xếp món ăn ngay đây!"

Nói xong, lão Ngô nhanh chóng đi về phía bếp.

Lục Đình Vân đi theo ngồi xuống, khen ngợi: "Vẫn là nhờ có em."

Tống Ải nhướng mày: "Sao cơ?"

"Lần trước anh đến, ông ấy còn không kích động như vậy, em vừa đến, chân tay ông ấy đã nhanh nhẹn hơn nhiều rồi."

Tống Ải nghe xong, vui vẻ đến mức khóe miệng không thể khép lại được, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Bớt nịnh em đi."

Lục Đình Vân hoàn toàn thuận theo: "Được."

Món ăn được dọn ra rất nhanh, và không có món nào là không ngon.

Thấy Tống Ải ăn uống thỏa thích, Lục Đình Vân đưa khăn giấy cho cậu, nhìn cậu lau miệng.

"Ngon không?"

"Ngon, không ngờ lão Ngô không chỉ nấu canh ngon mà mở quán cũng có trình độ như vậy."

Lục Đình Vân không có ý kiến gì về điều này, dừng lại một chút, lại hỏi: "Có mệt không?"

Tống Ải khó hiểu: "Cũng tạm, sao vậy?"

"Vậy đi cùng anh đến một nơi nhé?"

"Đi đâu?"

Người đàn ông thần bí nói: "Đến nơi em sẽ biết."

Tống Ải: "..."

Cả hai trả tiền rồi đi, tiện thể còn cho thêm chút “tiền boa”. Lão Ngô nghe thấy thông báo nhận tiền, vội vàng chạy từ bếp ra, nhưng vẫn không kịp nhìn thấy bóng lưng của họ.

Nơi Lục Đình Vân nói muốn đến, thực ra chính là trang viên.

Đi đến trước cổng lớn, Tống Ải giơ tay đẩy, cổng không hề nhúc nhích.

"Anh đưa em đến đây làm gì?" Tống Ải hỏi: "Không phải đã thế chấp cho ngân hàng rồi sao?"

Ai ngờ Lục Đình Vân lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi, nói: "Bây giờ đã trở về tay chúng ta rồi."

Tống Ải kinh ngạc nhìn Lục Đình Vân mở cánh cổng phụ bên cạnh.

"Anh đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi sao?"

"Vẫn chưa nhiều."

"Căn nhà này đáng giá trăm triệu mà còn chưa nhiều sao?"

"Ừm, chưa nhiều."

Nếu muốn nuôi em, thì còn lâu mới đủ.

...

Trang viên vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.

Lục Đình Vân dẫn Tống Ải đi dọc theo con đường rải sỏi đến trước biệt thự, rồi đưa chìa khóa cho Tống Ải.

"Những lời anh nói với em trên núi trước đây, anh mới chỉ thực hiện được một nửa, bây giờ, anh sẽ hoàn thành nửa còn lại."

Một nửa là: Sau này em muốn đi đâu thì đi;

Nửa còn lại là: Khi em muốn nghỉ ngơi, thì hãy đến trang viên tìm anh.

Tống Ải nhìn Lục Đình Vân, im lặng không nói gì.

Cậu có trí nhớ không tốt, nên chỉ cần Lục Đình Vân không nhắc đến, cậu có lẽ sẽ không bao giờ nhớ ra những lời họ đã nói hôm đó.

Nhưng Lục Đình Vân không chỉ luôn ghi nhớ, mà còn giữ lời hứa và thực hiện được.

Người này... quá tốt rồi.

Lục Đình Vân nhìn cậu một cách khó hiểu: "Sao vậy? Em không thích nơi này à?"

Cũng phải, bất cứ ai từng bị “gi/am cầm” ở đây, có lẽ đều sẽ còn cảm thấy sợ hãi.

Lục Đình Vân im lặng một lát, thu tay định rút chìa khóa về: "Là anh chưa suy nghĩ chu đáo, anh sẽ đổi một căn nhà khác..."

Hắn chưa nói xong, chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay đã bị Tống Ải giật lấy.

"Không có." Tống Ải hít hít mũi nói: "Biệt thự lớn như thế này ai mà không thích."

Mặc dù có nhiều kỷ niệm không tốt, nhưng sau này đều là những kỷ niệm tươi đẹp.

Khi đi du lịch, thực ra cậu vẫn thường xuyên nhớ về nơi này.

Lục Đình Vân mím môi cười một chút: "Thích là được rồi."

Tống Ải dùng chìa khóa mở cửa, bên trong vẫn là cách bài trí cũ, chỉ là đều được phủ vải, trông có vẻ trống trải.

Buổi chiều tĩnh mịch, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi nhẹ.

"Lục Đình Vân." Tống Ải đột nhiên gọi.

"Ừm?"

"Chiếc nhẫn của anh đâu?" Hắn quay đầu hỏi.

Nghe vậy, hơi thở của Lục Đình Vân đột nhiên trở nên gấp gáp.

"Ch...chiếc nhẫn gì?"

"Đừng giả ngốc, em biết anh có một cái hộp trong túi."

Lúc ăn cơm trưa, Lục Đình Vân cởi áo khoác đặt ở bên cạnh, Tống Ải đã vô tình nhìn thấy.

Những chiếc hộp hình vuông như thế này, trừ nhẫn ra, thường sẽ không dùng để đựng những thứ khác.

Lục Đình Vân hít một hơi sâu, đầu ngón tay hơi run rẩy lấy chiếc hộp ra.

"Sao em lại biế..."

"Đeo vào cho em."

"..."

Lục Đình Vân không thốt nên lời nào.

Chiếc nhẫn này thực ra mới được đặt làm hôm nay.

Ban đầu Lục Đình Vân định đưa Tống Ải về nhà an ổn rồi mới tự mình đi lấy, ai ngờ máy bay bị hoãn hai tiếng, hắn đành phải lấy nhẫn trước rồi mới đi đón Tống Ải.

Nhưng hắn không nghĩ sẽ lấy nhẫn ra sớm như vậy.

Sắp đến sinh nhật Tống Ải, hắn vốn định sau khi ly hôn, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, hắn sẽ nghiêm túc theo đuổi Tống Ải một lần nữa, đến ngày sinh nhật, rồi thuận lý thành chương cầu hôn.

Thấy Lục Đình Vân chần chừ mãi không có động tĩnh, Tống Ải trêu hắn: "Sao thế? Không phải tặng em hả?"

"Không phải." Lục Đình Vân hoàn hồn, lập tức giải thích: "Là tặng em, nhưng không phải bây giờ..."

Tống Ải: "Nhưng bây giờ em muốn đeo."

Lục Đình Vân lại im lặng nữa rồi.

Tống Ải thực sự hết chịu nổi cái vẻ ngốc nghếch này của hắn, dứt khoát giật lấy chiếc hộp mở ra, lấy chiếc nhẫn đính kim cương nhét vào tay hắn.

"Bây giờ, đeo vào, cho em."

Hơi thở Lục Đình Vân ngưng lại, hắn nhìn thẳng vào mắt Tống Ải, khẽ hỏi: "Em có biết đeo cái này vào nghĩa là gì không?"

Tống Ải nhíu mày: "Em trông giống người thiểu năng lắm hả?"

"..."

Chờ thêm một lúc nữa, Tống Ải lẽ ra phải mất hết kiên nhẫn, rồi đẩy người kia ra, và chuyện này cứ thế mà bỏ qua.

Nhưng cậu đã không làm vậy.

Cậu nhìn vào mắt Lục Đình Vân, chậm rãi mở lời: "Hôm qua em leo núi tuyết, trên đỉnh núi em đã thấy mặt trời mọc, anh có biết lúc đó trong lòng em nghĩ gì không?"

Cổ họng Lục Đình Vân khẽ nuốt khan: "Gì cơ?"

"Em nghĩ là — lần sau, em muốn cùng Lục Đình Vân đến xem."

Bình Luận (0)
Comment