"Vậy, rốt cuộc anh có đeo cho em không?"
Người đàn ông nhìn cậu chăm chú, tim đập chưa bao giờ nhanh như lúc này.
Lần này không còn do dự nữa, Lục Đình Vân nghiêm túc và cẩn thận đeo nhẫn cho Tống Ải.
Kích cỡ rất vừa vặn.
Tống Ải rụt tay lại nhìn, nhận xét ngắn gọn: "Đẹp."
Lục Đình Vân "Ừm" một tiếng, ánh mắt dán chặt vào khóe môi Tống Ải.
Tống Ải chú ý đến ánh mắt của hắn, hỏi: "Sao thế? Miệng em chưa lau sạch à?"
"Không phải." Lục Đình Vân lắc đầu, nói: "Anh chỉ muốn hôn em."
Tống Ải sững sờ, gò má đỏ lên một chút.
"Anh muốn hôn thì cứ..."
Lời còn chưa nói hết, miệng đã bị người ta chặn lại.
Hai người đã lâu không hôn nhau, lúc này quả thực có chút quyến luyến không muốn rời.
Không biết là ai đề nghị về nhà, tóm lại là khi Tống Ải phản ứng lại, Lục Đình Vân đã ép sát cậu vào tường hôn đến quên hết cả trời đất.
"Khoan... ưm... đã."
Tống Ải chống khuỷu tay lên ngực người đàn ông, cuối cùng cũng đẩy người ra xa được vài centimet.
"Có thể cho em uống miếng nước không?"
Cậu từ nhà hàng của quản gia Ngô ra, đến giờ vẫn chưa uống được một ngụm nước nào, toàn là uống nước bọt của người này!
Lục Đình Vân thấy môi cậu đã sưng đỏ, mới miễn cưỡng buông ra, rồi quay người rót cho cậu một ly nước ấm.
Tống Ải nhận lấy uống cạn một hơi, tiện tay nhét trả cốc lại.
"Không được rồi, em không hôn nữa." Thanh niên vừa cầu xin vừa tiến về phía ghế sofa.
Lục Đình Vân hôm nay không biết lên cơn gì, như thể có sức không dùng hết, hôn thế nào cũng không đủ, ngay cả duỗi lưỡi cũng thô bạo hơn ngày thường.
Hôm nay Tống Ải đã ngồi máy bay mấy tiếng, rồi lại ngồi xe mấy tiếng, còn đi ăn một bữa, lịch trình dày đặc, thực sự không còn sức để đứng ở góc tường mà hôn người này nữa.
Ai ngờ vừa nằm vật ra ghế sofa, Lục Đình Vân như một con ma nam khó đối phó bò lên theo.
"Hôn thêm chút nữa." Lục Đình Vân nói.
Tống Ải vội vàng che miệng: "Hôn cái gì! Anh không mệt nhưng em mệt, mai lại nói!"
"Không đợi được đến ngày mai."
"Gì mà không đợi được..."
Nửa câu còn lại chưa kịp nói ra, vì Tống Ải đã biết nguyên nhân rồi.
Đùi Tống Ải đơ ra ngay lập tức, không dám cử động.
Mặt nóng bừng, nhưng lời nói ra vẫn lạnh tanh.
"Anh siêu cấp da nhạy cảm hả?!"
Lục Đình Vân không thường dùng mạng xã hội, không hiểu, hôn lên cằm Tống Ải, thuận miệng hỏi: "Da gì?"
"..."
Tống Ải ngậm miệng lại.
Hai người chen chúc trên sofa hôn nhau một lúc nữa. Nói là hôn, thực ra cũng chẳng khác gì quấn lấy nhau.
"Làm không?" Lục Đình Vân hỏi.
Lúc này Tống Ải đã bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, hai tay ôm lấy eo của người đàn ông, chân cũng vô thức mở rộng.
Nghe người này hỏi như vậy, Tống Ải có chút bực mình.
"Anh nói xem?"
Lục Đình Vân cười nhẹ, vịn vào lưng ghế sofa đứng dậy, cúi đầu nhìn thanh niên xinh đẹp gần như chìm hẳn vào ghế sofa, không kìm được cúi xuống hôn thêm một cái nữa.
"Đợi anh, anh đi lấy."
Hắn vào phòng, rồi nhanh chóng đi ra.
Tống Ải cong đầu gối lên, cười cợt nhìn hắn: "Sao hôm nay không mang theo bên người nữa?"
Lục Đình Vân xé bao bì, đặt bao bì lên bàn trà bên cạnh, đứng giải thích: "Sợ em không cần anh."
Nghe vậy, vẻ mặt Tống Ải hơi sững lại.
Cậu chợt nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau.
Lục Đình Vân ngồi đối diện cậu, mặt lạnh như băng, như thể khinh thường mọi thứ, không coi ai ra gì.
Lúc đó Tống Ải cảm thấy người này rất ra vẻ.
Từ nhỏ đến lớn, Tống Ải ghét nhất là kiểu người làm màu này, thầm đặt tên cho đối phương là giả đứng đắn, thậm chí còn muốn xé toạc chiếc mặt nạ giả dối của người này.
Nhưng đến khi thực sự xé toạc khoảnh khắc này, cậu mới biết, thực ra Lục Đình Vân thật sự cũng mong manh và thiếu thốn tình cảm giống như cậu.
Sự lạnh lùng, cấm d/ục, câu nệ phép tắc bên ngoài đó, chẳng qua chỉ là vũ khí để che giấu mà thôi.
Tống Ải im lặng một lúc, nâng chân cọ cọ vào bắp chân người đàn ông, dùng hành động để chứng minh quyết tâm của mình.
"Thế còn bây giờ?" Tống Ải hỏi.
"Bây giờ," Lục Đình Vân cúi xuống hôn cậu lần nữa, "chỉ muốn khóa em lại trên người anh mãi mãi."
...
Đã lâu không làm, cộng thêm lúc nãy Tống Ải hiếm khi quyến rũ, Lục Đình Vân quả thực máu huyết sôi trào, quấn lấy Tống Ải mãi mà vẫn chưa thỏa mãn.
Cho đến giây phút cuối cùng, cả hai đều kiệt sức.
Tống Ải nằm trên ghế sofa lim dim.
Lục Đình Vân sợ Tống Ải bị lạnh, tìm một cái chăn đắp cho cậu.
Đắp xong vẫn thấy chưa ổn, dứt khoát bế xốc cậu lên, đưa vào phòng.
"Ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn."
Lục Đình Vân nói xong liền lên giường ôm Tống Ải ngủ cùng.
Một lúc sau, Tống Ải quay người lại, chống mí mắt gần như dính chặt vào nhau, bực bội hỏi: "Anh mặc q**n l*t vào được không?"
"..." Lục Đình Vân ngoan ngoãn như một người cún lớn trung thành: "Được."
Nói xong, hắn liền xuống giường, tìm một chiếc q**n l*t sạch sẽ mặc vào.
Sau đó, hắn quay lại giường ôm cậu.
Tuy nhiên, mặc hay không mặc dường như cũng chẳng khác gì.
Không lâu sau, chiếc q**n l*t đó đã bay xuống đất.
Sau một lúc lâu, Tống Ải thực sự không chịu nổi nữa, ngủ thiếp đi.
Mãi đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Tống Ải dụi mắt mở cửa phòng, mũi ngay lập tức bị một mùi thơm đánh thức.
Đi đến nhà bếp nhìn, là Lục Đình Vân đang nấu mì.
Kể từ khi họ chuyển đến căn nhà mới, những lúc không ra ngoài ăn, cơ bản đều là Lục Đình Vân xuống bếp.
Tống Ải ngủ đến giờ đã đói lắm rồi, ngửi thấy mùi này nước miếng sắp chảy ra.
Cậu không thể chờ đợi được nữa, lấy một cái bát ôm trong tay, đứng ở cửa bếp, như một chú thỏ đang rình mồi.
Lục Đình Vân nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, mỉm cười.
Còn gì hạnh phúc hơn việc khi đang làm bữa sáng, tình cờ được người vợ vừa ngủ dậy nhìn thấy, mà người vợ còn đứng chờ đợi với ánh mắt thèm thuồng chứ?
Hắn không chậm trễ, mì vừa chín, liền lấy cái bát Tống Ải đã chuẩn bị sẵn múc nhanh vào, sau đó đặt lên bàn ăn.
Tống Ải chỉ mất chưa đầy năm phút để ăn sạch.
Ăn xong không quên giơ ngón cái lên.
"Lục Đình Vân, chúc mừng anh, tài nấu nướng của anh lại tăng lên rồi."
Lục Đình Vân rút một tờ khăn ướt giúp cậu lau miệng, hỏi: "Đã no chưa?"
"Ợ~ Anh nói xem?"
"Vậy anh có thể bàn bạc với em một chuyện không?"
"Anh nói đi."
"Ngày mai cùng anh đến bệnh viện nhé?"
Tống Ải theo bản năng hỏi: "Đến bệnh viện làm gì?"
"Khám sức khỏe." Lục Đình Vân bình tĩnh nói.
Nghe vậy, sắc mặt Tống Ải sa sầm thấy rõ.
"Không đi."
Từ chối dứt khoát như mọi khi.
Lục Đình Vân nhìn Tống Ải, rất nghiêm túc hỏi: "Tại sao lại bài xích như vậy?"
Tống Ải vẫn trả lời qua loa: "Không có tại sao cả."
Nhưng lần này Lục Đình Vân không dễ dàng bỏ qua chủ đề này nữa.
"Là vì cha em, đúng không?"
Nghe thấy cách xưng hô này, mắt Tống Ải đỏ hoe ngay lập tức.
Lục Đình Vân biết mình đã đoán đúng.
Đưa Tống Ải đi khám sức khỏe là điều hắn đã muốn làm từ hơn hai năm trước, nhưng trong hai năm qua xảy ra quá nhiều chuyện, cộng thêm Tống Ải luôn bài xích, hắn không tìm được cơ hội để mở lời.
Lý do lần này nhắc lại chuyện cũ, là vì mấy ngày trước Vương Thụy Cảnh đã tìm hắn nói chuyện.
Dưới sự giúp đỡ của Lục Đình Vân, Vương Thụy Cảnh đã giành được quyền thừa kế, để đáp lại, Vương Thụy Cảnh đã kể cho hắn nghe về quá khứ của Tống Ải.
Hóa ra cha của Tống Ải qua đời ở bệnh viện.
Tận mắt chứng kiến cha bị phủ khăn trắng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương giảm dần từng chút một, cho đến khi hoàn toàn lạnh lẽo. Bất cứ ai cũng sẽ bị ám ảnh.
Vương Thụy Cảnh nói: "Cậu ấy từ lúc đó trở đi, không bao giờ chịu vào bệnh viện nữa. Hai lần trước nếu không phải vì chuyện của tôi, caauj ấy tuyệt đối sẽ không tự nguyện đi."
"Tôi biết anh vẫn luôn quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cậu ấy, bao gồm cả dạ dày của cậu ấy."
"Thực ra tôi cũng sớm phát hiện dạ dày cậu ấy không tốt lắm, nhưng tôi càng biết đó là điểm yếu của cậu ấy... Tôi sợ rằng một khi tôi đề nghị cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra, cậu ấy sẽ không muốn chơi với tôi nữa."
"Ở điểm này, tôi thừa nhận mình không bằng anh."
"Nói cho anh biết những điều này, cũng là hy vọng anh có thể chăm sóc tốt sức khỏe cho cậu ấy. Với tư cách là bạn bè, tôi giao cậu ấy cho anh."
...
Suy nghĩ quay trở lại, Lục Đình Vân nhìn thẳng vào mắt Tống Ải, khẽ nói: "Hơn hai năm trước, ngày anh hoàn toàn đoạn tuyệt với cha, thực ra trong lòng anh không chắc chắn lắm, anh luôn sống dưới sự quản thúc của ông ấy, đối mặt với sự chất vấn và trách mắng của ông ấy, theo bản năng vẫn sợ hãi, nên anh rất lo lắng mình sẽ bỏ chạy giữa chừng."
"Nhưng hôm đó anh hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi hay do dự, em biết tại sao không?"
Tống Ải nhìn hắn, lạnh lùng đáp: "Tại sao?"
"Bởi vì trong túi áo trước ngực anh, có một miếng nam châm dán tủ lạnh hình sứa màu hồng."
Lục Đình Vân chậm rãi nói, ánh mắt dịu dàng mà kiên định: "Em đã cho anh dũng khí, Tống Ải. Nếu không có em, anh e rằng sẽ mãi mãi không nhận ra cách giáo dục của cha anh có vấn đề, càng không phát hiện ra sự thật về cái ch//ết của mẹ, và đòi lại được số tài sản đó cho bà ấy."
"Anh biết mỗi lần em đến bệnh viện, có thể sẽ nhớ lại những chuyện đau buồn và khổ sở trong quá khứ, nên em thà chọn cách trốn tránh."
"Nhưng, Tống Ải, con người không thể sống mãi trong quá khứ, em không thể cả đời không đến bệnh viện."
"Cứ coi như là vì anh, vì được khỏe mạnh ở bên anh. Em vừa mới đồng ý lời cầu hôn của anh, chẳng lẽ lại nhẫn tâm nhìn anh về già trở thành một ông già cô độc sao?"
"Cùng anh nhìn về phía trước, được không?"
Tống Ải sững sờ, không trả lời.
Không biết qua bao lâu, Tống Ải cuối cùng cũng nhấc mí mắt lên, khẽ hỏi: "Anh làm không?"
"Làm gì?"
"Khám sức khỏe."
Lục Đình Vân cười nói: "Sợ làm những hạng mục đó một mình à? Không sao, anh sẽ ở bên cạnh em."
"Ai sợ chứ?" Tống Ải cười khẩy: "Em chỉ thấy anh nhiều tuổi hơn em, nhỡ đâu bệnh tật còn nhiều hơn em thì sao?"
Rõ ràng là một lời nói độc địa, nhưng khóe môi Lục Đình Vân vẫn không hề giảm độ cong.
"Vậy thì em chỉ có thể chăm sóc anh đến cuối đời thôi."
"... Thần kinh."
-
Ngày hôm sau.
Hai người cùng đến Bệnh viện trung tâm thành phố.
Vì đã có lịch hẹn, họ đi thẳng vào khoa khám sức khỏe.
Sau khi đăng ký và nộp phí, họ đến xếp hàng bên ngoài phòng khám các hạng mục cần nhịn ăn để làm.
Hôm nay là ngày làm việc, người đến không nhiều, trước Tống Ải chỉ có hai người.
Sẽ sớm đến lượt cậu.
Lục Đình Vân đề nghị: "Ngồi đợi đi, em chưa ăn sáng, đứng lâu dễ bị hạ đường huyết."
Tống Ải gật đầu, rồi ngồi thẳng đơ như một x/ác ướp.
Vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Đã quá lâu không bước vào nơi này, lần gần nhất là vì chuyện của Vương Thụy Cảnh, bất đắc dĩ phải đến, nhưng đó cũng là chuyện của hơn hai năm trước.
Nói sợ hãi thì không hẳn, nhưng lo lắng thì chắc chắn là có.
May mắn thay, giây tiếp theo, Lục Đình Vân đã nắm lấy bàn tay lạnh toát của cậu, lòng bàn tay người đàn ông ấm áp, khiến người ta cảm thấy yên tâm.
"Đừng lo lắng, có anh ở đây."
Vài phút sau, màn hình điện tử bên ngoài phòng khám đã hiển thị số của Tống Ải.
Lưng Tống Ải hơi run rẩy, Lục Đình Vân tinh ý nhận ra, hắn giơ tay xoa nhẹ lưng Tống Ải, an ủi mang tính hướng dẫn: "Chỉ làm một vài kiểm tra thôi, sẽ kết thúc rất nhanh."
Tống Ải hơi thả lỏng hơn một chút, gật đầu, một mình bước vào trong.
Cậu nằm thẳng trên giường kiểm tra theo hướng dẫn của bác sĩ, mở mắt nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy lâng lâng.
... Khi cha cậu gặp chuyện được đưa vào bệnh viện, lúc tỉnh táo có nhìn chằm chằm trần nhà như vậy không?
Thực ra về cảnh ngày hôm đó, Tống Ải đã không còn nhớ rõ nữa.
cậu chỉ nhớ một căn phòng bệnh mờ ảo, một chiếc giường bệnh trắng xóa, cha cậu nằm trên đó mặt không chút máu, xung quanh có rất nhiều người, lờ mờ, thực thực hư hư... Ông nằm im lặng, trong phòng kín chỉ có tiếng máy móc hoạt động nhẹ nhàng.
Nếu cậu cũng là cha, nếu cậu cũng có một đứa con, trong những khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi đó, điều cậu nghĩ đến có lẽ không phải là sợ hãi cái ch//ết.
Mà là sẽ lo lắng, sau này con không có cha, liệu có bị người khác bắt nạt không? Liệu có ai đưa con đi học không? Liệu có mãi mãi chìm trong nỗi buồn và bóng tối mà không thoát ra được không?
...
Một dòng nước mắt lạnh lẽo lăn dài từ khóe mắt.
Giọng bác sĩ vang lên bên tai: "Không có vấn đề nào lớn cả, nhưng người trẻ vẫn nên uống ít đồ uống có ga lại, thận và bàng quang của cậu..."
Bước ra khỏi phòng khám, người đầu tiên Tống Ải nhìn thấy chính là Lục Đình Vân.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, đi tới hỏi: "Sao rồi em?"
"Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn..."
"Không phải cái này, lát nữa có kết quả khám sức khỏe anh sẽ xem kỹ lại." Lục Đình Vân dừng lại, hỏi tiếp: "Anh muốn hỏi em, còn cảm thấy căng thẳng hay bài xích không?"
Tống Ải nhìn thẳng vào hắn, một lúc sau, khẽ lắc đầu.
Lục Đình Vân thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra việc đưa Tống Ải đến đây có chút mang tính cưỡng ép, hắn biết cảm giác bị người khác ép buộc khó chịu đến mức nào, nên không muốn Tống Ải cũng cảm thấy khó chịu.
Lần này Tống Ải cuối cùng cũng không còn cứng miệng nữa, chỉ là giọng điệu vẫn ngượng ngùng: "Cảm ơn anh, Lục Đình Vân."
Lục Đình Vân véo má cậu, cười nói: "Đáng lẽ anh mới phải cảm ơn em, đồng ý lời cầu hôn của anh, còn giúp anh thoát khỏi nỗi lo cô độc tuổi già."
"Em biết lần khám sức khỏe này còn có tên gọi khác là gì không?"
Tống Ải khó hiểu: "Gì cơ?"
"Khám sức khỏe trước hôn nhân." Lục Đình Vân nói: "Chúng ta kết hôn đi."