Lục Đình Vân nói sẽ tổ chức hôn lễ, và hắn thực sự làm.
Địa điểm được chọn ngay tại trang viên, vì cả hai đều không thích quá long trọng nên quy mô không lớn.
Hôn lễ sẽ diễn ra sau nửa tháng, hầu hết mọi việc Lục Đình Vân đều đã sắp xếp ổn thỏa. Hiện tại chỉ còn bước cuối cùng là xác định danh sách khách mời tham dự.
Bên Lục Đình Vân chỉ mời bà nội Lục và vài người bạn. Tống Ải chẳng cần nghĩ ngợi, trực tiếp gửi tin nhắn trong nhóm: 【Ngày 18 tôi kết hôn, nhớ tới】
Lý Thượng nhìn thấy tin nhắn, miệng lại há to như quả trứng.
【Lý Thượng: ???】
【Lý Thượng: Đại ca, hôm qua cậu gọi điện cho tôi, không phải nói về nhà ly hôn sao?】
【Tiểu blogger ba trăm vạn fan: Ly rồi kết lại, có vấn đề gì?】
【Lý Thượng: Không vấn đề, không vấn đề gì】
【Lý Thượng: blogger nổi tiếng à, có thể tiết lộ lần này cậu kết hôn với ai không?】
【Tiểu blogger ba trăm vạn fan: Diễn viên cũ】
Lý Thượng mù tịt, lại gửi thêm mấy dấu chấm hỏi.
Lão Vương bên cạnh không thể chịu nổi, trả lời bên dưới: 【Tôi chân thành khuyên cậu, sau này bớt uống rượu lại đi, cứ uống nữa là đầu óc cậu sẽ ngu luôn đấy】
【Lý Thượng: ……】
Tống Ải cuộn tròn trên sofa xem tin nhắn. Lục Đình Vân rót cho cậu một cốc nước ấm, cười hỏi: "Xem gì mà vui thế? Em cứ cười mãi."
Tống Air lập tức dằn khóe môi xuống, "Ai vui chứ?"
Lục Đình Vân không phản bác, xoa xoa tóc cậu, nói: "Anh vui. Đặc biệt vui."
Mặt Tống Ải hơi đỏ, bĩu môi nói: "Đừng có đắc ý quá."
Lục Đình Vân giả vờ giọng điệu ủy khuất, "Sắp được kết hôn với người mình yêu rồi, đắc ý một chút cũng không được sao?"
"Không được."
"Được rồi." Hắn ngồi xuống bên cạnh, thở dài nói: "Vậy anh khóc hai tiếng cho em nghe nhé?"
Tống Ải đạp hắn một cái, "Cút đi."
Ai ngờ giây tiếp theo, chân đã bị Lục Đình Vân giữ lấy, rồi đặt xuống dưới lớp quần áo của hắn, còn hỏi: "Sao lòng bàn chân lạnh thế này? Có phải trời lạnh quá không, anh bật máy sưởi nhé?"
Tống Ải lắc đầu, "Không có yếu ớt đến thế."
Nói xong, cậu tiếp tục nhìn vào điện thoại, dường như còn muốn gọi cho ai đó, nhưng nửa ngày vẫn không bấm số.
Lục Đình Vân bóp nhẹ lòng bàn chân cậu, "Sao thế? Những ai sẽ đến, đã liên hệ hết chưa?"
Tống Ải thuận miệng "ừm" một tiếng, nói: "Những người khác thì ổn rồi, em chỉ là... không biết có nên nhắn cho mẹ không."
Hơn hai năm trước, nhờ sự giúp đỡ của Lục Đình Vân, tập đoàn Tống thị đã nhận được một hợp đồng lớn, từ đó vực dậy, tuy chưa thể trở lại thời kỳ huy hoàng nhưng cũng không đến mức đứng trước bờ vực phá sản. Những khoản nợ cũng đã trả hết, hiện tại mẹ Tống chắc đã nhẹ gánh hơn nhiều.
Nhưng kể từ đó, Tống Ải chưa từng gặp lại bà.
Chỉ là hôn lễ là chuyện quan trọng trong đời, không thông báo cho bà, cậu luôn cảm thấy như thiếu đi một điều gì đó.
Nhưng nếu thực sự phải gặp mặt, Tống Ải không biết phải đối phó thế nào, nên cậu cứ mãi do dự.
Lục Đình Vân nhìn cậu, suy nghĩ một lát, cuối cùng không lên tiếng.
Thực ra, hai năm nay mẹ Tống vẫn luôn cố ý hỏi thăm Lục Đình Vân về tin tức của Tống Ải.
Có lẽ vì cảm thấy có lỗi, cũng có lẽ vì rảnh rỗi nên có thời gian, tóm lại, người mẹ này cuối cùng cũng nhớ đến việc quan tâm con mình.
Nhưng Lục Đình Vân rất rõ, đối với Tống Ải, cậu không cần sự quan tâm muộn màng như thế.
Vì vậy, Lục Đình Vân chỉ nhẹ giọng nói: "Muốn nhắn thì nhắn, không muốn nhắn thì thôi."
Tống Ải cụp mắt xuống, cuối cùng vẫn không bấm gọi.
Ngày hôm sau.
Lục Đình Vân nói muốn đặt may cho Tống Ải một bộ vest mới, trong tay còn cầm một chiếc thước dây không biết lấy từ đâu ra.
Tống Ải bị hắn kéo khỏi giường, ngáp ngắn ngáp dài: "Em đã có một bộ rồi mà? Còn tốn công làm gì nữa?"
"Bộ đó kiểu dáng đơn giản quá."
"Đơn giản?" Tống Ải lười biếng đứng đó, khó tin nói: "Một bộ vest thì cần phải phức tạp đến mức nào chứ? Chẳng lẽ còn phải thêu thêm hai bông hoa lên đó à?"
"Ừm, không chỉ thêu hoa," Lục Đình Vân cười tiếp lời cậu, "còn phải thêu hai con uyên ương, một con đại diện cho em, một con đại diện cho anh."
"..." Tống Ải trợn tròn mắt.
Lục Đình Vân căng dây đo, đi đến trước mặt Tống Ải, nhắm vào cổ cậu.
Lần này Tống Ải không tránh né nữa.
Lục Đình Vân không nhịn được lại cười, "Lần này có kinh nghiệm rồi?"
"Chứ sao?" Tống Ải cười khẩy nói: "Anh còn có thể dùng thứ này siết c/hết em sao?"
"Tất nhiên là không." Lục Đình Vân tiến lại gần nửa bước, cúi đầu nhanh chóng hôn cậu một cái, "Nhưng anh sẽ hôn em."
Tống Ải gần như không kịp phản ứng, mặt đỏ bừng gằn giọng: "Thử đánh lén thêm lần nữa xem?"
Lục Đình Vân cười buông thước dây, không trêu cậu nữa.
Vẫn là các bước cũ, đo xong phía trước lại đo phía sau.
Khi thước dây được ấn lên vai, Tống Ải vẫn cảm thấy nhột.
Nhưng lần này cậu quan tâm đến chuyện khác hơn, đầy mong đợi hỏi: "Vai em có rộng thêm chút nào không?"
Lục Đình Vân nhìn con số trên dây.
"45... phẩy 5."
Tống Ải: "..."
Lâu như vậy trôi qua mà chỉ tăng có 0.5 thôi sao??
Quả nhiên chuyện tập gym này vẫn phải dựa vào thiên phú.
Tống Ải đang thầm mắng, lưng cậu đột nhiên truyền đến cảm giác như bị điện giật.
Lục Đình Vân ấn vào vị trí đó.
Tống Ải cứng đờ như một khúc gỗ, rồi mới rầu rĩ hỏi: "Lục Đình Vân, ngón tay anh có mang điện không đấy?"
Người đàn ông ngơ ngác "À" một tiếng.
Nghĩ bụng chuyện này nói ra cũng kỳ cục, Tống Ải dứt khoát bĩu môi nói: "Thôi, không có gì."
Cậu không muốn nói, Lục Đình Vân cũng không truy hỏi, chỉ tiếp tục nghiêm túc đo đạc.
Đang đo thì đột nhiên không thấy động tĩnh gì nữa.
Tống Ải thấy lạ, nhưng lười quay người, đành hỏi: "Sao anh dừng rồi?"
Ai ngờ Lục Đình Vân chỉ khẽ kêu một tiếng, không nói gì.
Da đầu Tống Ải hơi tê dại, đang định quay lại thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn:
"Bảo bối, mông em thật cong."
...
Hai người sống với nhau không chút ngại ngùng trong nửa tháng, và ngày tổ chức hôn lễ nhanh chóng đến.
Họ đã ở lại biệt thự trước một đêm để thuận tiện cho việc tiếp đón khách mời vào ngày hôm sau.
Sau khi được đội ngũ chuyên nghiệp xử lý, ngoại trừ khu vực hôn lễ, những nơi khác trong trang viên hầu như giống hệt ngày họ dọn đi hơn hai năm trước.
Quản gia Ngô nhận được thiệp mời, tự nguyện đến giúp đỡ trang trí.
Lục Đình Vân ban đầu lo lắng ông đã lớn tuổi không nên làm việc nặng, ai ngờ ông bảo không ai quen thuộc trang viên này hơn ông, nên Lục Đình Vân không từ chối nữa.
Lúc này, quản gia Ngô đang sắp xếp trật tự một cách có hệ thống.
Tống Ải thay bộ vest mới xong đi xuống, Lục Đình Vân đã đợi sẵn ở dưới lầu.
"Đẹp lắm, rất bảnh." Người đàn ông nói, đưa tay về phía cậu, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Tống Ải không nghĩ ngợi gì, đặt tay mình vào tay hắn.
Hai bàn tay nắm chặt.
"Đi thôi."
Hai người sánh bước đi ra. Đã có khách mời đến trước.
Tống Ải còn chưa kịp chào hỏi, Lý Thượng đã "bốp" một cái, đặt một phong bao lì xì dày cộm vào tay cậu.
Sau đó, cậu ta nắm vai Tống Ải lắc mạnh: "Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi đấy! Đại ca, cậu nhất định phải hạnh phúc nha!"
"..." Tống Ải cố nén cơn bực mình muốn đạp người, lạnh lùng nói: "Lý Đại Đảng, cậu thử lắc tôi thêm cái nữa xem?"
Lời đe dọa rất hiệu quả, Lý Thượng lập tức buông tay.
Vương Thụy Cảnh phía sau kịp thời bước tới, cũng dâng lên phong bao lì xì dày cộm, nhưng rõ ràng thận trọng hơn nhiều.
"Đại ca, chúc cậu hạnh phúc."
Tống Ải nhìn cậu ta, vẻ mặt có chút phức tạp.
Vương Thụy Cảnh thay đổi rất nhiều, khác hẳn với vẻ hơi yếu đuối ngày trước, khí chất đã trở nên trưởng thành hơn nhiều.
Lục Đình Vân đã kể cho Tống Ải nghe chuyện của nhà họ Vương.
Vương Thụy Cảnh biết cha mình có người khác bên ngoài, đã lén tìm người kia đàm phán. Cậu ta nắm được thóp của cặp mẹ con kia, nên đã dễ dàng thắng thế.
Cậu ta trở thành người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà họ Vương, nhưng cái giá phải trả là trưởng thành chỉ sau một đêm.
Tống Ải nhận lấy lì xì, nâng khóe miệng "Ừm" một tiếng.
Không lâu sau, Thẩm Nhân cũng đến.
Ngoài lì xì, cô còn đưa cho Tống Ải một chùm chìa khóa.
Tống Ải vẻ mặt ngơ ngác, "Chìa khóa xe?"
"Đúng vậy." Thẩm Nhân cong cong khóe mắt, nói: "Tôi xem tài khoản của cậu, biết cậu đang đi du lịch nên đã mua một chiếc xe tặng cậu. Vừa cho người lái đến gara nhà cậu rồi."
"..."
Tống Ải không nói nên lời.
Tặng quà lớn đến vậy sao?
Cậu vừa định từ chối, Thẩm Nhân đã chặn tay cậu lại nói: "Trước đây nếu không có cậu và đàn anh giúp tôi vạch trần bộ mặt thật của tên khốn kia, chắc số tiền mua chiếc xe này của tôi cũng không còn... Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội công khai cảm ơn hai người, đừng bắt tôi phải nghĩ cách khác để tặng quà nữa, được không?"
Nghe vậy, Tống Ải đành nhận.
Đợi Thẩm Nhân đi rồi, cậu mới thì thầm hỏi Lục Đình Vân, "Nhà họ Thẩm gần đây có tiệc gì không?"
Lục Đình Vân: "?"
Cuộc trò chuyện của hai người chưa kết thúc, lại nghe thấy có người gọi: "Đình Vân, Tiểu Ải."
Quay đầu nhìn lại, là bà nội Lục.
Bà ngồi xe lăn đến, phía sau không phải Lục Hải Xuyên mà là Trình Siêu.
Nhưng so với vẻ ung dung của người lớn tuổi, Trình Siêu có vẻ bơ phờ hơn nhiều, thở hổn hển nói: "Ôi anh ơi, không phải em nói chứ, cái trang viên này hai anh mua lại làm gì? Cổng trước cách biệt thự xa thế này, đi bộ thôi đã mệt rồi! Đẩy bà tới đây suýt chút nữa làm em kiệt sức."
Tống Ải vô tình chế giễu: "Sao cậu không lái xe vào không?"
Trình Siêu đờ đẫn hai giây.
"... Sao không nói sớm!!!"
Bà nội Lục phớt lờ sự ồn ào của hai người, lấy ra một chiếc hộp, đưa cho Tống Ải.
"Lần trước cháu chuyển đến đây, bà không kịp tặng món quà tử tế nào. Lần này, thấy cháu và Đình Vân tâm ý tương thông, bà rất vui mừng." Giọng nói của người lớn tuổi vẫn nhẹ nhàng: "Nhưng so với món quà này, bà càng an ủi hơn khi cháu đã học được cách dùng trái tim để cảm nhận thế giới này."
Tống Ải sững sờ.
Đây là những lời bà đã nói với cậu hơn hai năm trước, lúc đó cậu vẫn chưa hiểu rõ lắm, bây giờ tuy chưa hoàn toàn thông suốt, nhưng mơ hồ, dường như đã hiểu ra một chút...
Bà nội Lục nói xong thì rời đi.
Tống Ải mở hộp, bên trong là một chiếc vòng tay kiểu dáng cổ xưa, nhưng rất sạch sẽ.
Lục Đình Vân cúi đầu nhìn theo, ngạc nhiên nói: "Hóa ra là chiếc vòng này."
Tống Ải ngẩng lên nhìn hắn, "Chiếc vòng này có lai lịch sao?"
"Ừm." Lục Đình Vân gật đầu, giải thích: "Bà từng kể, đây là mẹ của ông nội tặng cho bà khi bà mới gả vào nhà họ Lục."
Tống Ải không khỏi mở to mắt, "Quý giá như vậy."
Cậu ngạc nhiên bởi vì cậu biết mẹ Tống cũng có một cái tương tự, nhưng không phải vòng tay mà là một sợi dây chuyền.
Mẹ Tống rất trân trọng, luôn giữ trong két sắt, không nỡ đeo. Bà nói thứ này tượng trưng cho sự truyền thừa và chấp nhận, quý giá hơn bất kỳ món trang sức nào.
Lục Đình Vân suy nghĩ một chút, lấy chiếc vòng ra, nhẹ giọng nói: "Anh đeo giúp em nhé."
Tống Ải không phản đối.
Cổ tay cậu mảnh khảnh, chiếc vòng vừa vặn đeo vào. Chiếc vòng không quá nặng nhưng rõ ràng có cảm giác trọng lượng.
Tống Ải nhìn chằm chằm chiếc vòng, hơi thất thần.
Lục Đình Vân hỏi cậu: "Sao thế? Đeo không thoải mái à?"
"Không." Tống Ải lắc đầu, "Em chỉ là... cuối cùng đã có cảm giác thực sự về chuyện kết hôn này."
Lục Đình Vân cúi đầu, một lần nữa nắm lấy tay cậu.
"Hôn lễ của chúng ta sắp bắt đầu rồi, đi thôi."
Khách mời đã đầy đủ, nghi thức bắt đầu.
Họ không thuê thêm người dẫn chương trình, vì không ai thích hợp làm người chứng kiến tình yêu của họ hơn quản gia Ngô.
Ông đứng ở cuối thảm đỏ, cười đợi hai người họ bước vào.
Âm nhạc du dương, êm dịu vang lên, ánh nắng rải trên bãi cỏ rộng lớn, cỏ xanh khẽ lay động trong gió nhẹ, những cánh hoa hồng quấn quanh cổng đôi khi cũng rơi xuống theo gió, tô điểm những vệt lãng mạn trên thảm cỏ.
Tống Ải khoác tay Lục Đình Vân, từng bước chậm rãi tiến về phía trước.
Họ dừng lại trước mặt người lớn tuổi.
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Người lớn tuổi chậm rãi đọc lời thề đã học thuộc: "Ông Lục Đình Vân và ông Tống Ải, hai người có đồng ý trở thành nửa kia của đối phương, dù thuận lợi hay khó khăn, dù giàu có hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay ốm đau, đều yêu thương, tôn trọng, bảo vệ nhau, để đối phương trở thành chỗ dựa ấm áp nhất trong cuộc đời mình, cho đến cuối đời không?"
Tống Ải hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu tổ chức hôn lễ, không có kinh nghiệm, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, nhất thời quên cả lời đáp.
Lục Đình Vân cảm nhận được cảm xúc của cậu, gãi nhẹ lòng bàn tay cậu, như đang an ủi "Không sao đâu, có anh đây".
Tống Ải thả lỏng hơn một chút, cố gắng điều chỉnh hơi thở.
Lục Đình Vân không muốn gây áp lực cho cậu, nên hắn luôn không nói ra câu "Tôi đồng ý" trước, vì như vậy Tống Ải mới có đường hối hận.
Một lúc lâu sau, Tống Ải cuối cùng cũng lấy hết can đảm.
"Em... em chấp nhận."
Nói xong, những người khác cười ồ lên.
Nghe họ cười, Tống Ải mới chợt nhận ra, không phải "em chấp nhận" mà là "tôi đồng ý"!!!
Cậu hiếm khi làm nhân vật chính trong các dịp trang trọng, thường ngày quen với vẻ cà lơ phất phơ, hoàn toàn không ngờ rằng mình lại mắc lỗi ngay khoảnh khắc quan trọng này.
Thật sự mất mặt quá...
May mắn thay, nửa kia của cậu vẫn luôn kiên nhẫn tuyệt đối.
"Không phải là chấp nhận bị động, mà là chủ động đồng ý."
Lục Đình Vân quay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt người yêu, giọng điệu chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này: "Tống Ải, em có đồng ý trở thành người bạn đời duy nhất của Lục Đình Vân anh trong cuộc đời này không?"
Không khí được kéo trở lại quỹ đạo, Tống Ải khẽ ho một tiếng, sửa lại lời: "Em đồng ý."
Nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Lục Đình Vân.
"Anh cũng đồng ý."
Họ ôm hôn nhau, cuối cùng đã bù đắp cho hôn lễ thiếu sót ba năm trước.