Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 1

“Diêm Thầm tiên sinh chỉ bị mất trí nhớ tạm thời, chờ cho cục máu đông chèn vào dây thần kinh biến mất, thì có thể khôi phục lại ký ức.” Bác sĩ điều trị chỉ vào ảnh chụp X quang nói.

Lâm Chương nhíu chặt lông mày, trên trán dày đặc mồ hôi, “Cần thời gian bao lâu?”

Bác sĩ điều trị khoanh tay, lắc đầu một cái: “Không thể bảo đảm, cụ thể còn phải xem tình trạng khôi phục của bệnh nhân, người nhà tận lực chăm sóc cho hắn nhiều hơn, để hắn giữ được cảm xúc ổn định, đừng k*ch th*ch hắn, nếu không bệnh tình sẽ nặng thêm.”

Từ phòng khám đi ra, Lâm Chương xoa huyệt thái dương, vẻ mặt lạnh băng, thư ký vội vàng tiến lên, “Lâm tổng, hội nghị ba giờ chiều nay có cần hoãn lại không?

“Đổi sang ngày mai đi.” Lúc này Lâm Chương vẫn chưa đến phòng bệnh thăm Diêm Thầm, cũng không biết tình hình Diêm Thầm bây giờ ra sao rồi.

“Diêm Thầm hắn… ngốc rồi à?” Lâm Chương dừng nửa giây rồi hỏi.

Thư ký giơ tay sờ chóp mũi, biểu tình có chút không nói nên lời, “Không phải, nhưng mà Lâm tổng nên tự mình đi xem đi, Diêm tiên sinh vừa tỉnh lại còn đang tìm ngài đấy.”

   

Tìm anh? Xem ra còn nhớ anh, xác thực không ngốc, vậy Diêm Thầm đã quên cái gì?

Mang theo nghi vấn, Lâm Chương được thư ký dẫn tới phòng bệnh của Diêm Thầm.

Mới vừa đi tới cửa, Lâm Chương liền nghe thấy âm thanh mừng rỡ của Diêm Thầm, “Con thật sự kết hôn với Lâm Chương?”

“Còn có chuyện tốt như vậy?”

“Chân của con vẫn còn ư?”

Giọng lớn thế kia thì xem ra không có gì đáng ngại, Lâm Chương đẩy cửa đi vào, ba Diêm Thầm – Diêm Sĩ Huyên nhắm mắt lại, một mặt ghét bỏ, mẹ Diêm Thầm – Đinh Uyển Như còn đang lau nước mắt, đôi mắt đỏ au.

Nghe thấy tiếng cửa mở, ba người đồng loạt nhìn sang phía anh, Lâm Chương bình tĩnh mở miệng: “Ba mẹ, hai người tới rồi.”

“Ừm, khổ cực con Tiểu Chương, bác sĩ nói thế nào?” Thái độ Diêm Sĩ Huyên đối xử với Lâm Chương nhẹ tựa gió xuân, giống như đây mới là con ruột của ông.

Lâm Chương nới lỏng cà vạt, “Bác sĩ nói thân thể Diêm Thầm không có vấn đề gì nghiêm trọng, một thời gian sau sẽ khôi phục trí nhớ, mọi người không cần phải lo lắng.”

Nghe Lâm Chương nói thế, hai vợ chồng Diêm Sĩ Huyên thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải kiêng kỵ Diêm Thầm đang bị thương, Diêm Sĩ Huyên đã đánh hắn một trận, ban ngày lái xe mà cũng đụng phải bồn hoa ven đường, chẳng biết đang thất thần cái gì, may là không gây họa lớn.

   

“Không có gì thì tốt rồi, Bồ Tát phù hộ.” Đinh Uyển Như sợ hãi không thôi mà vỗ ngực một cái.

“Xì ——” một tiếng giễu cợt bất ngờ vang lên.

Diêm Sĩ Huyên đột nhiên siết chặt nắm đấm, Đinh Uyển Như nhanh chóng đè tay ông lại, “Sĩ Huyên, chúng ta đi ăn chút gì đi.”

“A ——” Có vẻ Diêm Thầm ghét bỏ âm thanh của mình không đủ vang dội, cố ý cất cao giọng.

Diêm Sĩ Huyên cảm giác nắm đấm của mình càng cứng hơn rồi!

“Không sao, không sao, Thầm Thầm vẫn đang bệnh đấy.” Đinh Uyển Như vội vàng dắt người ra ngoài, bằng không chỉ sợ ngày hôm nay phòng bệnh sẽ nhuộm kín máu tươi.

Chờ người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Diêm Thầm và Lâm Chương, Diêm Thầm châm chọc nói: “Giả vờ tốt lành cái gì, ai mà chẳng biết bà ta không tin Phật, lại còn Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát quản bà chắc?”

Lâm Chương: “…”

Lâu lắm không gặp cách nói chuyện kiểu này, ngu ngốc lại phản nghịch, không cần hỏi Lâm Chương cũng đoán được, chắc hẳn trí nhớ của Diêm Thầm dừng lại ở thời điểm mười mấy hai mươi tuổi.

Kéo ghế ngồi xuống, tầm mắt hai người đột nhiên không kịp chuẩn bị đụng vào nhau, bên trong ánh mắt Diêm Thầm nóng bỏng mang theo vài phần ngượng ngùng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Chương, hai lỗ tai đồng thời đỏ lên.

   

Ánh mắt như thế, đã rất lâu rồi Lâm Chương không còn được nhìn thấy ở trên người Diêm Thầm, nhất thời hơi giật mình.

Diêm Thầm nắm chặt tay rồi lại thả ra, cứ vậy vài lần, sau đó mắt rực sáng hỏi: “Lâm Chương, cha tôi nói hai chúng ta kết hôn nhiều năm rồi, có thật không?”

Thân thể Lâm Chương thoáng ngừng lại, cổ họng cuộn trào, lông mi dài chớp động, “Ừm, sáu năm.”

Chẳng qua sáng nay vừa nhận giấy ly hôn xong.

Nghe nói như thế, Diêm Thầm vui mừng khôn xiết, thiếu chút nữa nhảy lên tại chỗ, đột nhiên hắn nắm lấy tay Lâm Chương, hai mắt sáng hơn giải ngân hà, “Hóa ra tôi đã kết hôn với em lâu như vậy! Không phải tôi đang nằm mơ chứ?”

“Lâm Chương, em đánh tôi một cái đi.”

Hắn vừa định cầm tay Lâm Chương, muốn Lâm Chương đánh hắn, đột nhiên dừng lại, ngay cả giọng nói cũng cố gắng thả nhẹ, “Thôi không cần, nhỡ đâu đánh thức tôi thì phải làm sao, giấc mộng đẹp như vậy, tôi còn muốn giữ nó lâu chút nữa.”

Trên mặt Diêm Thầm xuất hiện nụ cười xán lạn, biến dáng vẻ ốm yếu của hắn trở nên hồng hào.

Trong lòng Lâm Chương như được rót một bình gia vị, cay đắng mặn ngọt lẫn lộn.

   

“Anh… Còn nhớ những gì?” Lâm Chương l**m đôi môi khô khốc.

Diêm Thầm không nỡ buông tay anh, hắn nhìn anh nói: “Tôi đang học đại học năm hai, thời điểm sinh nhật em thì chúng ta ở bên nhau.”

Sau khi nghe Diêm Thầm nói xong, Lâm Chương nhận ra trí nhớ của Diêm Thầm không sao cả, chỉ là dừng lại ở năm 20 tuổi, đoạn ký ức từ năm 20 tuổi đến năm 28 tuổi hắn đã hoàn toàn quên sạch.

Nhưng tại sao cứ phải là 20 tuổi?

Năm 20 tuổi, hai người bọn họ vừa mới nói chuyện yêu đương, cũng chính là thời điểm tình yêu cuồng nhiệt, không buồn không lo, trong mắt chỉ có nhau.

Chẳng lẽ trong lòng Diêm Thầm không muốn ly hôn với anh?

Suy nghĩ này vừa hiện ra đã bị Lâm Chương lập tức đè xuống, mình đang nghĩ gì vậy chứ, Diêm Thầm là người yêu cầu ly hôn, làm sao có thể không muốn được.

Trong khi Lâm Chương đang bận rộn suy nghĩ, Diêm Thầm cũng đang lén nhìn anh.

Lâm Chương 28 tuổi thực sự thay đổi rất nhiều, âu phục giày da, lịch lãm cuốn hút, khiến người mê muội, anh vừa tiến đến, tầm mắt Diêm Thầm không tự chủ được dính chặt trên người anh, người đáng lẽ chỉ có thể nhìn từ xa vậy mà là bạn trai hắn, không, bây giờ là bạn đời của hắn.

Nghĩ đến đây, Diêm Thầm không khỏi mừng thầm, sau một giấc ngủ tỉnh lại bạn trai biến thành vợ chồng hợp pháp, còn không cần chịu đựng quá trình come out đau đớn, nếu như Lâm Chương có thể sinh, nói không chừng con bọn họ đã đi mua nước tương được rồi.

   

Lâm Chương đợi nửa giờ đã nhận được bốn, năm cuộc điện thoại, anh đứng trên ban công gọi điện, để lại cho Diêm Thầm một bóng lưng ẩn sâu danh vọng, trong đôi mắt Diêm Thầm cũng chỉ có vòng eo giấu sau lớp áo gi-lê màu lam của Lâm Chương.

Miệng lưỡi khô khốc, trong đầu Diêm Thầm bỏng rát, Lâm Chương 28 tuổi thành thục thận trọng, tao nhã tuấn mỹ, đảm bảo không có ai chống lại được mị lực của anh, huống chi ở trong lòng Diêm Thầm, bọn họ đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt nhất.

“Xin lỗi, việc công ty khá nhiều, muốn ăn hoa quả không? Tôi gọt cho anh.” Lâm Chương nói chuyện điện thoại xong tiến vào, thấy Diêm Thầm ngồi ở đầu giường, đang mở to mắt tha thiết nhìn mình, ánh mắt như cún con, tự dưng làm anh cảm thấy hơi chột dạ cùng hổ thẹn.

“Được đó, tôi muốn ăn táo.” Diêm Thầm đưa quả táo và dao gọt hoa quả ở đầu giường cho Lâm Chương.

Động tác Lâm Chương gọt hoa quả rất gọn gàng, vỏ cũng không bị đứt rời, Diêm Thầm nhớ lại thời cấp ba, hắn cực thích khoe khoang điều này với người khác, cứ như người gọt là hắn chứ không phải Lâm Chương.

Ánh mắt Diêm Thầm chuyên chú nhìn chằm chằm động tác trên tay Lâm Chương, mười mấy giây sau mới chậm rãi chuyển đường nhìn từ ngón tay nhỏ gầy của Lâm Chương lên chiếc cổ thon dài của anh, cuối cùng là đôi môi nhạt màu.

Hai cánh môi kia hơi khô, có lẽ do ban nãy gọi điện thoại quá lâu, chưa kịp uống nước, kéo thành một đường thẳng, lộ ra mấy phần ẩn nhẫn nội liễm, không khỏi khiến người muốn cạy mở, giày vò – chà đạp, sau đó làm nó ẩm ướt.

   

“Lâm Chương…” Âm thanh của Diêm Thầm hơi khàn khàn.

“Hả?” Lâm Chương chăm chú động tác trên tay, không có ngẩng đầu, bỗng nhiên trên môi truyền đến một xúc cảm ấm áp.

Con ngươi của anh khẽ run, lông mi dày đen nhánh khẽ rung động, tựa như cánh bướm.

Dao gọt hoa quả trong tay rớt xuống đất, “Lạch cạch” một tiếng đánh tỉnh hai người, Diêm Thầm đỏ bừng hai tai, thậm chí không dám nhìn phản ứng của Lâm Chương, dáng vẻ ngây thơ này ngược lại làm giảm đi sự khiếp sợ cùng lùng túng của anh.

Anh đang nhớ lại, dựa theo ký ức của Diêm Thầm, hai người bọn họ mới chỉ từng hôn một lần, bây giờ là lần thứ hai.

Nếu như không phải hai người họ đã ly hôn, Lâm Chương còn muốn trêu chọc hai câu, chạm môi mà thôi, có cần phải thẹn thùng như vậy không?

Nụ hôn này kéo Lâm Chương về hiện thực, anh cần phải nói cho cha mẹ Diêm Thầm rằng hai người họ đã ly hôn, mà không phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Diêm Thầm cho rằng bọn họ đang ở thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, hắn muốn gần gũi là rất bình thường, nhưng trên thực tế hai người họ đã ly hôn, nếu còn thân mật như thế sẽ không thích hợp.

Thậm chí anh còn muốn nói thẳng cho Diêm Thầm biết sự thật, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì chợt nhớ lại bác sĩ căn dặn, không thể k*ch th*ch Diêm Thầm.

   

Thôi, chờ Diêm Thầm khỏe hơn rồi nói sau.

Diêm Thầm dè dặt ngẩng đầu lên, nhìn lén biểu tình của Lâm Chương, kết quả Lâm Chương vẫn đang bình tĩnh gọt táo, hắn vừa thấy vui vẻ vừa thấy thất bại, hôn nhẹ như vậy chẳng phải Lâm Chương đã sớm cùng mình hôn vô số lần rồi sao, thậm chí còn làm chuyện thân mật hơn, nghĩ đến đây, Diêm Thầm không thể giải thích nổi mà bắt đầu ăn dấm.

Nằm viện quan sát ba ngày, xác định Diêm Thầm không có vấn đề gì khác, bác sĩ kiến nghị có thể xuất viện, thủ tục xuất viện là thư ký của Lâm Chương làm, Diêm Thầm quan sát y, “Sao cậu lại không giống thư ký lần trước?”

Mới mấy ngày mà Lâm Chương đã đổi thư ký rồi?

Thư ký nở nụ cười khéo léo giải thích: “Người lần trước là thư ký thứ hai, tôi là thư ký sinh hoạt của Lâm tổng.”

Diêm Thầm trợn mắt ngoác mồm, hình như bạn trai rất lợi hại, bây giờ mình không phải là vợ yêu nhỏ của Lâm bá tổng chứ?

Giật mình một cái, Diêm Thầm vội vàng vứt những thứ ngổn ngang đó ra khỏi đầu.

Đi tới bãi đậu xe, một chiếc xe thương vụ vừa vặn dừng trước mặt hắn, cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhặn của Lâm Chương, hôm nay anh đeo cặp kính mắt gọng vàng, âu phục thẳng tắp, cao lãnh cấm dục, một chiếc máy tính xách tay đặt trước mặt, chữ tiếng anh cùng biểu đồ lít nhít tràn đầy màn hình, khiến Diêm Thầm hơi choáng váng.

   

“Lên xe đi.” Thanh âm như chuông bạc kia khiến trái tim Diêm Thầm đập thình thịch, đồng thời làm hắn nảy ra một ý nghĩ, có khi mình thực sự là vợ yêu nhỏ của Lâm bá tổng.

Hai ngày nay, Lâm Chương vội vàng công tác cùng với chuyện của Diêm Thầm, không phải ngủ ở bệnh viện thì là ngủ ở công ty, ngay cả nhà cũng chưa về, tối hôm qua chỉ ngủ bốn tiếng, mới ép được chút thời gian tới đón Diêm Thầm xuất viện.

“Gần đây anh đang nghỉ phép, tạm thời không cần lo lắng công việc, chú ý giữ gìn sức khỏe. Có chuyện gì có thể tìm thư ký của tôi, hắn sẽ giúp anh xử lý.”

Có vẻ như Diêm Thầm không phát hiện ra sự xa lánh của anh, hắn cứ như một con chó lông vàng dính chặt vào người anh, “Không thể tìm em sao?”

Trước đôi mắt tràn ngập yêu thương và mong đợi của Diêm Thầm, lời từ chối đến bên miệng lại bị Lâm Chương nuốt xuống, “Có thể, nhưng công việc của tôi khá bận rộn, tìm thư ký của tôi sẽ nhanh hơn.”

“Tìm hắn vô dụng, khi nhớ em, tôi chỉ muốn nhìn thấy em thôi.” Diêm Thầm thừa dịp Lâm Chương chưa kịp chuẩn bị, lén hôn khóe môi của anh, vẻ mặt đắc ý.

Lâm Chương sững sờ vài giây, khóe môi lộ ra một nụ cười.

“Đây là mật mã trong nhà, không nhớ được cũng không sao, bên trong có ghi lại vân tay của anh.” Lâm Chương mở cửa, lúc ngẩng đầu lên, anh chợt nhớ ra hành lý đã dọn xong đang để giữa phòng khách.

   

Nhưng muộn rồi, giọng nói nghi ngờ của Diêm Thầm vang lên phía sau anh, “Lâm Chương, chúng ta phải chuyển nhà hả?”

Bình Luận (0)
Comment