Không phải chúng ta, chỉ có tôi phải chuyển nhà thôi.
Trong lòng Lâm Chương nổi lên sóng gió, trên mặt lại bình tĩnh, “Đáng lẽ tôi phải đi công tác, nhưng sau khi nghe tin anh bị tai nạn thì hủy lịch trình rồi.”
“Đi công tác cần mang nhiều hành lý như vậy sao?” Suy nghĩ của Diêm Thầm vẫn chỉ là sinh viên đại học, chưa có kinh nghiệm làm việc, không hiểu rõ tình hình thực tế của chuyến công tác.
“Ừm, lần này bay nước ngoài, thời gian đi khá lâu.” Lâm Chương nghiêm túc lừa dối, Diêm Thầm không những tin, mà còn tin không chút nghi ngờ, đau lòng ôm lấy anh nói: “Lâm Chương em vất vả rồi, sao tôi lại ăn hại như vậy?”
Diêm Thầm tự nhủ chẳng lẽ bởi vì phải xa Lâm Chương quá lâu, đả kích quá lớn khiến tinh thần hoảng hốt nên mới xảy ra tai nạn xe cộ?
Có lý có bằng chứng, đáng giá tin phục.
Lâm Chương cũng không biết hoạt động tâm lý của Diêm Thầm, anh vỗ lưng hắn, “Lên lầu nghỉ ngơi chút đi, tôi dọn dẹp lại chỗ này đã.”
Lúc nhận được điện thoại báo Diêm Thầm xảy ra tai nạn xe cộ, Lâm Chương đang ở nhà thu dọn hành lý của mình, anh và Diêm Thầm ly hôn, Diêm Thầm lựa chọn ra đi tay trắng, tất nhiên Lâm Chương không đồng ý, Diêm Thầm đành lấy căn hộ này.
Hai người bởi vì vấn đề phân chia tài sản, lôi kéo hơn nửa tháng, cuối cùng khi Lâm Chương đi tiểu đêm ngẫu nhiên nhìn thấy Diêm Thầm ngồi một mình trên ban công hút thuốc, khi đó anh bỗng nhiên ý thức được, hóa ra đối với Diêm Thầm thì ở cùng anh đã trở thành một loại tra tấn rồi sao.
Cho nên Lâm Chương lựa chọn buông tay, chỉ là tạo hóa trêu ngươi, Diêm Thầm mất trí nhớ khiến cho anh tiếp tục rơi vào tình cảnh khó xử.
Lâm Chương nhấc hành lý lên lầu, anh không tiến vào phòng ngủ chính mà là bỏ đồ vào phòng ngủ phụ, Diêm Thầm tò mò đi tới, “Phòng của chúng ta không phải ở bên cạnh sao? Tôi nhận lầm rồi hả?”
“Không lầm, bây giờ anh cần dưỡng bệnh, tôi bận việc sẽ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi.” Lý do của Lâm Chương rất đầy đủ, nhưng trong lòng Diêm Thầm lại không muốn thế.
Ngũ quan Diêm Thầm cương nghị, đường nét sắc bén, khung xương thiên về người Châu Âu, mặt mày thâm thúy, tóc ngắn đen tuyền, thân hình cao lớn kiên cường, khi thu lại nụ cười sẽ khiến người run rẩy không dám trêu chọc, giống như con báo đang săn mồi.
“Sẽ không.” Hắn nhỏ giọng lầu bầu nói: “Em không ở đây mới ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi.”
Lời này lọt vào tai Lâm Chương, vẻ mặt anh hơi ngừng lại, “Anh nhớ ra rồi?”
“Nhớ ra cái gì?” Diêm Thầm mê man nhìn về phía anh.
Thấy thần sắc Diêm Thầm không giống giả bộ, Lâm Chương hơi mất mát đồng thời cảm thấy vui mừng khi sống sót sau tai nạn, các loại cảm xúc hỗn loạn đan xen vào nhau, khiến cho lồng ngực anh bị đè nén đến mức hoảng loạn.
Lời nói vừa rồi, trước đây Diêm Thầm cũng từng nói với Lâm Chương, giống nhau như đúc, chẳng trách Lâm Chương lại hiểu lầm Diêm Thầm khôi phục trí nhớ.
Diêm Thầm đứng đực mặt ở cửa như khúc gỗ, Lâm Chương dừng động tác thu thập hành lý, ngẩng đầu nói với hắn: “Bây giờ anh 20 tuổi đúng không?”
Tuy rằng không rõ nguyên do nhưng Diêm Thầm vẫn gật đầu một cái, đúng vậy hắn mới 20 tuổi, vẫn đang học đại học đây này.
“Lúc chúng ta 20 tuổi, vẫn chưa tiến triển đến mức cùng chung chăn gối đúng không, anh không cảm thấy quá nhanh rồi à?” Lâm Chương nói cứ như thật.
Diêm Thầm bối rối vài giây, mặt chợt đỏ bừng, nếu thật sự ngủ cùng Lâm Chương nhịp tim của hắn sẽ nổ tung, Lâm Chương sẽ làm loại chuyện này với hắn sao?
Càng nghĩ càng đen tối, mặt Diêm Thầm như bị lửa thiêu, “Em… Em nói đúng.”
Trên đời này tại sao còn có người tốt như Lâm Chương chứ, em ấy là thiên sứ sao? Luôn luôn lo nghĩ vì tôi.
Cố gắng xem nhẹ tầm mắt nóng rực của Diêm Thầm, Lâm Chương đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt: “Nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đã kết hôn rồi, tương lai còn dài.”
Chờ vết thương của Diêm Thầm khỏi hẳn, khôi phục trí nhớ, hẳn nên cảm ơn mình vì đã lừa hắn.
“Ừ.” Diêm Thầm nhiệt tình tăng vọt, hai mắt sáng ngời, “Tôi giúp em thu dọn.”
“Không cần, anh đừng lộn xộn, đi nghỉ ngơi đi.” Lâm Chương cầm móc treo quần áo vào tủ.
Đương nhiên Diêm Thầm không thể rời đi, hắn còn muốn đợi Lâm Chương lâu một chút, giúp Lâm Chương mắc quần áo vào móc, Lâm Chương phụ trách treo lên, hai người phối hợp ăn ý mau chóng dọn xong đồ đạc, nhưng mấy thứ này không phải quá nhiều rồi đó chứ, “Lâm Chương, em phải đi công tác nửa năm hả?”
Lâm Chương: “…”
“Gần như vậy, không chắc chắn ngày về.”
Nghe nói như thế, Diêm Thầm càng thêm vững tin, có khi thật sự do Lâm Chương đi công tác quá lâu khiến tâm lý của mình không ổn định, cuối cùng mới dẫn đến tai nạn xe.
Hắn nơm nớp lo sợ hỏi: “Vậy… Em vẫn phải đi hả?”
“Không đi nữa, tôi cũng lo lắng tình hình hiện tại của anh.” Lâm Chương nói thầm trong lòng vốn cũng chẳng có chuyến công tác nào.
“Thật sao? Lâm Chương em thật tốt, tôi rất thích em.” Diêm Thầm ôm chặt lấy Lâm Chương, nhấc người lên xoay hai vòng.
Lâm Chương kinh ngạc trợn mắt lên, sau khi hai chân chạm đất, anh nhanh chóng kiểm tra tình hình của Diêm Thầm, “Anh sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Diêm Thầm chống đầu mình, chột dạ nói: “Hơi… Chóng mặt…”
Đâu chỉ có chóng mặt, hắn sắp nôn đến nơi rồi.
Lâm Chương thấy sắc mặt hắn tái nhợt, vội vàng dìu người trở về phòng, lúc đi ngang qua đống vali đang mở, Diêm Thầm không cẩn thận đá phải một góc vali khiến nó lật ngược lại, một cuốn sổ đỏ rơi trên mặt đất.
“Hả?” Diêm Thầm cúi đầu nhìn nhưng chưa kịp nhận ra đó là gì.
Ngược lại là Lâm Chương vừa thấy giấy ly hôn của mình rơi ra, anh vô thức ngừng thở, tim đập điên cuồng, nghiêng đầu nhìn Diêm Thầm, hình như Diêm Thầm không biết cái này.
Đang lúc anh lén lút thở phào nhẹ nhõm định đỡ Diêm Thầm đi, bỗng nhiên ánh mắt Diêm Thầm sáng lên, “Lâm Chương, đây là giấy kết hôn của chúng ta hả?”
Không, là giấy ly hôn của chúng ta.
Mu bàn tay Lâm Chương cọ cọ vào đường chỉ may ở quần, bình tĩnh nói: “Đúng…”
“Tôi muốn xem!” Diêm Thầm ngắt lời anh, cúi người nhặt cuốn sổ đỏ trên đất.
Lâm Chương nhanh tay lẹ mắt giành trước nhặt giấy ly hôn lên, bỏ vào trong túi quần, “Hôm khác rồi nhìn, anh về phòng nằm trước đi, tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh.”
“Không…” Diêm Thầm há mồm định từ chối, lại nghe thấy Lâm Chương ngắt lời nói: “Não là bộ phận rất quan trọng, không thể qua loa.”
Có lẽ nhận ra giọng của mình quá cứng rắn, Lâm Chương giảm nhẹ âm thanh, “Đừng làm tôi lo lắng, được không?”
“Thình thịch” Trong lòng Diêm Thầm như cất chứa một con thỏ, muốn nhảy từ trái đất lên đến tận cung trăng.
“Được… Được rồi.” Diêm Thầm nhìn chằm chằm Lâm Chương, đắm chìm bên trong vẻ đẹp của anh, nào còn nhớ thứ gì khác.
Sau khi sắp xếp cho Diêm Thầm xong xuôi, Lâm Chương gọi điện cho thư ký, xe Diêm Thầm được kéo đi sửa, có thể giấy ly hôn của hắn cũng ở trong xe, nhất định không thể để cho Diêm Thầm nhìn thấy.
“Vâng Lâm tổng, tôi đi tìm ngay đây.” Thư ký làm việc cùng Lâm Chương đã lâu, biết Lâm Chương không phải người thích nói nhiều, giữ thái độ giải quyết việc chung hỏi: “Sau khi tìm được có cần đưa tới nhà ngài không?”
“Không cần, đợi đến công ty rồi đưa tôi.” Lâm Chương nói.
Sáng sớm nay thực sự dọa chết người, Lâm Chương đi xuống lầu, dì giúp việc đang quét vệ sinh, “Lâm tiên sinh đã về rồi, cậu muốn ăn cơm trưa ở nhà sao?”
Tính toán thời gian một chút, hôm nay vừa lúc là ngày dì giúp việc tới nhà, Lâm Chương không thích trong nhà có người ngoài, trước đây công việc chưa bận rộn thì đều là anh dọn nhà, sau bận quá mà căn hộ của hai người lại lớn, bèn mời một bác gái đến quét dọn vệ sinh định kỳ.
“Bữa trưa cháu sẽ tự làm, trong tủ lạnh có đồ ăn không?” Lâm Chương đã không nhớ được lần cuối cùng anh nấu cơm cho Diêm Thầm là lúc nào, đi tới phòng bếp không khỏi có chút ngây người.
“Dì còn chưa kịp mua.” Bác gái cũng không biết hôm nay trong nhà sẽ có người.
“Vậy cháu đi ra ngoài một chút.” Lâm Chương suy nghĩ, lại lên lầu nói với Diêm Thầm một tiếng, Diêm Thầm đang nghịch điện thoại của hắn, bản thân đụng xe hư đầu, bác sĩ không cho phép hắn chơi điện thoại di động, nhưng là một người trẻ tuổi hiện đại, làm sao có thể không chơi điện thoại được chứ.
“Đừng nghịch điện thoại nữa, ngủ đi, tôi đi mua thức ăn, anh muốn ăn gì?” Lâm Chương lấy lại điện thoại trong tay hắn, bệnh thì phải ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi.
“Tôi đi cùng em!” Diêm Thầm vén chăn lên muốn xuống giường, lại bị Lâm Chương ấn trở về, “Siêu thị ở ngay dưới lầu, rất nhanh.”
“Vậy tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, với cả chân giò kho tàu.” Diêm Thầm há mồm nói liến thoắng, tựa như ba món ăn này đã khắc thật sâu vào trong đầu của hắn.
Mà ba món ăn này lại là đồ Lâm Chương thích ăn nhất, trước đây anh rất nghèo, chỉ biết là thịt rất hiếm, ăn ngon nhất, hiện tại Lâm Chương đã sớm không thiếu tiền nữa, cũng ăn chán những thức ăn này, anh kiềm chế giọng nói của mình, bình tĩnh trả lời: “Được.”
Lâm Chương đi ra ngoài mua thức ăn, Diêm Thầm lại không thể chơi điện thoại di động, vì vậy hắn quan sát phòng của bọn họ, trên vách tường treo một bức ảnh rất lớn, là ảnh kết hôn của hắn và Lâm Chương.
Hai người đều mặc âu phục, cười vô cùng hạnh phúc, Lâm Chương rất ít khi biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng có thể thấy lông mày Lâm Chương cong cong, trong ánh mắt không giấu được yêu thương dành cho Diêm Thầm.
Diêm Thầm chưa từng nhìn thấy Lâm Chương cười như vậy, cho nên trong lúc hoảng hốt làm hắn cảm thấy như đây là người khác.
Hơi chói mắt, chuyện gì xảy ra thế này?
Hắn trở mình, tầm mắt vừa vặn đối đối diện bức ảnh đặt trên tủ đầu giường, Diêm Thầm 22 tuổi cúi đầu hôn Lâm Chương, ánh nắng sớm chiếu phía sau bọn họ, khung cảnh này đẹp như một bức họa.
Diêm Thầm dí sát mặt vào xem, mày đột nhiên nhíu chặt, hôn sâu như vậy làm cái gì?!
Tôi không nhớ gì cả, không nhớ rõ chứng tỏ chưa từng xảy ra!
Diêm Thầm thở phì phò lật người sang hướng khác, đỏ mặt nâng tay sờ sờ môi mình, chỉ mới chạm lướt qua môi Lâm Chương đã khiến trái tim hắn muốn nổ tung.
“Aiz ——” thở dài một tiếng, Diêm Thầm bỗng nhiên bò dậy, không cam lòng mở tủ quần áo, sau đó hắn nhìn thấy bộ áo ngủ tình nhân, q**n l*t và cả tất đôi, giống nhau từ đầu đến chân.
Đi vào phòng tắm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bàn chải đánh răng và cốc súc miệng đôi, tiện tay mở một cái tủ ai ngờ rơi ra hai hộp áo mưa, Diêm Thầm giật mình tay chân luống cuống, thiếu chút nữa quẳng đồ đi.
Má! Tại sao trong phòng tắm lại có thứ này?!
Hắn và Lâm Chương quả nhiên đã làm loại chuyện đó .
Diêm Thầm giơ tay cho mình một cái tát, nói thừa, kết hôn sáu năm rồi, nếu như hắn và Lâm Chương vẫn còn zin, vậy không phải chứng minh bọn họ có bệnh sao? Những thứ đồ này có thể nói rõ bọn họ rất tình cảm, đây là chuyện tốt, hắn ở đây dở người làm gì?
Tự tư vấn tâm lý cho mình một lúc, Diêm Thầm đi tới bên giường ngồi xuống, tầm mắt không khỏi rơi xuống trên ngăn kéo tủ đầu giường, chắc bên trong không phải toàn áo mưa chứ? Chắc hắn không phát điên như thế đâu?
Yết hầu lên xuống, cuối cùng Diêm Thầm không thể chống lại lòng hiếu kỳ của bản thân, hắn giơ tay mở ngăn kéo ra.
“Tôi mua miếng bánh ngọt, anh ăn lót bụng trước…” Lâm Chương đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
“Leng keng —— “
Theo một tiếng vang thật lớn, ngăn kéo rơi trên mặt đất, áo mưa đủ mọi loại màu sắc, mùi vị phong phú tán loạn, cùng với một ít đồ chơi tình ái.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, hai đương sự ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt chứa đầy kinh ngạc.