Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 10

Kỳ nghỉ Thanh minh trôi qua rất nhanh, Lâm Chương giả bộ rượu say quên mất, bên ngoài làm như không có gì xảy ra nhưng trong tâm lý lại lúng túng không được tự nhiên.

“Lâm Chương, em thấy căn phòng này như nào?” Diêm Thầm giơ điện thoại di động trước mặt anh, mong đợi hỏi.

“Cũng được, anh thích hả?” Lâm Chương cho rằng Diêm Thầm muốn mua nhà, hơi lo lắng liệu hắn có nhiều tiền như vậy không, dù sao cũng ra đi tay trắng mà.

“Em thích không?” Diêm Thầm không trả lời ngay, hỏi ngược lại Lâm Chương.

“Cũng không tệ lắm.” Lâm Chương không có quá nhiều yêu cầu với nhà ở, chỉ cần thoải mái là được.

Diêm Thầm cười hì hì, bám dính Lâm Chương, lèo nhèo nói: “Chúng ta chuyển đến nơi này được không?”

“Đây là phòng anh mới mua?” Trong mắt Lâm Chương loé ra một tia kinh ngạc.

“Ừ! Chẳng phải lần trước mua đồ đạc mới sao, không có chỗ để đặt nên tôi mua luôn một căn.” Diêm Thầm vẫn rất thích mấy đồ vật đó, đều do hắn tỉ mỉ lựa chọn, không nỡ trả lại bèn mua nhà mới luôn.

   

Lâm Chương: “…”

“Anh lấy tiền ở đâu?”

Diêm Thầm nghe vậy hốt hoảng giải thích: “Tôi không có giấu tiền riêng đâu! Muốn cho em niềm vui bất ngờ thôi mà, tôi vay của ba đó.”

Bọn họ kết hôn tới nay, tuy rằng Diêm Thầm vẫn luôn muốn đem quyền tài chính nộp cho Lâm Chương, nhưng Lâm Chương chưa bao giờ muốn, mọi người đều là người trưởng thành, ai cũng có mối quan hệ xã giao riêng, rất nhiều nơi cần dùng tiền, không cần thiết phải đưa hết tiền cho một bên giữ, dù vậy thì mật khẩu ngân hàng của Diêm Thầm, tài sản cụ thể là bao nhiêu, Lâm Chương đều nắm rõ ràng.

“Sao phải vẽ vời như vậy, phòng ở hiện tại rất tốt mà.” Lâm Chương là người hoài cổ, nơi này có quá nhiều kỉ niệm của bọn họ.

“Ở phòng mới không tốt hả? Tôi chọn rất lâu đó, ca ca, đồng ý đi mà.” Diêm Thầm ôm tay Lâm Chương, tựa hẳn đầu trên ngực anh, cuối cùng ép sát cả người vào, nhìn anh chằm chằm, “Ca ca~”

Lâm Chương thật sự không thể chống đỡ được Diêm Thầm làm nũng, giống như một chú chó lớn lông xù, dán cái bụng mềm mại lên người bạn, toàn tâm tín nhiệm, ỷ lại vào bạn.

Anh sinh sau Diêm Thầm mấy tháng, vừa tới Diêm gia, khi Diêm Sĩ Huyên giới thiệu Lâm Chương cho Diêm Thầm, ông nói với hắn: “Sau này ở chung với Tiểu Chương, phải chăm sóc thật tốt cho em trai, biết chưa?”

   

Tính tình Diêm Thầm rộng rãi, đối với ai cũng tỏ vẻ quen thuộc, hắn cầm bóng rổ nhét vào tay Lâm Chương, nhếch miệng nở nụ cười: “Hai chúng ta gần bằng tuổi nhau, cậu gọi tôi Diêm Thầm là được rồi.”

Lâm Chương không gọi Diêm Thầm là anh, chỉ có sau khi hai người bọn họ ở cạnh nhau, Diêm Thầm sẽ ở trên giường ép Lâm Chương gọi hắn là anh trai.

“Tôi nhỏ hơn anh đó, đừng gọi linh tinh.” Lâm Chương giả vờ bình tĩnh quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn nữa.

Diêm Thầm ôm lấy eo anh, cọ cọ trên bụng anh, ngước khuôn mặt tuấn tú lên nói: “Tôi mới hai mươi thôi mà, ca ca.”

Lời này Lâm Chương không có cách nào phản bác, từ góc độ nào đó thì miễn cưỡng có thể tiếp thu.

“Chúng ta dọn nhà đi, ca ca, ca ca,…” Diêm Thầm ồn ào gọi không ngừng.

“Đừng gọi nữa, nghe như vịt kêu vậy.” Lâm Chương suýt thì bị hắn chọc cười.

Biểu tình trên mặt Diêm Thầm đột nhiên cứng đờ, oan ức nhìn anh.

“Được rồi.” Lâm Chương thầm nghĩ xem như là bù đắp chuyện đêm hôm đó đi, hơn nữa rời khỏi đây tránh việc tức cảnh sinh tình cũng tốt.

“Thật sao? Ca ca, em thật tốt, tôi rất thích em.” Diêm Thầm rướn cổ, hôn một cái lên cằm Lâm Chương.

   

Thân thể Lâm Chương cứng đờ, mất tự nhiên trốn về phía sau, may là chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên kéo anh ra khỏi sự lúng túng này.

Rời đi cái nơi thương tâm này, lại dùng tình yêu nóng bỏng của mình chữa trị cho Lâm Chương, Lâm Chương nhất định có thể quên Diêm sói già khốn nạn kia, trở lại thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt với hắn!

Diêm Thầm sẽ không quên buổi tối ngày hôm ấy, Lâm Chương ở trong mộng rơi nước mắt, hắn biết rõ Lâm Chương kiên cường đến mức nào, người có thể làm cho Lâm Chương rơi lệ, có lẽ là chỉ có hắn, hắn chán ghét “Diêm Thầm” làm Lâm Chương khóc kia, cũng ước ao đố kị kẻ kia có thể nắm giữ tình yêu sâu đậm của Lâm Chương lại cố tình không biết quý trọng, nếu Diêm sói già không quý trọng, vậy thì để Diêm cún con đến là được rồi.

“Vừa nãy mẹ gọi điện bảo tuần này chúng ta về nhà ăn cơm, ông bà nội nhớ anh.” Lâm Chương nhận điện thoại xong trở về nói.

Nghe thấy Lâm Chương nói vậy, Diêm Thầm cau mày, “Từ lúc nào mà quan hệ của em và người đàn bà đó tốt như vậy?”

Lâm Chương đang rót nước chợt dừng một chút, đứng thẳng người nói với hắn: “Không chỉ tôi với mẹ có quan hệ tốt, mà anh và bà cũng vậy.”

Diêm Thầm vừa nghe xong, hắn trợn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi, “Tôi điên rồi sao?! Tôi và một kẻ thứ ba có quan hệ tốt?”

Lâm Chương thở dài, giải thích: “Không phải, đều là hiểu lầm thôi, lúc hai chúng ta come out nhờ có mẹ hỗ trợ ngăn cản, bằng không anh không chỉ gãy một cái chân đâu.”

   

Diêm Thầm nghe được lời này mà chân đau đớn, “Tôi còn đang nghĩ làm sao mà chân của tôi lại không bị đánh què đó!”

Bình Luận (0)
Comment