Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 9

Sau khi quét sạch lăng mộ, từ trên sườn đồi đi xuống, Lâm Viêm giới thiệu cho Tề Chử Châu phong cảnh gần đó, “Khi còn bé, anh trai thường rất thích dẫn em đi bắt bọ hung tê giác ở khu rừng kia.”

“Mùa thu có nhiều trái chín, trèo lên cây ngồi ăn rất thích.”

Tề Chử Châu nghe vậy bèn nhìn về phía Lâm Chương, cười nói: “Tôi còn nhớ cậu từng kể rằng Tiểu Viêm đi bắt cua rừng bị kẹp vào tay, cứ tưởng mình chết đến nơi rồi, khóc rất to, khóc chán rồi lại ngủ cuối cùng vẫn phải để cậu cõng về nhà.”

Nghe những lời Tề Chử Châu nói, Lâm Chương chợt bừng tỉnh, Lâm Viêm nhỏ hơn anh sáu tuổi, thời điểm cha mẹ làm việc trong thành phố, Lâm Viêm vẫn còn là thằng nhóc đầu để chỏm, Lâm Chương cũng đã có thể một mình chống đỡ một phương, chăm sóc cho em trai và bà nội, ngoài đi học, việc nhà việc đồng áng đều do anh và bà nội làm, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy cắt cỏ cho heo ăn, sau đó nấu bữa sáng, cuối cùng mới đi học, may là trường tiểu học ở trong thôn nên anh không cần đi đường xa, thời gian buổi sáng khá đầy đủ.

Khoảng thời gian đó tuy rằng gian khổ, nhưng lại đơn giản hạnh phúc.

“Hóa ra từ nhỏ mi đã là một thằng quỷ khóc nhè, chẳng trách cứ bám dính lấy anh mi cả ngày.” Diêm Thầm ôm vai Lâm Chương, quay sang nói với Lâm Viêm.

   

Lâm Viêm bị hắn sỉ nhục bèn nhảy dựng lên, “Anh còn có mặt mũi nói tôi, chẳng phải anh cũng bám lấy anh tôi cả ngày còn gì?”

Diêm Thầm lơ đễnh cười một cái nói: “Vợ tôi thì tôi bám, chuyện hiển nhiên như thế có gì mà lạ.”

“A a a! Đừng có mà gọi linh tinh! Anh của tôi là đàn ông!” Lâm Viêm tức giận chỉ vào mặt hắn mắng, mặt đỏ bừng lên, trước giờ gã chưa bao giờ cảm thấy cách gọi “vợ” là ngọt ngào, hắn chỉ cảm thấy Diêm Thầm đang làm nhục Lâm Chương, coi Lâm Chương là con gái.

“Không thích, tôi muốn gọi thế đấy, vợ ơi vợ ơi…” Diêm Thầm càng gọi càng tiến lại gần, cuối cùng hôn cái chụt lên má Lâm Chương.

Lâm Chương: “…” Tuổi còn trẻ đã phải nuôi hai thẳng quỷ nhỏ, thật là mệt.

Lâm Viêm không ngừng giậm chân tại chỗ, hai mắt đỏ ngầu, cứ như chỉ cần một giây sau thôi cũng có thể khóc huhu, Diêm Thầm thấy thế càng được nước lấn tới, dè bỉu gã: “Lêu lêu lêu…”

Tề Chử Châu bắn sang cho Lâm Chương một ánh mắt khó tả, Diêm Thầm thật sự 28 tuổi? Loại tính cách thầm kín dưới đáy lòng hắn là cái dạng này ấy hả?

Khi còn học đại học, Tề Chử Châu và Diêm Thầm chạm mặt nhau không nhiều, chẳng qua Diêm Thầm thường thường sẽ đến lớp bọn họ để tìm Lâm Chương, mặc dù không quá hiểu rõ nhưng vẫn coi như quen biết.

Khi đó Diêm Thầm thẳng thắn hào phóng, mang đồ ăn cho Lâm Chương thì cũng sẽ đem một ít cho bạn bè anh, chưa bao giờ để Lâm Chương phải xấu hổ, ngược lại bởi vì sự tồn tại của hắn, mặc dù Lâm Chương sống nội tâm nhưng vẫn có thể làm quen với rất nhiều bạn.

   

Cảm giác Diêm Thầm 28 tuổi không chỉ không lớn lên mà còn bị lão hóa ngược, ngày càng trẻ trâu.

Lâm Chương thở dài lắc đầu bất lực, anh cũng không thể nói cho Tề Chử Châu biết Diêm Thầm thật sự bị đụng đầu, vả lại từ trước đến giờ Lâm Viêm và Diêm Thầm cũng không hợp nhau.

Cơm tối ăn ở nhà trưởng thôn, bốn người bọn họ bị thôn dân lôi kéo uống rượu, đầu óc Diêm Thầm vẫn chưa khỏi hẳn, Lâm Chương không dám để hắn uống nên đã cản lại hết, Tề Chử Châu là một người làm ăn, tửu lượng không kém, còn Lâm Viêm tuy rằng ngày thường cũng uống rượu nhưng uống không nhiều, làm sao có thể so được với một đám trai tráng, một lúc sau đã say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, lại còn lầm bầm chửi bới trong miệng.

Diêm Thầm được Lâm Chương che chở không dính một giọt rượu, hắn ngồi bên cạnh Lâm Chương, giúp Lâm Chương gắp rau, bóc vỏ tôm, nhìn rất hòa nhã, lúc ngẩng đầu không cẩn thận đối diện với nụ cười tươi rói của vợ trưởng thôn, cả người hắn run rẩy, trong đôi mắt bà viết đầy hai chữ: Vợ hiền.

Màn đêm dần buông xuống, dân nhậu nhẹt đổ rạp cả đám, vợ trưởng thôn bèn gọi mấy thanh niên qua giúp đỡ, Diêm Thầm cõng Lâm Chương trên lưng mình, Lâm Chương uống say nhìn rất ngoan, không kêu gào không đập loạn, giống như đang say ngủ.

Sau khi cõng người trên lưng trở về phòng, Diêm Thầm gọi mấy thanh niên đã giúp đỡ khiêng Tề Chử Châu và Lâm Viêm về ra ngoài, nhét cho mỗi người một bao thuốc lá, bọn họ nhìn bao thuốc đắt tiền như vậy cảm thấy phỏng cả tay, không dám nhận, “Cầm đi, đêm nay vất vả cho mọi người rồi, ngày khác sẽ mời mọi người tới nhà uống rượu.”

   

Một đám da mặt ngăm đen chợt đỏ lên, luôn miệng đồng ý, bọn họ giữ nguyên nụ cười, giơ tay chào tạm biệt Diêm Thầm.

Tề Chử Châu sau khi uống say ngủ rất yên ổn, y ngủ ở phòng của Lâm Viêm và Lâm Chương, Lâm Viêm ngủ ở phòng của bà nội, Lâm Chương cùng Diêm Thầm ngủ ở phòng cha mẹ.

Diêm Thầm lại đến nhìn Lâm Viêm, Lâm Viêm ngủ như lợn, tay chân quẫy đạp lộn xộn, Diêm Thầm không thể nào tưởng tượng được Lâm Chương ở với nó từ nhỏ làm sao mà chịu được, may là sau khi học cấp ba thì Lâm Chương đến ở nhà hắn, ít nhất còn có một phòng của riêng mình.

Mặc dù ghét bỏ Lâm Viêm nhưng Diêm Thầm vẫn đắp chăn cho gã, nếu Lâm Viêm mà ốm ra đó, cũng chỉ khổ Lâm Chương thôi.

“Phiền phức.” Diêm Thầm ghét bỏ nói.

Như là nghe thấy hắn mắng người, Lâm Viêm bỗng nhiên nhấc chân giẫm một cái vào không khí, “Đồ chó Diêm Thầm, cút ra khỏi người anh tôi ngay!”

Diêm Thầm: “…”

“Hừ! Cứ đợi đấy, nhất định không để mi được toại nguyện.”

Sau khi thấm ướt khăn tắm bằng nước ấm, Diêm Thầm kiên nhẫn lau mặt cho Lâm Chương, Lâm Chương hơi mở mắt ra, chẳng biết có nhìn rõ Diêm Thầm hay không mà cứ lẳng lặng theo dõi động tác của hắn, không nói lời nào.

“Quai Quai, nhìn gì thế? Khó chịu không?” Diêm Thầm rất ít khi gọi nhũ danh của Lâm Chương bởi vì sợ gợi lên chuyện buồn của anh, nhưng hắn lại rất thích gọi anh như vậy, cảm thấy vô cùng thân mật.

   

Lâm Chương vẫn im lặng, Diêm Thầm rón rén lau mặt lau tay cho anh xong, lại hỏi: “Em muốn lau người không?”

Thực sự không phải hắn muốn chiếm tiện nghi, mà là Lâm Chương hơi mắc bệnh sạch sẽ, hắn sợ Lâm Chương ngủ được một lúc lại khó chịu, đương nhiên một thằng đàn ông khỏe mạnh không bệnh tật, nói không có ý gì là nói dối.

Lâm Chương ngơ ngác gật đầu, “Muốn.”

Dáng vẻ đáng yêu này như chọc thẳng vào tim Diêm Thầm, nhịn không được hôn mấy cái lên tay Lâm Chương.

Hắn cẩn thận cởi nút áo Lâm Chương, tay hơi run, Diêm Thầm hít sâu một hơi, an ủi mình là trai zin, dù sao cũng không có kinh nghiệm.

Bởi vì say rượu, da thịt Lâm Chương hiện ra trắng nõn, dưới cặp lông mi là một đôi mắt đen láy, hơi nước cùng sương mù mỏng đan xen, ẩm ướt trơn nhẵn.

Anh không ngây ngô như trong trí nhớ của Diêm Thầm, mà giống như một thủy quái mê hoặc lòng người, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến thần hồn điên đảo, cuống họng Diêm Thầm lạnh lẽo, mơ mơ hồ hồ, lau chùi người Lâm Chương như đang rửa thịt lợn, sau đó nhanh chóng lấy chăn bọc người lại.

Rõ ràng không uống rượu, lúc này lại như say mê, đầu óc choáng váng.

Lâm Chương vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nắm cổ tay Diêm Thầm, lòng bàn tay anh nóng rực, Diêm Thầm cảm giác như cả linh hồn đều đang run rẩy.

   

“Diêm Thầm, phía dưới chưa lau mà.” Âm thanh Lâm Chương mang theo giọng mũi lười biếng, hơi khàn khàn, không chỉ không khó nghe mà còn như sợi lông vũ quét qua tim.

Trái tim Diêm Thầm đập kịch liệt, như sắp nhảy khỏi lồng ngực, “Tôi tôi tôi…”

Tôi chỉ là trai zin chưa trải đời á! Tại sao em lại cho tôi thử thách lớn quá vậy?!

“Diêm Thầm?” Lâm Chương gọi hắn một tiếng.

Nghe như đang làm nũng, làm sao Diêm Thầm chống đỡ được, Lâm Chương nắm lấy tay hắn lau chùi từng chút một, khăn mặt trong tay rơi xuống giường, b*n r* một vệt nước dài.

Diêm Thầm như cậu học trò nhỏ chờ đợi thầy Lâm Chương kiên nhẫn dạy hắn, không thể nóng vội, công việc chậm rãi tinh tế, không thể quá bảo thủ, như vậy sẽ rất tẻ nhạt, phải nắm giữ được quy luật, kết hợp với tốc độ.

Ngón chân trắng nõn của Lâm Chương hơi co lại, chân dài đạp chăn rơi xuống, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn cứ như một thước phim điện ảnh cổ xưa.

Ban đêm lạnh lẽo, hoa trong sân nhẹ nhàng rơi xuống, như có tiếng nghẹn ngào, khàn khàn kìm nén giấu bên trong từng cánh hoa, gió vừa thổi liền bay mất.

Diêm Thầm rửa tay xong, trên mặt còn nóng bừng chứ nói chi chỗ khác, hắn cố ý đứng trong sân một lúc, để gió lạnh thổi tỉnh đầu óc.

Lòng bàn tay thoang thoảng mùi xà phòng thơm ngát, dường như Diêm Thầm còn ngửi được một cỗ mùi vị nhàn nhạt, cứ như tâm thần phân liệt mà nhìn chằm chằm tay mình một lúc lâu, bỗng nhiên hắn cúi đầu, dùng sức hít thật sâu.

   

Chỉ có mùi xà phòng.

Hắn đột nhiên che mặt, ngồi xổm dưới mái hiên, lỗ tai đỏ chót, “Tui b**n th** quá đi mất!”

Vừa rồi là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với Lâm Chương như vậy, tuy rằng chỉ có tay của hắn, nhưng trái tim Diêm Trần đều sắp nổ tung.

Lâm Chương thành thục như một tài xế già lâu năm, vừa bình tĩnh vừa kiên nhẫn chỉ dạy Diêm Thầm làm sao để lấy lòng anh, dáng vẻ đ*ng t*nh của anh khác hẳn thường ngày, khắp toàn thân đều viết đầy d*c v*ng cùng s*c t*nh, tư thái cao lãnh cấm dục hoàn toàn bị đánh vỡ.

“Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa,…” Nếu Diêm Thầm còn tiếp tục suy nghĩ vậy thì tối nay khỏi ngủ luôn.

Chờ hắn rón rén quay lại, Lâm Chương đã ngủ rồi, anh đưa lưng về phía cửa, cuộn mình nằm một bên, theo bản năng chừa lại một chỗ cho Diêm Thầm.

Diêm Thầm tắt đèn nằm xuống, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau nửa đêm, Diêm Thầm bị tiếng khóc mơ hồ đánh thức, hắn dụi dụi mắt tìm Lâm Chương theo thói quen, kết quả sờ tới một cánh tay lạnh lẽo, buồn ngủ trong nháy mắt bị dọa bay mất, hắn muốn mở đèn ngủ, thế nhưng nơi này lại không có, chỉ có thể mượn ánh sáng điện thoại để nhìn Lâm Chương.

Lâm Chương vẫn chưa tỉnh, anh chỉ đang nằm mơ mà ch** n**c mắt, khóc rất thương tâm, đột nhiên trái tim Diêm Thầm như bị hàng ngàn mũi tên đâm cho máu chảy đầm đìa.

   

Mãi mới lấy lại tinh thần, hắn ôm người vào trong lồng ngực, “Bé ngoan không khóc, có tôi ở đây rồi.”

Lâm Chương khóc, Diêm Thầm cũng đỏ cả vành mắt, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Chương, đặt một nụ hôn lên trán anh, dùng hết khả năng để an ủi Lâm Chương.

Trong ấn tượng của tất cả mọi người, Lâm Chương là một người kiên cường, thậm chí có người còn cho rằng anh lãnh khốc vô tình, trong ký ức của Diêm Thầm, Lâm Chương không thích khóc, hắn rất ít khi nhìn thấy Lâm Chương khóc, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, người kiên cường như vậy, đến tột cùng phải chịu đựng những gì, mới có thể âm thầm rơi lệ trong mộng.

Trái tim Diêm Thầm co rút kịch liệt, chóp mũi ngày càng chua xót, hắn ôm Lâm Chương thật chặt, nước mắt ào ào rơi xuống.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lâm Chương cũng không biết việc mình khóc lóc trong mơ, nhưng anh nhớ là mình có lôi kéo tay Diêm Thầm làm chuyện xấu, Diêm Thầm phản ứng cực ngây thơ, cả khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, lại còn lắp bắp hỏi mình làm vậy có đúng không?

Mà anh thì lại như ông chú xấu tính lừa bịp trẻ nhỏ, tươi cười khen Diêm Thầm: “Bảo bối, anh làm rất tốt.”

Như bị một tia sét bổ trúng đầu, Lâm Chương không thể ngờ tửu lượng của anh lại tệ như vậy, bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại, hình như trước đây anh ra ngoài xã giao, sau khi Diêm Thầm đón anh về nhà thì bọn họ cũng ở trong gara nhà mình làm loạn một trận.

   

Nhưng khi Diêm Thầm không ở đây, nghe thư ký nói anh đều ngủ rất yên ổn, có thể gần đây nghẹn lâu quá nên mới làm ra chuyện như vậy.

Mặc dù không l*m t*nh, nhưng lại để chồng trước lau người cho mình thì cũng hơi quá rồi.

Bình Luận (0)
Comment