Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 27

【 Ý chà, Diêm Thầm đỉnh nhể, phát ngôn câu này mà không sợ lật xe hả? 】

【 Chậc chậc chậc, Diêm Thầm thật đúng là hình mẫu của đàn ông chúng ta, ảnh đế ảnh hậu cái gì, đâu phải ai cũng nghe lời. 】

【 Ọe —— Có mấy thằng đàn ông thật kinh tởm, chẳng biết tra nam ngoại tình có gì để mà sùng bái, tại sao Diêm Thầm còn chưa bị phong sát ta. 】

【 Đau lòng cho vợ hắn, cỏ trên đầu đủ để mở một trại chăn nuôi luôn rồi, vậy mà còn muốn theo hắn show tình cảm để lừa gạt tiền. 】

【 Có gì mà phải đau lòng, nói không chừng người ta còn tự nguyện đó, dù sao Diêm Thầm đẹp trai như thế, có tài hoa, lại có tiền, chỉ là khốn nạn chút thôi, đàn ông phong lưu cũng không phải tội. 】

【 Ha ha, đúng là người ngoài cuộc to mồm, cho mày Diêm cặn bã kia mày có muốn không? Chắc Diêm cặn bã và vợ hắn vừa tốt nghiệp đã kết hôn rồi ha, có lẽ vợ hắn cũng không có nguồn kinh tế gì, chỉ có thể dựa vào hắn, haizz, muốn ly hôn cũng không dễ dàng đâu. 】

Nhiệt độ thảo luận về đề tài liên quan tới chồng chồng Diêm Thầm trên internet ngày càng tăng cao, cái chương trình《 Cặp Đôi Được Ông Trời Tác Hợp 》này có thể nói là chưa phát sóng đã hot, không chỉ có đề tài về hai người Diêm Thầm đáng xem, mà ba nhóm khách mời khác cũng khiến cư dân mạng phải túm tụm thảo luận vô cùng sôi nổi.

   

Trong bốn nhóm khách mời thì chỉ có duy nhất một nhóm của phái nữ, ảnh hậu Ngu Đan Sầm và bà xã của cô – Thẩm Phi Nguyệt kết hôn đã mười năm, lớn lên bên nhau từ nhỏ, cả hai còn là bạch phú mỹ, có thể thu hút được một làn sóng fan CP. Khi Diêm Thầm làm đối tượng scandal số một của Ngu Đan Sầm thì ở trong mắt fan CP, hắn chính là khối u ác tính, vì vậy trong số anti fan của Diêm Thầm có khá đông fan CP của hai người Ngu Thẩm.

“Diêm Thầm rơi vào bẫy dễ vậy hả , thế này không giống hắn.” Ngu Đan Sầm ngồi trên xe lướt weibo, đầu tựa vào bả vai Thẩm Phi Nguyệt.

Ngón tay Thẩm Phi Nguyệt như có như không đùa giỡn trên mái tóc rối của cô, “Em lo lắng cho hắn?”

Ngu Đan Sầm ngẩng đầu, nín cười hôn lên mặt bà xã mình, “Baby, chị ăn dấm hả?”

“Không có, tôi nghe nói cách đây không lâu hắn bị tai nạn xe, người biết chuyện này không nhiều.” Thẩm Phi Nguyệt nhỏ giọng nói bên tai Ngu Đan Sầm.

Đồng tử Ngu Đan Sầm run rẩy, đúng là cô không hề nghe thấy một chút tiếng gió nào về chuyện này từ bên trong vòng giải trí, hẳn là Diêm gia đã ra tay đè tin tức xuống.

Thấy Ngu Đan Sầm trầm mặc không nói, Thẩm Phi Nguyệt xoa xoa bờ vai của cô, nói: “Em yên tâm, bạn đời của hắn là một người khôn khéo, sẽ không để hắn mang thương tích đi tham gia chương trình đâu.”

“Chị từng gặp bạn đời của hắn rồi à?” Ngu Đan Sầm nghe giọng điệu này của cô, có vẻ như khá hiểu biết về vị kia nhà Diêm Thầm.

   

“Có gặp một lần từ xa, cậu ta khá nối tiếng trong giới kinh doanh bọn tôi, trẻ tuổi tài năng, cách làm việc mạnh mẽ cứng rắn, Đỉnh Nghiệp có thể có ngày hôm nay, không thể không kể đến công lao của cậu ta.” Thẩm Phi Nguyệt thật sự thưởng thức người trẻ tuổi này, nhưng nếu như làm đối thủ cạnh tranh, cô rất không muốn gặp phải chính là cục xương cứng khó gặm đấy.

Nghe Thẩm Phi Nguyệt nói thế, Ngu Đan Sầm không khỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ với người đàn ông chưa từng gặp mặt kia.

Sau khi ghi hình phỏng vấn kết thúc, tổ chương trình thu gọn lại trang thiết bị, mồ hôi lạnh của Diêm Thầm ứa ra, hắn cầm lấy tay Lâm Chương, hốt hoảng hỏi anh: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi toi rồi, một hỏi ba không biết.”

“Không sao đâu, anh mất trí nhớ mà, không nhớ cũng là chuyện bình thường.” Lâm Chương động viên nói.

“Nhưng khán giả không biết tôi mất trí nhớ, bọn họ nhất định sẽ cho rằng tôi là Đại tra nam vô địch vũ trụ!” Diêm Thầm ôm đầu buồn rầu nói.

Hắn ôm chặt lấy Lâm Chương, chôn đầu ở trước ngực anh, ngẩng mặt lên hỏi: “Nếu như đổi thành lão Diêm, hắn có thể trả lời được hết sao?”

Lâm Chương ngẩn ra, nói thật anh cũng không xác định, mấy năm gần đây, thời gian ở chung giữa anh và Diêm Thầm ngày càng ít, tuy rằng mỗi lần đến những ngày đặc biệt như kỷ niệm kết hôn hay là sinh nhật anh thì Diêm Thầm đều bày tỏ biểu đạt, nhưng anh cũng không biết đó là Diêm Thầm nhớ được hay là nhờ trợ lý nhắc nhở.

  

“Chắc là có thể.” Lâm Chương không muốn để cho Diêm Thầm – người có ký ức chỉ dừng lại ở thời điểm tình yêu cuồng nhiệt của bọn họ cảm thấy tương lai hai người sẽ trở nên lúng túng như vậy.

“Em xem, đến cả em cũng không rõ, hắn còn không bằng tôi đây, chuyện gì có liên quan đến em tôi đều nhớ hết.” Diêm Thầm tận dụng triệt để mà giẫm đạp.

Vẻ mặt cầu khen ngợi của hắn khiến Lâm Chương không nhịn được cười, Diêm Thầm lôi kéo tay anh nói: “Bằng không em nhắc lại cho tôi những chuyện tôi đã quên đi, miễn cho có người hỏi tới mà tôi lại không biết gì.”

Kỳ thực là do Diêm Thầm từ chối nghe những chuyện kia, bởi vì hắn không nhớ rõ, cho nên nghe như là chuyện của Lâm Chương và người khác, sẽ khiến lòng hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Anh muốn biết gì?” Lâm Chương hỏi.

Diêm Thầm suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tại sao em lại là người cầu hôn?”

Hắn thật sự tò mò cái này, bởi vì trong tiềm thức của hắn, dù như thế nào cũng nhất định là mình phải cầu hôn Lâm Chương trước, hơn nữa còn phải vô cùng lãng mạn.

Thần sắc Lâm Chương hơi ngừng lại, trong ánh mắt toát ra vẻ hoài niệm, dịu dàng lưu luyến xen lẫn một chút bi thương, “Lúc đó anh đang đi du học, đáng lẽ bàn bạc xong xuôi là khi đến Lễ Giáng Sinh, anh sẽ trở về tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng đạo sư rất coi trọng anh nên để anh làm trợ lý của ông, tôi nghĩ chắc rằng mình phải trải qua sinh nhật một mình, không nghĩ tới tối ngày hôm đó anh lại lén bay về, hôm sau tỉnh lại tôi hỏi anh có muốn đi đăng ký kết hôn không, anh nói được.”

  

Sau khi nghe xong, cả người Diêm Thầm đều choáng váng, “Chỉ vậy thôi? Tùy tiện như vậy hả?”

Các loại cảnh tượng cầu hôn lãng mạn trong đầu hắn nghĩ tới đều không có, không những không có, nghe còn hơi chật vật, chắc không phải Lâm Chương thấy mình suốt đêm bay về tổ chức sinh nhật cho em ấy nên nhất thời kích động, đề xuất kết hôn đó chứ?

Việc này không thể nghĩ sâu hơn, một khi nghĩ sâu hơn, Diêm Thầm liền muốn hỏi xem buổi tối trước khi tỉnh dậy thì đã xảy ra chuyện gì?

Hai người trưởng thành chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, lại thêm yêu xa, trong bầu không khí như vậy thì còn có thể làm cái gì? Nhất định là củi khô bốc lửa, bùm bùm…

Diêm Thầm nhịn không được lại ăn một miệng chanh, vui sướng đều là người khác, hắn vẫn chỉ là xử nam nhỏ ngây thơ.

Nếu không phải có cuộc điện thoại hỏi tội của cha hắn, nói không chừng buổi tối hôm ấy hắn đã được bóc tem rồi, ngẫm lại mà thấy đau hết cả lòng mề.

“Ừm.” Lâm Chương gật gật đầu, đúng là hai người bọn họ hứng khởi liền tới luôn.

Nhưng không phải vì xúc động nhất thời nên bốc đồng, trong mối quan hệ của anh và Diêm Thầm, Diêm Thầm luôn bao dung anh, bởi vì vấn đề xuất thân và sự từng trải khiến cho Lâm Chương trở nên kiên cường, có chí tiến thủ, đồng thời cũng làm anh tự ti, nhát gan.

  

Anh thích Diêm Thầm nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng, đồng ý ở bên Diêm Thầm có lẽ là việc làm sốc nổi nhất của anh, mỗi ngày ở bên Diêm Thầm đều do anh trộm được, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Diêm Thầm sẽ nói chia tay bất cứ lúc nào, nếu như ngày mai Diêm Thầm nói với anh tạm biệt, anh cũng sẽ im lặng chấp nhận.

Nhưng anh không ngờ tới chính là trong đoạn tình cảm này, Diêm Thầm chưa từng một lần từ bỏ, hắn cho anh đầy đủ cảm giác an toàn, ngay cả khi dự định come out cũng muốn một mình chống đỡ, thậm chí còn định không đi du học, khi đó Lâm Chương mới hiểu được, hóa ra mình chưa bao giờ cho Diêm Thầm cảm giác an toàn, cho nên ngày sinh nhật anh khi đó, nhìn thấy Diêm Thầm phong trần mệt mỏi vội vã trở về, anh bèn quyết định dũng cảm một lần.

Lâm Chương kể cho Diêm Thầm nghe về lễ cưới của bọn họ, kể rằng Diêm Thầm đã bật khóc nức nở ngay tại chỗ, trong tiệc rượu thì uống đến mức say xỉn, xỉn xong còn đòi khiêu vũ với người ta, đang nửa tỉnh nửa mê thì nắm tay đọc thơ tình cho anh nghe.

“Đừng nói nữa, tôi uống dấm nghẹn chết rồi.” Diêm Thầm vùi đầu vào giữa cổ Lâm Chương, chua chít chít mà nói.

Hắn ghen tị không chỉ bởi vì những việc này hắn không nhớ rõ, càng là vì Lâm Chương thuộc như lòng bàn tay, nhưng hắn lại không nhớ được gì, nghe như vậy rất không chân thực.

Hẳn là Lâm Chương rất yêu hắn, vậy tại sao lại không muốn thân cận với hắn chứ? Hay là em ấy không thích mình bây giờ?

   

“Ca ca, tôi thật sự rất thích em, em cũng thích tôi đi, có được hay không?”

Lâm Chương dở khóc dở cười, “Anh chính là anh, tại sao lại muốn chia bản thân mình ra chứ hả?”

Diêm Thầm trầm mặc không nói lời nào, bởi vì tôi chán ghét cái người làm tổn thương em kia, tôi không muốn trở thành “hắn”, cũng không muốn thừa nhận mình sẽ biến thành như vậy.

Nếu tôi mãi mãi không khôi phục ký ức thì tốt rồi, như vậy tôi có thể toàn tâm toàn ý yêu em, vĩnh viễn không phụ lòng em.

Trong không khí thổi tới mằn mặn mùi gió biển, Diêm Thầm và Lâm Chương nhìn xuyên qua cửa kính xe, bỗng thấy một bờ biển rộng xanh thẳm, lúc này mới nhận ra rằng nơi ghi hình ở cạnh biển.

“Oa —— ca ca mau nhìn, là biển kìa!” Diêm Thầm chỉ ra ngoài cửa sổ, tâm tình kích động, nhất thời vứt hết mọi phiền muộn ban nãy ra sau đầu.

Ngược lại, Lâm Chương chỉ bình tĩnh gật đầu: “Ừm.”

“Chẳng phải anh có một chiếc ca-nô đấy ư, hôm khác có thể hẹn bạn bè của anh ra ngoài chơi.” Lâm Chương nhìn Diêm Thầm kích động như thế thì cho rằng hắn rất thích biển.

“Tôi giàu có như vậy hả?” Diêm Thầm kinh ngạc quay đầu lại, tuy rằng cha hắn không thắt chặt tiền tiêu vặt, nhưng cũng sẽ không để cho hắn tiêu xài hoang phí.

   

Lâm Chương không nhịn được cười, nói: “Tôi tặng cho anh đó.”

Đáp án này khiến Diêm Thầm trố mắt ngoác mồm, quả nhiên hắn đang cầm kịch bản Vợ yêu bé nhỏ của bá tổng, hắn vui vẻ ôm lấy Lâm Chương, nâng mặt anh lên hôn một cái, “Ca ca, em thật tốt, tôi rất yêu em.”

Vành tai Lâm Chương hơi nóng, động một chút là nói thích, nói yêu. Diêm Thầm thật sự làm anh có chút chống đỡ không nổi.

Một mình Diêm Thầm thoải mái xách theo hành lý của hai người bọn họ đi vào trong nhà, phòng ở bốn phía đều được bao phủ bởi mặt kính thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy rõ cảnh mặt trời mọc, mặt trời lặn, cảnh sắc tuyệt mỹ.

Bọn họ còn có một cái sân nhỏ, trong sân trồng đủ loại hoa cỏ, đủ loại màu sắc.

“Có xích đu!” Diêm Thầm không nghĩ tới tổ chương trình còn rất biết sắp xếp, hắn bỏ lại hành lý trong tay, chạy tới ngồi lên xích đu, đu mấy cái đảm bảo an toàn mới vẫy tay với Lâm Chương: “Ca, em mau tới đây thử xem.”

Lâm Chương thấy dáng vẻ của hắn như bạn nhỏ nhìn thấy đồ chơi, không khỏi bật cười, “Anh tự chơi đi, tôi sắp xếp hành lý trước đã.”

Lâm Chương đi vào phòng, Diêm Thầm chơi một mình cũng buồn chán, đang định theo đuôi anh thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.

“Ai vậy?” Diêm Thầm đứng dậy mở cửa.

   

“Diêm đạo, đã lâu không gặp.” Đứng ở cửa là hai người trẻ tuổi, họ nhiệt tình ôm lấy Diêm Thầm, Diêm Thầm hơi mơ màng, không nhận ra được là ai.

“Diêm Thầm, ai tới vậy?” Lâm Chương nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn đi từ trong phòng ra.

Diêm Thầm còn chưa nói gì thì anh đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi cao hơn, vẻ mặt của y hơi kích động: “Là Lâm tiên sinh sao? Chào anh, tôi là Tỉnh Hành.”

Lâm Chương nghe vậy, thân thể hơi ngừng lại, anh bình tĩnh tiến lên bắt tay người ta, “Xin chào, tôi là Lâm Chương, cậu gọi tên tôi là được rồi.”

“Anh Lâm, chào anh, em là Lộ Tri Hạ, anh gọi em là Tiểu Đường hoặc Tri Hạ đều được, trước kia hay nghe Diêm đạo nhắc tới anh, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, anh so với em tưởng tượng còn đẹp hơn.” Ngũ quan Lộ Tri Hạ không phải đặc biệt tinh xảo, mà tướng mạo của cậu rất tuấn tú, lúc cười rộ lên nhìn cực ôn hòa, khá giống em trai nhà hàng xóm, người lớn sẽ rất yêu thích loại hình như này.

Tỉnh Hành dùng cùi chỏ đụng Lộ Tri Hạ một cái, nhắc nhở cậu ý tứ chút, Lộ Tri Hạ mờ mịt quay đầu lại nhìn y.

“Diêm Thầm thường nhắc tới tôi hả?” Lâm Chương không biểu hiện rõ trên mặt, nhưng Diêm Thầm lại cảm thấy khó hiểu khi thấy sau lưng chợt lạnh lẽo, chuyện gì thế này?

“Đúng vậy, trước…” Có vẻ như Lộ Tri Hạ không nhận ra được bầu không khí thay đổi, cậu tràn đầy phấn khởi định nói gì đó, Tỉnh Hành bỗng nhiên mở miệng chặn cậu lại, “Diêm đạo, Lâm tiên sinh, chúng tôi ở tòa nhà phía sau, rảnh thì tới chơi nhé, không quấy rầy hai người thu dọn hành lý nữa, đúng rồi, đây là một chút quà của bọn tôi.”

   

Tỉnh Hành đưa quà trong tay cho Lâm Chương, sau đó nhanh chóng lôi kéo Lộ Tri Hạ rời đi, khi đi ngang qua Diêm Thầm, y nhìn hắn rồi gật đầu một cái.

Diêm Thầm mông lung, có ý gì?

Sau khi hai người Tỉnh Hành rời đi, Diêm Thầm khó giải thích được mà cảm thấy áp suất quanh thân Lâm Chương dần hạ thấp, khiến trong lòng hắn chột dạ, dè dặt đi theo phía sau anh.

Quả thật tâm trạng Lâm Chương không tốt lắm, Lộ Tri Hạ nói Diêm Thầm thường hay nhắc đến anh, đây chẳng phải nói rõ Lộ Tri Hạ thường xuyên gặp mặt Diêm Thầm sao, có lẽ vào trước là chủ, cho nên khi nghe Lộ Tri Hạ nói như thế, anh luôn cảm thấy Lộ Tri Hạ như đang thị uy.

“Ca ca…” Diêm Thầm gọi Lâm Chương một tiếng, Lâm Chương mặt lạnh quay đầu, “Hả?”

Ánh mắt này nhất thời làm cho lồng ngực Diêm Thầm hơi run rẩy, tuyệt đối có vấn đề! Lâm Chương đang tức giận!

Hắn đi tới kéo tay Lâm Chương, vừa định nói gì đó thì Lâm Chương bèn mở miệng: “Muộn rồi, chúng ta thu xếp lại hành lý đi.”

“Ừm Ừm, được rồi.” Đương nhiên Diêm Thầm không thể không làm theo.

Hai người đi vào phòng ngủ, đặt vali xuống bắt đầu thu dọn, Lâm Chương lấy đồ dùng vệ sinh bỏ vào phòng tắm, Diêm Thầm ngồi xổm trên đất treo áo sơ mi lên mắc, bỗng nhiên nghe thấy Lâm Chương gọi hắn.

   

Hắn hào hứng chạy vào nhà tắm như một chú chó lớn khi nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, bám lấy khung cửa, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Chương, “Ca ca, em gọi tôi hả?”

Tâm tình của Lâm Chương đang dày đặc mây đen, trong nháy mắt chợt xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng mặt trời, anh nhịn không được giơ tay xoa xoa đầu Diêm Thầm, Diêm Thầm thuận theo cọ cọ vào lòng bàn tay Lâm Chương, được voi đòi tiên mà ôm lấy anh, nâng mặt anh hôn mấy cái, “Ca ca, tôi thích mùi thơm của em hôm nay.”

“Lọ nước hoa này tôi có đem theo, ngày mai anh có thể dùng chung.” Lâm Chương không hiểu phong tình mà nói.

“Không phải tôi thích mùi nước hoa, mà là thích hương thơm trên cơ thể em.” Diêm Thầm ngửi cổ anh, thấp giọng nói: “Tôi không xịt đâu, cọ cọ trên người em một chút là tốt rồi.”

Bầu không khí mơ hồ ái muội tràn ngập trong phòng tắm chật hẹp, nhịp tim Lâm Chương ngày càng cuồng loạn, tay chân mềm nhũn, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy máy quay ở phòng ngủ, Lâm Chương như vừa tỉnh giấc chiêm bao, mic trên người bọn họ vẫn chưa tắt, đoạn đối thoại vừa rồi chỉ sợ đã được thu lại toàn bộ.

Trái tim nóng rực đột nhiên hạ nhiệt, Lâm Chương đẩy Diêm Thầm ra, đóng mic của cả hai lại, nghiêm túc nói: “Ở đâu cũng có máy quay, anh chú ý một chút.”

“Chú ý cái gì?” Diêm Thầm mờ mịt, hắn còn chưa kịp làm gì đây này.

   

Lâm Chương thở ra một hơi, dường như có chút phiền muộn, không biết phải nói với Diêm Thầm như thế nào, “Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh đừng nói lung tung.”

Nói đến đây, Diêm Thầm đột nhiên nhớ tới hình như Lâm Chương đang tức giận bèn nhanh chóng hỏi anh: “Ca ca, em giận hả?”

Thân thể Lâm Chương dừng lại, anh biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

“Không có.”

Diêm Thầm nghiêng đầu, dí sát mặt vào nhìn Lâm Chương, Lâm Chương bị hắn ép cho ngửa ra sau, Diêm Thầm đan ngón tay vào tay anh, dùng ánh mắt thâm thúy nghiêm túc mà thẳng thắn dõi theo anh: “Nếu em giận, nhất định phải nói cho tôi biết, bằng không sao tôi dỗ dành em được chứ.”

Thình thịch, tim Lâm Chương đập nhanh hơn, như muốn nhảy ra khỏi cuống họng, anh nâng tay sờ sờ chóp mũi, nghiêng đầu nói: “Không cần anh dỗ, tôi cũng đâu phải trẻ con.”

Giọng nói của anh không lớn, nhưng Diêm Thầm lại cách anh rất gần, hầu như nghe được rất rõ ràng, ngực đột nhiên chua xót, hắn cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi Lâm Chương, “Nhưng tôi muốn dỗ em mà, ca ca, cho tôi một cơ hội đi.”

Lâm Chương không nhịn được cười, đẩy hắn ra, “Được, chúng ta ra ngoài đi, nếu không tổ chương trình tìm tới đó.”

Hai người bọn họ đang quay, đúng thật là không thể tắt mic quá lâu, Diêm Thầm chỉ có thể lui ra tiếp tục thu dọn hành lý.

   

Chẳng qua hắn thừa dịp Lâm Chương đang ở trong nhà tắm, bèn lén lút lấy điện thoại di động ra, đưa lưng về phía máy quay để lên mạng tìm kiếm tin tức về Tỉnh Hành và Lộ Tri Hạ, không tìm thì thôi, tìm một phát làm hắn muốn thăng ngay tại chỗ.

“Lạch cạch ——” một tiếng thật lớn, điện thoại di động nặng nề rơi trên sàn nhà.

“Làm sao vậy?” Lâm Chương vừa vặn từ phòng tắm đi ra, Diêm Thầm hốt hoảng nhặt điện thoại lên, “Không có gì, không có gì, điện thoại không cầm chắc nên bị rơi thôi.”

“Sắp trưa rồi, tôi đến nhà bếp coi sao.” Lâm Chương nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, anh nói với Diêm Thầm một câu xong thì đi ra ngoài.

Diêm Thầm ngồi xổm trên mặt đất, hai tay siết chặt di động, đồng tử rung động.

Đm!! Được lắm Diêm súc sinh!!

Diêm Thầm rất muốn b*p ch*t chính mình, cùng đồng quy vu tận với Diêm súc sinh kia luôn, nhưng hắn đã kịp bình tĩnh lại và bỏ đi ý định đó, nếu hắn chết rồi, chẳng phải Lâm Chương sẽ thành góa chồng sao.

Hắn hối hận rồi, đáng lẽ ra hắn không nên tham gia cái chương trình này, vốn muốn ngọt ngào cùng Lâm Chương, cuối cùng lại thành cớ sự ấy, lần này trở lại mà Lâm Chương không ly hôn với hắn thì Lâm Chương chính là thánh nhân.

   

Tên đàn anh kia của hắn cũng dở hơi, dám mời đối tượng dính scandal với hắn đến, chuyện này quả thật chính là điện Tu La cấp bậc địa ngục!

Cư dân mạng đang sôi nổi đặt danh hiệu cho mấy đối tượng scandal của hắn, Phó Cẩm Minh là Hoàng quý phi, bởi vì dân mạng đều cho rằng y là mối tình đầu bạch nguyệt quang của Diêm Thầm, lại còn là ảnh đế; Tạ Du là Mỹ nhân, bởi vì c** nh* tuổi nhất, vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp; Tỉnh Hành là Hiền phi, bởi vì y lớn tuổi nhất, làm người khiêm tốn; Lộ Tri Hạ là Chiêu nghi, cậu ra mắt sớm và đã chuyển loại hình từ ca sĩ sang diễn viên, từng được đề cử giải Kim Hoàng cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, lớn hơn Tạ Du hai tuổi.

Về phần Ngu Đan Sầm, người ta là kim chủ của Diêm Thầm, nào có chuyện tranh giành địa vị hậu cung với mấy người kia.

Trước mặt bọn họ, những đối tượng scandal khác của Diêm Thầm chỉ xứng làm nô tỳ rửa chân, không có chỗ trên bảng xếp hạng.

Chẳng trách vừa rồi nhìn Lâm Chương tức giận như vậy, Lâm Chương khẳng định biết được những tin đồn đó, ban nãy Tỉnh Hành và Lộ Tri Hạ đến ôm hắn, hắn còn không né tránh luôn!

Má nó chớ!

Hiện tại Diêm Thầm chỉ muốn xách hành lý của Lâm Chương về nhà, rời xa cái nơi sai trái này.

Lúc này mới vừa bắt đầu, mấy tập tiếp theo hắn nên làm gì bây giờ?

   

“Diêm Thầm, qua đây hỗ trợ đi.” Lâm Chương ở trong phòng khách gọi một tiếng, Diêm Thầm như vừa tình giấc chiêm bao, quần áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Ừa ừa, tới nè.” Diêm Thầm đứng lên, hai chân như đi trên bông, tinh thần cả người hoảng hốt.

Ngày hôm nay đúng là hệ thống nhận dạng chửi bới Diêm súc sinh.

Diêm Thầm căng thẳng, hắn nơm nớp lo sợ đi vào trong phòng bếp, “Ca ca, ca ca… Em cần tôi làm gì hả?”

Lâm Chương nghi hoặc quay đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn hốt hoảng, ánh mắt né tránh, cuối cùng anh cũng hiểu rõ, chắc là Diêm Thầm đã biết đến mấy scandal đó rồi.

“Tôi thấy có cà ri và ức gà rán, chúng ta làm cơm gà cà ri đi.” Lâm Chương bình thản nói.

Diêm Thầm lặng lẽ quan sát anh, thật sự không nhìn ra Lâm Chương còn tức giận hay không, nội tâm hắn loạn tùng phèo, thấp thỏm không thôi, chỉ chốc lát sau trán đã ướt đẫm mồ hôi.

“Anh gọt khoai tây và cà rốt…” Lâm Chương bỗng nhiên dừng lại, “Sao anh chảy nhiều mồ hôi vậy? Thân thể không thoải mái thì ra phòng khách nghỉ ngơi một chút đi.”

Diêm Thầm lắc đầu, nói: “Tôi không sao, chỉ là hơi nóng thôi.”

   

Hắn giơ ống tay áo lau mồ hôi trên trán, cũng không quan tâm xem quần áo mặc trên người có phải đồ đắt tiền hay không, gần đây hắn đang học nấu ăn, tốc độ Diêm Thầm trợ giúp rất nhanh, động tác gọn gàng, nhìn phát biết ngay là người quen bếp núc.

Lâm Chương đang khuấy cà ri trong nồi để tránh bị dính, sau lưng đột nhiên nóng lên, một bóng người cao lớn từ phía sau bọc anh lại, Diêm Thầm tỉ mỉ xắn tay áo giúp anh, nếu như là tay áo Diêm Thầm thì hắn khẳng định vén một phát lên trên luôn, nhưng Lâm Chương có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh thích mọi thứ đều phải chỉnh tề, ngay ngắn có trật tự.

“Được rồi.” Diêm Thầm thoả mãn nhìn tác phẩm của mình, Lâm Chương nhìn thoáng qua nụ cười sáng lạn của hắn, tim như được rót đầy nước ngọt có ga, sôi lên ùng ục, bọt nước dâng trào.

“Cảm ơn.” Lâm Chương nhẹ giọng nói.

Đôi mắt Diêm Thầm chợt toả sáng, “Có muốn thưởng cho tôi chút không?”

Đương nhiên Lâm Chương hiểu rõ ý của hắn, anh nhìn thoáng qua máy quay, sau đó tiến về phía trước một bước, như không có chuyện gì xảy ra mà khuấy cà ri trong nồi, “Thưởng anh chốc nữa được ăn nhiều hơn hai bát.”

Trong lòng chợt mất mát, chẳng qua được ăn đồ Lâm Chương tự tay nấu, Diêm Thầm cũng rất thỏa mãn, “Vậy tôi muốn ăn sạch cả nồi này.”

Hai người đang nói chuyện, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, trái tim Diêm Thầm chợt lạnh lẽo, đồng tử rung động.

   

Lâm Chương thả muôi trên tay xuống, định đi mở cửa, Diêm Thầm nhanh chóng kéo anh, “Em xem nồi cà ri đi, tôi ra mở cửa.”

Nói xong, Diêm Thầm chạy vụt đi như một làn khói, Lâm Chương nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của hắn, ánh mắt tối sầm.

“Hế lô, đã lâu không gặp nha Diêm đạo.” Ngu Đan Sầm cầm hộp quà trên tay, hít hít mũi, “Ôi chao, thơm quá, hai người đang làm bữa trưa hả?”

Diêm Thầm vừa trải qua một trận thử thách trên mạng, đương nhiên nhận ra vị này chính là “Kim chủ” của hắn – Ngu Đan Sầm, Ngu ảnh hậu, tuy rằng hắn tổn thương đầu óc, nhưng vẫn còn thông minh, không nói đến việc hắn là Gay, kể cả hắn là Bisexual, nhưng làm con trai độc nhất của chủ tịch Đỉnh Nghiệp, sao hắn có thể đi tìm kim chủ được.

Chỉ là cứng đờ hai giây, Diêm Thầm liền cười nói: “Đúng, bọn tôi đang nấu, hai người muốn vào ngồi một chút không?”

“Được đó, chị và Phi Nguyệt đang lo không biết nên giải quyết bữa trưa như nào đây, không phiền nếu bọn chị ở lại cọ cơm chứ.” Thái độ Ngu Đan Sầm tự nhiên hào phóng, nhưng rất không biết khách sáo.

Diêm Thầm suy đoán phải chăng quan hệ giữa hắn và Ngu Đan Sầm rất tốt, bằng không Ngu Đan Sầm cũng sẽ không có thái độ tùy ý như thế.

Khiến Ngu Đan Sầm bất ngờ chính là Diêm Thầm không đồng ý ngay, mà như có điều suy nghĩ nói: “Tôi hỏi một chút.”

Hỏi ai?

   

Ngu Đan Sầm và Thẩm Phi Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, sau đó họ nghe thấy Diêm Thầm nói vọng vào bếp như đứa nhóc con hỏi ý kiến phụ huynh: “Ca, hai người chị Đan Sầm đến, họ còn chưa ăn cơm, có thể giữ bọn họ lại ăn cơm không?”

Sau đó một giọng nói trong trẻo vang lên, “Đương nhiên có thể, này có gì mà phải hỏi tôi hả.”

“Đương nhiên phải hỏi rồi, đâu phải nhà của mình tôi chứ.” Diêm Thầm tự nhiên nói.

Lời này khiến Ngu Đan Sầm và Thẩm Phi Nguyệt đồng thời sững sờ, không nhìn ra miệng Diêm Thầm còn ngọt như vậy.

“Xin chào chị Ngu, Thẩm tổng, tôi là Lâm Chương.” Lâm Chương mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi, đeo trên người chiếc tạp dề, một thân khói lửa, chẳng qua điều này cũng không hề ảnh hưởng tới khí chất lạnh lùng kiêu ngạo của anh.

Thẩm Phi Nguyệt đi lên trước bắt tay với Lâm Chương, “Xin chào, làm phiền rồi.”

Ngu Đan Sầm lấy lại tinh thần che miệng lại, kinh ngạc nói: “Diêm Thầm, hóa ra cậu không có khoác lác, bạn đời của cậu thật sự rất đẹp.”

Lâm Chương theo bản năng nhìn về phía Diêm Thầm, rốt cuộc tên này đã nói những gì về anh khi ở bên ngoài vậy?

Trong lòng Diêm Thầm hốt hoảng, thầm nghĩ làm sao tôi biết Diêm súc sinh kia đã làm gì chứ, hắn kéo khóe miệng, giả vờ trấn định mà nói: “Đương nhiên, anh của tôi là thịnh thế mỹ nhan đó.”

   

Ngu Đan Sầm cười ra tiếng, nhìn chằm chằm mặt Lâm Chương nói: “Quả thật xứng đáng là thịnh thế mỹ nhan, tại sao lại bị thằng nhóc ngốc nhà cậu bắt cóc vậy nhỉ.”

“Chúng tôi rõ ràng là hai bên tình nguyện được chứ.” Diêm Thầm cãi lại, làm sao có thể gọi là lừa gạt được.

“Ha ha ha, sao hôm nay cậu ngốc vậy, lại còn tưởng thật nữa cơ.” Ngu Đan Sầm thầm nghĩ đầu óc Diêm Thầm chắc không thật sự xảy ra vấn đề đó chứ, sao ngây thơ dễ lừa quá vậy?

Trong lòng Diêm Thầm thấp thỏm, Lâm Chương vẫn rất bình tĩnh, “Làm xong cà ri rồi, có thể ăn cơm.”

Cơm trưa trải qua giữa một tràng tiếng khen ngợi thả rắm cầu vồng, Ngu Đan Sầm và Diêm Thầm như hai ông thần tâng bốc, thổi phồng khen cơm cà ri Lâm Chương làm cứ như đồ ăn chỉ có ở trên trời, ai không biết còn tưởng bọn họ đang ăn quốc yến*.

*Quốc yến: tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Phi Nguyệt giúp đỡ thu dọn bát đũa, hai người đang định trở lại thì Phó Cẩm Minh và Tạ Du cũng cầm theo hoa quả đến cửa thăm hỏi.

Trong trí nhớ của Diêm Thầm, tính cách Phó Cẩm Minh nội liễm lại ngại ngùng, y và Lâm Chương đều sinh ở nông thôn, vất vả lắm mới thi đỗ đại học đế đô, cho nên trên người y và Lâm Chương đều có một sự dẻo dai như nhau, lúc trước Diêm Thầm cũng vừa ý y ở điểm ấy, mới quyết định mời y đóng vai chính trong phim của hắn.

   

Qua đi tám năm, Phó Cẩm Minh đã là ảnh đế phái thực lực, trên người không còn tìm thấy sự tự ti nhát gan lúc trước nữa, Diêm Thầm chăm chú nhìn Phó Cẩm Minh, thần sắc hơi hoảng hốt, thật giống như ngày hôm qua hắn còn đang dạy Phó Cẩm Minh nói lời thoại, đột nhiên rời vị trí, ngày hôm nay Phó Cẩm Minh đã biến thành một người khác.

“Diêm đạo, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ.” Phó Cẩm Minh mỉm cười nói.

Diêm Thầm cảm thấy có chút quen thuộc, “A, đã lâu không gặp.”

“Cẩm Minh, đã lâu không gặp.” Lâm Chương và Phó Cẩm Minh đã mấy năm không gặp, từ sau khi anh tốt nghiệp thì chưa từng gặp lại Phó Cẩm Minh.

Hai mắt Phó Cẩm Minh lóe lên, ý cười nơi khóe môi dần sâu hơn, “Đàn anh, anh chẳng thay đổi chút nào cả.”

“Anh, đây là đàn anh Lâm?” Tạ Du nhỏ tuổi nhất, nhưng cũng đã hai mươi ba, vẻ ngoài của cậu tinh xảo, dáng người người cao gầy, quần áo cũng rất hợp thời, đứng giữa đám người bọn họ nhìn có vẻ không ăn khớp.

“Ừ, đây là anh Lâm Chương, đàn anh, đây là bạn đời của em – Tạ Du.” Phó Cẩm Minh giới thiệu.

“Nhà bọn em trồng hoa quả, muốn đem một ít qua đây cho mọi người, đây là của chị Đan Sầm và Thẩm tổng.” Phó Cẩm Minh đưa hai túi khác nhau cho Thẩm Phi Nguyệt và Diêm Thầm.

“Tự trồng á? Không nhìn ra hai người giỏi như vậy luôn đó, vậy chị không khách sáo nữa nhé, chờ lát nữa sẽ đem quà tới cho các cậu.” Ngu Đan Sầm sảng khoái nói, nhìn ra được cảm tình của bọn họ rất tốt.

   

Mấy người nói chuyện một lúc thì ai về nhà nấy, trước khi rời đi Tạ Du còn nhìn Lâm Chương liên tục, không biết nghĩ tới điều gì, cậu tiến đến bên tai Phó Cẩm Minh mỉm cười nói chuyện.

Lâm Chương nhíu mày, thu tầm mắt giả bộ không thấy, thần kinh Diêm Thầm căng thẳng, vội vàng tiễn người đi.

“Đàn anh, Diêm đạo, rảnh rỗi thì cùng nhau ăn cơm nhé.” Phó Cẩm Minh vẫy tay tạm biệt.

Tạ Du đột nhiên hất tay Phó Cẩm Minh, chạy đến trước mặt Lâm Chương rồi lấy điện thoại ra nói: “Đàn anh Lâm, chúng ta thêm wechat đi.”

Đương nhiên Lâm Chương không từ chối, “Được rồi, tôi add cậu hay là…”

“Để em add anh.” Tạ Du dứt khoát add wechat của Lâm Chương, nở nụ cười đầy ẩn ý với Diêm Thầm đang đứng bên cạnh.

Sau lưng Diêm Thầm bỗng phát lạnh, lông tơ dựng thẳng, nổi lên dự cảm đầy bất ổn.

Sau khi tiễn người đi, cả người Diêm Thầm cứng ngắc, hắn có dự cảm đêm nay mình sẽ mơ thấy ác mộng chắc luôn, mấy thứ khỉ gió gì đây.

Hắn lẽo đẽo theo phía sau Lâm Chương, cần cổ cứng đờ, đột nhiên ý thức được, tại sao mình lại cho rằng Phó Cẩm Minh nhìn quen mắt, lông mày của Phó Cẩm Minh và Lâm Chương khá giống nhau, chỉ là khí chất Lâm Chương càng thêm sắc bén lạnh lùng, Phó Cẩm Minh thì ôn nhuận như ngọc.

   

“Tôi có rửa ít hoa quả, lại đây ăn đi.” Lâm Chương lấy hoa quả ra gọt vỏ, rồi kiên nhẫn cắt thành từng miếng nhỏ, anh không quen nhàn rỗi, trên tay lúc nào cũng phải có việc gì đó để làm.

Diêm Thầm đứng trong phòng khách một lát, nhớ lại lúc ở nhà, bèn học theo Đinh Uyển Như cầm chổi quét qua quét lại trên mặt đất, nhưng mà hắn không hay làm việc nhà, động tác rất lóng ngóng.

“Để đó đi, lát nữa tôi quét.” Lâm Chương bê đĩa hoa qua ra, theo thói quen nói với Diêm Thầm.

“Để tôi thử xem.” Diêm Thầm mới không tin mình sẽ vô dụng đến nỗi cái nhà cũng không biết quét.

Đáng tiếc, hắn thật đúng là vô dụng, tự nhận đã quét sạch sẽ bèn vào phòng bếp rửa tay rồi ra ăn hoa quả, Lâm Chương ngồi cạnh nhìn không nổi vụn rác bừa bộn kia, thừa dịp Diêm Thầm ăn hoa quả bèn nhanh chóng quét dọn sạch sẽ.

Lâm Chương rất bận rộn, Diêm Thầm chán muốn xỉu, hắn ngồi trên sofa một lúc lâu thì buồn ngủ, gió biển thổi vào, chuông gió kêu leng keng leng keng như đang thôi miên.

“Ca.” Diêm Thầm gọi Lâm Chương một tiếng.

Lâm Chương bỏ giẻ lau xuống, đi tới ngồi trên ghế, “Làm sao vậy?”

Diêm Thầm ôm chặt eo anh cọ cọ, giọng nói khàn khàn: “Muốn ngủ.”

   

“Ngủ đi.” Lâm Chương vỗ vỗ bờ vai hắn.

Vừa lúc xế chiều, gió nhẹ phần phật thổi vào trong phòng, rất thích hợp ngủ trưa.

Mí mắt Diêm Thầm không mở ra nổi, hắn như làm nũng nói: “Em ngủ với tôi đi.”

Lâm Chương không có thói quen ngủ trưa, từ trước đến giờ anh luôn phải giành giật từng giây làm việc, điển hình của câu nói “Khi còn sống không cần ngủ nhiều, chết rồi sẽ tự an nghỉ”, người bình thường căn bản không theo kịp bước đi của anh, dẫn đến tình trạng đổi vài nhóm thư ký rồi mới có thể ổn định lại.

Diêm Thầm chưa kịp đợi đồng ý đã đè anh xuống ghế sofa, hai tay ôm chặt anh, đầu đặt trên hõm vai anh, mái tóc đen tuyền cứng rắn chạm vào làn da anh, có chút ngứa.

Lâm Chương nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cảm nhận hơi thở đều đặn bên cổ, vươn tay cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh đắp cho hai người, một lát sau anh thực sự ngủ mất.

Chờ anh tỉnh lại lần nữa, trời đã nhá nhem tối, mặt trời lặn xuống phía tây, nhuộm nước biển thành một màu đỏ rực, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất tiến vào phòng, rơi xuống bên chân.

Khung cảnh này như được nhìn thấy trong mơ, Lâm Chương không hề nhúc nhích, anh vẫn vùi đầu trong ngực Diêm Thầm, bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩ muốn thời gian dừng lại ở ngay lúc này.

   

Diêm Thầm nắm bờ vai anh, cúi đầu hôn một cái trên trán anh, vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói của hắn trầm thấp gợi cảm, “Phong cảnh như này, thật muốn ngắm cùng em đến trăm tuổi.”

Đầu ngón tay Lâm Chương hơi cong lại, khẽ cười nói: “Sống đến một trăm tuổi cũng không dễ dàng, đầu tiên anh phải bỏ việc thức khuya.”

“Lâu lắm tôi không thức khuya rồi.” Từ sau khi Diêm Thầm tai nạn xe thì không còn thức đêm nữa, nhưng mà hắn cũng biết bọn họ làm nghề này, muốn không thức đêm rất khó, chỉ cần làm việc, căn bản không có thời gian ngủ đủ giấc.

“Vậy anh phải kiên trì.” Lâm Chương vén áo khoác đang đắp trên người, sửa lại nếp nhăn trên áo sơ mi, “Thời gian không còn sớm nữa, nên chuẩn bị cơm tối rồi.”

Một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy eo anh, nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái, “Cơm tối để tôi làm, đêm nay nhất định có sao, chúng ta ăn trên sân thượng đi.”

Lâm Chương không phải là một người lãng mạn, anh có thể bởi vì Diêm Thầm thích một thương hiệu giày bóng đá nào đó mà ba năm liên tục tặng quà sinh nhật cho hắn giống y như nhau, còn nghĩ là không sao cả, dù sao hàng năm đều tặng mẫu mới nhất, cũng không phải hàng đổ đống.

Diêm Thầm thì lại khác, nhìn hắn cẩu thả, nhưng nội tâm lại là một người theo đuổi sự lãng mạn, mỗi lần hắn tới một địa phương xa lạ, cũng đều dành một chút thời gian sau chuyến công tác bận rộn, mua một tấm bưu thiếp rồi viết mấy câu gửi cho Lâm Chương, còn mua một ít đồ linh tinh mà hắn cảm thấy có ý nghĩa để mang về nhà.

   

“Được.” Tất nhiên Lâm Chương sẽ không từ chối, hiện tại anh không phải làm việc nên rất nhàn rỗi, làm gì với Diêm Thầm cũng được.

Diêm Thầm tìm một chiếc khăn trải bàn xinh đẹp cùng với mấy sợi đèn nháy, giao cho Lâm Chương sắp xếp, bản thân thì vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Năng lực làm việc của Lâm Chương rất mạnh, một lúc sau đã sắp xếp đúng như hiệu quả mà Diêm Thầm mong muốn.

Màn đêm buông xuống, bữa tối của Diêm Thầm gần như đã nấu xong, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Lâm Chương thấy Diêm Thầm đang bận bèn lau nước trên tay rồi đi mở cửa.

Anh cứ nghĩ là ba nhóm khách mời kia hoặc là người của tổ chương trình đến, không nghĩ tới vừa mở cửa ra, một bó hoa cát tường xuất hiện trước mắt anh, “Xin hỏi là Lâm Chương tiên sinh sao?”

“Đúng thế.” Lâm Chương sững sờ nửa giây, lập tức phản ứng lại.

“Hoa của ngài, mời ký nhận.”

Lâm Chương ôm bó hoa trở về phòng, chẳng lẽ là tổ chương trình chuẩn bị?

Trong phòng chỉ còn lại một hai ngọn đèn, ánh đèn tối tăm mà ái muội, Diêm Thầm đứng ở nơi có ánh sáng, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn anh, Lâm Chương bỗng nhiên bừng tỉnh, “Anh tặng tôi hả?”

“Ừm, thích không?” Diêm Thầm bước tới nắm tay Lâm Chương, phía trong đồng tử đen láy ngậm lấy ý cười.

   

Lâm Chương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, quả nhiên ai nhận được hoa cũng đều sẽ vui vẻ không phân biệt nam nữ, hương hoa nhàn nhạt bay vào trong mũi, phảng phất như tiêm nhiễm vào cả lục phủ ngũ tạng, anh thoáng nhìn qua gò má anh tuấn của Diêm Thầm, trong giây phút đó chợt rung động, trái tim không thể kiếm soát mà như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Cảm ơn anh, tôi rất thích.”

Người trưởng thành giỏi ngụy trang, giúp cho Lâm Chương không quá lóng ngóng, anh cố gắng kiềm chế, bình tĩnh ôm bó hoa đi lên sân thượng, ánh đèn đột nhiên sáng lên, giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời, gió đêm nhẹ thổi qua, trên bàn ăn là một bàn mỹ thực cùng với rượu ngon say lòng người.

Diêm Thầm đi lên trước kéo ghế cho Lâm Chương, làm một động tác mời, dù cho hôm nay hắn không mặc âu phục mà chỉ mặc áo phông quần bò đơn giản, giờ khắc này lại trông vô cùng anh tuấn mê người, hơn hẳn mấy minh tinh trong phim điện ảnh.

“Vị tiên sinh đẹp trai này, không biết có thể may mắn được uống với em một ly không?” Diêm Thầm cầm ly rượu, khóe môi giương lên.

Ngũ quan hắn thâm thúy, nhìn dưới ánh đèn như ẩn giấu một câu chuyện xưa, khiến người không khỏi muốn thăm dò, ý cười nơi khóe môi lộ ra vài phần lưu manh, mang theo một tia nguy hiểm, rất khó khiến người từ chối.

“Đương nhiên.” Ngón tay thon dài của Lâm Chương cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng cụng vào ly của hắn.

   

Rượu vang màu tím đậm dính trên đôi môi tái nhợt của Lâm Chương, nhìn bóng loáng ẩm ướt, yết hầu Diêm Thầm chợt căng lên, hắn vờ che đậy mà uống cạn ly rượu.

“Đừng uống nhanh thế.” Lâm Chương khuyên bảo nói.

“Không sao đâu, tửu lượng của tôi không tệ lắm.” Diêm Thầm nào dám nói tâm tư nhỏ của mình cho Lâm Chương, vẫn còn đang quay chương trình đó.

Tửu lượng của Diêm Thầm đúng là không tệ, dù sao sinh ra trong một gia đình như Diêm gia, thường xuyên có tiệc rượu xã giao, vì vậy cần học uống rượu ngay từ nhỏ.

Ngược lại là Lâm Chương, trước đây anh không biết uống rượu, sau khi đi làm thì bị buộc phải tham gia đủ loại bữa tiệc, thậm chí uống đến nỗi nhập viện, cũng bởi vậy mà hai người từng cãi nhau rất nhiều lần.

Sau bữa cơm tối, Diêm Thầm hơi say, dựa vào cảm giác say đi lấy một cây đàn guitar.

“Lâu lắm không đàn rồi.” Diêm Thầm điều chỉnh dây đàn, nhớ tới kỹ năng mà nam sinh trong lớp muốn học nhất đó là đánh guitar, nằm mơ cũng muốn cầm guitar đứng dưới lầu ký túc xá nữ mà gảy.

“Đột nhiên nhớ tới lão Chu theo đuổi con gái, chạy đến dưới lầu ký túc xá nữ gảy đàn, bị dì bảo vệ dội một chậu nước rửa rau lên đầu.” Diêm Thầm thoải mái cười, “Lát nữa tôi hát không hay, em cũng đừng dội nước lên đầu tôi đó.”

   

Nhắc tới chuyện cấp ba, Lâm Chương cảm thấy như đang mơ, nhưng khi Diêm Thầm nói thế, trí nhớ của anh chợt hỗn loạn, hình như đúng là có chuyện như vậy.

“Chưa biết.”

“Khụ khụ…” Diêm Thầm hắng giọng một cái, gảy gảy dây đàn, cũng gảy vào tim Lâm Chương.

“Talk to me softly (Nhẹ nhàng nói với anh)

There’s something in your eyes (Những điều ẩn giấu trong đôi mắt em)…”

Giọng hát Diêm Thầm trầm thấp êm tai, thuận theo gió biển trôi về phía Lâm Chương, giống như tình nhân thì thầm bên tai, ánh đèn lộng lẫy, lúc chạm mắt với Diêm Thầm trong phút chốc kia, Lâm Chương lại cảm thấy được anh cách ngôi sao ấy rất gần, cứ như ngay trước mắt.

“Don’t you cry tonight (Tối nay đừng khóc nhé)

I still love you baby (Anh vẫn sẽ luôn yêu em, baby à)”

Nghe lời bài hát Diêm Thầm hát mà tim anh rung động, Bài  này anh cũng đã từng nghe rồi, chỉ là lần đầu nghe Diêm Thầm hát cho anh.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, Lâm Chương nhìn vào trong đôi mắt tràn đầy yêu thương của Diêm Thầm, hắn phơi bày hết thảy tình yêu của mình trước mặt anh, không sợ sệt không bi thương, y hệt như năm đó, khiến Lâm Chương không thể từ chối, không nỡ cự tuyệt.

   

Lâm Chương đột nhiên đứng lên, “Tôi đi vệ sinh đã.”

Tạt nước lạnh lên mặt, trái tim hoảng loạn của Lâm Chương không có cách nào bình tĩnh lại, đuôi mắt anh ửng hồng, sắc mặt tái nhợt, căn bản không giống như vừa uống một chén rượu mà dáng vẻ cứ như là bị ngộ độc rượu.

Ngón tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay như muốn ghim sâu vào da thịt, Lâm Chương không biết mình nên làm gì, anh sợ hãi mình càng lún càng sâu, sợ rằng có một ngày mình mất khống chế, bắt Diêm Thầm nhốt lại, không yêu anh cũng không sao, chỉ cần quãng đời còn lại đều ở bên anh, vậy cũng coi như là bạc đầu giai lão.

Thậm chí vừa rồi anh còn nảy sinh ra ý nghĩ Diêm Thầm không khôi phục trí nhớ cũng rất tốt.

Anh khinh thường nội tâm dơ bẩn của mình, Diêm gia đối với anh ơn trọng như núi, sao anh có thể có ý nghĩ lấy oán báo ơn này được, anh điên rồi sao?

“Ca, em không sao chứ?” Diêm Thầm đi vào nhà tắm, trên mặt Lâm Chương ướt nước, tóc trên trán cũng rối tung, tròng mắt anh tối tăm lạnh lẽo, như đổ cơn mưa lớn.

Trái tim Diêm Thầm nhói một cái, hắn kéo cổ tay Lâm Chương, chen vào nhà tắm chật hẹp, đóng cửa lại.

Ánh mắt của hắn như đốm lửa nóng bỏng, rơi xuống trên người Lâm Chương, thiêu đốt đến mức đau đớn, “Ca, nhìn tôi được không? Tôi yêu em, sẽ không thua bất cứ ai.”

   

Trái tim Lâm Chương như hoa bồ công anh đung đưa trong gió, bấp bênh sợ hãi, sau một hồi im lặng anh bèn đau khổ ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn, “Nhưng mà anh là Diêm Thầm.”

Người mà tôi muốn yêu nhưng cũng không dám yêu.

Cả người Diêm Thầm cứng ngắc, tim bị đâm thành vô số lỗ thủng, “Không giống nhau.”

Hắn tự lẩm bẩm, vừa như đang nói với Lâm Chương vừa như đang nói với bản thân, “Có lẽ đối với em thì giống, nhưng đối với tôi thì không hề, tôi chính là tôi, chỉ ở hiện tại, không ở tương lai.”

“Tôi rất yêu em, cũng rất ngốc nghếch, không biết nên làm gì để em nhìn tôi. Đối với tôi, em chính là người yêu đầu tiên và cũng là người theo tôi đến cuối cuộc đời, không có lựa chọn khác, em chính là duy nhất.” Diêm Thầm mím môi, cẩn thận mở miệng: “Có lẽ ngày mai tôi sẽ khôi phục trí nhớ, cũng có lẽ là ngày kia, tôi không biết nữa, nhưng mà tôi của hiện tại nhiều nhất chỉ có thể tồn tại hai, ba tháng, tôi có thể đòi hỏi trong khoảng thời gian này, em hãy thử nhìn thẳng vào tôi của trước mắt được không?”

Bình Luận (0)
Comment