Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 28

Dư vị lúc say quả thật rất khó chịu, cũng bởi vì tối qua Diêm Thầm uống hơi nhiều, sáng nay thức dậy khiến đầu óc hắn hơi quay cuồng.

Lúc hắn rời giường đã là giữa trưa, Lâm Chương quét dọn nhà cửa xong tinh tươm từ lâu, sân thượng cũng trở về như lúc ban đầu, ngay cả hoa cỏ trong sân cũng được anh cắt tỉa cẩn thận, thậm chí còn thừa dịp Diêm Thầm đang ngủ mà xử lý một ít công việc, tuy rằng anh đang nghỉ phép, nhưng dù sao vẫn ngồi trên vị trí đó, không thể mặc kệ hoàn toàn được.

Lâm Chương tính toán thời gian, có lẽ tầm hai tháng sau là hạng mục trong tay có thể hoàn thành, chắc khi đó Diêm Thầm cũng gần như khôi phục trí nhớ.

Hai tháng cuối cùng đó là thời gian thuộc về bọn họ, cũng coi như do anh trộm được, nếu không phải Diêm Thầm mất trí nhớ thì hiện tại anh đang phải lẻ loi một mình rồi.

“Thôi xong, tôi còn định dậy sớm xem mặt trời mọc với em đó.” Diêm Thầm nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, vẻ mặt chán nản.

“Mai xem cũng được mà.” Đối với vấn đề xem mặt trời mọc, Lâm Chương không cố chấp quá, hôm nay hay ngày mai đều như nhau cả.

“Vậy cũng được, tôi nhất định phải đặt ba lần báo thức.” Nói xong Diêm Thầm cầm điện thoại cài báo thức cho ngày mai.

   

Cái chương trình《 Cặp Đôi Được Ông Trời Tác Hợp 》này rất tùy tính, điểm nhấn của nó là quá trình ở chung của mỗi nhóm khách mời chứ không hề bắt bọn họ phải làm nhiệm vụ gì cả, chẳng qua những người trong chương trình đều biết nên làm gì để tạo thêm sức hút, thời điểm cắt nối biên tập cũng sẽ giữ nhiều cảnh quay của bọn họ một chút.

Nhưng Lâm Chương và Diêm Thầm thì lại khác, hai người bọn họ xem như là người thường, thật sự không quan tâm máy quay mà chỉ thản nhiên làm việc của mình. Trong lúc Lâm Chương đang chuẩn bị bữa trưa, Diêm Thầm nằm ườn trên ghế sofa chơi điện thoại di động.

“Đạo diễn, trông hai người họ nhàm chán quá.” Nhân viên công tác lo lắng.

Đạo diễn gãi đầu một cái, chẳng phải hôm qua rất tốt hả, còn rất biết cách show tình cảm cơ mà, sao hôm nay đột nhiên lạnh nhạt vậy? Hắn nhớ là tối qua sau khi Diêm Thầm hát xong, Lâm Chương bất ngờ bỏ đi, Diêm Thầm cũng đi theo, rồi sau đó… không có sau đó nữa, cảnh quay ngày hôm qua đến đây là kết thúc, bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhìn thì có vẻ như là cãi nhau .

Cãi nhau cũng được! Mấy thứ này đều là mánh khóe đó, tại sao lại cãi nhau, đương nhiên là vì scandal nọ chai của Diêm Thầm!

“Không sao đâu, tùy bọn họ đi.” Đạo diễn không chút hoang mang, hi vọng mâu thuẫn giữa hai người bọn họ kịch liệt hơn chút.

Cuộc thảo luận trên internet về mối tính đầu của Diêm Thầm càng ngày càng nhiều, ngay khi bài phỏng vấn được phát sóng, có khá nhiều người chắc chắn nguyên mẫu Diêm Thầm nói là Phó Cẩm Minh, bằng không tại sao Phó Cẩm Minh có thể diễn tốt như vậy.

   

【 Lần này toang thật rùi, nhân vật này chính là viết cho Phó Cẩm Minh, Phó Cẩm Minh diễn theo bản sắc, chẳng trách có thể nắm chắc giải thưởng người mới xuất sắc nhất. 】

【 Nói như vậy Phó Cẩm Minh quả nhiên từng có một đoạn tình cảm với Diêm Thầm? Khó trách lúc mới ra mắt, hắn liên tục diễn trong phim của Diêm Thầm, có thể nói là được Diêm Thầm nâng thành hot luôn. 】

【 Xí! Mày thích thì đi mà ôm lấy, zai nhà tao không thèm, zai nhà tao có ngày hôm nay đều dựa vào thực lực và tác phẩm của ảnh, biết chưa. 】

【 Thương thay cho Tạ Du, vừa đủ tuổi kết hôn liền đi đăng kí với Phó Cẩm Minh, không nghĩ tới chồng mình lại vẫn dây dưa không rõ với tra nam. 】

【 Đau lòng dell gì, ai mà không biết TD phất lên nhờ quy tắc ngầm, mười mấy tuổi đã đi theo cao tầng công ty, sau đó bị cao tầng đưa qua tay cho Diêm tra nam, dù gì PCM cũng là mối tình đầu đường đường chính chính của Diêm tra nam, có thể so sánh à? 】

【 Bịa đặt, cảm ơn chúng mày nha, lũ bọ xít rảnh rỗi nhiều chuyện. 】

“Đầu óc mấy người này có bệnh à? Mối tình đầu của tôi thì liên quan gì đến Phó Cẩm Minh?” Diêm Thầm bức xúc lướt weibo.

“Làm sao vậy?” Lâm Chương đưa cho Diêm Thầm một ly nước ép nước trái cây, thấy mặt mũi hắn nhăn nhó khó ở.

“Mấy người này đều sống ở Thái Bình Dương à? Quản rộng như vậy, từ khi nào mà mối tình đầu của tôi lại thành Phó Cẩm Minh?” Diêm Thầm đưa điện thoại di động cho Lâm Chương xem.

  

Lâm Chương nhìn lướt qua, bình tĩnh trả lời: “Bọn họ nói linh tinh đó, anh đừng để ý nhiều.”

Diêm Thầm không chịu nghe, sao hắn có thể không quan tâm được, “Không được, tôi phải giải thích cho rõ ràng.”

Nói xong hắn đặt điện thoại xuống rồi tìm vị trí của một chiếc máy quay, nói: “Đoạn này không thể cắt, điều đầu tiên: mối tình đầu của tôi không phải Phó Cẩm Minh, hai chúng tôi cũng không có quan hệ gì cả, điều thứ hai…”

Diêm Thầm bỗng nhiên quay đầu, duỗi tay ôm eo Lâm Chương, áo sơ mi màu trắng của anh dán chặt vào vòng eo, tạo thành một đường nét gầy gò mảnh khảnh.

“Vị này mới là mối tình đầu của tôi.” Hắn quay đầu nở nụ cười rạng rỡ với Lâm Chương, “Đúng không?”

Lâm Chương bị nụ cười của hắn lay động, lông mi dài khẽ run, “Ừa, đúng vậy.”

“Phó Cẩm Minh là một diễn viên rất giỏi, mọi người cần phải quan tâm tác phẩm của hắn nhiều hơn, mà không phải mấy tin đồn nhảm vô căn cứ.” Diêm Thầm nghiêm túc nói.

Sau khi nói xong, cuối cùng hắn cũng thấy thoải mái, nhưng đáng tiếc không được bao lâu, trên internet lại nổi lên sóng to gió lớn.

Tiểu Ngô vội vàng gọi điện cho Diêm Thầm, “Anh Diêm! Không xong rồi! Mục Gia Ngôn là người yêu cũ của anh hả?”

  

Thiếu chút nữa Diêm Thầm đã ném vỡ điện thoại, đm! Diêm súc sinh dám đào hố hắn!

“Ai? Không quen.”

“Thật không? Anh mau xem weibo, đã leo lên hot search rồi!” Dù sao Tiểu Ngô cũng chỉ là trợ lý, cậu ta không thể biết rõ toàn bộ cuộc sống riêng tư của ông chủ, đương nhiên không dám tự ý làm theo ý mình, nhỡ đâu là thật thì sao.

“Sao thế?” Lâm Chương thấy sắc mặt Diêm Thầm không ổn bèn đặt công việc trong tay xuống, đi tới trước mặt hắn.

Diêm Thầm đối diện với đôi mắt đen kịt của anh, nhất thời cảm thấy chột dạ, “Không…”

“Hả?” Lâm Chương nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.

Diêm Thầm lập tức kinh hãi, gian nan nuốt nước miếng một cái, run rẩy nói: “Tôi… Tôi cũng không biết, Tiểu Ngô bảo tôi xem hot search.”

Xem hot search? Xảy ra chuyện gì rồi?

Lâm Chương tự cho rằng anh hiểu rõ cách xử lý mấy vấn đề này hơn Diêm Thầm, vì thế không tránh né mà nhìn chằm chằm điện thoại của hắn, “Em xem đi.”

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, Diêm Thầm đâu chỉ run rẩy hai chân, hắn còn đang muốn chạy trốn nữa kìa, chỉ đăng nhập mỗi tài khoản weibo mà cứ như đang mở chiếc hộp Pandora, hắn nơm nớp lo sợ lén nhìn, hot search đầu tiên là #Mục Gia Ngôn, mối tình đầu của Diêm Thầm#, theo sau đó là một chữ “Bạo” chói mù mắt.

  

“Phù ——” Diêm Thầm thở ra một hơi, vừa nhìn cái này đã biết là giả! Giả cái gì không giả, cứ thích đi giả mạo mối tình đầu của hắn, cho dù đầu bị đụng hư hắn cũng không dám quên mối tình đầu của mình là ai đâu.

Lâm Chương nhấc mí mắt liếc hắn một cái, đầy ẩn ý nói: “Sốt sắng như vậy làm chi?”

“Không… Không, nào có chớ, vừa nhìn đã biết là luyên thuyên, tấm lòng của tôi dành cho ca ca có trời đất chứng dám á!” Diêm Thầm chỉ thiếu điều giơ tay lên trời thề độc.

“Người này là ai vậy?” Diêm Thầm tự lẩm bẩm.

Lâm Chương lắc đầu một cái: “Không quen biết.”

Nhấn vào weibo của đối phương để xem thử, hóa ra là một “hot” lưu lượng, trùng hợp vị “hot” lưu lượng này là bạn cùng trường cấp ba của hai người Lâm Chương, Mục Gia Ngôn nhỏ hơn bọn họ hai khóa.

Nguyên nhân leo lên hot search là do Mục Gia Ngôn đăng một bài weibo nói bóng gió.

@Mục Gia Ngôn: Trước đây hồi còn đi học tôi là thủ thư của thư viện, hầu như mỗi ngày sau khi tan học đều có thể thấy Diêm đạo, tôi vẫn tưởng là trùng hợp.

【 Mụ nội nó?! Hóa ra không phải Phó Cẩm Minh sao?! 】

【 Má ơi, thì ra đây mới là chính chủ! 】

   

【 Thật không hổ là Ngôn Ngôn nhà tui, ngay cả Diêm đạo cũng phải điên đảo vì cưng. 】

【 Ánh mắt của Diêm tra nam tốt thật đấy, toàn vừa ý trai đẹp, hơn nữa còn không cùng một loại hình, tò mò dáng vẻ vợ hắn ghê. 】

@Cặp Đôi: Đừng có giấu diếm nữa, mau đăng hình vợ Diêm Thầm lên đi! Tui muốn xem người đàn ông có thể cầm tù Diêm tra nam rốt cuộc nhìn ra sao! 】

@Cặp Đôi: Cứ dụ tụi tôi như thế thú vị lắm à? Rốt cuộc là có hình hay không đây? Tụi tôi tin chắc là người kia không thể sánh bằng Mục Gia Ngôn, dù sao cũng chỉ là người thường thôi, chẳng mong đợi gì lắm, nhìn qua chút xem mặt mũi ra sao là được rồi. 】

【 Có một số người phát ngôn sặc mùi hôi thối, thật tội nghiệp cho bạn đời của Diêm đạo, chồng mình có một mối tình đầu bạch nguyệt quang thì thôi đi, đã vậy còn thêm cả đống lam nhan tri kỷ*, hy vọng ảnh có thể độc lập tài chính, sớm ngày thoát khỏi Diêm tra nam, tương lai sẽ ngày càng tốt hơn nữa, cố lên! 】

*Lam nhan tri kỷ: chỉ tình cảm không phải là yêu, lại vượt quá tình bạn, nhưng chỉ có thể dừng lại ở đó.

【 Không phải chứ, chỉ có tôi cảm thấy Mục Gia Ngôn ăn nói luyên thuyên hả? Mục Gia Ngôn mất não rồi phải hơm, tự nhiên nhảy ra cọ nhiệt độ chi vậy, dù sao Diêm Thầm cũng là người đã kết hôn rồi, cậu đăng blog như vậy là muốn làm gì thế? Bày tỏ mình cũng có thể làm kẻ thứ ba à? Hay là muốn khoe khoang sức quyến rũ của cậu hơn người? 】

   

Đương nhiên những lời bàn tán kiểu này chẳng mấy chốc mà bị chìm xuống đáy, top bình luận nổi bật đều đang khen ngợi Mục Gia Ngôn mỹ nhan thịnh thế, mị lực phi phàm.

“Đừng lo lắng, tôi hỏi Tiểu Ngô một chút, sắp tới hai người còn một dự án cần hợp tác.” Lâm Chương tắt mic đi rồi nói với Diêm Thầm.

Ngón tay Diêm Thầm hơi dừng lại, nhướn mày nói: “Muộn rồi, tôi vừa đăng bài xong, cậu ta đã dám làm loạn như vậy mà còn muốn hợp tác với tôi? Nằm mơ à?”

Biểu tình Lâm Chương cứng đờ, “Cậu ta rất hot đó, lượng fan vô cùng đông, ban quản lý công ty sẽ lựa chọn từ bỏ anh.”

Diêm Thầm lơ đễnh nói: “Vậy thì sao, tôi thiếu chút tiền này hả?”

Dáng vẻ kiêu căng khó thuần của hắn thực sự làm rung động lòng người, lúc trước chính điểm ấy của Diêm Thầm đã hấp dẫn anh, tự tin thẳng thắn, chỉ cần tìm được mục tiêu thì có thể dũng cảm tiến tới, không bị ngoại giới quấy nhiễu.

Đáy mắt Lâm Chương hiện lên ý cười, thầm nghĩ, anh đúng là thiếu chút tiền này đó, dù sao cũng ra đi tay trắng mà, nhưng hiện tại có mình ở đây thì sao có thể để Diêm Thầm chịu ấm ức được.

“Anh đăng gì thế?” Lâm Chương lo lắng hắn quá sung sức, cuối cùng vừa nhìn thấy bài đăng bèn không khỏi bật cười.

@ Diêm Thầm: Ai vậy? Lúc đó tôi đang đợi vợ tan học! Mối tình đầu của tôi còn có ai ngoài vợ tôi nữa?!

  

Khi đó bọn họ đang học cấp ba, Diêm Thầm vừa đi thi về, Lâm Chương thì đang học lớp chọn, tất cả thành viên trong lớp này đều là hạt giống tốt có thể thi đỗ vào các trường đại học hàng đầu, ngày nào cũng tan học trễ nhất, Diêm Thầm vẫn ở lại lớp thường vì vậy tan học khá sớm, trong thư viện có điều hòa, còn có thể đọc đủ thể loại sách, cuối cùng Diêm Thầm quyết định ngày nào cũng đến thư viện đợi Lâm Chương tan học.

Lâm Chương vừa tan học sẽ gửi tin nhắn cho Diêm Thầm, Diêm Thầm nhận được tin một cái lập tức nhảy tót đi gặp Lâm Chương, sau đó hai người sẽ cùng nhau về nhà, cũng khó trách Mục Gia Ngôn lại hiểu lầm là Diêm Thầm cố ý đến nhìn cậu ta, dù sao khi mới nhập học thì cậu ta đã thành một nhân vật nổi tiếng trên diễn đàn trường bởi vẻ ngoài điển trai của mình.

Dưa trên tay của đám quần chúng hóng drama rơi lả tả đầy đất, ai cũng sợ ngây người, đây là lần đầu tiên Diêm Thầm phản ứng lại scandal nhanh như vậy đó! Hắn đổi tính rồi hử?!

【Ha ha ha ha, đến cả tui cũng phải ngượng thay MGN, xấu hổ vl má ưi! 】

【 Trời mé, buồn cười vl ha ha ha ha! MGN lật xe giữa đường kìa! Cú vả mặt này quá tuyệt vời! 】

【 Chỉ có mình tui thấy ngọt ngào hở?!!! A a a a a!!! Tui muốn chèo thuyền!! 】

【 Diêm Thầm: Không phải PCM cũng không phải MGN mà là vợ tôi!! Siêu ngầu!! 】

【 Hu hu. Thiệt sự không ngờ tới có một ngày tui lại cam nguyện chèo CP của Diêm tra nam, mau cho bọn tui nhìn coi vợ anh là thần tiên nơi nào đii! 】

   

【 Ha ha, Diêm Thầm cũng bắt đầu thiết lập tính cách để lăng xê rồi à, trên mạng có ghi lại hết đó, tôi còn chưa quên hắn ngoại tình thành tính đâu, ai thích thì xem, riêng tôi sẽ không xem show này đâu, toàn là đường hóa học chứ hay ho gì. 】

Sau khi nhìn thấy bình luận trên internet, Mục Gia Ngôn đỏ mặt tía tai ném vỡ điện thoại trong tay, nghiến răng nói, “Diêm Thầm bị điên à! Lần trước cái đứa tuyến 18 cọ nhiệt hắn chẳng thèm lên tiếng, tôi vừa mới đăng bài hắn đã trực tiếp vả mặt tôi, đm một đạo diễn nhỏ như hắn có gì mà ghê gớm!”

“Gì mà mối tình đầu, ai chẳng biết lúc còn đi học hắn thay bạn gái như thay áo, làm người ta sảy thai cũng không thèm quan tâm, mày bất nhân thì đừng trách tao bất nghĩa, bôi đen hắn cho tôi!”

Sau khi xử lý việc trên mạng xong, hai người lại tiếp tục quay chương trình, đạo diễn cố ý tới nhắc nhở bọn họ không nên tắt mic quá nhiều, Lâm Chương nói tiếng xin lỗi rồi gật đầu đáp lại.

Chuyện tối qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, chỉ là hai người bọn họ không ai đề cập tới, đều giả vờ bình tĩnh, dù vậy thì trong không khí vẫn tràn ngập hơi thở ngượng ngùng thiếu tự nhiên, khiến lòng người phiền muộn nóng nảy.

Sau bữa cơm trưa, khi thấy mặt trời đã lên cao, Diêm Thầm đưa ra đề nghị đến bãi biển chơi, Lâm Chương nhìn mặt trời nóng rực bên ngoài, rất muốn từ chối.

Ở trong phòng đọc sách rất tốt mà.

  

“Chờ nắng đỡ gắt rồi hẵng đi, đừng để say nắng.” Lâm Chương thấy trong mắt Diêm Thầm tràn ngập mong đợi, lời từ chối đảo một vòng quanh vòm miệng lại đành nuốt xuống.

“Cũng đúng ha, da em trắng quá, đừng để bị cháy nắng .” Diêm Thầm chăm chú nhìn làn da trắng nõn của Lâm Chương, từ khi nào Lâm Chương lại trắng như kia nhỉ?

“Làm sao thế?” Lâm Chương chú ý tới Diêm Thầm đang xuất thần, bèn mở miệng hỏi.

Diêm Thầm ngồi xuống bên cạnh anh, “Em trắng thật đó.”

Trái tim Lâm Chương loạn nhịp, chợt nhớ tới khi vừa đến Diêm gia, anh vẫn còn là một cậu nhóc da đen. Những năm này anh luôn làm việc ở trong phòng, kể cả có đi ra ngoài cũng có vệ sĩ che dù cho, hầu như rất ít phơi nắng, đương nhiên sẽ càng ngày càng trắng trẻo.

“Vì tôi không phơi nắng mà.” Lâm Chương giải thích.

Hình như Diêm Thầm đang nhớ tới cái gì đó thú vị, hắn nâng khóe môi nói: “Lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau, nhìn em như kiểu được đào từ hầm than về vậy đó.”

“Đen như vậy luôn hả?” Đối với Lâm Chương, từ thời điểm bọn họ gặp gỡ đến nay đã qua mười ba năm rồi, anh không còn nhớ rõ bản thân của khi đó nhìn ra sao, chỉ nhớ rằng tinh thần mình vô cùng sa sút.

Diêm Thầm như không muốn sống mà nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy á! Vừa đen vừa gầy, y như một bé khỉ đen thui.”

  

Với lại nhìn Lâm Chương lúc đó cũng không giống 15 tuổi, so với Diêm Thầm, anh gầy nhỏ hơn rất nhiều, vừa nhìn đã thấy ph*t d*c không đều, cho nên Diêm Thầm không chỉ không bắt nạt Lâm Chương mà còn đặt anh dưới đôi cánh của mình để bảo vệ. Là đàn ông thì không thể bắt nạt trẻ nhỏ, lúc đó Diêm Thầm cũng chỉ 15 tuổi vừa ngốc nghếch vừa xấu xa đã cảm thấy mình chính là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.

“Ồ, thật khó cho anh khi không ghét bỏ tôi ha.” Lâm Chương không mặn không nhạt nói.

Diêm Thầm chậm chạp phát hiện mình vừa nói sai, lúc này hắn mới hoảng sợ giải thích: “Không… Không phải, tôi không có ý đó.”

“Vậy có ý gì hử? Chẳng lẽ tôi không đen à?” Lâm Chương nhấc mí mắt lên nhìn hắn.

Miệng Diêm Thầm lúc này như dùng để trang trí, cứ có cảm giác trả lời kiểu gì cũng sai, mạch máu từ lòng bàn chân lan thẳng lên hai gò má, dáng vẻ hắn luống cuống tay chân khiến người vui vẻ vô cùng.

Lâm Chương khẽ cười rồi nói, “Đùa anh đó.”

Diêm Thầm trợn mắt ngoác mồm, một lúc sau mới phát hiện mình bị Lâm Chương đùa giỡn, đúng vậy, Lâm Chương chưa bao giờ là một kẻ hẹp hòi, sao anh có thể để ý mấy việc này được, hắn phiền muộn gãi gãi sau gáy, sâu sắc cảm thấy hôm nay mình bị mất trí xừ rồi, rượu uống từ tối qua mà đến giờ này vẫn chưa tỉnh.

Sau khi mặt trời bớt gay gắt, Lâm Chương và Diêm Thầm cùng bôi kem chống nắng rồi đi về phía bờ biển.

   

Diêm Thầm rất tùy ý, hắn chỉ mặc một chiếc quần đùi đi biển có màu sắc vô cùng rực rỡ, may mà hắn đẹp trai nên dù quấn giẻ rách cũng đẹp, Lâm Chương mở ô ra, Diêm Thầm đặt một chiếc ghế tựa lên bãi cát cho anh, sau đó liền chạy về phòng lấy cho anh một ly nước trái cây và nửa quả dưa hấu.

Lâm Chương đeo kính râm nằm trên ghế, trong tay anh cầm nửa quả dưa, Diêm Thầm khom lưng dùng thìa khoét một miếng ở giữa, đưa tới bên miệng anh, “Nhanh nào, một miếng ngọt nhất!”

Lâm Chương còn chưa kịp phản ứng đã bị nhét một thìa dưa hấu siêu ngọt vào miệng, dòng nước ngọt ngào suýt chút nữa thì chảy ra khỏi khóe miệng, anh vội vàng nuốt miếng dưa hấu xuống, thuận tiện l**m môi một cái, màu môi nhạt màu lập tức nhiễm lên một tầng nước ướt át, phát ra ánh sáng lộng lẫy dưới ánh mặt trời.

Thuận theo động tác của Lâm Chương, Diêm Thầm chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hắn vội vàng múc một thìa dưa hấu tống vô miệng để che giấu, “Ngọt quá.”

Cũng không biết đang nói quả dưa hấu hay là thứ gì khác.

“Đi bơi đi, tôi dạy em.” Diêm Thầm nhớ rằng Lâm Chương không biết bơi, ở quê nhà Lâm Chương đâu đâu cũng là núi lớn, chưa từng nhìn thấy biển.

Đôi môi mỏng của Lâm Chương khẽ mím lại, “Tôi ngồi đây nghỉ ngơi một lúc, anh tự chơi đi.”

Đương nhiên Diêm Thầm sẽ không ép buộc anh, thật ra khi Lâm Chương nguyện ý đi ra ngoài cùng hắn, hắn đã rất vui mừng rồi, từ cấp ba cho đến đại học, Lâm Chương chưa bao giờ thích mấy hoạt động ngoại khóa, hầu như lần nào đi ra ngoài cũng đều là vì Diêm Thầm, ban đầu Diêm Thầm không hiểu, sau đó mới dần dần rõ ràng, Lâm Chương không đi ra ngoài chơi chỉ vì anh muốn đọc thêm nhiều sách, làm thêm vài đề tài luận án.

   

“Chờ một chút.” Lâm Chương thấy Diêm Thầm cởi áo khoác chuẩn bị lao xuống biển, bèn nhanh chóng gọi hắn lại.

Diêm Thầm quay đầu nghi hoặc nhìn về phía anh, Lâm Chương lấy kem chống nắng ra rồi nói: “Không bôi trên lưng chứ gì? Anh quên mất việc cháy nắng tróc da hồi nghỉ hè cuối năm cấp ba rồi hử?”

Lâm Chương vừa mới nói như thế, Diêm Thầm đột nhiên nhớ lại lúc đó, sau khi thi xong, hắn lôi kéo Lâm Chương và bạn học ra ngoài chơi, bởi vì chơi quá sung sức cho nên hắn không hề nhớ tới việc phải bôi kem chống nắng, cuối cùng bị cháy nắng làm da bong tróc, đau rát rất lâu.

“Tôi không với tới sau lưng.” Diêm Thầm vui vẻ vòng lại, hí hửng như bé ngoan nằm sấp xuống để Lâm Chương bôi kem chống nắng cho hắn.

Diêm Thầm cao to, khỏe khoắn kiên cường, trên người không có một vết sẹo lồi, đường cong cơ thể mạnh mẽ dẻo dai như một con báo săn mồi.

Ngón tay Lâm Chương man mát, đụng tới làn da nóng rực của hắn mà như bị thiêu đốt, đầu ngón tay khẽ cuộn lên, anh nhìn chăm chú vào tấm lưng rộng rãi của Diêm Thầm, ký ức trong đầu tung bay.

Khi còn học đại học, có một lần Lâm Chương đau dạ dày lúc nửa đêm, Diêm Thầm đành cõng anh ra ngoài gọi taxi nhưng mãi mà không gọi được, cuối cùng hắn vừa chạy vừa bắt xe, rốt cuộc cũng gặp được một người tốt chở bọn họ đến bệnh viện.

Buổi tối ngày hôm ấy, Lâm Chương mơ mơ màng màng, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự xóc nảy, lại nhớ rất rõ Diêm Thầm luôn nhẹ giọng an ủi anh: “Không sao hết, sắp tới rồi, Lâm Chương đừng sợ.”

   

Sau khi đến bệnh viện, quần áo Diêm Thầm đã ướt đẫm mồ hôi nhưng hắn cũng không trở về để đổi mà ở lại chăm cho Lâm Chương cả đêm, dẫn đến hôm sau đột nhiên cảm mạo nóng sốt, sau đó trở thành bạn bệnh chung phòng với anh luôn.

Không chỉ có mỗi lần đó, ở trong trí nhớ của Lâm Chương, ngoại trừ ba của anh, chỉ có Diêm Thầm là cõng anh trên lưng, còn cõng rất nhiều lần, lúc anh bị bệnh thì hắn cõng anh đến bệnh viện, lúc anh uống say thì hắn cõng anh về nhà, còn cả lúc bọn họ kết hôn cũng là hắn cõng anh tiến vào phòng tân hôn.

Không hiểu sao những kí ức đó lại vô tình bị lãng quên, hoặc là do chính anh đã gạt nó sang một bên, rõ ràng luôn lưu giữ trong đầu, nhưng những năm này Lâm Chương bị công việc lấp kín, căn bản quá bận nên không có thời gian hồi tưởng lại quá khứ, nếu có thời gian nhớ lại điều đó, vậy chẳng bằng làm một nháy có khi còn thực tế hơn.

“Sao vậy?” Diêm Thầm đợi một lúc mà trên lưng vẫn chưa có gì, không khỏi quay đầu nhìn Lâm Chương.

“Không sao.” Lâm Chương như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu bôi kem chống nắng cho Diêm Thầm.

Trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ, Diêm Thầm đối với anh tốt như vậy, sao anh có thể quên chứ, chẳng trách Diêm Thầm lại lựa chọn ly hôn.

Kỳ thật cả Lâm Chương và Diêm Thầm đều hiểu rõ là cuộc sống hôn nhân của hai người bọn họ xuất hiện vấn đề, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cuối cùng lại chẳng thể giải quyết được, không phải Diêm Thầm đang quay phim, thì cũng là Lâm Chương phải đi công tác.

   

Luôn không bỏ được công việc trong tay để xử lý vấn đề xuất hiện bên trong cuộc hôn nhân này, Lâm Chương cứ nghĩ là vẫn còn thời gian, lần sau, lại thêm lần sau nữa, qua một ngày hồi phục thị lực, cuối cùng chờ đến ngày ly hôn.

Có lẽ Diêm Thầm thật sự chịu anh quá đủ rồi.

“Được rồi đó, đi đi.” Lâm Chương vỗ vỗ lưng Diêm Thầm, đầu ngón tay dừng lại trên bả vai hắn vài giây, sau đó bình tĩnh rụt lại.

Diêm Thầm không nhận ra sự khác thường của Lâm Chương, hắn lao nhanh xuống biển như một cơn gió, ngay cả người quay phim đứng bên cạnh cũng không khỏi cảm thán, “Không ngờ kỹ năng bơi của Diêm đạo lại tốt tới vậy.”

Đạo diễn kích động đập đập anh trai nhiếp ảnh, “Chụp mau! Đây đều là phúc lợi của khán giả đó!”

Lâm Chương đứng bên cạnh: “…” Coi tui không tồn tại hở?

Lâm Chương nằm trên ghế ăn dưa hấu, Diêm Thầm bơi một vòng thì trở về, mang theo vài giọt nước đọng lại trên làn da, vẻ mặt anh tuấn bị nước thấm ướt, cặp mắt kia sáng bóng như lưỡi đao.

Dáng người Diêm Thầm vô cùng tốt, quần đi biển ướt nhẹp dán sát vào da thịt, mơ hồ phác hoạ ra hình dáng của thân thể, Lâm Chương đột nhiên đứng lên, ném khăn tắm qua hòng che khuất Diêm Thầm.

Tổ chương trình ngầm hiểu anh đang ăn dấm, nhưng lại thực sự không muốn buông tha khung hình này, Diêm Thầm tùy tiện đi tới, nhíu mày liếc mắt nhìn đạo diễn một cái, “Tôi biết dáng tôi đẹp, không cần làm quá đâu.”

   

Hắn để nguyên mái tóc sũng nước vây xung quanh Lâm Chương, áo trên người Lâm Chương trong nháy mắt bị thấm ướt, “Diêm Thầm.”

Lâm Chương không tránh thoát, chỉ có thể gọi hắn, Diêm Thầm cứ như chó lớn đang nghịch nước cùng chủ nhân, càng chơi càng điên, một lúc sau đã vẩy nước đầy người Lâm Chương, làm cho cả người anh ướt đẫm.

“Ca ca, xuống nước chơi với tôi một lát đi, tôi dạy em bơi lội, rất an toàn.” Diêm Thầm tự chơi một mình rất nhàm chán, đã đến biển thì phải chơi cùng người yêu nó mới vui.

Tóm lại đồ trên người đã bị ướt nhẹp, Lâm Chương cũng không tiếp tục từ chối nữa, hai mắt Diêm Thầm phát sáng, nóng lòng muốn thử bôi kem chống nắng cho anh, chỉ là khi Lâm Chương thật sự nằm sấp xuống, mặt hắn liền đỏ tới mang tai, hai tay run rẩy.

Lâm Chương cao một mét tám ba, thân hình không hề nhỏ nhắn nhưng lại thon dài mảnh khảnh, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, bàn tay Diêm Thầm đặt trên sống lưng anh, bỗng nhiên cảm thấy một trận đau lòng, Lâm Chương quá gầy, vừa nhìn đã biết không ăn đủ bữa, không biết có phải do ảo giác của hắn hay không nhưng hình như từ sau khi hắn gặp tai nạn xe tỉnh lại, Lâm Chương cũng ngày càng gầy yếu.

Cõi lòng tràn đầy ý muốn đen tối từ từ biến thành đau lòng, Diêm Thầm im lặng không nói gì mà bôi kem chống nắng cho anh, cuối cùng nhịn không được bèn cúi đầu hôn lên lưng Lâm Chương một cái, cả người Lâm Chương run rẩy, anh mím chặt môi, để cho mình đừng phát ra bất cứ âm thanh gì.

   

Lúc trước mỗi lần sau khi hai người bọn họ làm xong, Diêm Thầm đều sẽ nhẹ nhàng hôn lên lưng anh một cái, nụ hôn đó sẽ khiến Lâm Chương có cảm giác vô cùng ấm áp, từ trong đáy lòng dâng lên cảm xúc không muốn xa rời Diêm Thầm.

Tại sao Diêm Thầm lại làm như vậy? Có phải hắn nhớ ra gì rồi không? Không đúng, nếu như nhớ ra, hắn sẽ không làm như thế.

Hai người dắt tay nhau xuống nước, Diêm Thầm đối xử với Lâm Chương như trẻ con, “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”

Lâm Chương gật gật đầu rồi nắm tay Diêm Thầm bước xuống nước, nước biển chậm rãi tràn qua eo, Diêm Thầm không dẫn anh ra vùng nước sâu, cảm thấy vị trí này khá ổn liền dừng lại dạy anh cách bơi lội.

Lúc này Diêm Thầm vẫn đang ảo tưởng nghĩ rằng Lâm Chương là người mới học nên sẽ sợ nước, sẽ theo bản năng mà ôm lấy mình, khi đó mình có thể thể hiện năng lực bạn trai rồi ôm lấy Lâm Chương, nói cho em ấy biết không sao cả, tôi sẽ bảo vệ em.

Đáng tiếc trong thực tế thì Lâm Chương là một học sinh thông minh, đồng thời cũng rất điềm đạm và bình tĩnh, vì vậy anh có thể mau chóng nắm được những điểm chính mà Diêm Thầm nói.

“Vậy chúng ta thử bơi chút nha.” Diêm Thầm đi theo Lâm Chương nhìn anh bơi lội, “Đúng, chính là như vậy, rất tốt.”

“Ca ca, em tuyệt ghê, sao em lại giỏi vậy chứ!” Hai mắt Diêm Thầm phát sáng, liên mồm thả rắm cầu vồng.

   

Sau khi phục hồi lại tinh thần, mặt trời đã ngả về tây, Diêm Thầm lau nước trên mặt, “Thủy triều lên rồi, chúng ta trở về đi.”

Lâm Chương liếc mắt nhìn biển rộng, gật đầu đồng ý, “Ừm.”

Mặt biển tĩnh lặng đột nhiên bị một tiếng hét vang lên đánh vỡ, “Cứu với —— “

Lâm Chương bất ngờ quay đầu lại, chỉ thấy ở phía Tây có một chấm đen đang ngày càng trôi ra xa theo dòng sóng biển, đó là một đứa trẻ con!

Lúc này Diêm Thầm chợt quay người bơi về phía chấm đen kia, Lâm Chương không kịp ngăn cản, trong lòng hoảng loạn, “Diêm Thầm!”

Trong tầm mắt anh, Diêm Thầm cách chấm đen ngày càng gần, cũng đã trở thành một chấm đen khác, sóng biển phía xa dần trở lên mãnh liệt, đồng tử Lâm Chương rung động, anh vội hô to với tổ chương trình: “Mau cứu người đi!”

Bình Luận (0)
Comment