Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 31

Đương nhiên, Lâm Chương không muốn để Diêm Thầm biết được rằng hai người bọn họ cũng cãi nhau, anh sợ sẽ phá nát ảo tưởng tốt đẹp trong lòng hắn, cuộc sống hôn nhân sáu năm, không phải truyện cổ tích có kết cục cuối cùng là hoàng tử và công chúa hạnh phúc bên nhau. Phía sau đó còn rất nhiều chuyện phải đối mặt, mặc dù hiện tại Lâm Chương địa vị cao, tiền tài không thiếu, nhưng cuộc sống sinh hoạt của anh vẫn cứ tầm thường như vậy.

Anh không muốn phá vỡ niềm tin của Diêm Thầm về tương lai của bọn họ, cũng sợ rằng sau khi biết được thì hắn sẽ lùi bước.

Diêm Thầm nắm chặt tay anh, nói: “Hôm nay tôi tìm Tạ Du để xác minh một số thứ, quan hệ giữa bọn tôi không hề giống như mấy lời đồn trên internet đâu.”

Nét mặt Lâm Chương hơi ngừng lại, nhớ tới lúc nướng thịt, anh có nhìn thấy Diêm Thầm đang nói chuyện với Tạ Du, hóa ra khi đó Diêm Thầm tìm cậu để xác minh thực hư từ ký ức của hắn. Hiện giờ Lâm Chương hơi xấu hổ, bản thân anh là người từng trải, vậy mà lại đi ghen tuông vì mấy tin đồn vô căn cứ.

“Ồ, vậy thì như nào?” Lâm Chương giả vờ lạnh nhạt hỏi.

Diêm Thầm nghiêng người về phía trước, tựa như làm nũng mà cọ cọ lên chóp mũi Lâm Chương, ánh trăng chiếu xuống gần đó, hắt lên đôi đồng tử đen bóng kia, lộ ra vẻ oan ức, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Việc mà Diêm sói già làm thì liên quan gì tới Diêm Tiểu Thầm tôi đây chứ?”

   

“Ca ca, em đừng giận tôi nha?”

Lâm Chương hơi nhíu mày, “Anh nói em nghe trước đi.”

Diêm Thầm đành phải ngoan ngoãn kể lại mọi việc cho Lâm Chương nghe, “Tôi đoán rằng scandal tôi bao nuôi Tạ Du bị truyền ra, hẳn là bởi vì ông sếp tổng nào đó.”

“Sau khi hỏi lại cậu ta, tôi phát hiện không khác suy đoán của mình là mấy.”

Lâm Chương bỗng nhiên tỉnh ngộ, anh suy ra từ tin tức Diêm Thầm vừa nói, tại sao scandal của hắn và Tạ Du bay đầy trời nhưng không một ai trong hai người đứng ra làm sáng tỏ.

Bởi vì khi đó Tạ Du mới mười chín tuổi, cậu chỉ là một thành viên trong nhóm nhạc nam vừa debut, nhan sắc lại đẹp, tính tình thì mạnh mẽ, thà rằng cá chết lưới rách cũng không chịu khuất phục. Diêm Thầm sinh lòng thương hại Tạ Du nên thuận tay giúp đỡ. Nếu như ngoại giới đều cho rằng Tạ Du là người của Diêm Thầm, thì sẽ nể mặt hắn, không ra tay với Tạ Du nữa, huống chi chuyện của Tạ Du mà truyền ra ngoài thì cũng không ổn.

Thảo nào lần quay chương trình này, Tạ Du và Phó Cẩm Minh lại nói trước ống kính máy quay rằng Diêm Thầm thường hay nhắc tới anh, chắc bọn họ muốn mượn chương trình để làm sáng tỏ mấy scandal trước đây.

Nhịp tim Lâm Chương bỗng chốc loạn nhịp, xúc động muôn vàn, sao anh lại quên mất, từ trước tới nay Diêm Thầm luôn nhiệt tình và tốt bụng như vậy. Ngày xưa mình là đứa trẻ từ vùng núi xa xôi, đột nhiên được Diêm Sĩ Huyên dẫn tới Diêm gia, ông nói với Diêm Thầm rằng sau này hai đứa sẽ sống chung với nhau, nếu như đổi thành đứa trẻ khác, sợ là sẽ ồn ào dữ lắm, nhưng Diêm Thầm thì không.

   

Hắn không chỉ không chê bai Lâm Chương, ngược lại còn chơi đùa cùng anh, chia sẻ đồ chơi, đồ ăn vặt của mình. Nếu như không phải nhờ Diêm Thầm, có lẽ anh đã không thể trở thành một Lâm Chương như hiện tại.

“Xin lỗi.” Diêm Thầm thấy Lâm Chương im lặng, mím môi nói.

“Sao lại xin lỗi, em thấy anh làm rất tốt.” Lâm Chương yêu cái tính cách tốt bụng này của Diêm Thầm, đương nhiên sẽ không phủ nhận việc mà hắn đã làm.

Diêm Thầm bĩu môi, hắn bỗng xông tới ôm Lâm Chương thật chặt, “Giúp người là chuyện tốt, nhưng em mới là người duy nhất trong lòng tôi, giúp đỡ họ mà lại để em chịu uất ức, vậy tôi thà làm người xấu còn hơn.”

Trong lòng Diêm Thầm, có chuyện gì có thể vượt qua được Lâm Chương không? Tất nhiên là không, Diêm sói già nghĩ như thế nào hắn không quan tâm, hắn chỉ biết là ở nơi này của hắn, bất cứ chuyện gì cũng phải nhường đường cho Lâm Chương.

Lâm Chương bật cười, sờ sờ đầu hắn, Tiểu Diêm hai mươi tuổi thật sự là bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, nhưng lại rất đáng yêu, đã là con người thì ai cũng có h*m m**n được người thiên vị.

Ký ức cuồn cuộn, Lâm Chương nhớ lại bốn năm trước, cái ngày mà anh và Diêm Thầm cãi nhau. Lúc đó anh mới hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp được hai năm, yêu xa hai năm, tuy rằng Diêm Sĩ Huyên đích thân dẫn dắt anh, nhưng những ngày tháng anh ở công ty thật sự không dễ sống, Diêm Sĩ Huyên là chủ tịch, công việc rất bận rộn, không thể lúc nào cũng để ý sát sao tới Lâm Chương được.

   

Nhân viên bình thường trong công ty nghĩ rằng anh đi cửa sau, hoặc là nịnh bợ anh, hoặc là cô lập anh. Thân thích của Diêm gia ở công ty thì lan truyền tin đồn về anh, nói anh lấy oán báo ơn, quyến rũ cậu chủ của Diêm gia, cực kì tâm cơ, không cẩn thận khéo sẽ bị anh chơi đùa đến chết.

Không chỉ vậy, bọn họ còn năm lần bảy lượt tạo chút rắc rối cho Lâm Chương, không đau không ngứa nhưng phiền phức vô cùng, chẳng khác gì mấy con ruồi nhặng vo ve xung quanh.

Lâm Chương đau dạ dày chính là vì mấy năm đó bị ép uống quá nhiều rượu, trong bữa tiệc bàn chuyện làm ăn, người khác cũng chẳng quan tâm bạn có đau dạ dày hay không, không uống chính là xem thường họ.

Huống chi trong mắt mấy người này, Lâm Chương chẳng khác gì mấy cô ả tâm cơ với hi vọng được gả vào hào môn, muốn một bước lên mây, biến thành phượng hoàng. Những người phụ nữ kia, ít ra còn có điểm tốt là có thể sinh con, một người đàn ông như Lâm Chương, ngoại trừ để ngủ, còn có thể làm gì? Chỉ tại Diêm Thầm quá ngốc, trong nhà lại chiều hắn nên mới để Lâm Chương đạt được.

Việc làm ăn mà bị Diêm Thầm một đấm đánh bay kia chính là nhờ Lâm Chương nói chuyện nhiều lần, uống tới nỗi bệnh đau dạ dày tái phát mới có thể tiếp tục bàn bạc, anh không phải kiểu người thích kể khổ, từ trước đến nay chưa bao giờ để Diêm Thầm biết tới những việc đó. Có lẽ trong mắt Diêm Thầm, Đỉnh Nghiệp là công ty nhà mình, Lâm Chương lại là bạn đời hợp pháp của hắn, bên trên còn có Diêm Sĩ Huyên làm chỗ dựa, không nói tới hống hách, ít nhất Lâm Chương ngông cuồng chút cũng chẳng sao.

   

Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác, Lâm Chương có thể đạt được địa vị như ngày hôm nay, toàn bộ là dựa vào ý chí kiên cường của chính mình, đương nhiên không thể phủ nhận rằng Diêm gia cũng đã cho Lâm Chương sự chống đỡ mạnh mẽ vững chắc nhất.

Không biết nghĩ đến cái gì, Diêm Thầm đột nhiên cười ra tiếng, “Tôi thấy Phó Cẩm Minh và Tạ Du cần phải cảm ơn em đó.”

“Hả?” Lâm Chương không rõ, hai người họ cảm ơn anh làm gì, cảm ơn Diêm Thầm mới đúng chứ.

“Em nghĩ xem, ban đầu tôi tìm tới Phó Cẩm Minh, là bởi vì nhìn thấy hình bóng của em ở trên người y, đúng lúc vai diễn kia cũng cần thiết. Tôi giúp đỡ Tạ Du, cũng là bởi vì nhớ tới em.” Diêm Thầm nói xong, tự hắn cũng phải bật cười, “Hôm nào phải để bọn họ tặng em bao lì xì thật dày mới được.”

Lâm Chương giật mình, trong lòng sôi trào bọt khí, cả trái tim như được ngâm trong dòng nước nóng, càng ngày càng lan rộng.

Sáng sớm hôm sau, hiếm khi Lâm Chương thức giấc mà Diêm Thầm lại không ở trong phòng, rửa mặt xong đi ra ngoài, anh nhìn thấy lọ hoa phòng khách đè lên một tờ giấy, trên đó viết: Tôi đi chạy bộ đây ~

Phía dưới kí tên: Yêu em, Diêm Tiểu Thầm

Khóe miệng Lâm Chương khẽ nhếch, anh thư giãn gân cốt rồi cũng chuẩn bị ra ngoài chạy hai vòng. Vừa đi ra tới cửa thì đụng phải Tỉnh Hành và Phó Cẩm Minh đang chạy trở về, ba người bèn hỏi thăm chút xíu.

   

“Tạ Du với Tri Hạ đâu?” Lâm Chương hỏi.

“Không ngủ thẳng tới trưa là sẽ không dậy.” Tỉnh Hành cười bất lực, Phó Cẩm Minh cũng gật đầu đồng tình, “Tạ Du cũng vậy, tối qua còn dặn em gọi dậy chạy bộ, sáng nay vừa chạm tới người, em ấy đã cho em một đạp.”

“Ha ha ha ha, Tri Hạ cũng thế, trước đây tôi cũng tưởng thật, nhất quyết kéo em ấy dậy, ai dè em ấy giận cả sáng luôn.” Tỉnh Hành cũng cảm khái nói: “Bọn họ vẫn còn trẻ, trao đổi chất tốt, chờ đến tuổi như chúng ta rồi sẽ tự khắc biết giữ dáng khó đến mức nào.”

“Tỉnh tiên sinh đã ba mươi rồi hả?” Lâm Chương nhớ rằng Tỉnh Hành debut từ sao nhí, nhìn y trưởng thành qua từng vai diễn nên cũng không rõ tuổi thật.

“Vừa đúng ba mươi. Diêm đạo thường hay nhắc tới mấy chuyện thú vị của hai người thời đi học, Lâm tổng hai mươi bảy hả?” Tỉnh Hành hỏi.

Lâm Chương lắc đầu một cái, “Hai mươi tám.”

“Đàn anh lớn hơn em một tuổi, em hai mươi bảy.” Phó Cẩm Minh nói.

“Tri Hạ hai mươi lăm, Tạ Du hai mươi ba phải không?” Tỉnh Hành nhìn về phía Phó Cẩm Minh.

Phó Cẩm Minh gật gật đầu, “Ừm. Vào năm ngoái, bọn em cùng tới cục dân chính ngay sau ngày sinh nhật của em ấy.”

“Gấp vậy hả?” Tỉnh Hành hơi bất ngờ, y cứ nghĩ là Tạ Du còn trẻ như vậy thì sẽ không vội vàng muốn kết hôn.

   

Lâm Chương mở miệng nói: “Tôi và Diêm Thầm cũng vậy, bọn tôi đi nhận giấy chứng nhận ngay sau ngày sinh nhật tôi.”

Phó Cẩm Minh cười nói: “Em biết, lúc đó Diêm đạo đăng trên vòng bạn bè, chỉ cần chúc hai anh trăm năm hạnh phúc, nói vài câu may mắn thì có thể tới nhận lì xì, khắp chốn mừng vui, trận chiến đặc biệt lớn.”

Vẻ mặt Tỉnh Hành lộ rõ kinh ngạc, chợt cười to: “Đúng thật là việc mà Diêm đạo sẽ làm.”

Nghe Phó Cẩm Minh nói như thế, Lâm Chương cũng nhớ lại, lúc đó Diêm Thầm còn cố ý cài đặt định vị ở cục dân chính, khiến Diêm Sĩ Huyên hoảng sợ, mới sáng sớm đã gọi điện thoại ngay cho hắn, hét lớn: “Tên nhóc nhà mày, lại dám trộm sổ hộ khẩu!”

Diêm Thầm không để ý lắm, cười đùa nói: “Đây đều là việc nhỏ, không cần để ý, ba, hôm nay con sẽ kết hôn với Lâm Chương, ba không chúc mừng bọn con hả?”

Đầu giây bên kia, Diêm Sĩ Huyên im lặng một lát, trầm giọng hỏi: “Nghĩ kĩ chưa?”

“Nghĩ kĩ lắm rồi, sẽ không có người nào khác ngoại trừ em ấy.” Trong giọng nói của Diêm Thầm không giấu nổi ý cười.

“Nghĩ kĩ rồi thì nhớ đối xử thật tốt với Tiểu Chương, nếu tên nhóc nhà mày dám bắt nạt nó, cẩn thận ba đánh mày.” Diêm Sĩ Huyên đe dọa.

Diêm Thầm nhếch môi, cất cao giọng: “Biết rồi, dù sao Lâm Chương mới là con ruột của ngài.”

   

“Tên nhóc thúi, cút mau, trưa nay nhớ dẫn Tiểu Chương tới nhà ăn cơm.” Diêm Sĩ Huyên dặn dò.

Sau khi cúp máy, Diêm Thầm vọt tới trước mặt Lâm Chương, ôm người xoay hai vòng, rồi lại hôn chụt một phát lên miệng anh, dẫn tới một đống người vây xem.

“Lâm Chương, Quai Quai, vợ à!”

Sau một giây cảm động, Lâm Chương giơ tay vỗ vào gáy Diêm Thầm, “Im mồm.”

Ba người đứng trước cửa trò chuyện một lúc lâu rồi từng người rời đi, Lâm Chương bắt đầu chạy bộ dọc theo bờ biển, gió biển thổi phần phật trên mặt, vô cùng dễ chịu, làm cho một người cuồng công tác như anh bỗng sinh ra ý nghĩ muốn về hưu dưỡng lão.

Không biết Diêm Thầm đang ở đâu, mãi đến tận khi Lâm Chương chạy trở về, mới trông thấy cạnh biển có một bóng lưng quen quen đang khom người v**t v* một chú chó Golden cỡ bự, chủ nhân của con Golden là một cô gái trẻ xinh đẹp đang vui vẻ nói chuyện cùng hắn.

Lâm Chương nắm chặt nắm đấm, không để ý cái là lại bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Ca! Sao em lại ra đây?” Diêm Thầm không khác gì chú chó Golden trên mặt đất, nhiệt tình nhào tới, mái tóc đen của hắn hơi ẩm ướt, trên người mang theo khí nóng. Dưới ánh mặt trời, mồ hôi trên bắp thịt cánh tay hắn chợt bóng loáng, thảo nào có thể thu hút gái xinh tới.

   

“Xem xem có phải anh lạc đường không.” Lâm Chương lạnh nhạt trả lời.

Diêm Thầm nhạy bén nhận ra Lâm Chương đang không vui, hắn nắm tay anh rồi nói: “Không lạc đường, tôi chạy hơi xa, Amy bảo rằng cô ấy phải dọn nhà, không thể mang Golden tới nhà mới, chúng ta nuôi nó được không?”

Cô gái chăm chú nhìn động tác của Diêm Thầm, trợn mắt thầm than, thảo nào bà đây bắn mị lực khắp bốn phía mà mi vẫn bất động, thì ra là gay.

“Anh đẹp trai, thêm phương thức liên lạc đi, nếu như hai người đồng ý nhận nuôi Quả nho nhỏ thì có thể liên hệ với tôi.” Amy lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt Lâm Chương.

Lâm Chương kinh ngạc nhìn cô, đang định thêm bạn thì Diêm Thầm đã vội vàng quét mã QR, “Add tôi là được, anh của tôi rất bận.”

Amy lúng túng cứng ngắc tại chỗ, cô hơi liếc mắt nhìn Lâm Chương, thấy anh đẹp trai này không chỉ không tức giận, ngược lại còn hơi vui?

Thế giới của gay thật khó hiểu.

Sau khi tạm biệt Amy, Diêm Thầm dính sát vào Lâm Chương, chua chua nói: “Nhất định là cô ấy để ý em, muốn nhân cơ hội bắt chuyện với em, còn lâu tôi mới cho cổ cơ hội này.”

Lâm Chương ngừng cười, đồ ngốc, người ta để ý anh đó.

Đương nhiên, anh sẽ không nói cho Diêm Thầm biết, cứ để hắn hiểu lầm đi.

   
Bình Luận (0)
Comment