Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 32

Theo như Diêm Thầm nói, chú Golden ban nãy tên là Quả nho nhỏ, một chú chó ngoan ngoãn dính người, trong mắt hắn lộ vẻ mong ngóng, “Ca, chúng ta nhận nuôi Quả nho nhỏ đi.”

Lâm Chương khó xử, “Tuy rằng dạo này anh rất rảnh, nhưng một khi có việc thì phải tầm nửa năm đến một năm không ở nhà, tình huống của em anh cũng biết rồi đó, trong nhà sẽ không có ai chăm sóc cho nó.”

Vừa nghe Lâm Chương nói thế, Diêm Thầm cũng chợt nhận ra hắn và Lâm Chương vừa không có thời gian, vừa không có tinh lực để chăm sóc thêm một sinh mệnh, một khi Lâm Chương làm việc, ngay cả bản thân mình anh cũng chểnh mảng chứ nói chi là chó, với lại trong nhà cũng không thuê bảo mẫu toàn thời gian.

“Ừm nhỉ, là tôi suy nghĩ không chu toàn.” Diêm Thầm mất mát cúi đầu.

Lâm Chương giơ tay sờ sờ đầu hắn, “Sau này có thời gian có thể nuôi.”

Diêm Thầm nghe vậy bèn vui mừng, nắm tay Lâm Chương quơ quơ, “Vậy chúng ta phải nuôi cả chó lẫn mèo, đứng trên đỉnh cao của đời người.”

“Được.” Lâm Chương khẽ nhếch khóe môi đáp ứng, Diêm Thầm vui vẻ ôm lấy anh, không có chú ý tới đáy mắt âm u của anh.

Ngoại trừ việc bọn họ không có thời gian chăm sóc động vật nhỏ, Lâm Chương cũng lo lắng sau khi Diêm Thầm khôi phục ký ức, hai người mỗi người đi một ngả, vật nuôi giống như là trẻ con, nếu nhất định phải tách ra, cần gì phải tăng thêm liên lụy.

   

Hai người đi vào trong sân, Diêm Thầm chợt phát hiện bên cạnh chiếc xích đu bỗng xuất hiện thêm một cái võng, “Võng!”

Hắn mừng rỡ xông tới, ngồi lên trên, sau khi đu vài cái thấy an toàn mới giang hai tay ra với Lâm Chương, gọi anh, “Ca, mau tới đây đu thử.”

Lâm Chương lạnh lùng từ chối lời mời của hắn, “Tự anh chơi đi.”

Diêm Thầm lại không chịu buông tha, chạy tới kiên quyết kéo anh ngồi lên trên võng, hắn đạp giày rơi xuống đất, cánh tay dài duỗi ra ôm Lâm Chương chặt cứng, Lâm Chương ngiêng đầu kề sát lồng ngực Diêm Thầm, từng tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ truyền vào trong tai, khiến cho anh hơi không muốn đứng lên.

“Thả lỏng chút.” Diêm Thầm nhẹ nhàng v**t v* sống lưng Lâm Chương.

Tính cách của Lâm Chương cũng giống như chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, lúc nào cũng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, anh đã phải nếm trải mọi khổ cực của đời người từ sớm, vậy nên anh đã sớm ý thức được gánh nặng gia đình, ngày nào cũng làm cả đống việc, nhưng lại chẳng có nổi một cái khiến bản thân mình vui vẻ.

Diêm Thầm nhẹ nhàng đung đưa võng, hôn lên trán Lâm Chương một cái, “Cảm giác cũng không tệ lắm, phải không?”

Tâm trạng của Lâm Chương cứ như thủy triều trên biển, vô cùng rối rắm, “Ừm.”

“Khi còn bé, trước cửa nhà em có một cây cổ thụ, cha làm cho em một cái xích đu, em rất thích nó, lúc nào cũng dính ở trên đó, có một lần chơi hăng quá nên bị ngã từ trên cao xuống, nặng tới nỗi rụng cả răng, từ đó cha không cho em chơi xích đu nữa, có điều mấy năm sau cây cổ thụ kia cũng bị sét đánh đổ.”

   

Những sự việc lúc trước đột nhiên chui ra từ chiếc hộp ký ức, vào lúc anh nói cho Diêm Thầm nghe, anh chợt phát hiện thì ra mình lại nhớ rõ mấy chuyện xa xưa như vậy, chỉ là dáng vẻ của cha trong trí nhớ đã mơ hồ.

Diêm Thầm đau lòng ôm chặt anh, “Đợi lúc về, tôi sẽ lắp một chiếc xích đu ở trong nhà cho em.”

“Sắp đầu ba đến nơi rồi còn chơi xích đu gì chứ.” Lâm Chương thẳng thắn từ chối.

“Nói bậy, anh đẹp trai mãi mãi tuổi mười tám.” Diêm Thầm nghiêm túc phản bác.

Lâm Chương bật cười, “Em mười tám, anh hai mươi?”

Diêm Thầm giật mình, nhanh chóng che miệng của anh, vội vã thấp giọng nói: “Không được, không được, tôi muốn làm chó săn nhỏ của ca ca, mới không cần làm Diêm sói già.”

Lâm Chương không nhịn được cười, rốt cuộc người này có chấp niệm gì với chứng phân liệt vậy chứ? Chẳng lẽ diễn xuất là thứ mà bất cứ đạo diễn nào cũng phải trải qua?

Sau bữa cơm trưa, không hiểu sao sáu người kia lại tập hợp hết trong nhà Diêm Thầm và Lâm Chương, không thể trải qua thế giới hai người, trong lòng Diêm Thầm vô cùng khó chịu, càng khiến hắn khó chịu hơn đó là không biết từ lúc nào mà Tỉnh Hành và Phó Cẩm Minh lại có quan hệ tốt với Lâm Chương như vậy, ba người còn muốn cùng làm vài món ngọt tráng miệng.

   

“Vậy năm người chúng ta đánh bài đi.” Tạ Du lấy một bộ bài Tây ra, đề nghị.

Lộ Tri Hạ ngầm hiểu: “Người thua phải chọn Truth or Dare.”

“Xấu xa thật.” Tạ Du cũng vừa nói vừa cười bỉ, “Cơ mà tui thích.”

Hai người “Cấu kết làm việc xấu” nhìn nhau cười, Diêm Thầm đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh.

“Bốn người chơi đi, tôi đi hỗ trợ…”

“Diêm đạo, sợ thua hả? Cậu cũng đâu biết làm đồ ngọt, đừng tới thêm phiền.” Ngu Đan Sầm kéo Diêm Thầm về, Diêm Thầm thầm giật mình, nhìn Ngu Đan Sầm như kiểu trói gà không chặt, lúc đi thảm đỏ không may làm rơi quạt mà còn có cả đống người tranh nhau nhặt lên giúp cô, không ngờ sức lại lớn như vậy?

Vì vậy Diêm Thầm ngây thơ cứ thế bị một đống người khích tướng, không chịu thua mà ngồi xuống, “Đến đi, lát nữa đừng có nói tôi bắt nạt mấy người.”

Vòng thứ nhất Diêm Thầm thua, Ngu Đan Sầm hào hứng hỏi hắn: “Truth or Dare?”

Thấy ánh mắt ba người bọn họ sáng quắc nhìn mình, Diêm Thầm khẽ liếc qua Thẩm Phi Nguyệt đang lạnh lùng ngồi bên cạnh, vì phòng ngừa mình nói hớ, chỉ có thể lựa chọn: “Dare.”

“Không hổ là Diêm đạo, có dũng khí!” Tạ Du vỗ đùi, tặng hắn cái like.

   

“Bên kia bọn họ thật náo nhiệt.” Phó Cẩm Minh nghe thấy tiếng hoan hô truyền đến từ phòng khách bèn cười nói.

Tỉnh Hành đang đánh bơ, “Lâm tổng, như này được chưa?”

Lâm Chương nhìn một chút, “Ừm, ổn rồi đó.”

“Chắc lại đang đào hố Diêm đạo rồi.” Tỉnh Hành tập mãi thành quen.

Phó Cẩm Minh cười không nói, Lâm Chương dừng việc đang làm, không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Diêm Thầm, nhiều camera như vậy, cầu trời đừng có lòi ra cái gì nha.

Đang lúc bọn họ nói chuyện, Diêm Thầm đột nhiên phi như bay tới, nâng mặt Lâm Chương lên hôn cái chụt, Lâm Chương sững sờ tại chỗ, không kịp định hình, mãi đến tận khi nhìn rõ thì anh mới thấy Diêm Thầm đang đánh son môi đỏ lòe cùng màu phấn mắt chói lóa.

Ngũ quan Diêm Thầm thâm thúy, tuấn lãng, đã thế hắn còn cao 1m9, trang điểm thành như kia, thực sự hơi dọa người, nhưng mà càng đáng sợ hơn là Diêm Thầm còn thẹn thùng kéo ống tay áo của anh, “Tướng công ~ người ta có đẹp không?”

Lâm Chương: “…”

Tỉnh Hành đứng cạnh hai người, toàn thân cứng ngắc, lập tức “Phụt” một tiếng, quay đầu nín cười.

Nói cho cùng cũng là Lâm tổng đã nhìn quen sóng gió, anh lập tức phát hiện ra Diêm Thầm bị chỉnh thảm, như để xác minh suy đoán của anh, trong phòng khách bỗng vang lên trận cười dữ dội.

   

Vành tai Diêm Thầm đỏ chót nhưng vẫn cứng rắn chịu đựng, biết vào lúc này ai mặt dày sẽ thắng, “Tướng công, em nói đi mà~”

Lâm Chương đứng gần hắn như vậy, đương nhiên cũng nhìn rõ vành tai đỏ bừng của Diêm Thầm, không những không thấy cay mắt, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu, “Ừm, anh đẹp nhất.”

Dáng vẻ nghiêm túc nói nhăng nói cuội của anh khiến toàn bộ người ở đây kinh ngạc trợn mắt, bao gồm cả Diêm Thầm, bọn họ thậm chí còn muốn đứng lên vỗ tay cho anh, không hổ là Lâm bá tổng, dù núi Thái Sơn có sụp trước mặt thì cũng không mảy may biến sắc.

Sau khi chơi mấy vòng, Diêm Thầm đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai, sao hắn cứ thua liên tục vậy!

Lúc này hắn mới biết được, bản thân bị bọn họ liên thủ hãm hại, lập tức giận dữ muốn đánh người.

Ba người Lâm Chương làm đồ ngọt được mọi người nhất trí khen ngợi, rắm cầu vồng thả không ngừng, “Lâm học trưởng, anh tuyệt thật đó, vừa biết nấu ăn, vừa biết làm đồ ngọt, lại còn giỏi kinh doanh, chẳng trách Diêm đạo vừa nhắc tới anh liền hóa thân thành fan cuồng.”

“Ha ha ha ha, Tạ Du nói đúng, lúc trước em vẫn cho rằng Diêm đạo thuộc kiểu người tình trong mắt hóa Tây Thi, trên đời này làm sao có người hoàn mỹ vậy được chứ, ai dè nhìn thấy người thật em mới phát hiện, Diêm đạo nói không ngoa.” Lộ Tri Hạ là ca sĩ, người làm âm nhạc trời sinh tâm tư cẩn thận, cậu chống cằm ngắm nhìn Lâm Chương, Lâm Chương giống như cuốn sách dài vô tận, mỗi một trang đều là một câu chuyện mới toanh.

   

Phó Cẩm Minh tán đồng gật đầu, “Lúc còn đi học, đàn anh vô cùng xuất sắc, ngày nào cũng có người tỏ tình với ảnh trên Confession Wall*.”

*Confession Wall: một loại app dùng để bày tỏ tình yêu.

“Confession gì cơ?” Diêm Thầm đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Chương, sao hắn lại không biết?

Lâm Chương bình tĩnh uống một ngụm nước chanh, “Confession Wall, trường học các anh cũng có mà? Đều là đùa giỡn thôi.”

Phó Cẩm Minh nín cười nói: “Giỡn đâu, ở trường vẫn còn lưu truyền cái truyền thuyết gì mà, từ phòng ngủ đến nhà ăn, đàn anh liên tục được năm người tỏ tình đó, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai phá được kỷ lục này đâu.”

Mọi người cùng hít vào một ngụm khí lạnh, “Oa —— “

Hắn chưa nghe Lâm Chương nhắc tới chuyện này bao giờ! Diêm Thầm cảm thấy mình tức giận tới nỗi muốn hóa cá nóc rồi!

Lâm Chương sờ sờ chóp mũi, giải thích: “Đều là hiểu lầm, chỉ là thành tích chuyên ngành của tôi khá ổn, mà vừa vặn sinh viên trượt môn đó lại nhiều nên bọn họ muốn nhờ tôi dạy kèm thôi.”

Sau một hồi im lặng, mọi người bật cười, “Ha ha ha ha, đây chính là em yêu đương với tôi chỉ vì học tiếng anh trong truyền thuyết hả?”

Diêm Thầm vừa ép dấm chua trong lòng xuống, tức giận lại tăng cao, anh hắn tốt như vậy! Những người này có mắt không tròng, chỉ vì trượt môn mà làm ra chuyện như vậy!

   

“Thành tích của đàn anh đâu chỉ là ổn, xưa nay ảnh luôn đứng nhất, hàng năm đều lấy học bổng quốc gia, mỗi lần đến kì thi, mấy đàn em khóa dưới toàn quỳ lạy trước hình của ảnh thôi đó.” Phó Cẩm Minh tiếp tục kể lể.

“Em hiểu, bái học thần, gặp kì thi chắc chắn qua!” Tạ Du và Lộ Tri Hạ đồng cảm.

Trà chiều uống rất vui vẻ, sau khi cùng dọn dẹp xong bãi chiến trường, mọi người mới vẫy tay tạm biệt.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời, sóng biển nặng nề đánh lên tảng đá ngầm, Diêm Thầm dắt tay Lâm Chương, “Đi ra ngoài tản bộ chút nha.”

“Ừm.” Lâm Chương thuận theo.

Cởi dép lê, hạt cát mềm mại chảy qua kẽ ngón chân, Diêm Thầm kéo Lâm Chương lùi lại, sau lưng là ánh hoàng hôn đỏ rực, phản chiếu trong tầm mắt Lâm Chương là ánh sáng vàng kim khẽ lay động.

Nhiệt độ nước biển vẫn còn âm ấm, trên bờ cát vàng in hằn một dấu chân, Diêm Thầm chăm chú nhìn Lâm Chương không chớp mắt.

“Sao thế?” Lâm Chương tưởng rằng hắn có lời muốn nói.

Diêm Thầm nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt lưu luyến, “Cuối cùng cũng có thời gian ngắm em, tôi muốn nhìn nhiều chút.”

Gió biển ẩm ướt, nhẹ nhàng thổi qua nội tâm của Lâm Chương, “Em cho rằng anh rất thích náo nhiệt.”

   

“Đúng thế, nhưng tôi cũng rất đố kị, từ bao giờ mà em lại thân thiết với bọn họ như vậy?” Tay Diêm Thầm luồn qua từng khe hở ngón tay Lâm Chương, khẽ siết chặt.

Trên mạng nói rằng chương trình này phải đổi tên thành , nhưng giờ nhìn lại thì có vẻ như chẳng liên quan gì tới hắn, có từng thấy cái điện Tu La nào ở chung hòa thuận như vậy chưa?

Diêm Thầm kinh hồn bạt vía, chỉ lo Diêm sói già thật sự tạo ra một cái điện Tu La trong hiện thực, kết quả Tu La đâu không thấy, ngược lại dấm chua uống hẳn một thùng, đương nhiên không có là chuyện tốt, ít ra thì Diêm sói già kia cũng không chó quá.

Lâm Chương ngẩn người, “Còn ghen với cả đối tượng scandal của anh luôn hả?”

“Đâu ra, làm gì có, cái này chẳng liên quan gì tới Diêm Tiểu Thầm.” Diêm Thầm nhanh chóng quăng nồi.

Lâm Chương nhìn hắn chăm chú, trầm mặc vài giây, “Diêm Tiểu Thầm, đồ chó con.”

“Đương nhiên, tôi là chó săn nhỏ của ca ca mà.” Diêm Thầm bỗng buông tay Lâm Chương, cúi người xuống khiêng anh lên rồi bỏ chạy, dưới chân đạp lên bọt nước.

Tầm mắt chợt đảo lộn, thân thể bay lên cao, Lâm Chương giật mình nắm chặt áo Diêm Thầm, suýt thì kêu lên.

   

Tổ chương trình đứng phía xa nhìn Diêm Thầm chậm rãi đi dạo cùng Lâm Chương, mười ngón tay đan chặt, kề sát vai nhau trò chuyện dưới ánh hoàng hôn, bởi vì hai người đã tắt mic nên bọn họ không thể nghe được gì, nhưng cảnh tượng này thực sự rất đẹp, bỗng một giây sau, bọn họ nhìn thấy Diêm Thầm khiêng Lâm Chương lên vai!

Đạo diễn đập một phát lên lưng ông anh quay phim, kích động nói: “Mau quay lại! Đây đều là đường đó!”

Bình Luận (0)
Comment