Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 41

Mặc dù đã mặc áo mưa nhưng hai người vẫn không tránh khỏi tình trạng bị tạt nước, áo sơ mi trắng ẩm ướt dính sát cơ thể, phác hoạ nửa thân trên rắn rỏi. Giọt nước từ mái tóc đen của Lâm Chương chảy xuống, lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhặn. Người xung quanh cũng đều bị tạt ướt nhẹp, nhưng một bên trông như chuột lột, một bên nhìn như đang chụp concept thời thượng, vô cùng khác biệt, khiến cho người qua đường dồn dập quay đầu lại.

“Người kia là minh tinh hả? Tiểu thịt tươi mới ra mắt sao? Nhan sắc đỉnh quá!”

“Có máy quay kìa, nhất định là minh tinh!”

“Trên người còn đang mặc đồng phục học sinh, chắc là thành viên của show tuyển tú đang quay ngoại cảnh, chúng ta mau tới xin chữ ký đi, nhìn bọn họ thế kia chắc chắn sẽ hot!”

Lâm Chương đứng dưới ánh mặt trời, anh đang đau đầu suy nghĩ xem có nên sấy khô trước hay không thì tay đã bị Diêm Thầm nắm lấy: “Chạy mau!”

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Diêm Thầm kéo chạy như bay, anh quay đầu nhìn lại, có một đám người đang đuổi theo bọn họ.

Ông anh quay phim chạy sát theo hai người, không buông tha bất cứ một chi tiết nhỏ nào, Lâm Chương bỗng thấy hơi đau lòng cho anh trai này.

“Đi bên này!” Lâm Chương kéo Diêm Thầm vào trong một gian phòng, tầm mắt đột nhiên tối lại, chờ người xung quanh tản đi, hai người bọn họ mới chợt nhận ra nơi này là nhà ma.

   

Người bán vé nở nụ cười tiêu chuẩn: “Nếu như hai vị muốn chơi, trước tiên phải đảm bảo rằng không có ai mắc bệnh tim, nhà ma của chúng tôi rất đáng sợ.”

Lâm Chương nhìn Diêm Thầm, quả nhiên thấy được sự hưng phấn từ trong ánh mắt của hắn, sợ là người này đã quên mất chuyện anh có thể viết một bài bình luận siêu dài sau khi xem xong phim ma rồi.

“Ca ca! Tôi muốn chơi.” Diêm Thầm tràn đầy mong đợi, hắn muốn nhìn dáng vẻ Lâm Chương sợ sệt chui rúc ở trong lồng ngực mình, nhân tiện để khán giả tận mắt chứng kiến năng lực bạn trai thực sự của hắn.

“Em như nào cũng được.” Đương nhiên Lâm Chương sẽ không từ chối đề nghị của Diêm Thầm.

Ngược lại là anh trai quay phim bên cạnh căng thẳng nuốt nước miếng một cái, anh ta cảm thấy chuyến này về nhất định phải để ông chủ tăng lương cho mình.

Lấy vé xong, Diêm Thầm dắt tay Lâm Chương đi vào, anh trai quay phim theo sát phía sau, Diêm Thầm mở điện thoại tìm kiếm một số đánh giá về nhà ma này.

【 Cực kì kinh khủng!!! 】

【 Dọa tôi suýt thì tè ra quần! Cuối cùng phải nhờ nhân viên dẫn ra ngoài! 】

【 Nghe tôi, nhát gan tuyệt đối đừng chơi, ba năm rồi, đến giờ tôi vẫn còn chưa quên được! 】

   

【 Nghe nói có người từng bị hù chết trong đó, giờ nơi đó thành nhà ma real rồi. 】

Kinh khủng thì tốt rồi, Diêm Thầm chỉ sợ nó không đủ đô, hắn thoả mãn đút điện thoại vào túi, sau đó đụng tới một cánh tay lạnh lẽo ở trong túi.

Cả người Diêm Thầm cứng ngắc, chậm rãi quay đầu, một khuôn mặt be bét máu đang nhìn hắn.

“A a a a!!” Diêm Thầm khàn giọng gào thét, gắt gao ôm chặt lấy Lâm Chương.

Lâm Chương bình thản đối diện với khuôn mặt nát bét kia: “Không sao đâu, đều là giả.”

Diêm Thầm vẫn còn đang run rẩy, hắn vùi đầu vào hõm vai Lâm Chương, nói năng lộn xộn: “Ca! Ca! Nó sờ tôi! Nó sờ tôi!”

“Là đá đó!!!”

Lâm Chương sờ sờ đầu hắn, hôn một cái lên tai hắn: “Không sao đâu, có em ở đây, người ta đã đi rồi.”

“Hay là chúng ta ra ngoài nha?”

Diêm Thầm im lặng một lát, lắc lắc đầu, đẩy ra một khoảng cách, chăm chú nhìn Lâm Chương, sau đó kiên định nói: “Không, tôi muốn đi tới cuối, chỉ là vừa rồi tôi chưa chuẩn bị xong, giờ tôi đã sẵn sàng…”

Lời còn chưa dứt, một cái đầu người với xúc cảm ấm nóng y như thật rơi từ trên trời xuống, vừa vặn lọt vào trong lòng Diêm Thầm.

   

Diêm Thầm: “…”

Lâm Chương bình tĩnh cầm đầu người từ trong tay hắn, đưa cho ma nữ áo đỏ bên cạnh: “Trả cho cô, xin hãy giữ chắc.”

Ma nữ áo đỏ hơi hoang mang, lần đầu gặp được khách hàng thản nhiên như vậy đó: “À, được, cảm ơn.”

“Không có gì.” Lâm Chương lễ phép trả lời.

“Người người người người… Đầu người!!!” Ba hồn bảy vía của Diêm Thầm lúc này mới quay trở về cơ thể, ngón tay hắn run rẩy chỉ vào ma nữ áo đỏ đang ôm đầu người bay đi.

“Đều là đạo cụ.” Lâm Chương kiên trì an ủi.

“Ca, ca! Tôi còn đang nói chuyện, nó liền rớt xuống! Đột nhiên rớt xuống!” Diêm Thầm hoảng loạn đến nỗi đánh mất khả năng sắp xếp ngôn từ, chỉ biết lặp đi lặp lại mấy câu nói kia.

“Chúng ta ra ngoài đi.” Lâm Chương đề nghị.

“Không được, không thể ra ngoài.” Diêm Thầm đột nhiên nhận ra biểu hiện vừa rồi của hắn quá tệ, tuyệt đối không thể quay đầu.

Lâm Chương sao có thể không đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn, anh nghiêng đầu, chăm chú nhìn người đối diện, nói: “Nhưng mà em hơi sợ, không dám đi tiếp nữa.”

   

Quả nhiên vừa nghe Lâm Chương nói vậy, Diêm Thầm bèn nắm tay anh đi ra ngoài: “Vậy chúng ta không chơi nữa, đừng sợ, đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ em.”

“Ừm.” Lâm Chương chủ động dính sát vào hắn, ngón tay lạnh lẽo của Diêm Thầm chậm rãi ấm lên.

Anh trai nhiếp ảnh lặng yên quay lại toàn bộ quá trình cũng bị dọa cho hồn bay phách lạc, nếu không phải từng trải qua rèn luyện thì ban nãy anh ta cũng đã gào thét chung với Diêm đạo rồi, chỉ có điều, thật không hổ là Lâm tổng, xứng đáng làm một bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết, năng lực bạn trai mười phần, không sợ gì chỉ sợ vợ.

Lúc tổ đạo diễn nhìn thấy đoạn video này bèn vỗ tay tán thưởng, hiệu ứng chương trình đầy đủ, dự tính sau khi phát sóng, toàn dân mạng đều sẽ cho rằng Diêm Thầm mới là vợ nhỏ.

Khi đứng trở lại dưới ánh mặt trời, cảm giác lạnh lẽo trên cơ thể rốt cuộc cũng bốc hơi, Diêm Thầm thở phào nhẹ nhõm, chân vẫn còn hơi run.

“Trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Lâm Chương nắm tay Diêm Thầm, liếc mắt nhìn, vì phối hợp với trang phục hôm nay, Diêm Thầm còn cố ý đeo một chiếc đồng hồ điện tử, rất có cảm giác thanh xuân.

Không nhắc không sao, vừa nói tới cơm trưa, Diêm Thầm bèn cảm thấy đói bụng.

Lâm Chương đang tính đi tới nhà hàng cao cấp nhất trong công viên trò chơi, Diêm Thầm lại chỉ về quán ăn Mạch Cát Cát chật kín người phía trước: “Ca, chúng ta ăn cái này đi.”

   

Học sinh cấp ba tới nhà hàng cao cấp làm gì chứ, phải ăn thức ăn nhanh mới đúng bài.

Hai người vừa bước vào cửa quán, lập tức thu hút tất cả ánh nhìn, nhưng mà vì nhìn thấy máy quay phim nên không ai dám tiến tới quấy rối.

Vừa lúc có một cặp đôi ăn xong đứng dậy rời đi, Diêm Thầm nhanh chóng xông tới cướp được chỗ ngồi, nhìn rất thuần thục, anh trai quay phim ngẩn người, thiết lập tính cách của Diêm đạo là loại này ư?

“Ca ca, mau tới đây.” Diêm Thầm vẫy tay gọi, sau đó móc từ trong túi quần ra một miếng giấy sát trùng, lau chùi bàn và ghế ngồi cho Lâm Chương, tiếp đó kiên nhẫn lau từng ngón tay của anh.

Ngón tay Lâm Chương rất đẹp, dài nhỏ, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, Diêm Thầm đã từng vẽ đôi tay này rất nhiều lần, biết rõ từng chi tiết nhỏ, bao gồm cả 1 vết sẹo nhỏ ở trên ngón đeo nhẫn, đó là vết thương do mảnh thủy tinh cứa phải, may là hiện tại đã có nhẫn giúp Lâm Chương che đi.

Hắn lau cực kì nghiêm túc tỉ mỉ, ánh nắng chiều xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh tạo thành một vầng sáng vàng nhạt: “Được rồi.”

Diêm Thầm cúi đầu hôn một cái lên mu bàn tay Lâm Chương: “Em ở đây chờ tôi, tôi đi chọn món ăn.”

Hô hấp của Lâm Chương hơi ngừng lại, bình tĩnh gật đầu: “Được.”

Các khách hàng trong quán đang tò mò vây xem, dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh, có nữ sinh hạ thấp giọng, phấn khích nói với cô bạn bên cạnh: “Má ơi!! Quá ngọt rồi!! Tui thở không nổi!”

   

“Tiểu thịt tươi từ đâu tới vậy? Quá tuyệt! Chị chịu không nổi, muốn trèo tường quá.”

“Không phải, chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy hai bọn họ một người nhìn như Diêm tra nam, còn người kia nhìn như vợ của hắn – Lâm Chương sao?”

“Ôi đệt!!! Chắc không phải chứ? Bọn họ đang quay ?”

“Kia là Diêm Thầm và Lâm Chương? Đó là hai anh chàng đẹp trai mà? Còn đang mặc đồng phục học sinh kìa! Trông trẻ trung và non nớt lắm. Tui không tin! Bọn họ ngọt như vậy, sao có thể là Diêm tra nam!”

Diêm Thầm thành thạo gọi món xong, đang chuẩn bị quay lại chỗ ngồi,  bỗng một cô gái mặc váy ngắn; đeo thai thỏ đi tới, lúng túng hỏi: “À ờm, làm phiền một chút, cho hỏi anh có phải là Diêm Thầm không?”

Diêm Thầm nháy mắt một cái, không lên tiếng, nữ sinh nhìn khuôn mặt đẹp trai quá đáng của hắn ở khoảng cách gần, mắc cỡ đỏ cả mặt: “Cái đó… tôi… Tôi xin lỗi…”

“Không phải nha.” Diêm Thầm cắt ngang lời của cô gái.

“A?” Cô gái mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Sao có thể, thực sự quá giống nhau, hơn nữa cho dù là có hai người giống nhau thật đi chăng nữa thì cũng không thể giống từ đầu đến chân được.

Nào có chuyện trùng hợp như vậy.

   

Cô đang cảm thấy thất vọng, bỗng nghe thấy hắn nói: “Tôi là Diêm Tiểu Thầm, kia là bạn trai tôi, Lâm Tiểu Chương.”

Diêm Thầm cười rộ lên, làm cho trái tim cô nữ sinh đập loạn xạ, má ơi, này có phải hơi ngọt rồi không?

“Mị lực của Diêm hotboy năm đó vẫn không giảm nhỉ.” Lâm Chương tự tiếu phi tiếu nói.

“Ca ca, em đang ghen hả?” Diêm Thầm vui vẻ nắm lấy tay anh.

Lâm Chương hất tay ra không được, anh chăm chú nhìn Diêm Thầm: “Nếu em nói phải thì sao?”

“Hì hì, vậy đương nhiên tôi sẽ rất vui.” Diêm Thầm nhìn ngắm bàn tay của anh, nói: “Ghen chút xíu thì vui, nhưng ghen nhiều sẽ tổn hại cơ thể, ca ca em có ý đó cũng được, nhưng đừng thật sự để trong lòng, tôi không nỡ.”

Lâm Chương bật cười: “Em có hẹp hòi như vậy ư?”

Diêm Thầm nhếch môi: “Là tôi hẹp hòi.”

Nói vậy cũng không sai, nếu thật sự ăn dấm của chính mình thì chắc chỉ có Diêm Thầm mà thôi.

Món ăn được đem lên rất nhanh, Lâm Chương cũng không hề bất ngờ khi nhìn thấy đùi gà rán, đây chính là món mà trước đây anh thích ăn nhất.

“Lần đầu tiên chúng ta ăn Mạch Cát Cát chính là sau khi thắng trận đấu bóng rổ.” Đối với Diêm Thầm, ký ức thời cấp ba vẫn còn rất mới mẻ.

   

Nhưng đối với Lâm Chương thì đã là chuyện của hơn mười năm trước, không thể nhớ rõ.

“Lúc chúng ta và Tam trung thi đấu, em đứng bên cạnh cổ vũ tôi. Về sau còn lấy tư cách người nhà, cùng tôi đi ăn mừng chiến thắng.” Diêm Thầm thuộc như lòng bàn tay, đôi mắt lập loè sáng chói.

Thông qua lời Diêm Thầm nói, Lâm Chương cũng tìm lại một chút ký ức từ đoạn thời gian đó.

Nhân duyên của Diêm Thầm rất tốt, ai cũng chơi được, nữ sinh tranh nhau đưa nước cho hắn rất nhiều, nhưng đầu óc hắn chậm chạp, chưa bao giờ nhận. Về sau hắn luôn lôi kéo Lâm Chương đến xem hắn chơi bóng rổ, để Lâm Chương đưa nước cho hắn. Khi đó Lâm Chương đen đúa gầy gò, nhìn như chưa dậy thì nên chẳng có ai nghĩ tới loại quan hệ kia, chỉ coi anh là đàn em của Diêm Thầm.

Các thành viên trong đội bóng rổ cũng nghĩ vậy, Diêm Thầm là đội trưởng, hắn còn hay mời khách, dù dẫn theo một đứa trẻ thì cũng không ai có ý kiến, thấy Lâm Chương ngại ngùng không đi, bọn họ còn nhiệt tình mời anh tham gia.

Đó là lần đầu tiên Lâm Chương được nhiều người nhiệt tình vây quanh, cũng là lần đầu tiên được ăn đùi gà rán và khoai tây chiên ngon như vậy. Lúc Diêm Thầm đi tính tiền, anh trộm nhìn qua bảng giá và thề rằng về sau sẽ không bao giờ ăn những món đắt đỏ đó nữa.

Thế nhưng một thời gian dài về sau, Diêm Thầm đều sẽ mua đùi gà rán và hamburger cho anh, nhìn đôi mắt sáng bừng của anh khi ăn, Diêm Thầm cảm thấy hơi đau lòng.

   

Diêm Thầm sống trong gia đình giàu có, mặc dù hắn vẫn biết người nghèo khổ trên đời này rất nhiều, nhưng khi Lâm Chương xuất hiện trước mặt hắn, hắn bỗng nảy sinh lòng thương tiếc, nếu đứa trẻ thích ăn, vậy sẽ để cho em ấy ăn thật no.

Bình Luận (0)
Comment