Buổi chiều, lịch trình đầu tiên của bọn họ là đi xem trình diễn cá heo, Lâm Chương và Diêm Thầm trúng giải thưởng khán giả may mắn được tiếp xúc trực tiếp với cá heo. Cá heo trong bể rất thích Lâm Chương, còn chủ động hôn lên mặt anh một cái, Lâm Chương vui vẻ cười, Diêm Thầm ngồi bên cạnh thì tức giận xù cả lông: “Không cho mày hôn em ấy!”
Cá heo nhảy cái “Ùm” vào trong nước, bọt nước bắn lên mặt của Diêm Thầm.
Diêm Thầm: “…”
“Ha ha ha!” Tiếng cười vang vọng trên khán đàn, ngay cả nhân viên công tác đứng kế bên cũng không nhịn được, làm bộ dạy dỗ chú cá heo kia: “Lam bảo, không được làm vậy nhé.”
Lâm Chương nín cười, cầm khăn giấy lau mặt cho Diêm Thầm, Diêm Thầm tủi thân cực kì: “Ca! Ngay cả cá heo cũng bắt nạt tôi!”
Khán giả ngồi gần nhất là hai mẹ con, đứa bé và Diêm Thầm bốn mắt nhìn nhau: “Anh trai xấu hổ ghê.”
Liên tục bị chê cười, dù da mặt Diêm Thầm có dày đến mấy thì vẫn hơi không chịu nổi, gương mặt anh tuấn đỏ bừng vì xấu hổ, hắn vùi đầu vào lồng ngực Lâm Chương.
Nhân viên công tác đưa cho hai người một cặp móc treo hình cá heo làm đồ lưu niệm, nhiệt độ trên mặt Diêm Thầm vẫn còn hơi cao.
Ánh đèn rực rỡ dần sáng lên, lịch trình cuối cùng là vòng đu quay, Lâm Chương hơi lo lắng nhìn Diêm Thầm: “Anh ngồi cái này được không?”
“Không sao, trước đây tôi ngồi cái này rồi, tốc độ quay cũng chậm, đừng lo lắng.” Diêm Thầm dắt tay Lâm Chương đi qua dòng người, lúc gần tới vòng quay, hắn còn tiện tay mua cho Lâm Chương một cái băng đô tai mèo.
“Có tai sói không?” Diêm Thầm hỏi.
Chủ quán đưa cho hắn một cái: “Có.”
Trả tiền xong, lúc chuẩn bị đội lên đầu, Diêm Thầm chợt phát hiện hai chữ nhỏ trên nhãn mác: “Tai chó”.
Diêm Thầm: “…”
“Ông chủ, cái này là tai chó, không phải tai sói.”
Chủ quán miễn cưỡng giải thích: “Giống nhau cả mà, không ai phát hiện ra đâu.”
Thì ra là đồ lừa đảo.
“Anh muốn đổi cái khác không?” Lâm Chương dò hỏi.
Diêm Thầm lắc đầu, bước tới hôn một cái lên mặt Lâm Chương, cười rạng rỡ: “Không được làm sói con, vậy nay sẽ làm chó con của ca ca nha.”
Trái tim Lâm Chương đập loạn nhịp, anh mỉm cười: “Được.”
Hai người nắm tay đứng xếp hàng, dáng người cả hai cao lớn thu hút mọi tầm mắt xung quanh, đã vậy bọn họ còn đang mặc đồng phục học sinh và đeo băng đô tai động vật.
Mặc dù đứng dưới ánh đèn buổi tối nhưng vẫn có thể thấy được làn da trắng sáng và khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Chương, kết hợp với một đôi tai mèo trên đầu, trông cực kì giống một chú mèo Ba Tư cao quý. Bên cạnh anh, Diêm Thầm thân hình cao lớn, phong thái hiên ngang, khi không cười, nhìn hắn như con sói hung hãn cô độc, nhưng nếu cười rộ lên thì lại như con chó nhỏ chọc người thương yêu.
“Xứng đôi quá trời! Lên thuyền thôi!”
“Thật sự là Diêm tra nam và vợ hẳn hả? Sao tôi cứ thấy điêu điêu!”
“Tổ chương trình của đều đang ở đó, không phải hai người Diêm Thầm thì còn ai vào đây, vốn mấy cái scandal kia của Diêm Thầm toàn là tin đồn nhảm vô căn cứ, chính chủ còn chẳng thèm quan tâm mà mấy người còn nghĩ là tin thật hả, hai người họ vẫn khỏe re kia kìa, tôi lên thuyền đây, tùy mấy người nghĩ sao thì nghĩ!”
“Trời ạ, hai người họ mặc đồng phục học sinh trông hợp xỉu, nhất là vợ Diêm Thầm, loại nhan sắc này thật sự tồn tại hử? Chắc hotboy bạch nguyệt quang cũng là dạng như này hen, nếu đặt trong giới giải trí thì cũng phải top 1, top 2 đó, chẳng trách Diêm Thầm giấu vợ hắn kĩ như vậy. Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ giấu cả đời!”
Hai người Lâm Chương chờ mãi mới tới lượt, cuối cùng cũng không cần nghe đám người xung quanh thả rắm cầu vồng nữa, nhanh chóng đi vào ngồi xuống.
“Thế nào? Chóng mặt không?” Lâm Chương nhìn Diêm Thầm, luôn để ý tới phản ứng của hắn.
Diêm Thầm lắc đầu cười: “Không sau đâu, ca ca, đừng lo lắng cho tôi, nếu không thoải mái tôi sẽ nói với em.”
“Ừm, nhớ phải nói cho em đó, đừng kìm nén.” Lâm Chương nắm tay hắn, liên tục dặn dò.
Diêm Thầm cực thích nghe Lâm Chương cằn nhằn với hắn, hắn nhìn Lâm Chương chăm chú, không thể giấu nổi nụ cười.
“Lên tới đỉnh rồi.” Lâm Chương nhìn bên ngoài nói.
Diêm Thầm nhìn xuống dưới theo bản năng: “…”
Đệt! Tuy rằng tốc độ của vòng đu quay chậm, nhưng nó cao!
Diêm Thầm hơi chóng mặt, hắn tỉnh bơ nhìn ra chỗ khác, hãy để một ngày tốt đẹp này kết thúc ở đây, đừng làm mất mặt nữa.
“Vúttt —— bùmm!”
“Là pháo hoa!” Diêm Thầm kích động đứng lên, quên luôn cả cảm giác chóng mặt ban nãy.
Xuyên qua tấm kính thủy tinh, từng chùm pháo hoa ngũ sắc lọt vào tầm mắt, trang trọng mà xinh đẹp.
Diêm Thầm cúi đầu, ánh mắt lưu luyến: “Tôi yêu em.”
Trái tim Lâm Chương tựa như pháo hoa bên ngoài, anh nhìn vào đôi mắt đong đầy tình yêu của Diêm Thầm, cơ mặt giãn ra, sau đó anh nhẹ nhàng hôn lên môi Diêm Thầm: “Em cũng yêu anh.”
Môi ấm, lồng ngực cũng nóng hổi, va chạm vào nhau, nóng bỏng như nham thạch phun trào.
Một cái hôn khiến cho hai người toát cả mồ hôi, làn da và xương cốt như muốn hòa làm một.
Diêm Thầm xoa vành tai đỏ bừng của Lâm Chương, hôn lên nốt ruồi son sau tai anh, thân thể Lâm Chương tựa như cành liễu nhỏ trong gió, khẽ run rẩy: “Diêm Thầm…”
Lời nói của anh bị niêm mạc trong khoang miệng thấm ướt, dính dính mềm mềm tựa như đang làm nũng.
“Ca ca.” Diêm Thầm ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nỉ non, đôi môi nhẹ ma sát qua vành tai Lâm Chương: “Trên người em, tôi muốn làm những điều mà mùa xuân đang làm với những cây anh đào.”
Lâm Chương không phải là người theo chủ nghĩa lãng mạn, nhưng bạn đời của anh thì ngược lại, trùng hợp là anh cũng đã từng đọc bài thơ này và biết được thâm ý của câu thơ kia, nó nằm trong tuyển tập 《 Hai mươi bài thơ tình và một bản Tuyệt vọng ca 》 của Pablo Neruda.
Trái tim anh đập thình thịch, lòng bàn tay đang nắm chặt quần áo Diêm Thầm ẩm ướt.
Lời Diêm Thầm nói đã đánh thức bản năng giống đực của anh, tuy tính cách của Lâm Chương hơi lạnh lùng, nhưng anh cũng không phải là một người cấm dục. Khi hôn nhân của anh và Diêm Thầm còn chưa rạn nứt, hai người bọn họ chỉ cần vừa gặp mặt là củi khô bốc lửa. Trước đây bọn họ từng càn quét mọi ngóc ngách trong phòng, thậm chí còn xảy ra tình trạng lâu ngày mới gặp lại, mặc dù thân thể mệt mỏi cũng không ngăn được nhiệt tình của hai người bọn họ, vừa gặp mặt đã lao vào nhau, làm được một nửa lại lăn ra ngủ.
Trái tim của anh, mỗi một bộ phận, mỗi một tế bào của anh đều đang rục rịch, muốn ôm ấp Diêm Thầm.
“Cạch.” Tiếng mở cửa vang lên, kéo thần trí của Lâm Chương trở về, hóa ra vòng quay đã xuống tới mặt đất.
“Xin hãy chú ý dưới chân.” Nhân viên công tác cẩn thận nhắc nhở.
Lâm Chương kéo Diêm Thầm đi ra ngoài, Diêm Thầm bỗng dựa hẳn lên người anh: “Ca… Chân tôi run quá.”
Lâm Chương: “…”
Anh rất không muốn biết, Diêm Thầm bị anh hôn run chân, hay là bị dọa run.
“Em đỡ anh.” Lâm Chương đỡ Diêm Thầm đi ra ngoài, tìm cái ghế gần nhất để ngồi nghỉ ngơi.
Đạo diễn im lặng, lòng thầm vui sướng, Diêm Thầm thực sự là người đàn ông được thần giải trí quan tâm, chương trình này chắc chắn đạt max điểm!
“Được rồi, chúng ta trở về thôi, giờ cũng muộn rồi.” Nghỉ ngơi xong, Diêm Thầm nói với Lâm Chương.
“Ừm.” Lâm Chương chơi một ngày cũng hơi mệt, anh vặn chặt nắp chai nước khoáng rồi đưa cho Diêm Thầm, Diêm Thầm cầm lấy theo bản năng, tiện tay ném vào thùng rác cách đó tầm 2m, mắt không thèm liếc lấy một cái.
“Đẹp trai vãi!” Người qua đường kinh ngạc kêu lên.
Ngược lại Diêm Thầm vẫn bình tĩnh, dù sao hắn cũng là đội trưởng đội bóng rổ của trường.
“Đi thôi.” Lâm Chương đứng lên, đưa tay về phía Diêm Thầm.
Diêm Thầm đang muốn Lâm Chương kéo hắn dậy, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, chỉ thấy hắn cúi đầu giật cúc áo sơ mi thứ hai của mình xuống, đặt vào trong tay Lâm Chương, ngẩng mặt cười sáng lạn: “Tôi giao trái tim của mình cho em.”
Lâm Chương giật mình, mi mắt khẽ chớp, tầm mắt từ trên người Diêm Thầm chuyển qua cúc áo trong lòng bàn tay, tim anh đập thình thịch, Lâm Chương cân nhắc một lúc, nhanh lẹ giật cúc áo sơ mi thứ hai của mình xuống đưa cho Diêm Thầm.
Diêm Thầm được ưu ái mà sợ, hắn thật sự không nghĩ tới Lâm Chương sẽ làm như vậy, dù sao trong nhận thức của hắn, Lâm Chương luôn lý trí bình tĩnh, loại chuyện này trong mắt Lâm Chương có lẽ còn hơi ngây thơ: “Tôi, tôi… Tôi sẽ cất thật kỹ!”
“Không cần phải vậy đâu.” Lâm Chương bật cười, nếu không ngăn lại, khả năng Diêm Thầm sẽ mua loại hộp vàng nạm ngọc để giữ cái cúc áo này.
“Cần chứ, cần chứ!” Diêm Thầm cực kỳ vui, hắn đứng lên ôm mặt Lâm Chương hôn mấy cái.
Hai người Lâm Chương ở đến ngày thứ ba, Phó Cẩm Minh và Tạ Du đến thăm nhà, sau đó đưa thiệp mời cho họ: “Hai bọn em kết hôn, muốn mời Diêm đạo làm người chứng hôn.”
Diêm Thầm mở to mắt kinh ngạc: “Thường người chứng hôn thì phải mời bậc cha chú đức cao vọng trọng chứ nhỉ?”
Phó Cẩm Minh và Tạ Du liếc mắt nhìn nhau nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Đối với bọn em, Diêm đạo thực sự là ơn trọng như núi, anh vừa là người dẫn dắt em trên con đường sự nghiệp hiện tại, lại vừa là ân nhân của Tạ Du, anh còn là ông mai tác hợp cho bọn em, vì vậy người chứng hôn thích hợp nhất của bọn em chính là anh.”
“Đúng vậy Diêm đạo, bốn năm trước nhờ có anh ra tay giúp đỡ, cũng vì bọn em mà đội nồi mấy năm liền, cũng may tình cảm của anh và đàn anh sâu đậm, lòng dạ rộng rãi nên không bị ảnh hưởng, nếu không bọn em cũng không thể yên tâm kết hôn.” Tạ Du nói.
Cậu nhìn về phía Lâm Chương, ánh mắt chân thành: “Đàn anh Lâm, dù như thế nào thì em cũng cần nói với anh một tiếng xin lỗi và cảm ơn. Diêm đạo thật sự rất yêu anh, ngày nào bọn em cũng phải nghe ảnh lải nhải về tình yêu của hai người, nghe tới nỗi tắc cả lỗ tai. Nhưng nói thật là bọn em cũng rất hâm mộ tình cảm của hai anh, mong rằng sau này về già chúng ta còn có thể tụ họp đánh mạt chược.”
Tâm trạng Lâm Chương rối rắm, dù cho biết được những scandal đó đều là giả, thế nhưng cảm nhận khi nghe chính miệng người trong cuộc nói vẫn khác hẳn, anh rất muốn nhận lời Tạ Du, nhưng anh không làm được, bởi vì đây không phải là chuyện do một mình anh quyết định.
Diêm Thầm đứng bên cạnh hình như không cảm nhận được sự rối rắm của Lâm Chương, hắn ôm bả vai của anh, sảng khoái nhận lời: “Đương nhiên rồi, chờ sau này nghỉ hưu, tôi vẫn sẽ thắng mấy người.”
“Đừng có mạnh miệng nhé Diêm đạo.” Tạ Du khiêu khích nói.
Phó Cẩm Minh cười lắc đầu, y nhìn về phía Lâm Chương, nhẹ giọng nói: “Đàn anh, anh đang có tâm sự gì à?”
Lâm Chương ngơ ngác, rõ ràng vậy ư?
“Đàn anh, anh rất giỏi trên thương trường, nhưng về mặt tình cảm lại hơi ngốc.” Phó Cẩm Minh nói.
Lâm Chương rũ mi, mân mê chiếc cốc trong tay: “Chắc vậy.”
Đúng là anh rất ngốc, nếu như có thể dùng lý trí để xử lý vấn đề tình cảm như trong công việc thì anh đã không rơi vào hoàn cảnh như hiện tại. Đối với anh, Diêm Thầm là nhân tố không thể dự đoán trước, cũng như vấn đề ly hôn, anh chưa từng nghĩ tới hai chữ ly hôn sẽ được nói ra từ miệng Diêm Thầm, cũng không nghĩ tới có một ngày Diêm Thầm sẽ mất trí nhớ.
Lâm Chương nhìn xa xăm, ánh mắt dừng lại trên người Diêm Thầm, khóe môi lộ ra nụ cười, càng không nghĩ tới sau khi Diêm Thẩm mất trí nhớ, hắn sẽ tự ăn dấm chua của chính mình.
“Đàn anh, tiết lộ cho anh một bí quyết.” Đáy mắt Phó Cẩm Minh hiện lên ý cười.
“Cái gì?” Lâm Chương nghiêng đầu nhìn hắn.
Phó Cẩm Minh chăm chú nhìn anh, mỉm cười nói: “Lắng nghe tiếng lòng của anh, dũng cảm đối mặt với nó, sau đó thuận theo.”