Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 47

Hôm sau thức dậy, Diêm Thầm mất tập trung. Hắn lẫn lộn kem đánh răng với sữa rửa mặt, rửa gần xong mới phát hiện dùng sai.

Trong đầu hắn toàn là lời nói lạnh lùng của Lâm Chương khi ở trong mơ: “Về sau anh không cần cố ý giải thích với em mấy chuyện này, em không có nhiều thời gian.”

Vậy nên không phải Diêm Thầm không giải thích, mà là Lâm Chương chẳng hề muốn nghe. Nếu nghĩ theo hướng tốt thì chứng tỏ Lâm Chương tín nhiệm hắn.

Nhớ lại cảnh tượng sáng hôm qua khi tiễn Lâm Chương ra cửa, hai người lưu luyến chia tay, rồi lại so sánh với thái độ lạnh nhạt của Lâm Chương trong mơ, thật sự khiến tim hắn đau đớn như bị dao đâm.

Hắn tự an ủi mình, nhất định là Lâm Chương rất yêu hắn, không thể nghi ngờ, chỉ là lúc đó Lâm Chương không có thời gian mà thôi.

Khó trách khi nhắc đến chuyện hai người bọn họ cãi nhau, thái độ của Lâm Chương lại lạ thế. Tranh cãi ầm ĩ như vậy, nói thật Diêm Thầm hơi thất vọng, hắn cứ cho rằng sau khi kết hôn, hắn và Lâm Chương chắc chắn sẽ gắn bó như keo sơn, yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, không biết cãi vã là gì.

Muôn vàn suy nghĩ đánh nhau trong đầu, khiến cho Diêm Thầm ăn cơm mà cũng bị bỏng miệng. Lúc cưỡi ngựa còn nguy hiểm hơn, suýt thì ngã khỏi lưng ngựa, may mà mấy người Ngu Đan Sầm nhìn ra tâm trạng hắn không tốt, dặn dò huấn luyện viên chú ý theo sát Diêm Thầm, lúc này mới ngăn cản được chuyện ngoài ý muốn.

   

“Diêm đạo!” Mọi người nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ồn ào vây quanh Diêm Thầm.

Diêm Thầm chưa kịp hoàn hồn đã bị Ngu Đan Sầm vỗ vào gáy: “Cưỡi ngựa mà còn mất tập trung, không muốn sống nữa à?”

Ban đầu thấy hắn cứ mơ màng, Ngu Đan Sầm bèn khuyên Diêm Thầm đứng cạnh nghỉ ngơi. Hắn sợ ở một mình sẽ càng nghĩ ngợi lung tung nên từ chối lời khuyên của cô, ai dè tý thì có chuyện thật.

“Xin lỗi.” Diêm Thầm cúi đầu nhận sai như trẻ con.

Ngu Đan Sầm nhiều tuổi nhất, cũng có thể coi như là chị của Diêm Thầm, quả thật đủ tư cách răn dạy hắn.

“Chị Đan Sầm, được rồi, Diêm đạo biết sai rồi, qua bên cạnh nghỉ ngơi trước đã, để bác sĩ khám xem như nào.” Tỉnh Hành lên tiếng giải vây cho Diêm Thầm.

Bác sĩ đợi sẵn trong trường đua, sau khi kiểm tra xong thì xác nhận Diêm Thầm không sao cả, chỉ bị thương ngoài da chút thôi.

“Sáng ngày ra đã thấy cậu không tập trung, có chuyện gì vậy?” Ngu Đan Sầm đưa cho hắn một cốc nước.

Diêm Thầm mím môi, im lặng không hé răng, Ngu Đan Sầm ngồi xuống cạnh hắn nhưng không hề thúc giục.

Những người khác thấy vậy bèn ồn ào dẫn nhau đi tham quan chuồng ngựa.

   

Lúc này chỉ còn lại Ngu Đan Sầm và Diêm Thầm ngồi lại trường đua.

Sau một hồi im lặng, Diêm Thầm cân nhắc mở miệng: “Chị Đan Sầm, bình thường chị với chị Phi Nguyệt cân bằng giữa cuộc sống và công việc như thế nào?”

Ngu Đan Sầm cũng đoán được, chỉ có chuyện liên quan đến Lâm Chương mới có thể làm cho Diêm Thầm khác thường như vậy. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, trước đây Diêm Thầm cũng thường hay uống rượu giải sầu vì Lâm Chương.

“Tách riêng cuộc sống và công việc. Lúc làm việc thì chăm chỉ hết mình, còn khi trở lại cuộc sống riêng, ngoài tình huống cần thiết thì nhất định không động tới công việc.” Ngu Đan Sầm uống một ngụm nước chanh: “Chuyện này không dễ làm, bởi vì cần cả hai cùng thỏa hiệp, nếu chỉ một bên nhường nhịn mà một bên dửng dưng thì về lâu về dài, người còn lại sẽ rất mệt mỏi.”

Những lời này khiến cho Diêm Thầm giật mình sửng sốt, hắn cam tâm tình nguyện nhường nhịn Lâm Chương nhưng hắn vẫn sẽ mất mát. Hắn là con người, hắn không thể ngăn nổi những cảm xúc này. Diêm Thầm chợt hoang mang, sẽ có ngày hắn mệt mỏi ư? Lặng lẽ v**t v* chiếc nhẫn trên ngón áp út, Diêm Thầm cảm thấy dù có mệt mỏi, cũng là bởi tình yêu của hắn đối với Lâm Chương ngày càng nhiều, ít nhất hiện tại hắn không tưởng tượng ra được cảnh tượng mình sẽ từ bỏ Lâm Chương.

Ngu Đan Sầm nghiêng đầu quan sát hắn, nói: “Diêm Thầm, giao tiếp giữa bạn đời với nhau rất quan trọng. Nói chuyện rõ ràng có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái, suy nghĩ lung lung một mình thường sẽ khiến mọi việc trở nên rắc rối hơn.”

   

“Chị và Phi Nguyệt quen biết từ khi còn trong bụng mẹ, hai bọn chị cùng nhau trưởng thành. Kết hôn mười năm cũng có không ít trận cãi vã, nhưng bọn chị luôn giải quyết vấn đề trong một ngày, bởi vì sau khi bình tĩnh lại, bọn chị sẽ ngồi lại với nhau để nói chuyện, không để cho bất cứ ai giữ nghi ngờ ở trong lòng. Mầm mống nghi ngờ này như một con dao nhỏ vô hình, chỉ cần xảy ra mâu thuẫn, nó sẽ xuất hiện và cứa cậu một dao, vậy nên biện pháp tốt nhất đó là b*p ch*t nó khi còn trong trứng nước.”

Diêm Thầm lại lâm vào trầm tư, nói chuyện rõ ràng ư?

Hắn tin chắc rằng Diêm sói già và Lâm Chương không giao tiếp với nhau nhiều. Từ trước tới giờ, chỉ cần là việc bản thân có thể giải quyết là Lâm Chương sẽ tự xử lý, kể cả không xử lý được thì anh cũng cắn răng kiên trì. Về phần hắn, nếu như Lâm Chương không nói, hắn sẽ không thể phát hiện ra, có đôi khi hắn nhìn ra được vấn đề nhưng Lâm Chương lại không muốn tâm sự, sau khi anh lấy lệ cho qua thì hắn cũng chẳng hề nghi ngờ.

Diêm Thầm vỗ vào trán mình, sao hắn đần như vậy nhỉ.

Không còn tâm trạng chơi nữa, chiều hôm đó Diêm Thầm lái xe trở về nhà ba mẹ một chuyến, hắn muốn hỏi ba hắn một số việc.

“Thầm Thầm, sao nay con lại về một mình? Tiểu Chương đâu?” Đinh Uyển Như nhìn về phía sau, không thấy Lâm Chương.

“Mẹ, Lâm Chương đi công tác rồi.” Diêm Thầm giải thích.

Đinh Uyển Như kéo hắn vào nhà: “Vậy chờ Tiểu Chương trở về, hai đứa nhớ tới ăn cơm đấy, lâu rồi không thấy hai đứa.”

   

“Vâng, ba con đâu?” Diêm Thầm thầm nghĩ, chẳng phải giờ này ba thường hay ở nhà hả.

“Ba con về nhà cũ rồi.” Đinh Uyển Như nói.

Nghe thấy thế, Diêm Thầm nhíu mày, người giúp việc rót cho hắn một cốc nước, Đinh Uyển Như kéo hắn ngồi xuống sofa, hỏi han: “Lâu rồi con không về nhà cũ thăm ông bà nội, còn giận bọn họ hả?”

Diêm Thầm bĩu môi, giận thì có giận, nhưng ông bà nội đối xử với hắn rất tốt, tốt đến mức cưng chiều không có giới hạn, may mà tự hắn biết đúng sai nên không trở thành kẻ hư hỏng, tưởng tượng mình mà như Thường Kiện chắc hắn sẽ tự tay b*p ch*t bản thân luôn.

Thấy Diêm Thầm im lặng không nói, Đinh Uyển Như khuyên nhủ: “Mẹ biết thái độ của ông bà nội con đối với Tiểu Chương rất khó coi, nhưng con không thể đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ như vậy. Từ nhỏ đến lớn, chắc con cũng nhớ bọn họ tốt với con thế nào chứ.”

Thấy Diêm Thầm nhẹ nhàng gật đầu, Đinh Uyển Như dịu dàng xoa đầu hắn: “Thầm Thầm, bọn họ có thành kiến với Tiểu Chương, điều con cần làm không phải là trốn tránh, mà là đối mặt. Con không thử thay đổi suy nghĩ của bọn họ, bọn họ sẽ mãi mãi giữ thành kiến với Tiểu Chương. Con càng không để Tiểu Chương gặp bọn họ, bọn họ sẽ càng có ý kiến với thằng bé. Ông bà nội sẽ không trách con, mà hai người sẽ chỉ cảm thấy Tiểu Chương dạy hư cháu trai của bọn họ.”

“Liên quan gì đến Lâm Chương? Rõ ràng là Diêm… là con không để Lâm Chương về chung, sao bọn họ cứ đổ hết tội lên đầu Lâm Chương vậy.” Diêm Thầm bực bội muốn chết, hắn ghét cái cách ông bà nội vơ đũa cả nắm, càng ghét sự bất lực của chính mình.

   

“Thế nên con không thể trốn tránh nữa. Thẩm Thầm, con phải để bọn họ biết Tiểu Chương tốt như nào, cũng để cho bọn họ hiểu rõ đối với con, Tiểu Chương quan trọng ra sao.” Đinh Uyển Như vỗ mu bàn tay hắn, ánh mắt cổ vũ, hỏi: “Con làm được không?”

Diêm Thầm hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Đinh Uyển Như mỉm cười: “Thầm Thầm nhà mình giỏi nhất.”

Không phải bà chưa từng nói với Diêm Thầm những lời này, nhưng nói được một nửa đã bị Diêm Thầm cắt ngang. Hắn thử bao nhiêu lần thì cũng thất bại bấy nhiêu lần. Đối với bên nhà nội, hắn đã chẳng còn mong đợi gì nữa. Ấn tượng phiến diện của bọn họ dành cho Lâm Chương đã mọc rễ trong xương máu, tựa như những tư tưởng cổ hủ của bọn họ, sống đến tuổi này, đã không thể thay đổi nữa.

Chẳng còn kết quả nào khác ngoài việc tự làm khổ bản thân.

Nhưng Diêm Thầm 20 tuổi thì khác, hắn sợ trời không sợ đất, vẫn tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết, dù té ngã cũng đứng lên ngay lập tức.

Diêm Sĩ Huyên trở về nhà, nhìn thấy thằng nhóc hại ông bị mắng đang ngồi lù lù trên sofa, mặt ông tối sầm lại. Ông bị ba mẹ mắng to đầu ở nhà cũ, còn thằng nhóc thúi này thì lại thoải mái ngồi nhà ăn canh vợ ông nấu.

Đối diện với khuôn mặt đen thui của ba, Diêm Thầm vô thức muốn chạy, đây là dấu hiệu cho thấy hắn sắp bị ăn đòn!

“Chạy cái gì? Bao tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con vậy.” Diêm Sĩ Huyên trầm giọng nói.

   

“Không… không có gì, con định vào bếp múc cho ba bát canh thôi mà.” Diêm Thầm suy nghĩ mau lẹ, trưng ra nụ cười thương mại chuyên nghiệp.

Diêm Sĩ Huyên nhìn hắn chằm chằm: “Đứng đó làm gì nữa, nhanh cái chân lên.”

Diêm Thầm nhanh chóng đặt bát trong tay xuống, chạy vào nhà bếp, Đinh Uyển Như thấy thế bật cười: “Ông dọa con làm gì?”

“Cũng tại tên nhóc thúi này mà tôi bị cụ ông cụ bà gọi tới mắng vốn, bà còn bênh nó.” Diêm Sĩ Huyên lườm Đinh Uyển Như.

Đinh Uyển Như cười ôm ông: “Ai bảo ông là ba của thằng bé.”

“Con cái đều là nợ, tối qua con nhóc Tiểu Hi kia cũng không thèm gọi điện thoại cho tôi.” Diêm Sĩ Huyên cau mày.

Đinh Uyển Như che miệng cười nói: “Có khi con bé đang yêu đương đấy.”

Diêm Sĩ Huyên trừng mắt, cảm thấy hơi ngứa tay, sao có thể để cải trắng nhà mình bị con heo nào đó ủi mất chứ.

“Ba, ăn canh.” Diêm Thầm đặt bát trước mặt Diêm Sĩ Huyên.

“Ừ.” Diêm Sĩ Huyên chậm rãi uống canh, uống được một nửa, ông bỗng nói với Diêm Thầm: “Lâu rồi con không đi thăm ông bà nội, bọn họ rất nhớ con, rảnh không có gì làm thì đi thăm ông bà đi.”

Diêm Sĩ Huyên đang định khuyên nhủ thêm vài câu, ai ngờ Diêm Thầm không những không ầm ĩ mà còn ngoan ngoãn gật đầu, ông nghi hoặc nhìn Đinh Uyển Như: “Bà nói gì với nó vậy?”

   

Đinh Uyển Như khẽ lắc đầu: “Tôi không nói gì cả, Thầm Thầm vốn rất hiểu chuyện.”

Diêm Sĩ Huyên đầy mặt nghi ngờ. Bữa cơm tối chỉ có ba người ăn, cũng khá ấm áp.

Ăn xong, Diêm Thầm bảo muốn nói chuyện với ông, ánh mắt Diêm Sĩ Huyên hơi trầm xuống: “Đến thư phòng.”

Thư phòng của ba hắn không khác trong trí nhớ là bao, Diêm Thầm quen thuộc ngồi trên ghế sofa.

“Muốn nói chuyện gì?” Diêm Sĩ Huyên kéo ghế ngồi xuống.

Mười ngón tay của Diêm Thầm đan vào nhau, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn mới ngẩng đầu nhìn Diêm Sĩ Huyên: “Ba, nhà chúng ta có người tìm Lâm Chương nói em ấy thèm muốn Đỉnh Nghiệp à?

Giấc mơ tối qua, ngoài sự lạnh lùng của Lâm Chương khi hắn và Lâm Chương cãi nhau, thì những lời này đã làm cho trí nhớ của hắn khắc sâu nhất. Với tính tình của Lâm Chương, thường sẽ coi như gió thoảng bên tai, nghe xong rồi thôi. Chỉ có thật sự để trong lòng, em ấy mới hiểu nhầm ý của Diêm sói già, sau đó tuyệt vọng hỏi rằng: “Diêm Thầm, ngay cả anh cũng nghĩ em thèm muốn Đỉnh Nghiệp?”

Ngay cả hắn cũng nghe ra, Diêm sói già muốn nói Lâm Chương là người cuồng công việc không giới hạn, suốt ngày chỉ có công việc và công việc. Nhưng phản ứng đầu tiên của Lâm Chương lại cho rằng Diêm sói già đang nghi ngờ em ấy thèm muốn Đỉnh Nghiệp.

   

Rốt cuộc là ai đã nói linh tinh trước mặt Lâm Chương? Chắc không phải là mấy người bên nội nhà hắn đấy chứ? Nhưng Lâm Chương từng nói em ấy rất ít về nhà cũ của Diêm gia chung với hắn cơ mà.

Nghe vậy, ánh mắt Diêm Sĩ Huyên trầm xuống, ông nhìn Diêm Thầm: “Giờ vẫn còn có người nói bậy nói bạ trước mặt Tiểu Chương?

Bình Luận (0)
Comment