Trở lại căn phòng mình ở lúc nhỏ, Diêm Thầm vẫn đang ngẩn ngơ, còn không may đá phải chân giường, đau đến nỗi ngã ngồi trên mặt đất.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống sàn nhà thông qua ô cửa sổ, hắn dựa lưng vào giường, nhìn ra ngoài, bóng cây lắc lư, bị gió lay động cứ như bóng người đang đung đưa.
Diêm Thầm nhớ lại thời cấp hai, có lần hắn và Lâm Chương xem chung một bộ phim ma, nửa đêm hắn tỉnh dậy định đi tè thì bị bóng cây ngoài cửa sổ dọa sợ, Diêm Thầm bèn thấp thỏm nhấc điện thoại bàn trong phòng để gọi sang phòng Lâm Chương, mặc dù bị hắn đánh thức nhưng anh cũng không giận, còn chủ động chạy tới đi WC với hắn.
Diêm Thầm 15 tuổi, vừa ngu ngốc vừa làm màu, sợ nhất là bị người khác chê cười. Nhưng Lâm Chương chẳng những không cười nhạo hắn nhát gan, mà còn vừa quan tâm vừa yên tĩnh ở bên hắn, có lẽ từ khi đó, trong lòng Diêm Thầm đã bắt đầu coi Lâm Chương là bạn thân.
Trong căn phòng này chứa đựng quá nhiều ký ức thuộc về hắn và Lâm Chương, Lâm Chương tốt đến thế, vậy mà ở nơi hắn không nhìn thấy, Lâm Chương đã phải gánh chịu biết bao nhiêu khổ cực.
“Túm lại vẫn cứ là Diêm sói già.” Diêm Thầm thầm mắng.
Trong đầu đều là lời ba hắn nói với hắn, mấy năm nay Lâm Chương làm việc ở Đỉnh Nghiệp rất vất vả. Nếu như nói Diêm Sĩ Huyên bỏ ra 10% để Lâm Chương được như bây giờ thì 90% còn lại đều là nhờ bản thân anh tự cố gắng. Tuy rằng Diêm Sĩ Huyên chống lưng cho Lâm Chương nhưng cũng đem tới cho anh rất nhiều phiền toái.
Lâm Chương vừa có năng lực vừa siêng năng, làm ông chủ đương nhiên rất thích kiểu nhân viên này, nhưng làm cấp trên trực thuộc của Lâm Chương thì không thích anh như vậy. Cấp dưới vừa giỏi vừa chịu khó, khéo chẳng mấy chốc sẽ cướp được vị trí cao hơn. Ban đầu Lâm Chương làm việc với rất nhiều cấp trên, người thì kiêng dè rồi làm khó dễ anh, người thì cảm thấy không hài lòng vì anh đi cửa sau nên đối xử với anh rất qua loa, chẳng được chỉ bảo gì cả. Cuối cùng Lâm Chương chỉ có thể dựa vào bản thân, tự tìm tòi học hỏi.
Ngoại trừ cấp trên và đồng nghiệp, còn cả những người họ hàng cũng vừa nói xấu, khiêu khích vừa gây sự với anh.
Những thứ này chỉ là phiền phức ngoài công việc nhưng cũng đủ để người ta sứt đầu mẻ trán, Diêm Thầm không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc mấy năm qua Lâm Chương đã trải qua cái gì mới có thể ngồi được vào vị trí như ngày hôm nay.
Diêm Sĩ Huyên thở dài nói: “Tính tình Tiểu Chương bướng bỉnh, lại không thích kể khổ. Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn, còn thằng bé thì luôn chịu đựng khổ cực một mình vì sợ sẽ gây phiền phức cho ba. Ngay cả những chuyện nó gặp phải nó cũng giấu nhẹm, nếu không phải bất ngờ thấy nó bị gây khó dễ lúc bàn hợp đồng, chắc ba cũng sẽ không biết rằng nó vẫn luôn bị người ta coi thường, bắt nạt.”
“Thằng bé luôn nhờ ba giấu con những chuyện này, nó không muốn con lo lắng. Lâm Chương hiểu với tình tình này của con, nếu để con biết thì nhất định sẽ làm ầm lên. Bây giờ ba kể lại cho con nghe, Diêm Thầm, con đừng để Tiểu Chương phải lo lắng.”
Diêm Thầm siết chặt nắm đấm, bị lửa giận hun cho choáng váng đầu óc, hắn định lao ra ngoài đánh cho tất cả những kẻ bắt nạt Lâm Chương một trận, đột nhiên bị tạt một chậu nước lạnh, hắn cũng hơi tỉnh táo lại.
Một lúc lâu sau, hắn khàn giọng đáp: “Được…”
Diêm Sĩ Huyên vỗ vai Diêm Thầm: “Đối xử thật tốt với Tiểu Chương nhé, thằng bé quá khổ rồi.”
Diêm Thầm gật đầu: “Chắc chắn rồi ba.”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diêm Sĩ Huyên: “Ba, sao bây giờ lại lựa chọn nói cho con nghe những chuyện này?”
“Lúc trước con có hỏi ba đâu.” Diêm Sĩ Huyên rụt bàn tay đang đặt trên vai Diêm Thầm về, thầm nghĩ giấu tới nỗi hai đứa ly hôn luôn rồi, nếu còn không nói sợ rằng hết cách cứu chữa, để cho thằng nhóc mi đau lòng chút, xem còn dám ly hôn không.
Nghe được câu trả lời của ba hắn, Diêm Thầm cảm giác như bị đút một bát thuốc Đông y, đắng muốn chết. Xem ra Lâm Chương giấu diếm quá tốt, Diêm sói già không hề biết Lâm Chương sống rất vất vả ở công ty, chỉ cho rằng Lâm Chương là một người cuồng công việc nên mới liều mạng như vậy. Nói cho cùng thì trạng thái làm việc của hắn khi quay phim cũng không kém Lâm Chương là bao.
Diêm Thầm ngồi im hai tiếng mới hoàn hồn, hắn đi vào phòng tắm rửa mặt, không biết từ lúc nào, trên mặt của hắn toàn là nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu.
Nhanh chóng tắm rửa rồi ra ngoài, lúc này đã gần 0 giờ, tự nhiên hắn nhớ Lâm Chương quá. Sau khi nằm trong chăn, Diêm Thầm nhìn điện thoại hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi cho anh.
Hắn tắt đèn trong phòng, bật video call, mượn ánh sáng mờ ảo che đi đôi mắt đỏ lừ vì khóc.
Cứ tưởng là Lâm Chương đang bận, không ngờ mấy giây cuối cùng, Lâm Chương lại nhận điện thoại: “Xin lỗi, em vừa đi rót nước.”
Nhìn khung cảnh phía sau Lâm Chương, hắn đoán anh đang dùng máy tính trong khách sạn, rất nhiều tài liệu rải rác bên cạnh, có lẽ đang bận.
“Ca ca, em bận hả? Có làm phiền em không?” Diêm Thầm đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng giọng nói vẫn hơi khàn khàn.
“Anh bị bệnh à? Giọng nói hơi lạ.” Lâm Chương vội hỏi.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Chương, đáy lòng Diêm Thầm vừa nặng vừa đau: “Không phải, tôi vừa gặp ác mộng nên tỉnh giấc, nhớ em rồi.”
Lâm Chương đoán hắn bị ác mộng dọa sợ, tiếc là mình không ở bên cạnh hắn. Đối diện với đôi mắt tĩnh lặng của Diêm Thầm, anh bỗng nhận ra mấy năm qua, tình huống như này xảy ra rất nhiều lần. Khi Diêm Thầm gặp ác mộng, thậm chí bị bệnh, tâm trạng sa sút, lúc hắn cần anh, anh hầu như đều bận công việc, rất ít khi ở bên cạnh Diêm Thầm.
Vậy mà mỗi lần anh bị bệnh, gặp phải chèn ép, khi cần sự an ủi thì luôn có Diêm Thầm bên cạnh, hắn nghĩ đủ mọi cách để giúp anh vui vẻ.
Mình thực sự quá tệ.
Sau khi kết luận xong, đầu ngón tay cầm cốc của Lâm Chương khẽ run: “Xin lỗi vì không thể ở cạnh anh.”
“Ca ca, đừng nói xin lỗi, em có công việc, đây là chuyện bắt buộc. Tôi hiểu mà, em đừng tự trách, chúng ta không sống trong chuyện cổ tích, ngoài tình yêu thì còn rất nhiều chuyện cần xử lý.” Diêm Thầm chăm chú nhìn anh, khẽ nhếch khóe môi: “Chúng ta sẽ nói về chủ đề em thích, được không?”
Nghe được lời này, rồi lại đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Diêm Thầm, Lâm Chương bỗng thấy hơi thất thần, ngay trong nháy mắt đó, anh còn tưởng rằng Diêm Thầm đã khôi phục trí nhớ.
“Chủ đề gì?” Lâm Chương hỏi.
“Nhớ tôi không?” Diêm Thầm nhìn anh.
Lâm Chương gật đầu: “Nhớ.”
Đây là sự thật, từ lúc đến khách sạn anh đã thấy hơi nhớ Diêm Thẩm. Mấy ngày nay, chỉ cần rảnh rỗi là trong đầu sẽ xuất hiện khuôn mặt của hắn, xấp ảnh kia được anh đặt trên đầu giường, dù có bận rộn mệt mỏi đến đâu thì cũng phải nhìn một cái rồi mới đi ngủ. Nếu còn sớm, anh còn muốn gọi điện cho Diêm Thầm, nghe giọng nói của hắn một chút.
Lâm Chương không nhớ đã bao lâu rồi mình mới nhớ nhung Diêm Thầm cuồng nhiệt đến vậy.
Anh hơi dừng lại, ánh mắt lóe lên: “Diêm Thầm, em rất nhớ anh.”
Trái tim Diêm Thầm khẽ run lên, hắn lại động lòng với Lâm Chương thêm một lần nữa.
“Ca ca, tôi cũng rất nhớ em. Tôi không tự xử đâu, dành hết cho em đó.” Giọng nói của Diêm Thầm trầm thấp, hơi khàn khàn, gợi cảm mê người.
Hắn vừa dứt lời, hơi nóng từ lòng bàn chân Lâm Chương xông thẳng lên đầu anh, toàn thân bỏng rát, cứ như uống phải một bình rượu mạnh giữa mùa đông giá rét, lục phủ ngũ tạng đều nóng cháy.
Lâm Chương l**m đôi môi nhạt màu của mình, ánh mắt dần tối đi: “Được, em sẽ trở về nhanh thôi.”
Đáy lòng Diêm Thầm như nổi trống, lời này của Lâm Chương là ý đó ư?
“Ca, em muốn cùng tôi… Làm?”
Thấy hắn căng thẳng, Lâm Chương bèn cong khóe môi, cái híp mắt phong lưu đa tình khiến người ta mê muội: “Chứ sao? Diêm Thầm, em rất mong chờ.”
Lúc này, Diêm Thầm cảm thấy mình là thư sinh bị hồ yêu mê hoặc, mất toàn bộ sức chống cự, hắn lắp bắp nói: “Tôi, tôi… tôi sẽ cố gắng.”
Lâm Chương nhấc ngón tay thon dài cởi nút áo đầu tiên, chiếc cổ trắng như tuyết lộ ra. Đêm đã khuya, mái tóc đen luôn cẩn thận tỉ mỉ của anh hơi ngổn ngang, anh nghiêng đầu nhìn Diêm Thầm trong video, sâu xa cười: “Anh đừng để ý quá, cứ thuận theo tự nhiên là được, nói chung sẽ không vượt qua được anh trước khi mất trí nhớ.”
Ầm ầm ầm ——
Một tia sét to tổ bố đánh trúng đầu Diêm Thầm, hắn bỗng ngồi bật dậy: “Tôi nhất định sẽ giỏi hơn Diêm sói già!! Em chờ đó, dù hắn giỏi hơn cũng là do hắn làm nhiều hơn, chỉ cần tôi chăm chỉ thực hành, chắc chắn sẽ vượt qua hắn, với lại…”
Hắn chần chừ một lúc, mím môi nói: “Tôi… tôi còn là xử nam đó, tôi tặng lần đầu quý giá của tôi cho em, ca ca, em vẫn thấy Diêm sói già tốt hơn ư?”
Lâm Chương suýt thì sặc nước miếng, tự ăn dấm của mình, coi bản thân là tình địch thì cũng thôi đi, Diêm Thầm còn không biết xấu hổ mà nói với anh rằng hắn là xử nam.
Lâm Chương cố ý suy nghĩ hồi lâu, còn giả bộ rối rắm, Diêm Thầm thấy thế bèn cuống lên: “Ca ca!! Nam sinh thuần khiết không tốt ư? Sao em cứ luôn nhớ tới người đàn ông già khú kia?”
Lâm Chương nhịn cười nói: “Nhưng kỹ thuật của xử nam tệ lắm, dễ xúc động, chỉ biết chọc bừa, bắn cũng nhanh… Đàn ông già cũng có cái tốt của nó mà.”
Toàn thân Diêm Thẩm như bị sét đánh, nứt toác cả ra: “Em… Sao em biết…”
Lâm Chương sâu xa nhìn hắn: “Anh đoán xem?”
Diêm Thầm: “…” Đm! Hắn 20 tuổi cũng là đồ ăn hại!
Vất vả lắm mới dạy được thành tài, ngủ một giấc dậy lại quay về trước giải phóng. Lâm Chương nhớ lại buổi sáng sau lần đầu tiên của hai người năm đó, thân thể đau đớn nhưng lại thỏa mãn về mặt tâm lý. Nhưng mà anh không muốn trải qua thêm lần nữa đâu.
“Tôi… Tôi nhất định sẽ học tập thật tốt. Em nghỉ sớm đi, chú ý sức khỏe, đừng thức khuya quá.” Diêm Thầm bị k*ch th*ch quá đà, ỉu xìu chúc Lâm Chương ngủ ngon.
Sau nửa đêm, Diêm Thầm lại bắt đầu nằm mơ.
Đầu tiên là mơ thấy hắn đến công ty thăm Lâm Chương, tặng cho các đồng nghiệp của Lâm Chương ít trà sữa và bánh ngọt, đồng nghiệp và cấp trên của Lâm Chương rất nhiệt tình với hắn. Trước mặt hắn, ai cũng xum xoe khen Lâm Chương tốt thế này tốt thế kia, hắn rất vui, không chú ý tới ánh mắt tối tăm của Lâm Chương đứng bên cạnh.
Nhưng giờ làm người đứng xem, Diêm Thầm lại thấy rõ tất cả.
“Diêm Thầm, anh đến thăm em, em rất vui, nhưng sắp tới em bề bộn nhiều việc, hầu như không có thời gian ở công ty. Anh đừng tới nữa nhé.” Sau khi về đến nhà, Lâm Chương đắn đo thật lâu rồi mới nói chuyện với Diêm Thầm.
“Bận vậy hả? Được rồi, hay anh gọi bảo ba sắp xếp công việc cho em ít lại nhé? Nhìn em mệt mỏi quá.” Diêm Thầm đau lòng ôm anh, dò hỏi.
Lâm Chương tựa vào lòng hắn, khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, em còn trẻ nên cũng muốn phấn đấu, làm nhiều thì sẽ học được nhiều kinh nghiệm hơn.”
“Quai Quai, em giỏi quá.” Diêm Thầm cúi đầu hôn anh, cảm thấy tự hào.
Cảnh tượng thay đổi, vị trí của Lâm Chương càng cao, văn phòng càng lúc càng lớn. Sau khi tới thăm vài lần, cuối cùng Diêm Thầm cũng không đi nữa.
Ánh nắng sớm chiếu vào trong phòng, Diêm Thầm mở mắt ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm trần nhà, giơ tay che khuất ánh mặt trời chói mắt.
Ánh mắt trời này chói quá, ngay cả nước mắt cũng muốn chảy ra.