Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 50

Uống xong một cốc nước ấm, Diêm Thầm cố ngủ lại. Giấc ngủ này cứ mơ mơ màng màng, sau khi tỉnh lại, hắn cảm giác như vừa chạy marathon, cả người mệt mỏi.

Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, mây đen rợp trời, chắc sắp mưa rồi.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại dồn dập quấy nhiễu buổi sáng yên tĩnh, Diêm Thầm đặt cốc sữa bò xuống, cầm máy lên nhìn: “Thư ký Triệu?”

“Alo?”

“Diêm thiếu, Lâm tổng bị tai nạn, giờ đang ở trong bệnh viện…”

Tin tức truyền đến như chiếc kim đâm thủng màng nhĩ Diêm Thầm, khiến hắn lảo đảo suýt nữa đánh rơi cả điện thoại, miễn cưỡng chống tay cạnh bàn để đứng thẳng lại, máu toàn thân hắn như bị rút cạn, đầu óc choáng váng, chỉ một câu nói ngắn gọn thôi mà hắn cũng phải mất rất lâu mới hiểu được: “Em… em ấy ở đâu?”

Thư ký Triệu đọc địa chỉ bệnh viện cho Diêm Thầm, hắn ép mình tỉnh táo lại, quần áo chưa kịp thay đã nắm chặt điện thoại xông ra ngoài.

Ô tô mới ghé được cái đầu xe vào chỗ đậu, Diêm Thầm đã vội vã xuống xe, không thèm để ý lời chửi bới của một chủ xe khác phía sau: “Đm! Mua bằng lái hả thằng kia!”

   

“Thôi chồng ơi, thằng nhóc kia sốt ruột đến nỗi còn chưa kịp thay áo ngủ, hẳn là người trong nhà xảy ra chuyện rồi.”

Chủ xe vẫn trách móc không ngừng: “Đỗ xe có một lúc chứ mấy, cậu ta vô ý thức quá.”

“Oa, chiếc xe này là bản giới hạn đó, hình như hoàng thất của quốc gia nào đó cũng lái loại này thì phải.” Đứa con trai ngồi ghế sau chơi game nghe thấy ba mẹ nói chuyện, nó rướn cổ lên nhìn, wao siêu xe!

Chủ xe nghe vậy thì hơi lúng túng: “Ừm nể mặt cậu ta còn chưa kịp thay quần áo, thôi thì để tôi tìm chỗ khác đỗ xe vậy.”

Diêm Thầm cũng không biết khúc nhạc dạo vừa xảy ra ở bãi đỗ xe, hắn chạy vội vào bệnh viện, tay của thư ký Triệu đang băng bó treo trên cổ, nhìn rất nhếch nhác: “Diêm thiếu.”

“Anh tôi sao rồi? Em ấy đâu?” Giọng Diêm Thầm không kiềm chế được run rẩy.

“Diêm thiếu ngài đừng lo lắng, Lâm tổng không bị nặng quá.” Thư ký Triệu lên tiếng an ủi. Trước khi hôn mê, anh ta thấy mặt Lâm Chương đầy máu nên bị dọa sợ. Sau khi tỉnh lại biết Lâm Chương vẫn còn hôn mê, bèn vội vàng gọi điện thoại báo cáo cho Diêm Thầm.

Chỉ là không ngờ sau khi gọi điện thoại xong, bác sĩ báo lại tình trạng của Lâm Chương cũng không nặng lắm, vết thương trên trán hơi sâu nên mới chảy nhiều máu, trông hơi đáng sợ chút thôi.

   

“Em ấy luôn hôn mê không tỉnh là vì bị kiệt sức?” Trái tim Diêm Thầm đập loạn nhịp.

“Đúng vậy.” Thư ký Triệu bỗng hơi chột dạ. Lâm tổng dồn ép lượng công việc của bốn ngày xuống còn hai ngày, luôn chân luôn tay không nghỉ, sau đó lại vội bay về trong đêm. Hắn không dám để Diêm Thầm biết chuyện này.

Đầu óc Diêm Thầm trống rỗng, một lúc lâu sau mới nói với thư ký Triệu: “Cậu vất vả rồi, giờ tôi có thể đến phòng bệnh thăm em ấy không?”

“Có thể.” Thư ký Triệu thấy Diêm Thầm không hỏi gì bèn thở phào nhẹ nhõm, dẫn Diêm Thầm đến phòng bệnh của Lâm Chương.

Lâm Chương đang nằm truyền dịch, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán quấn băng gạc. Diêm Thầm cảm thấy trái tim đau đớn kịch liệt, hắn cứ như ông lão đã lớn tuổi, chậm rãi đi đến cạnh giường bệnh của Lâm Chương, run rẩy cầm tay anh.

Ấm áp.

Hắn nhìn Lâm Chương, nắm chặt ngón tay, nước mắt chảy ra không kịp báo trước.

Thư ký Triệu đứng ngoài cửa bị dọa sợ.

Đúng lúc bác sĩ điều trị chính của Lâm Chương đi vào, thư ký Triệu khẽ nhắc nhở Diêm Thầm. Diêm Thầm ngẩng đầu dậy, hai mắt đỏ bừng, hắn dùng mu bàn tay lau khô nước mắt. Bác sĩ điều trị thấy Diêm Thầm mặc áo ngủ, chân đi một đôi giày da, chắc cũng đoán được Diêm Thầm đã vội vàng tới đây.

   

“Chào bác sĩ Lưu, tôi tên Diêm Thầm, là tiên sinh của Lâm Chương.” Dù sao Diêm Thầm cũng xuất thân từ hào môn thế gia, khi nghiêm túc trông hắn rất bình tĩnh, cư xử đúng mực.

“Chào Diêm tiên sinh, về tình hình của Lâm tiên sinh thì cậu đừng lo. Những chỗ khác chỉ bị trầy da thôi, còn vết thương trên trán hơi sâu chút, nghỉ ngơi chăm sóc thật tốt sẽ không để lại sẹo.” Bác sĩ Lưu hiền hòa nói.

Nghe vậy, Diêm Thầm khẽ buông xuống nỗi lo trong lòng.

Bác sĩ Lưu còn nói: “Nhưng mà Lâm tiên sinh bị kiệt sức, cơ thể thiếu dinh dưỡng, nếu cứ thế này thì sẽ rất hại thân. Dạ dày của cậu ấy cũng cần chăm sóc thật tốt. Mặc dù công việc quan trọng nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn. Diêm tiên sinh khuyên nhủ cậu ấy quan tâm thân thể của mình nhiều vào nhé.”

Nghe xong,  trong lòng Diêm Thầm căng thẳng: “Được, tôi sẽ chú ý tới em ấy.”

Mặc dù nói vậy, nhưng Diêm Thầm không cho rằng mình có năng lực khuyên Lâm Chương từ bỏ công việc. Có thể thấy được từ một vài ký ức đã khôi phục của hắn, Lâm Chương là một người cuồng công việc, chuyện gì cũng phải xếp sau công việc, kể cả hắn.

Diêm Thầm siết chặt nắm đấm, âm thầm quyết định, không làm được cũng phải làm.

“Tôi ở lại đây được rồi, thư ký Triệu về nghỉ ngơi đi.” Diêm Thầm thấy thư ký Triệu vác theo cái tay bó bột đi tới đi lui, hơi không đành lòng.

   

“Vậy được, nếu có chuyện cần xử lý thì Diêm thiếu liên lạc với thư ký Tiền nhé, tôi đã bàn giao lại cho cậu ta rồi.” Thư ký Triệu bị thương ở tay nên hơi khó làm việc, chỉ đành ngoan ngoãn về nhà dưỡng thương.

“Ừm.” Diêm Thầm gật đầu, đột nhiên ngẩng lên như nhớ ra điều gì đó, hắn nhìn thư ký Triệu: “Khoan đã, anh của tôi từng nói ngày kia mới trở về mà nhỉ?”

Tới rồi!

Trong lòng thư ký Triệu căng thẳng, cuối cùng vẫn không thể thoát.

“Công việc đã xong nên về sớm.” Đương nhiên thư ký Triệu sẽ không tiết lộ chuyện Lâm Chương yêu cầu đẩy nhanh tiến độ, nhưng anh ta đã đánh giá thấp Diêm Thầm rồi.

Đôi mắt thâm thúy của Diêm Thầm nhìn anh ta chăm chú: “Thật à?”

Lúc Diêm Thầm không cười, sẽ phát ra một cỗ khí thế không giận tự uy, khác hoàn toàn với dáng vẻ đơn thuần vô hại trước mặt Lâm Chương. Thư ký Triệu vẫn giữ bình tĩnh, khẽ nhếch khóe miệng nói: “Đúng vậy.”

“Vậy sao…” Diêm Thầm rũ mi tưởng như đã tin, ngay lúc thư ký Triệu bắt đầu thả lòng, Diêm Thầm bỗng nhìn thẳng anh ta, lộ ra ánh mắt sắc bén như chó săn: “Vậy tại sao anh tôi lại bị kiệt sức? Hai người còn bay về trong đêm? Đỉnh Nghiệp có chuyện gì gấp mà cần anh tôi vội vàng như vậy?”

Trái tim thư ký Triệu run lên theo từng câu hỏi của hắn, ngay lúc này, thư ký Triệu bỗng cảm thấy người trước mắt càng ngày càng giống Diêm thiếu trước khi mất trí nhớ.

   

Thư ký Triệu gượng cười: “Diêm thiếu, ngài đừng làm khó tôi nữa mà, Lâm tổng không cho tôi nói với ngài.”

Diêm Thầm thu hồi tầm mắt sắc bén, nói bằng giọng khẳng định: “Vậy là bởi vì tôi.”

Thư ký Triệu lại hoảng hốt, không dám lên tiếng.

“Trở về dưỡng thương đi, vất vả cho cậu rồi.” Diêm Thầm khép hờ mắt, bóng tối trong con ngươi khẽ chuyển động.

Thư ký Triệu rời đi không bao lâu thì nhận được bao lì xì bự Diêm thiếu gửi tới, anh ta lạnh cả sống lưng, cứ có cảm giác mình vừa phản bội Lâm tổng.

Diêm Thầm ngồi trước giường bệnh của Lâm Chương, kéo tay anh, nhìn anh chằm chằm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn đã về nhà cũ một chuyến. Sau khi nếm qua mùi vị thất bại, hắn dần hiểu được Diêm sói già, không phải hắn cố ý thờ ơ, mà là thật sự không có cách nào giải quyết.

Thành kiến của ông bà nội dành cho Lâm Chương, tựa như một khối u ác tính mọc rễ trong cơ thể bọn họ, khó có thể lay động.

Thậm chí bọn họ còn khuyên ngược lại Diêm Thầm, dù Lâm Chương có tốt thì cũng là đàn ông, không thể sinh con cho hắn. Diêm Thầm nói sau này có thể nhận nuôi, bà nội hắn lập tức trừng mắt, nhận nuôi cũng chẳng phải con ruột, giống nhau làm sao được.

   

Bà nội còn cầm một quyển album để hắn chọn, bên trong toàn là các cô gái đã đến tuổi lập gia đình, đầu Diêm Thầm đau muốn nứt ra, không thể tin được là ông bà nội mà hắn kính trọng từ nhỏ đến lớn lại làm loại chuyện này.

Diêm Thầm lật xem album ảnh trong điện thoại, đều là ảnh hắn chụp Lâm Chương. Khóe môi của hắn khẽ giương cao, tầm mắt chuyển từ màn hình sang giường bệnh. Hắn quan sát Lâm Chương hồi lâu, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của anh như hạ quyết tâm gì đó.

Sáng hôm sau Lâm Chương mới từ từ tỉnh lại, tầm mắt còn đang mờ mịt đã nghe thấy giọng của Diêm Thầm: “Ca ca! cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”

Đập vào mi mắt là khuôn mặt gần trong gang tấc của Diêm Thầm, Lâm Chương giơ tay sờ lên mặt hắn.

Ấm nóng, tốt quá rồi.

“Xin lỗi, dọa anh rồi.” Giọng nói Lâm Chương khàn đặc, khô khốc như cát sỏi.

Sau đó anh sờ được một mảng nóng ẩm, Diêm Thầm vùi mặt vào lòng bàn tay Lâm Chương, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào nói: “Em dọa tôi sợ chết khiếp.”

Lâm Chương đau lòng lau nước mắt cho hắn: “Xin lỗi mà.”

Bản thân Lâm Chương cũng không ngờ anh lại xui xẻo như vậy, đụng trúng tai nạn xe liên hoàn. May mà bọn họ đều thắt dây an toàn, tốc độ xe cũng không nhanh.

   

Ngay giây phút va chạm kia, anh còn nghĩ rằng mình sắp chết thật rồi. Giờ nghĩ lại mà vẫn sợ hãi trong lòng, tuy rằng anh và Diêm Thầm đã kết hôn, nhưng mấy năm này, thời gian mà bọn họ ở bên nhau thực sự quá ít, trong nháy mắt đó anh cảm thấy vô cùng hối hận.

Nước mắt của Diêm Thầm rơi trên mặt anh, cũng rơi vào trong lòng anh, nặng tựa ngàn cân.

May mà chưa muộn, anh vẫn còn cơ hội để bù đắp.

Lâm Chương dịu dàng lau nước mắt cho Diêm Thầm, âm thầm quyết định một chuyện.

Bác sĩ Lưu kiểm tra cho Lâm Chương, xác nhận sức khỏe đã dần ổn định. Ông dặn dò anh nhớ ăn thanh đạm, không được để vết thương dính nước, trước khi đi còn trêu ghẹo: “Cậu không biết đâu, hai ngày này tiên sinh nhà cậu nổi tiếng ở bệnh viện của chúng tôi rồi.”

Mặt Diêm Thầm đỏ bừng lên: “Bác sĩ Lưu, ngài đừng nói nữa.”

Bác sĩ Lưu cười ha ha, chắp tay sau lưng rời đi.

Lâm Chương nghi hoặc nhìn Diêm Thầm, Diêm Thầm xoa vành tai nóng hầm hập, nói: “Em đói bụng rồi nhỉ, tôi đặt cháo ở Cẩm Lí Hiên cho em rồi.”

Thấy hắn đổi chủ đề, Lâm Chương càng tò mò: “Anh đã làm gì vậy?”

Chương điện thoại của Diêm Thầm bỗng vang lên, là nhân viên của Cẩm Lí Hiên giao cháo tới, hắn lập tức đứng lên đi ra ngoài: “Đến rồi, tôi đi lấy đồ đây.”

   

Chân trước hắn vừa đi, chân sau có ý tá tiến vào đo nhiệt độ cơ thể cho Lâm Chương. Rốt cuộc Lâm Chương cũng nghe được mọi chuyện từ chỗ cô ý tá. Ngày mà anh bị tai nạn, Diêm Thầm đã mặc áo ngủ chạy tới, chân còn đeo một đôi giày da.

Cái đáng nói là hắn mặc như thế cả một ngày, thản nhiên chạy lên chạy xuống trong bệnh viện. Cuối cùng nhờ Tiểu Ngô tới đưa đồ nhắc nhở, Diêm Thầm mới nhớ ra hắn vẫn đang mặc đồ ngủ.

Lâm Chương cong khóe môi, trong lòng dâng lên một trận chua xót, chóp mũi anh cay xè, viền mắt ửng đỏ.

Diêm Thầm vẫn còn nhớ rõ, anh đã dặn hắn không được đi dép lê khi lái xe. Bởi vì Diêm Thầm bị tai nạn mất trí nhớ, nên có một thời gian Lâm Chương cấm hắn lái xe, sau này cũng dặn dò đủ kiểu, nhắc hắn phải chú ý an toàn.

“Lần trước em khen cháo của nhà hàng này ăn ngon, tôi đặt mấy vị khác nhau để em nếm thử nè, không thích thì để lại tôi ăn cho.” Diêm Thầm đặt túi đồ ăn lên bàn, đang định mở ra thì tay áo bị nắm lấy.

Diêm Thầm nghiêng đầu, Lâm Chương bỗng kéo hắn cúi xuống, hôn nhẹ một cái lên môi.

Bình Luận (0)
Comment