“Ca ca, thân phận của em bị đào ra rồi, ai cũng biết tôi là vợ yêu nhỏ của em.” Diêm Thầm ở lại bệnh viện với Lâm Chương, bỗng nhớ ra tập 2 đã phát sóng nên lướt mạng xem dân mạng thảo luận, nào ngờ mọi người đều đang nói tới thân phận của Lâm Chương.
Trong một đêm, hắn và Lâm Chương thay đổi vị trí. Người lúc trước chửi Lâm Chương không xứng với hắn, nay bắt đầu tập trung hỏa lực chửi hắn là thằng đàn ông ăn bám. Nhưng Diêm Thầm không quan tâm lắm, mắng hắn cứ mắng, chỉ cần không mắng Lâm Chương là được.
Lâm Chương tựa vào bả vai hắn, nhìn lướt qua bình luận trên Weibo, lông mày nhíu chặt, anh cầm điện thoại gọi cho thư ký: “Xóa bình luận tiêu cực về Diêm Thầm ở trên mạng đi.”
“Không sao đâu, không cần xóa. Nhiều bình luận như vậy, có xóa cũng không hết.” Trong nháy mắt này, Diêm Thầm bỗng hiểu được cảm nhận của Lâm Chương, nói xấu tôi thì được nhưng đừng hòng đụng tới người yêu tôi.
【 Aaa! Ngọt xỉu, Diêm Thầm sáng tỏ ngay trước ống kính rằng Lâm Chương mới là mối tình đầu bạch nguyệt quang của hắn kìa, ngầu quá đi! 】
【 Đẹp trai chết tui, thề không bao giờ mắng hắn là Diêm tra nam nữa. 】
【 Nói vậy là chúng ta thật sự hiểu lầm hắn và PCM? 】
【 Chẳng lẽ mấy người không cảm thấy PCM và Lâm Chương nhìn rất giống nhau hả? 】
【 Đờ mờ??? Quậy nửa ngày, cuối cùng PCM mới là thế thân? Đm! Chúng ta vẫn luôn coi thế thân thành chính thất? 】
【 Xin đấy, người ta cũng cưới mối tình đầu về nhà luôn rồi, tìm thế thân mẹ gì nữa. Diêm đạo từng nói hắn và PCM không có gì với nhau rồi thây. Diêm đạo nói đúng, quan tâm tới tác phẩm của hắn nhiều hơn đi. 】
【 Hắn nói gì cậu cũng tin à? Diêm tra nam ngoại tình thành thói, còn là thằng đàn ông ăn bám. Chẳng biết Lâm Chương bị bỏ bùa mê thuốc lú gì mà lại chung thủy với hắn như vậy. 】
【 Tôi thật sự cảm thấy Diêm Thầm không tồi đâu, scandal trước đó của hắn toàn là lời đồn vô căn cứ. Tình yêu sẽ không giấu được, ánh mắt hắn nhìn Lâm Chương ngọt chết đi được. Với lại mọi người nhìn cách tám bọn họ ở chung đi, quan hệ tốt nhưng không hề mập mờ, Lộ Tri Hạ và Ngu Đan Sầm đều nói Diêm Thầm cũng thường nhắc tới Lâm Chương đấy thôi, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ nói rõ hai người Diêm Lâm rất hạnh phúc à? 】
“Xem ra vẫn có người tỉnh táo không bị dắt mũi.” Diêm Thầm toét miệng cười.
Nhưng rất nhanh hắn cười không nổi nữa, bởi vì lúc chiếu tới cảnh hắn và Lâm Chương đi biển bơi lội, dưới phần bình luận đều gọi Lâm Chương là ông xã!
【 Muốn được thấy ông xã bơi lội! 】
【 Chắc chắn ông xã bơi rất giỏi. Nói thật, tui thèm cơ thể của ông xã quá. 】
【 Mấy người nông cạn quá, chỉ biết gọi ông xã thôi hả? Tôi thì khác nè, tôi chỉ muốn gọi một tiếng ba thôi! 】
Diêm Thầm tức xì khói: “Gọi ông xã bừa bãi, sao bọn họ không biết xấu hổ như vậy!”
Lâm Chương bật cười, xoa đầu hắn an ủi: “Bọn họ gọi chơi thôi, đều là giả mà.”
Mặc dù nói như vậy nhưng Diêm Thầm vẫn thở phì phò. Lâm Chương dán sát bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Ông xã đừng giận nhé.”
Cả người Diêm Thầm chấn động, hắn chợt mở to hai mắt, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần: “Em gọi tôi là gì?”
Lâm Chương cười không nói, làn da Diêm Thầm bắt đầu nóng lên, đôi mắt sáng lấp lánh của hắn dính chặt lên người Lâm Chương: “Gọi thêm một tiếng nữa đi, nhé?”
Mặc cho hắn làm nũng, Lâm Chương chỉ lắc đầu cười, Diêm Thầm giận dỗi tựa đầu lên vai anh, bỗng ngẩng đầu cắn lên vành tai Lâm Chương: “Chờ đó, sớm muộn gì cũng bắt em gọi đủ.”
Lời nói ám chỉ khiến đáy lòng Lâm Chương nóng hừng hực, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, anh vẫn ung dung cười nói: “Được, em chờ.”
Vừa nghĩ tới mình còn chưa tra được tài liệu học tập, Diêm Thầm bỗng thấy hơi chột dạ, bèn đè anh ra hôn một cái.
Đúng lúc video phát đến đoạn Diêm Thầm lên bờ, nói muốn dạy Lâm Chương bơi lội.
【 Tôi phát hiện cơ thể của hắn còn hấp dẫn hơn khả năng bơi lội của hắn [thẹn thùng] 】
【 Tôi bỗng hiểu tại sao Lâm Chương không ly hôn với hắn rồi. 】
【 Wowww ~ 】
【 Khó trách hắn có cả sọt scandal, người ta có vốn liếng mà. 】
【 Tui thừa nhận, tui hèn hạ. 】
Nhìn thấy bình luận bay đầy màn hình, Diêm Thầm bỗng đỏ mặt: “Đàn anh bẫy chết tôi rồi!”
Trong lòng Lâm Chương cũng hơi khó chịu, có cảm giác cục cưng của mình bị dòm ngó, chẳng trách vừa rồi Diêm Thầm sẽ không vui khi thấy những bình luận kia gọi anh là ông xã.
【 Lưng của Lâm Chương xinh đẹp quá! 】
【 Lưng này mà không giác hơi thì tiếc ghê. 】
【 Aaa! Đậu má! Hắn hôn, hắn hôn! Diêm Thầm biết cách chơi thật! 】
【 Mẹ nó, chuyện tôi muốn làm bị hắn cướp mất rồi. Ai mà chẳng muốn hôn tấm lưng này chứ! 】
“Giác hơi là cái quái gì?” Diêm Thầm không thể hiểu nổi mạch não của cộng đồng mạng.
Hai người dựa vào nhau xem nửa tập, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.
“Để tôi đi xem xem.” Diêm Thầm đưa điện thoại cho Lâm Chương.
Diêm Thầm mở cửa, đụng phải vẻ mặt lo lắng của hai ông bà cụ Diêm gia, hắn giật mình: “Ông bà nội?”
“Thầm Thầm? Thầm Thầm, cháu không sao chứ?” Cụ bà lo lắng bước tới cầm tay hắn, cẩn thận kiểm tra.
“Cháu… Cháu không sao, sao mọi người lại đến bệnh viện?” Đầu tiên Diêm Thầm hơi kinh ngạc, ngay sau đó bỗng nhớ ra Lâm Chương còn đang ở trong phòng, nhất định không thể để ông bà nội quấy rầy Lâm Chương dưỡng bệnh.
Cụ bà lau nước mắt, nói: “Bọn ta tới thăm cháu mà!”
“Cháu có sao đâu, thăm cháu làm gì?” Diêm Thầm nghe xong, đầu óc mơ hồ.
Hai ông bà cụ xác nhận trên người Diêm Thầm không có bất kỳ vết thương nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói cho hắn biết nguyên nhân.
Thì ra người khác nói với ông bà cụ là nhìn thấy Diêm Thầm ở bệnh viện. Diêm Thầm còn mặc đồ ngủ nên người nọ tưởng Diêm Thầm nằm viện, bèn hỏi han một câu. Hai người vừa nghe vậy thì thấy không ổn, nhất là lần trước Diêm Sĩ Huyên còn giấu diếm chuyện Diêm Thầm tai nạn, lúc này càng chắc chắn Diêm Thầm có chuyện. Cuối cùng hai ông bà chẳng thông báo với ai, chạy thẳng tới bệnh viện, phải tận mắt nhìn thấy hắn mới yên tâm.
Náo loạn một trận, Diêm Thầm bỗng thấy dở khóc dở cười: “Ông bà nội, cháu không sao thật mà.”
Cụ bà cầm tay hắn, căng thẳng nói: “Thầm Thầm, cháu đừng giấu ông bà, bị bệnh thì phải chữa bệnh. Ông bà nội có tiền, sẽ mời chuyên gia nước ngoài hội chẩn cho cháu.”
“Đúng vậy đó Thầm Thầm à, dù nhiều tiền hơn nữa cũng không quan trọng bằng cháu. Sau này Diêm gia còn phải giao lại cho cháu đấy.” Cụ ông nói.
Tim Diêm Thầm đập mạnh, từ nhỏ hắn đã không có hứng thú với kinh doanh, nhưng tất cả mọi người trong nhà đều nói với hắn, sau này hắn phải kế thừa Diêm gia, Diêm gia là của hắn. Nhìn thì như vinh quang tối thượng, nhưng lại là gông xiềng đối với hắn, hắn chưa từng nói với ai rằng bản thân muốn làm đạo diễn, hắn biết sẽ chẳng có ai ủng hộ mình, ngoại trừ Lâm Chương.
Là Lâm Chương cổ vũ hắn theo đuổi ước mơ, cũng là Lâm Chương cho hắn dũng khí thoát khỏi gông xiềng trên người, nhưng hiện tại hắn bỗng cảm thấy phí công, hắn mưu toan phản kháng, cuối cùng hình như lại trở về điểm xuất phát.
“Cháu thật sự không sao, cháu rất khỏe mạnh, trước đây không lâu mới kiểm tra sức khỏe xong.” Diêm Thầm kiên nhẫn giải thích.
Cụ bà nghi ngờ nhìn hắn, cụ ông bỗng chú ý tới cánh cửa phía sau hắn, kết hợp với thông tin Diêm Thầm mặc áo ngủ đi lại trong bệnh viện, ông cụ quắc mắt hỏi: “Lâm Chương ở bên trong?”
Trong phút chốc, cả người Diêm Thầm như bị đóng băng, cứng đờ gật đầu: “Vâng, em ấy đi công tác về, trên đường gặp phải tai nạn liên hoàn.”
Ông bà cụ đồng thời lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Ông bà vào thăm nó một chút.”
Diêm Thầm siết chặt nắm đấm, l**m đôi môi khô khốc, nói: “Được, em ấy gặp tai nạn, không thể bị k*ch th*ch.”
Hai ông bà cụ nghe hiểu ý của hắn, cụ ông liếc hắn một cái: “Chẳng lẽ ông bà còn so đo với một bệnh nhân à.”
Hắn bảo vệ Lâm Chương như vậy, quả thật làm trong lòng hai người không thoải mái, nếu như không phải đã đến trước cửa, bọn họ cũng không muốn hạ mình vào thăm Lâm Chương.
Thấy Ông bà cụ Diêm gia đi tới, Lâm Chương ngơ ngác, thân thể cứng ngắc theo bản năng, anh để điện thoại di động xuống, khéo léo cười: “Ông bà nội.”
Anh mặc đồng phục bệnh nhân, trên đầu quấn băng gạc, khuôn mặt trắng nõn vô cùng thiếu sức sống, bộ đồ rộng thùng thình càng khiến anh trở nên gầy gò, đúng là nhìn hơi ôm yếu.
Cụ bà nhíu mày, bà cụ rất không ưa dáng vẻ ma ốm này của Lâm Chương, nhìn là thấy xúi quẩy, cứ như người Diêm gia ngược đãi nó vậy.
“Ừ, thân thể sao rồi?” Cụ ông lạnh nhạt đáp lại, đi tới ngồi trên ghế sofa.
Diêm Thầm rót nước cho bọn họ, rồi kiểm tra cho Lâm Chương từng chút một, sau đó mới ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh của Lâm Chương.
“Không có gì nghiêm trọng, mai là có thể xuất viện.” Lâm Chương nháy Diêm Thầm, muốn hắn tới tiếp ông bà nội, tiếc là Diêm Thầm xem không hiểu, còn tưởng anh đang khó chịu ở đâu, hắn khẽ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn anh.
“Sao không mời hộ lý?” Cụ bà thấy Diêm Thầm chạy lên chạy xuống hầu hạ Lâm Chương, nén giận trong lòng.
“Không cần thiết, có cháu ở đây là được rồi.” Diêm Thầm không hề nhận ra cụ bà đang tức giận, cũng không nghĩ rằng câu nói của hắn đã trực tiếp châm lên lửa giận của bà cụ.
“Mấy ngày nay đều là cháu không ngủ không nghỉ phục vụ nó? Thầm Thầm, sao cháu lại ngốc như vậy? Lẽ nào Diêm gia chúng ta không mời nổi một người hộ lý? Chẳng trách gầy nhiều như thế, Thầm Thầm đáng thương của ta.” Cụ bà đau lòng sờ mặt Diêm Thầm, nước mắt giàn giụa.
Cụ ông cũng lên cơn giận dữ, cháu trai ông từ nhỏ ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ, cuối cùng lại chạy tới hầu hạ một thằng nhóc nghèo bò ra từ khe núi.
“Vớ vẩn!” Cụ ông gõ mạnh ba-toong, chỉ vào Lâm Chương nói: “Thầm Thầm đối xử tốt với cậu vì nó tốt bụng, cậu lại còn mặt dày như vậy, thân thể nó chưa khỏi hẳn, cậu còn dằn vặt nó, đừng cho rằng tôi già lú lẫn không biết cậu ở sau lưng giật dây nó đi quay phim ảnh gì đó, cậu cũng biết tính toán đấy, thèm muốn tài sản Diêm gia vẫn chưa đủ, còn muốn cháu trai tôi làm trâu làm ngựa cho cậu.”
“Tôi cho cậu biết, cậu tính sai rồi, Diêm gia chỉ có thể là của Thầm Thầm, cậu đừng hòng chiếm được một phần!”
Bỗng nhiên bị chỉ trích, sắc mặt Lâm Chương trắng bệch, anh biết hai ông bà cụ chướng mắt anh, nhưng anh thực sự không ngờ nhiều năm trôi qua, tất cả cố gắng mong được tán thành của mình lại chẳng đáng là gì trong mắt bọn họ.
Thì ra bọn họ vẫn cho rằng anh thèm muốn tài sản Diêm gia, nên mới cố ý xúi giục Diêm Thầm đi quay phim, sau đó quyến rũ Diêm Thầm và kết hôn với hắn, như thế anh có thể danh chính ngôn thuận lấy được Đỉnh Nghiệp.
Mấy năm qua anh vẫn luôn dậm chân tại chỗ, làm việc không ngủ không nghỉ, dựa vào đó để bọn họ nhìn thấy giá trị của anh, muốn nhận được sự tán thành và thấy anh xứng với Diêm Thầm, nhưng tất cả những thứ này trong mắt bọn họ lại là lòng lang dạ sói.
Thậm chí, anh còn vì thế mà lạc lối, bỏ quên tấm lòng thuở ban đầu, đánh mất Diêm Thầm.
Lâm Chương hồn bay phách lạc, cơ thể lung lay, trước mắt bắt đầu xuất hiện chấm đen nhỏ, mấy lần muốn ngất đi.
“Ca?” Diêm Thầm ôm chặt khuôn mặt tái nhợt của Lâm Chương, cả cơ thể đều đang run rẩy.
“Em không sao.” Bàn tay lạnh lẽo của Lâm Chương đè trên mu bàn tay Diêm Thầm, Diêm Thầm nắm chặt tay anh, hốt hoảng nói: “Ca, em đừng dọa tôi!”
“Nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn thôi, thật sự không sao đâu.” Lâm Chương sờ đôi mắt đỏ bừng của Diêm Thầm.
Cụ bà thấy thế, châm chọc nói: “Thủ đoạn của đàn bà thì học được khá nhỉ.”
Diêm Thầm nắm chặt tay Lâm Chương, bả vai run rẩy, gầm lên như dã thú: “Đi ra ngoài!”