Phòng bệnh bỗng trở nên im ắng lạ thường.
Một lúc lâu sau cụ bà mới tìm lại giọng nói của mình: “Thầm Thầm… Cháu nói gì?”
Diêm Thầm siết chặt tay, gân xanh nổi lên, hắn cố nén lửa giận, nói từng chữ một: “Cháu nói, mời hai người ra ngoài.”
Hai ông bà cụ tái cả mặt, cụ ông không thể tin nổi mà chỉ tay vào Diêm Thầm, đầu ngón tay run rẩy: “Ai dạy cháu nói chuyện với ông bà như thế?!”
Tâm trạng Lâm Chương hoảng loạn, anh kéo tay Diêm Thầm, lắc đầu ra hiệu. Đối với hai ông bà cụ Diêm gia, anh chỉ là người ngoài, nhưng Diêm Thầm lại là cháu trai ruột của bọn họ. Lâm Chương không muốn Diêm Thầm cãi nhau với hai ông bà cụ vì mình.
Anh chỉ còn lại một người thân là Lâm Viêm, anh không muốn Diêm Thầm cũng biến thành như vậy. Tuy rằng ông bà cụ Diêm gia chướng mắt anh, nhưng bọn họ thật lòng yêu thương Diêm Thầm.
Diêm Thầm nhét tay Lâm Chương vào trong chăn, nói nhỏ bên tai anh: “Tôi tiễn bọn họ ra ngoài, sẽ trở về nhanh thôi.”
Lâm Chương không giấu được vẻ lo lắng trong mắt, anh kéo tay hắn dặn dò: “Ông bà nội lớn tuổi rồi, anh đừng nổi nóng với bọn họ.”
Diêm Thầm không trả lời, trong lòng Lâm Chương càng luống cuống, anh nắm chặt tay hắn: “Anh đồng ý với em đi.”
Diêm Thầm nhìn anh thật lâu, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi anh: “Được.”
“Lâm Chương cần nghỉ ngơi, cháu tiễn ông bà về.” Thái độ Diêm Thầm cứng rắn, hắn đỡ cụ ông Diêm ra khỏi phòng bệnh, cụ bà thấy thế cũng không quan tâm Lâm Chương gì nữa, đuổi sát theo sau.
“Thầm Thầm, cháu đi chậm thôi, ông nội cháu đi đứng không tốt.” Cụ bà nhanh chân đuổi theo, ra khỏi phòng bệnh, Diêm Thầm đi chậm lại.
“Tài xế ở dưới tầng à?”
Cụ ông vẫn đang tức giận nên không trả lời, cụ bà thì nuông chiều Diêm Thầm hơn: “Đang ở dưới.”
Diêm Thầm gật đầu, không nói chuyện nữa. Cụ ông tưởng rằng Diêm Thầm sẽ nói gì đó, nhưng hắn cứ im lặng mãi, đến tận lúc tiễn bọn họ lên xe.
Hắn đứng ngoài cửa xe, ánh mắt nặng nề, thái độ nghiêm túc nói: “Ông bà nội, không biết trước đây cháu đã nói với ông bà chưa, nhưng cháu không ngại nói lại lần nữa.”
“Từ nhỏ cháu đã không có hứng thú với việc kế thừa Diêm gia.”
Diêm Thầm vừa dứt lời, cụ bà cực kỳ sợ hãi, đang định lên tiếng thì cụ ông giơ tay cản bà lại, hai mắt vẩn đục dần sắc bén: “Để nó nói.”
Cụ bà nhìn cụ ông Diêm rồi lại nhìn Diêm Thầm, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe Diêm Thầm nói tiếp.
“Cháu hướng tới rất nhiều nghề: tuyển thủ đua xe, vận động viên bóng rổ, tác giả viết sách, thợ chụp ảnh, nhiều không đếm xuể, nhưng điểm chung duy nhất là không hề liên quan đến kinh doanh. Từ nhỏ mọi người đều nói với cháu rằng lớn lên phải thừa kế Diêm gia, nhưng chưa từng có ai hỏi cháu thích hay không.” Đồng tử Diêm Thầm lóe sáng, như ánh nắng sớm xuyên qua sương mù dày đặc.
Hắn nói bằng giọng chắc chắn: “Cháu không thích.”
“Không phải Lâm Chương giựt giây cháu làm đạo diễn, là bản thân cháu muốn làm nghề này. Nếu trong lòng cháu không có hạt giống kia thì ai giật dây cũng vô dụng. Chính cháu đã lựa chọn con đường này, chẳng liên quan đến ai cả.”
Sắc mặt cụ ông Diêm càng ngày càng trầm xuống, nhiều người tranh đoạt vị trí người thừa kế như vậy, đến miệng Diêm Thầm lại thành gánh nặng, thật sự rất vô lý.
“Thầm Thầm, cháu đang nói lời ngu ngốc gì vậy? Chắc chắn là Lâm Chương nói hưu nói vượn với cháu, ông đã sớm nói nó mưu mô xấu xa. Cháu thích nó, nuôi nó bên ngoài thì ông bà cũng sẽ không phản đối, cần gì phải kết hôn với nó. Bây giờ lòng tham của nó phình to quá rồi.” Cụ bà lo lắng nói.
Diêm Thầm hít thở nặng nề, nói nhiều như vậy, bọn họ vẫn kiên trì suy nghĩ của mình, nói yêu thương hắn nhưng lại áp đặt hắn, biết rõ Lâm Chương quan trọng với hắn ra sao, nhưng vẫn chê bai Lâm Chương, hắn đúng là tốn công vô ích.
Cảm giác vô lực bao phủ lấy hắn, hắn siết chặt nắm đấm, nhếch khóe miệng: “Nếu làm thế nào ông bà cũng không thể tiếp nhận Lâm Chương, vậy cháu cũng đành phải lựa chọn giữa ông bà và em ấy. Cháu không muốn nhìn thấy người mà cháu đặt trên đầu quả tim bị bắt nạt vô lý, ông bà yên tâm, về sau cháu và Lâm Chương sẽ không cản trở tầm mắt của ông bà nữa, cũng hy vọng ông bà đừng tới quấy rầy cuộc sống của bọn cháu.”
“Leng keng” một tiếng, cây ba-toong của ông cụ rơi xuống, che ngực không thể tin nổi: “Khốn nạn! Khốn nạn!”
“Cháu dám đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta chỉ vì một thằng đàn ông!”
“Thầm Thầm, thân thể của cháu khó chịu ở đâu à? Sao có thể nói vớ vẩn như thế, ông bà biết cháu chỉ đang giận dỗi…” Cụ bà cầm tay Diêm Thầm nhưng bị hắn tránh né, ánh mắt hắn lạnh lùng khiến cho cụ bà bỗng chốc nói không ra lời.
Cụ bà lúng túng, run rẩy hỏi hắn: “Lâm Chương kia quan trọng với cháu thế à? Còn quan trọng hơn cả ông bà nội?”
Diêm Thầm cắn chặt hàm răng, đôi mắt đỏ bừng, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định trả lời: “Đúng, em ấy rất quan trọng.”
“Em ấy là mạng của cháu.”
“Thà rằng bất hiếu, cháu cũng không muốn để cho em ấy bị hai người nhục nhã.”
“Cháu! Súc sinh! Cháu ăn nói kiểu gì vậy!” Cụ ông hô hấp ngày càng gấp gáp, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Cụ bà nước mắt lưng tròng, kéo tay Diêm Thầm không cho hắn đi: “Lâm Chương kia cho cháu uống bùa mê thuốc lú gì vậy, Thầm Thầm…”
Diêm Thầm quyết tuyệt rút tay ra, nói: “Đến lúc này rồi mà ngài vẫn còn trách Lâm Chương, chẳng liên quan gì đến Lâm Chương hết, là mọi người tự ép cháu đến bước đường này.”
“Thầm Thầm!” Cụ bà muốn xuống xe đuổi theo, cụ ông kéo bà lại: “Cứ để nó đi! Diêm gia ta không có thứ súc sinh như nó! Vì một thằng đàn ông, ngay cả mình họ gì cũng quên mất, nếu nó cho rằng Diêm gia đối với nó là trói buộc thì cứ để nó cút, để ta xem xem rời khỏi Diêm gia, nó là cái thá gì!”
Diêm Thầm không quay về phòng bệnh của Lâm Chương luôn, hắn đi tới gốc cây đại thụ, nơi đó đặt một chiếc ghế tựa dài.
Hai tay che mặt mình, hắn bỗng cảm thấy choáng váng.
Một số hình ảnh vỡ vụn chợt lóe lên trong đầu hắn.
Mới đầu hắn đưa Lâm Chương về nhà cũ ăn cơm, bà nội hắn cố ý làm khó dễ Lâm Chương, để Lâm Chương phục vụ bà, trông cứ như đại gia đình phong kiến thời đại cũ, Diêm Thầm bèn kéo Lâm Chương về bên người ngồi xuống, không ngờ sau lần này, sự bảo vệ của hắn chẳng những không khiến bà nội hắn yên tĩnh, ngược lại bà càng căm ghét Lâm Chương, cảm thấy Lâm Chương giả bộ đáng thương, châm ngòi ly gián.
Mâu thuẫn dần dần trở nên gay gắt, có lẽ ban đầu Diêm Thẩm làm nũng thì cũng qua đi, nhưng càng về sau, nhiều lần hắn suýt cãi nhau với người lớn trong nhà vì Lâm Chương, lần nào Lâm Chương cũng giữ hắn lại, bảo hắn đừng nói chuyện, dù tức giận thế nào thì Diêm Thẩm cũng là phận con cháu, chống đối người lớn rất vô lễ, nhưng bởi vì Lâm Chương khuyên nhủ, hắn chỉ đành nén giận, cuối cùng không dẫn Lâm Chương về nữa.
Trong đầu hắn không ngừng lóe lên, cảnh tượng hắn tranh luận với cả nhà bên nội, hắn muốn để bọn họ biết Lâm Chương tốt bao nhiêu, cuối cùng lại chỉ đổi lại sự khinh bỉ xem thường, bọn họ vĩnh viễn đứng trên cao nhìn xuống, đối với bọn họ, Lâm Chương chính là bùn đất bẩn thỉu. Bọn họ vô cùng căm ghét Lâm Chương, sao có thể tiếp nhận anh.
Cảnh tượng không ngừng thay đổi, cuối cùng, Diêm Thầm nhìn thấy mình lẻ loi ngồi bên giường, trên tủ đầu giường đặt một cốc nước, trong tay cầm hai viên thuốc màu trắng.
Diêm Thầm bỗng mở mắt ra, ánh mặt trời chói chang khiến cho viền mắt hắn đau xót ẩm ướt.
Hắn đang uống gì vậy?
Kia chỉ là một hình ảnh thoáng qua, hắn còn chưa kịp nhìn rõ tên thuốc.
Xoa huyệt thái dương đau nhức, Diêm Thầm cảm giác đầu muốn nổ tung.
Hắn hơi để ý hình ảnh cuối cùng kia, hắn đang uống gì vậy nhỉ? Uống thuốc ư? Vitamin hay là thuốc gì?
Trái tim Diêm Thầm đập thình thịch, phản ứng đầu tiên của hắn chính là mình bị bệnh nan y gì đó, lại nhớ ra bản thân mới làm kiểm, hắn rất khỏe mạnh.
Thở ra một hơi, Diêm Thầm an ủi mình, chắc là vừa lúc nhớ lại cảnh tượng đó chứ không có ý nghĩa gì đặc biệt, thân thể hắn rất khỏe mạnh, có thể lúc đó hắn đang uống thuốc cảm.
…
“Em muốn tắm.” Lâm Chương xuất viện về nhà, chuyện đầu tiên muốn làm là tắm rửa.
Anh không chịu nổi nữa rồi.
“Tắm cũng được nhưng không thể gội đầu.” Diêm Thầm nói.
“Không được, đầu ngứa lắm, cảm giác sắp có chấy rồi.” Lâm Chương không thể chấp nhận bản thân bẩn thỉu như vậy.
Diêm Thầm biết Lâm Chương thích sạch sẽ, trên người Lâm Chương chỉ có vết trầy da rất nhỏ, nhưng vết thương sâu nhất ở trên trán thì không thể chạm vào nước.
“Vết thương trên trán em không thể chạm vào nước, nhịn thêm vài ngày nữa đi.” Diêm Thầm thương lượng.
“Không sao đâu, anh tắm gội giúp em là được mà.” Lâm Chương cảm thấy mình nghĩ ra một biện pháp tốt, đương nhiên anh thấy không sao cả, hai bọn họ cũng không phải chưa từng tắm rửa cùng nhau.
Nghe thấy đề nghị này, toàn thân Diêm Thầm cứng ngắc: “A… A?”
“Anh không muốn?” Lâm Chương quay đầu nhìn hắn.
Theo tầm mắt của anh, mặt Diêm Thầm càng ngày càng đỏ: “Muốn.”
Cuối cùng vẫn là hắn nghĩ nhiều, Lâm Chương bước vào bồn tắm xong mới gọi hắn vào, xà phòng trong bồn che chắn thân thể của Lâm Chương, từ xương quai xanh trở xuống không nhìn thấy gì hết.
Đầu tiên hắn dùng nilon bọc lại vết thương, sau đó lấy mũ gội đầu cho Lâm Chương, mũ màu hồng nhạt, Lâm Chương đội lên nhìn khá đáng yêu.
“Anh chọn màu đúng không?” Lâm Chương sờ mũ hỏi.
Diêm Thầm chột dạ dời tầm mắt: “Tiểu Lý mua đó, không liên quan tới tôi.”
Lâm Chương cũng chẳng tin, anh nằm xuống, quay đầu về phía Diêm Thầm, Diêm Thầm cẩn thận xối ướt tóc anh, động tác nhẹ nhàng như đang đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật quý giá.
“Nước đủ ấm chưa?” Diêm Thầm hỏi.
“Ừm.” Lâm Chương nhắm mắt lại, hơi buồn ngủ.
Diêm Thầm vừa gội đầu cho anh vừa chăm chú ngắm anh, hình như Lâm Chương gầy đi rồi.
“Lâm Chương…” Diêm Thầm lên tiếng, giọng nói hơi khàn.
Lâu rồi Lâm Chương không nghe thấy hai chữ này từ miệng hắn, anh bỗng mở mắt ra: “Hả?”
“Em có bằng lòng rời Đỉnh Nghiệp không?” Cổ họng Diêm Thầm lạnh lẽo, hắn khẽ nuốt nước bọt.
Tay Lâm Chương đặt bên cạnh bồn tắm bất giác nắm chặt, rõ ràng ngâm mình trong nước nóng, lại giống như bị người ném vào giữa băng tuyết ngập trời, cả người lạnh lẽo, huyết dịch đông lại.
Sau khi Diêm Thầm tiễn ông bà nội về, Lâm Chương nhìn ra tâm trạng của hắn không tốt, anh cũng biết ý nên không hỏi hắn lý do. Nếu Diêm Thầm muốn nói thì sẽ tâm sự với anh. Anh bằng lòng chờ Diêm Thầm chủ động bày tỏ nỗi lòng, nhưng anh không ngờ rằng trong lúc bản thân đang lo lắng hắn sẽ cãi nhau với ông bà vì anh, thì Diêm Thầm lại đi tin lời bọn họ.
Anh mấp máy môi, cuối cùng cũng không thể hỏi ra câu kia: Tại sao ngay cả anh cũng nghi ngờ em?
Tình cảm nhiều năm như vậy, rốt cuộc coi là gì? Dù tình yêu có sâu đậm đi chăng nữa, chung quy cũng không chống đỡ nổi lợi ích tiền tài hay sao?
“Anh muốn em rời đi à?” Vất vả lắm Lâm Chương mới tìm lại được giọng nói của mình, anh giả vờ bình tĩnh hỏi ngược lại.
Động tác trên tay Diêm Thầm dừng lại: “Tôi muốn.”
Hai chữ, khiến Lâm Chương như rơi xuống hầm băng: “Vậy sao?”
“Ừm, như vậy em sẽ có nhiều thời gian ở bên tôi hơn.” Diêm Thầm cúi đầu h*n l*n ch*p m** anh một cái, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lâm Chương.