Diêm Thầm biết sớm muộn gì ba cũng tìm hắn nói chuyện, nhưng không ngờ lại sớm như vậy.
“Diêm Thầm, con giỏi thật đấy.” Diêm Sĩ Huyên nhìn Diêm Thầm với vẻ mặt không vui.
Mặc dù Diêm Thầm rất sợ ba sẽ đánh mình, nhưng hắn vẫn đứng yên đó không lùi bước. Chỉ là không ngờ ba lại không làm gì cả.
Nhấp một ngụm trà, Diêm Sĩ Huyên liếc nhìn hắn: “Con định cắt đứt liên lạc với ông bà thật à?”
Diêm Thầm hạ mi, mím môi nói: “Con không nghĩ ra cách nào khác.”
“Trước kia con có nóng nảy như này đâu? Ba biết con thương Lâm Chương, nhưng chuyện này cũng không đến mức phải làm ầm lên như thế. Ông bà nội của con đã lớn tuổi rồi, con và Lâm Chương nhịn một chút là qua thôi, bao nhiêu năm nay cũng vậy mà?”
Diêm Sĩ Huyên hiểu được nỗi ấm ức của Lâm Chương, nhưng ba mẹ ông cố chấp, khó mà lay chuyển. Diêm Thầm và Lâm Chương là con cháu, cũng nên nhường nhịn một chút. Hơn nữa, ba mẹ ông cũng đã lớn tuổi, không thể làm khó Diêm Thầm và Lâm Chương thêm bao nhiêu năm nữa, chẳng cần phải làm mọi chuyện căng thẳng đến mức này.
Nghe vậy, Diêm Thầm đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực: “Đúng, những năm này chúng ta đều như vậy. Con đã để Lâm Chương nhẫn nhịn suốt sáu năm, giờ còn muốn em ấy nhịn thêm đến bao giờ?”
“Dù tài năng, ngoại hình hay năng lực, Lâm Chương kém con ở đâu? Con không hiểu. Em ấy ưu tú đến vậy, ông nội bọn họ lấy tư cách gì xem thường em ấy? Nếu ba mẹ Lâm Chương còn sống, biết em ấy đã chịu đựng những oan ức gì trong gia đình chúng ta suốt mấy năm qua, e rằng họ đã sớm bắt bọn con ly hôn rồi.”
“Ba, ba không biết hôm đó ở bệnh viện, ông bà nội đã nói những lời khó nghe thế nào đâu, Lâm Chương đang là người bệnh, vậy mà họ lại đứng đó chỉ vào mặt em ấy, mắng em ấy h*m m**n tài sản của nhà mình.”
“Phòng bệnh? Tiểu Chương bị sao vậy?” Sắc mặt Diêm Sĩ Huyên đột nhiên thay đổi.
Diêm Thầm nhận ra mình lỡ lời, bèn quay đầu đi chỗ khác.
“Nói ba nghe xem nào! Sao đang yên đang lành lại phải vào bệnh viện? Bệnh dạ dày lại tái phát à?” Diêm Sĩ Huyên lo lắng lắc vai Diêm Thầm.
“Không phải.” Diêm Thầm dừng lại nửa giây rồi nói: “Tối hôm em ấy đi công tác về, đã xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn.”
“Con nói gì? Chuyện lớn như vậy mà con dám giấu ba mẹ!” Diêm Sĩ Huyên đánh bụp một cái vào lưng Diêm Thầm.
Diêm Thầm nhăn mặt, lực đánh của bố hắn vẫn mạnh như trước.
“May không có gì nghiêm trọng, chỉ bị một vết thương sâu ở trán. Hiện tại em ấy đã có thể đi làm bình thường. Tài xế và thư ký Triệu chỉ bị gãy xương nhẹ, nghỉ dưỡng sức một thời gian là ổn.”
Nghe vậy, trái tim đang treo lơ lửng của Diêm Sĩ Huyên cuối cùng cũng hạ xuống. Sau đó, ông cau mày, vỗ nhẹ lên vai Diêm Thầm, thở dài không nói gì.
Chẳng trách lần này Diêm Thầm tức giận như vậy. Lâm Chương vừa mới xảy ra tai nạn, ông bà nội đã lập tức vào phòng bệnh trách móc anh. Lúc này, Diêm Thầm chỉ mới hai mươi tuổi, cái tuổi dễ bốc đồng nhất. Diêm Sĩ Huyên nhìn con trai, không khỏi trầm tư. Nếu là Diêm Thầm của trước đây, liệu có đưa ra lựa chọn giống vậy không?
Diêm Thầm không biết Diêm Sĩ Huyên đang nghĩ gì, hắn cẩn thận hỏi: “Ba, bây giờ con bắt đầu học kinh doanh, có muộn không?”
Diêm Sĩ Huyên giật mình quay đầu, quan sát Diêm Thầm từ trên xuống dưới. Ông không ngờ sẽ có ngày nghe được câu này từ con trai mình. Ông vẫn nhớ rõ năm đó, Diêm Thầm kiên định nói với ông rằng hắn muốn làm đạo diễn, chẳng có chút hứng thú nào với chuyện kinh doanh. Khi đó, hắn không thèm để ý đến cơn giận của ông, lén đăng ký thi vào trường nghệ thuật, thậm chí khi ông tuyên bố sẽ không giúp đỡ gì hết, Diêm Thầm vẫn quyết tâm bước đi trên con đường đạo diễn.
Sự thật chứng minh, chỉ cần Diêm Thầm muốn làm, hắn sẽ làm được. Cho dù không có Diêm Sĩ Huyên mở đường, không có Diêm gia chống lưng, Diêm Thầm vẫn có thể tạo nên tiếng vang lớn, để cho toàn thế giới nhìn thấy tài năng của hắn.
Diêm Thầm đã chịu bao nhiêu khổ cực trên con đường này, Diêm Sĩ Huyên không rõ, nhưng ông có thể đoán được phần nào.
“Con không làm phim nữa sao?”
Diêm Thầm mím môi. Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dần mất đi ánh sáng rực rỡ, như ngọn lửa lay lắt trong đêm gió, chực chờ lụi tàn: “Vâng.”
“Vì Lâm Chương?” Diêm Sĩ Huyên khẽ siết chặt nắm tay sau lưng.
“Đúng.” Diêm Thầm khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Con chợt nhận ra rằng, bao năm qua, con vẫn luôn trốn tránh. Gánh nặng đè trên vai con không hề biến mất, chỉ là Lâm Chương đã thay con gánh lấy nó. Đi một vòng lớn, vấn đề con phải đối mặt vẫn còn đó.”
Hắn nhìn lòng bàn tay mình, chậm rãi nói: “Sự ra đời của con đã định sẵn trách nhiệm của con. Lâm Chương gánh vác nó thay con suốt bao năm trời, đã chịu bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu đau khổ. Đến tận bây giờ, con mới thực sự hiểu được điều này.”
Làm gì có tháng ngày bình yên, chỉ là đã có người thay hắn gánh vác tất cả.
Đáng tiếc, hắn hiểu ra điều đó quá muộn.
Diêm Sĩ Huyên đưa cho hắn một cốc nước, nói: “Năm đó Tiểu Chương đã nói chuyện với ba.”
Nghe vậy, Diêm Thầm lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe: “Gì cơ?”
“Con cũng biết Tiểu Chương là một đứa trẻ trọng tình. Nó từng hứa với ba rằng sau khi tốt nghiệp sẽ hết lòng giúp đỡ con. Nếu khi đó con không chọn con đường làm đạo diễn mà chăm chỉ học kinh doanh, thì nó vẫn sẽ ở lại Đỉnh Nghiệp, tận tâm tận lực làm cánh tay đắc lực của con.” Diêm Sĩ Huyên nhấp một ngụm trà, làm dịu cổ họng.
Trong lòng như bị đổ lẫn đủ loại gia vị, chua xót, cay đắng, Diêm Thầm nhất thời không nói nên lời. Nhưng hắn không hề bất ngờ. Lâm Chương chính là người trọng tình trọng nghĩa như vậy. Đối với Lâm Chương, Diêm Sĩ Huyên có ân cứu giúp.
“Lúc ba con ta cãi nhau vì con khăng khăng tham gia kỳ thi nghệ thuật, Tiểu Chương cũng đến nói chuyện với ba. Nó bảo rằng nó sẵn sàng ở lại Đỉnh Nghiệp cả đời, nó rất hứng thú với kinh doanh và sẽ cố gắng trưởng thành để san sẻ gánh nặng với ba. Nó hy vọng ba có thể đồng ý cho con theo đuổi ước mơ.” Diêm Sĩ Huyên nhìn sâu vào mắt Diêm Thầm, ánh mắt ấy khiến hắn hoảng sợ, như thể giây tiếp theo, ba sẽ nói ra điều gì đó mà hắn không thể chịu đựng nổi. “Con có biết để ba yên tâm, nó còn định ký một bản hợp đồng chẳng khác nào bán thân không?”
“Đỉnh Nghiệp có thể sa thải nó bất cứ lúc nào, nhưng chỉ cần ba không đồng ý, nó vĩnh viễn không thể rời khỏi Đỉnh Nghiệp. Khi hai đứa kết hôn, ba đã tặng nó 5% cổ phần công ty, nhưng nó lại yêu cầu luật sư thêm một điều khoản: nếu hai đứa ly hôn, toàn bộ số cổ phần đó sẽ thuộc về con.” Diêm Sĩ Huyên thở dài: “Chưa bao giờ Tiểu Chương muốn nhận bất kỳ lợi ích nào cả. Vậy nên dù bao nhiêu người nói nó thâm sâu, mưu đồ tài sản Diêm gia, ba cũng không tin.”
Diêm Thầm như bị đóng đinh tại chỗ, rất lâu sau vẫn không nói được lời nào. Cổ họng hắn như bị lửa đốt, khiến hắn khó khăn nuốt nước bọt.
“Ba… ba…” Con ngươi Diêm Thầm run rẩy khi nhìn Diêm Sĩ Huyên.
Hiểu con không ai bằng cha. Diêm Sĩ Huyên làm sao không nhận ra nỗi lo lắng trong mắt hắn chứ? “Con nghĩ ba là hạng người gì? Làm sao ba có thể đồng ý để Tiểu Chương ký cái hợp đồng bán thân đó? Từ lâu ba đã coi nó như con ruột của mình rồi.”
Giọng nói của Diêm Thầm khàn khàn: “Ngày mai con sẽ bắt đầu học.”
Diêm Sĩ Huyên nhét một gói khăn giấy vào tay hắn và nói: “Đàn ông con trai, đừng có suốt ngày rơi nước mắt.”
Diêm Thầm rút giấy ra xì mũi, hít một hơi rồi nói: “Đàn ông có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa chạm đến nỗi đau lòng.”
“Không cần học nữa, cứ tiếp tục làm phim của con đi, muộn rồi.” Diêm Sĩ Huyên khoát tay.
“Hả?” Diêm Thầm sững sờ: “Ba, thực ra thành tích học tập của con cũng không tệ lắm, chắc không đến nỗi ngốc đâu.”
Diêm Sĩ Huyên giải thích: “Con chọc ông nội con tức giận, ông quyết định tước bỏ tư cách thừa kế của con, giao Diêm gia cho anh họ con.”
Diêm Thầm như một cỗ máy bị cắt điện, đứng đơ ra tại chỗ. Một lúc sau, hắn mới hoàn hồn, đôi mắt sáng lên: “Đúng rồi, sao con lại quên mất anh họ chứ? Vài năm nữa còn có Tiểu Hi.”
Ngọn núi đè nặng trên vai đột nhiên bị ai đó nhấc đi, ngay cả linh hồn hắn cũng nhẹ nhõm hơn không ít.
Rõ ràng rất ghét việc kinh doanh, vậy mà vẫn định ép bản thân từ bỏ sự nghiệp yêu thích… Hai đứa trẻ này thật sự đang yêu thương nhau hết mình.
“Nhưng mà, ông nội con yêu cầu anh họ con đổi sang họ Diêm, sau này con cái cũng phải mang họ Diêm. Chu gia không đồng ý, giờ đang căng thẳng lắm.” Diêm Sĩ Huyên lắc đầu, cảm thấy ba mình thật biết cách gây rắc rối.
Diêm Thầm nhấc cốc nước lên làm dịu cổ họng, rồi nói: “Dù anh họ mang họ Chu, chẳng lẽ không phải cháu trai của ông bà nội sao? Trong người anh ấy vẫn chảy dòng máu Diêm gia, đổi họ hay không cũng chẳng khác gì nhau. Hơn nữa, sau này Tiểu Hi kết hôn sinh con, con cái cũng không mang họ Diêm. Bọn họ chấp nhất chuyện này có ý nghĩa gì đâu.”
“Con không thể dùng tư duy của mình để đoán suy nghĩ của ông bà con được.” Diêm Sĩ Huyên đặt tách trà xuống.
Ngay cả cháu ngoại mà còn bị xem là người ngoài, huống chi Lâm Chương, một người cháu rể không có chút quan hệ huyết thống nào với ông.
“Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa, cứ sống thật tốt với Lâm Chương đi. Ba con còn khỏe, vẫn có thể làm việc thêm vài năm.” Diêm Sĩ Huyên chân thành dặn dò: “Tiểu Chương ở lại Đỉnh Nghiệp đúng là vì con, nhưng cũng bởi vì nơi đó thực sự là một môi trường tốt để phát triển sự nghiệp. Nó vừa có hứng thú với kinh doanh, vừa có thiên phú. Đến được vị trí hôm nay cũng coi như công thành danh toại. Đừng để tâm mấy chuyện vụn vặt này nữa.”
“Nếu gặp khó khăn, nhớ về nhà.” Diêm Sĩ Huyên lấy một tấm thẻ từ ngăn kéo ra, đưa cho Diêm Thầm: “Lâm Chương kiếm tiền không dễ, con bớt tiêu xài hoang phí đi.”
Diêm Thầm đang cảm động thì bị ba mình đuổi ra ngoài.
Diêm Sĩ Huyên ngồi xuống ghế làm việc, kéo ngăn kéo ra. Bên trong có một lá đơn từ chức, chính là thứ hôm qua Lâm Chương đã đưa cho ông.
“Hy vọng thằng nhóc ngốc này có thể kéo người trở về.” Diêm Sĩ Huyên ký vào ô phê duyệt.
Mùa hè oi ả, tiếng ve kêu râm ran, Phó Cẩm Minh và Tạ Du tổ chức hôn lễ.
Hôn lễ không công khai, nên tổ chương trình chỉ quay lại một vài cảnh làm tư liệu rồi thu máy.
Vết thương trên trán Lâm Chương đã đóng vảy, stylist cố tình dùng những lọn tóc xõa để che đi vết sẹo, đổi cho anh một kiểu tóc mới. Nhờ vậy, gương mặt anh bớt đi vài phần lạnh lùng nghiêm nghị, trở nên nhã nhặn hơn, mang phong thái cao quý như một công tử bước ra từ gia tộc danh giá. Anh và Diêm Thầm cùng xuất hiện đã ngay lập tức thu hút ánh nhìn của không ít người.
“Hình như tôi hơi căng thẳng.” Tạ Du vừa nói chuyện với Lộ Tri Hạ vừa thầm than thở.
Lộ Tri Hạ đưa cho cậu một cốc nước: “Uống thêm nước nóng đi.”
Tạ Du liếc mắt nhìn cậu: “Cậu là trai thẳng đấy à?”
Lộ Tri Hạ ngơ ngác: “Hả? Rõ ràng là không mà.”
Cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, hai người ngẩng đầu nhìn qua, là Lâm Chương và Diêm Thầm.
“Đàn anh Lâm.”
“Anh Lâm.”
Mọi người lập tức vây lấy Lâm Chương, Diêm Thầm chẳng những bị phớt lờ mà còn bị đẩy ra ngoài.
Diêm Thầm đầy dấu chấm hỏi trên đầu, Tỉnh Hành bật cười: “Diêm đạo, có lẽ chúng ta không chen vào được đâu, đi gặp Cẩm Minh đi.”
Thế là Diêm Thầm buộc phải tách khỏi Lâm Chương.
“Đàn anh, lúc kết hôn anh có hồi hộp không?” Tạ Du dùng mu bàn tay chạm vào mu bàn tay của Lâm Chương, cảm giác hơi lạnh.
“Hồi hộp chứ, lúc đó lòng bàn tay tôi cũng lạnh ngắt như cậu bây giờ.” Lâm Chương nhớ lại khung cảnh ngày ấy, khóe mắt không khỏi ánh lên ý cười: “Nhưng khi Diêm Thầm nắm lấy tay tôi, thật kỳ lạ, tay tôi không còn lạnh nữa.”
Tạ Du và Lộ Tri Hạ nhìn nhau, cùng cảm thán: “Đây chính là tình yêu!”