Hôm nay, tin tức Phó Cẩm Minh kết hôn với Tạ Du lan truyền khắp nơi, trên mạng cũng đang thảo luận chuyện này.
[A a a a! Cuối cùng cũng đợi được hôn lễ CP Minh Tạ của tôi! Tôi phấn khích quá, muốn khóc quá, cuối cùng cũng viên mãn rồi!]
[Đúng, đúng. Mặc dù họ đã ký giấy kết hôn, nhưng nếu không làm đám cưới thì vẫn thấy thiếu thốn lắm! Thực sự muốn bay đến hiện trường để dự đám cưới của Minh Tạ.]
[Khiêm tốn chút cũng được, dù sao vẫn hơn cặp vợ chồng tốt nào đó, làm đám cưới công khai cho mọi người biết, nhưng mọi thứ từ váy cưới đến đồ uống trong tiệc cưới đều sản phẩm quảng cáo.]
[Có người đã đăng ảnh hiện trường! Đẹp thật ấy! Hai người đàn ông có thể lãng mạn vậy sao?]
[Khoan đã, tại sao tôi lại thấy Diêm Thầm? Không thấy khó chịu khi mời kim chủ cũ đến dự đám cưới của mình hả?]
[Bạn ơi, thôn bạn đã kết nối internet chưa? Đã xem tập mới nhất của chưa? Có biết Diêm Thầm chính là ông mai của Minh Tạ không?]
[Cái gì? Diêm Thầm là ông mai của Phó Cẩm Minh và Tạ Du?]
[Nhiều người không biết điều này vậy hả? Xin mời nhận liên kết video.]
[Nói đến tập mới nhất, phải nói là Diêm đạo chó thật á, hắn chụp ảnh cho mọi người, tám trong số mười bức là của Lâm Chương, hơn nữa dưới ông kính của hắn Lâm Chương trông cực kỳ đẹp! Khuôn mặt thần thánh!]
[Ảnh chụp bằng tình yêu đương nhiên là khác rồi, người tình trong mắt hoá Tây Thi mà, huống hồ giá trị nhan sắc của Lâm Chương đỉnh lắm đó.]
[Bức ảnh đó hả? Đó chính là tình yêu ngập tràn của Diêm đạo dành cho Lâm Chương!]
[Ha ha, đoạn đó làm tôi cười chết mất, nhưng đoạn tôi thích nhất là cảnh tám người cùng ngắm pháo hoa bên bãi biển. Thật tuyệt.]
[Thế mới nói, những scandal đó nhất định là giả, nếu không thì sao sáu người bọn họ có thể tự nhiên đến dự hôn lễ của Minh Tạ chứ.]
[Vãi! Vừa thấy có người nói phù rể là Lộ Tri Hạ và Tỉnh Hành, Ngu Đan Sầm là MC, Diêm Thầm là người chứng hôn!!!]
[? Tôi có thể hiểu ba cái đầu tiên, nhưng tại sao người chứng hôn lại là Diêm Thầm? Ngu Đan Sầm làm tốt hơn hắn mà.]
[Tôi vừa tìm hiểu thì mới biết người chứng hôn thường là người được cả hai bên tin tưởng, tôn kính hoặc đức cao vọng trọng. Diêm Thầm thuộc loại nào?]
[Diêm Thầm là người dẫn đường cho sự nghiệp của Phó Cẩm Minh, cũng là ông mai của y và Tạ Du, mời hắn có sao đâu, chẳng phải điều này càng chứng minh được nhân phẩm vững vàng của Diêm Thầm à.]
Vào lúc chín giờ tối, Phó Cẩm Minh đăng một bài lên Weibo.
@Phó Cẩm Minh: Có em suốt quãng đời còn lại.
Sau đó Tạ Du chia sẻ lại bài này trên Weibo: Xin chỉ dạy nhiều hơn.
[Hu hu, tuyệt quá, cuối cùng hai người cũng kết hôn rồi! Đăng thêm nhiều ảnh cưới đi mà! Chỉ đăng một cái không đủ đâu!]
[Hai người này hợp nhau thật đấy, đăng ghép chín bức ảnh được không?!]
[A a! Cuối cùng cũng có thể khoe với cả thế giới rằng CP tôi đu kết hôn rồi!!!]
[Xin chúc mừng, chúc hai người bên nhau đến bạc đầu và hạnh phúc dài lâu nhé.]
Sau đó một nửa làng giải trí đã chia sẻ tin, chúc mừng đám cưới của họ.
[Hửm? Tôi phát hiện được gì thế này? Ba ba Lâm đã mở tài khoản Weibo rồi!!!]
[Diêm Thầm chia sẻ luôn rồi, không phải hàng nhái cao cấp đâu! Chính là ba ba Lâm người thật đó!]
[Ôi trời! Âm thầm đăng kí khi nào vậy? Chồng ơi, đăng nhiều ảnh tự sướng hơn đi, không đăng thì thật lãng phí khuôn mặt xinh đẹp này!]
[Weibo của ba ba trống quá, đăng thêm ảnh của ba đi, ảnh chụp chung với Diêm đạo cũng được á, hehe.]
Khi tin tức về đám cưới của Phó Cẩm Minh và Tạ Du lên hot search, tin tức Lâm Chương mở tài khoản Weibo cũng bám đít theo sau.
Trong khi cư dân mạng đang phát cuồng vui vẻ thì bên Lâm Chương cũng rất náo nhiệt.
“Ha ha, đàn anh Lâm, cuối cùng cũng đến lượt anh thua rồi!” Sắc mặt Tạ Du đỏ bừng, có vẻ đã say rồi, cậu kích động đứng lên chỉ vào Lâm Chương.
Lâm Chương bình tĩnh nhìn Tạ Du: “Nói đi, muốn tôi làm cái gì?”
Mọi người lập tức reo hò, huýt sáo không ngừng: “Đúng là Lâm tổng, siêu A!”
Ngu Đan Sầm ghé sát vào tai Tạ Du nói nhỏ với cậu, Tạ Du giơ ngón tay cái lên với cô, hắng giọng một cái, cười gian xảo: “Đè Diêm đạo vào tường, hôn cho đến khi chân hắn mềm nhũn!”
Hiện trường đột nhiên trở nên im lặng, sau đó vang lên tiếng hò hét: “Ha ha, tốt lắm, chính là cái này! Tạ Du và chị Đan Sầm đỉnh thật!”
Mọi người ở đây đều là người quen trong giới, thường xuyên giao lưu với nhau, đồng đội cũ của Tạ Du cũng ở đây, ai nấy uống rượu rất hăng, sắc mặt đỏ bừng.
Lâm Chương cũng uống nhưng chỉ hơi say, Diêm Thầm không cho anh uống nhiều, anh quay đầu nhìn về phía hắn, Diêm Thầm sốt sắng xua tay, ánh mắt của Lâm Chương khiến trong lòng hắn như bốc lửa, vô thức l**m đôi môi khô khốc.
Mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hai người họ, hôm nay Lâm Chương mặc một chiếc áo sơ mi màu khói xám, áo ghi lê bó sát tôn lên vòng eo tuyệt đẹp của anh, chiếc áo khoác vest của anh không biết đã bị ném đi đâu, bóng đêm dần buông xuống, đuôi mắt anh hiện lên nét lười biếng quyến rũ, ánh mắt long lay xoay tròn, lấp lánh sáng ngời.
Lâm Chương đứng dậy đi đến bên cạnh Diêm Thầm, dựa vào người hắn, cơ thể Diêm Thầm đột nhiên căng thẳng, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh, hơi thở của Lâm Chương mang theo mùi rượu thoang thoảng, phả vào bên môi hắn, hô hấp của Diêm Thầm vô thức trở nên gấp gáp.
Lâm Chương không hôn luôn, mà là tùy ý dùng ngón trỏ nhấc cà vạt của hắn lên, ngón tay thon dài xoay hai vòng, sau đó đột nhiên siết chặt một cái, dùng sức kéo về phía trước, Diêm Thầm bị anh kéo đến trước mặt, chóp mũi hai người chạm vào nhau, đôi môi nhẹ nhàng sượt qua.
“A a a a!!!”
Động tác đột ngột này khiến mọi người ở đây liên tục la hét, không ngừng huýt sáo.
Ngu Đan Sầm kích động nắm chặt tay Thẩm Phi Nguyệt, thân thể run rẩy: “Má ơi, Lâm Chương thật A! Diêm Thần yếu đuối quá đi!”
Rất nhiều người cũng có cảm nhận giống như Ngu Đan Sầm.
“Tôi muốn trở thành fangirl của Lâm tổng!”
“Tại sao Lâm tổng lại kết hôn rồi chứ!”
“Tôi khó thở quá, nhanh ấn huyệt nhân trung của tôi!”
Lâm Chương kéo Diêm Thầm đến bên cạnh, đưa tay đẩy hắn lên tường, Diêm Thầm phối hợp ngả ra sau, đương nhiên cũng có thể đã bị Lâm Chương mê hoặc tới mức điên đảo.
Dưới ánh mắt kích động và mong đợi của mọi người, Lâm Chương nắm lấy cà vạt của hắn để hắn cúi đầu xuống, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi Diêm Thầm.
“A a!! Đàn anh Lâm, anh giỏi quá!” Tạ Du nhảy dựng lên, hăng hái vỗ tay: “Không hôn đến khi chân Diêm đạo mềm nhũn thì không được thả ra!”
“Đúng thế, phải hôn cho đến khi chân Diêm đạo mềm nhũn!” Ai nấy đều ồn ào hùa theo.
Ngay cả Phó Cẩm Minh và Tỉnh Hành cũng đứng đó xem kịch vui, Thẩm Phi Nguyệt cầm ly rượu vang đỏ, khóe miệng nở nụ cười, một tay khác ôm eo Ngu Đan Sầm, dặn dò cô không được quá kích động, cẩn thận làm gãy giày cao gót.
Có lẽ do rượu quấy phá, cũng có thể do bầu không khí đêm nay quá tốt, Lâm Chương kiềm chế đã lâu, dù sao anh và Diêm Thầm đã kết hôn sáu năm, nếu thể hiện bản lĩnh thật sự thì Diêm Thầm sau khi mất trí nhớ vốn không phải là đối thủ của anh.
Củi khô bốc lửa, Diêm Thầm đỏ cả mắt, đảo khách thành chủ đè Lâm Chương lên tường, đôi mắt Lâm Chương ướt át nhìn hắn, tràn ngập x**n t*nh và d*c v*ng khó kiểm soát.
Diêm Thầm khẽ chửi thề, cánh tay nổi gân xanh, mồ hôi nóng chảy dài trên trán, đôi mắt như muốn bốc cháy.
Lâm Chương ngẩng đầu đuổi theo muốn hôn hắn, nhưng Diêm Thầm lại lui về phía sau, Lâm Chương chỉ hôn đến cằm hắn, hắn vốn cho rằng Lâm Chương sẽ dừng lại, nhưng Lâm Chương chỉ nhìn hắn chăm chú một hồi, đột nhiên cắn yết hầu của hắn.
“A…” Diêm Thầm hít một hơi khí lạnh, đè nén dã thú hung mãnh trong lòng, khàn giọng nói: “Em…đừng hôn nữa.”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng của Lâm Chương trông giống như một vị thần thánh, nhưng khi anh nhếch bờ môi và hơi hé mở, để lộ chiếc lưỡi đỏ nhạt, trông anh giống như một yêu tinh mê người.
Anh khẽ hé bờ môi về phía Diêm Thầm, mê hoặc lòng người, máu trong người Diêm Thầm sôi lên cuồn cuộn, gần như không thể kiểm soát được bản thân, trong mắt chỉ thấy đôi môi của Lâm Chương mở ra rồi khép lại, phun ra hai chữ: “Cứng rồi.”
Hai chữ này đột nhiên khiến mặt Diêm Thầm đỏ lên, ngại ngùng nắm lấy tay Lâm Chương, chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Vãi! Lâm tổng đáng gờm quá!”
“Toi rồi, tôi sắp mê mẩn Lâm Chương rồi, học lực cao, kiếm được tiền, đẹp trai, quan trọng nhất là anh ấy rất biết chọc ghẹo! Chắc chắn kiếp trước Diêm đạo đã cứu cả dải ngân hà!”
“Ha ha, Diêm Thầm không được hở, tôn nghiêm của top ở đâu?”
Tai Diêm Thầm đỏ chót, vừa xấu hổ vừa tức giận tự thu mình lại không nói một lời.
Lâm Chương lấy áo khoác của Diêm Thầm trên ghế sofa rồi nói với bọn họ: “Xem kịch vui thế đủ rồi, mọi người cứ tiếp tục chơi đi, tôi đưa anh ấy ra ngoài bình tĩnh một chút.”
Nói xong liền kéo Diêm Thầm ra ngoài, Tạ Du xem trò vui không sợ lớn chuyện, ở phía sau hét lớn: “Đàn anh, thẻ phòng ở trong túi của Diêm đạo, hiệu quả cách âm rất tốt, anh yên tâm, bọn em sẽ không quấy rối hai người đâu.”
Chân Diêm Thầm loạng choạng suýt ngã, may mắn thay có Lâm Chương đỡ lấy hắn.
Lâm Chương bình tĩnh vẫy tay tỏ ý đã hiểu.
“Anh Lâm đẹp trai như vậy, Diêm đạo thật sự là top sao?” Lộ Tri Hạ nhìn về hướng hai người vừa rời đi với ánh mắt hâm mộ.
“Bot mét chín, tha cho tôi đi.” Ngu Đan Sầm xua tay, tỏ ý không thể tiếp nhận.
“Mọi người không cảm thấy hôm nay Diêm đạo ngây thơ lắm hả?” Tỉnh Hành thu hồi tầm mắt nói.
Kỳ thực khoảng thời gian này Diêm đạo hơi khác thường, đâu chỉ hôm nay mà cả quá trình ghi hình cũng rất ngây thơ. Thẩm Phi Nguyệt nghĩ đến vụ tai nạn xe cộ trước đây của Diêm Thầm, chẳng lẽ thật sự bị đụng hư não?
Phó Cẩm Minh nhấp một ngụm rượu, cười đầy ẩn ý nói: “Sao mọi người biết được từ trước đến nay Diêm đạo không ngây thơ trước mặt đàn anh Lâm?”
“Đúng nha, trước mặt người yêu nhất định phải khác.” Lộ Tri Hạ đột nhiên hiểu ra.
“Mọi người nghĩ đàn anh Lâm có biết đội hình khách mời của chương trình lần này, thực ra là do Diêm đạo sắp xếp không?” Tạ Du ung dung lột vỏ quýt, ngẩng đầu nhìn mấy người kia.
Ngu Đan Sầm lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, nhấp một ngụm rồi nói: “Dựa theo tính cách của Diêm Thầm, chắc chắn sẽ không nói cho anh ấy biết.”
“Nhớ năm ngoái Diêm đạo hẹn gặp, mời chúng ta cùng tham gia , cảm giác như mới hôm qua vậy.” Lộ Tri Hạ thở dài, mím môi, rũ mi mắt xuống nói: “Thật ra cần gì hắn phải tự mời chứ, hắn cảm thấy thời cơ đã chín muồi, định lợi dụng chương trình này để công khai quan hệ của hắn với anh Lâm, làm sáng tỏ scandal với chúng ta trước đó, chúng ta rất sẵn lòng mà.”
“Mặc dù đây đều là những phỏng đoán lung tung vô căn cứ, nhưng dù sao thì trong những năm qua, nó cũng đã mang đến không ít ảnh hưởng tiêu cực cho Diêm đạo. Cứ coi như anh Lâm và Diêm đạo nói rằng không để ý, nhưng nếu đặt mình vào vị trí của họ, anh Lâm chắc vẫn sẽ suy nghĩ không nhiều thì ít, cả hai đều là người rất tốt, em hy vọng họ có thể cùng nhau già đi mà không có bất kỳ khúc mắc nào.”
Hốc mắt cậu dần dần trở nên ẩm ướt, Tỉnh Hành sờ sờ đầu của cậu, nói: “Chắc chắn rồi, hiện tại hai người bọn họ rất tốt đó thôi, càng ngày càng có nhiều người cho rằng scandal trên mạng là sai sự thật, cũng có nhiều bình luận tích cực hơn về Diêm đạo, mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt.”
“Ừm.” Mắt với mũi Lộ Tri Hạ đỏ như thỏ nhỏ, trông vô cùng đáng thương, cậu vùi đầu vào trong ngực Tỉnh Hành.
Đang nói chuyện, đột nhiên có một tia sáng khiến mọi người phải nhìn sang, trên ghế sofa có một chiếc điện thoại di động, trên màn hình hiển thị có tin nhắn đến.
“Điện thoại di động này của ai vậy?” Tạ Du cảm thấy toàn thân hơi tê dại.
“Không phải của tôi.” Lộ Tri Hạ lắc đầu.
“Cũng không phải của tôi.” Tỉnh Hành lắc lắc điện thoại di động của mình.
Càng không phải là của ba người còn lại, vậy là của ai?
Sáu người nhìn nhau, những người đang chơi trò chơi và uống rượu ở bên kia đều rất phấn khởi, bầu không khí ồn ào tạo nên sự tương phản rõ rệt với sự im lặng quái dị ở đây.
“Là của tôi.” Chẳng biết Lâm Chương đã quay lại từ lúc nào, đôi môi đỏ sẫm dính chút nước, quần áo có chút lộn xộn, đứng im trong ánh đèn xán lạn, sáng lấp lánh như ngọc, rực rỡ chói mắt.
Mọi người đột nhiên mở to mắt, tim đập thình thịch, nháy mắt với nhau: Vừa rồi anh ấy có nghe thấy không?
Lâm Chương đi tới cầm điện thoại lên xem, thấy không phải là tin nhắn gì quan trọng bèn tắt màn hình, anh nhìn mọi người xung quanh một vòng: “Có thể nói cho tôi biết chút chuyện vừa rồi không?”
Sáu người: “!!!” Anh ấy nghe thấy thật rồi!