“Sao đi lâu thế? Tìm được điện thoại chưa?” Diêm Thầm dựa vào lan can hóng gió, men say trong người đã vơi đi nhiều.
Lâm Chương đứng cách hắn không tới hai mét, tay cầm chặt điện thoại, hắn vừa dứt lời, anh lập tức nhào tới ôm chầm lấy hắn, hai cánh tay càng lúc càng siết chặt, như muốn hòa vào làm một.
“Sao vậy?” Mới đầu Diêm Thầm khá vui vẻ, hắn biết Lâm Chương khi say luôn rất nhiệt tình và chủ động, nhưng lúc chạm tới bờ vai đang run rẩy của anh, trái tim hắn đột nhiên thắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng bất an.
Lâm Chương vùi mặt vào hõm vai hắn, buồn bã lắc đầu, Diêm Thầm thấy anh không muốn nói, chỉ có thể ôm lấy anh an ủi.
Nào có sự trùng hợp ở đây, đội hình khách mời của là do một tay Diêm Thầm sắp xếp, ngay sau sinh nhật Diêm Thầm không lâu, khi Lâm Chương đồng ý công khai với hắn. Diêm Thầm muốn nhân cơ hội này làm rõ những tin đồn đang ngày càng lan rộng, cũng muốn đường đường chính chính giới thiệu Lâm Chương tới mọi người.
Chẳng trách tổ chương trình có thể mời được ảnh đế và ảnh hậu cùng một lúc, chẳng trách khách mời đều là người vướng tin đồn tình cảm với Diêm Thầm.
Trước kia Lâm Chương còn cho rằng tổ chương trình cố ý kiếm chuyện, giờ đây biết được sự thật, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đều rất kỳ lạ.
Chỉ riêng cặp đôi Ngu Đan Sầm và Thẩm Phi Nguyệt thôi cũng đã rất khó mời rồi, đừng nói tới việc mời được Phó Cẩm Minh và Tỉnh Hành, Phó Cẩm Minh nổi tiếng là kín tiếng, chỉ tập trung quay phim, số lần tham gia show truyền hình chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa y và Tạ Du còn đang chuẩn bị cho đám cưới, không nhất thiết phải tham gia chương trình này.
Về Tỉnh Hành thì y vẫn đang quay phim, lịch trình kín mít, lần tham gia show này không khác gì đang nghỉ phép, Lộ Tri Hạ cũng đang chuẩn bị cho album mới.
Chuyện công khai, dường như năm nào Diêm Thầm cũng nhắc tới, nhưng Lâm Chương không đồng ý, anh nghĩ điều đó là không cần thiết, cũng không thích bị chú ý quá mức, người thân bên cạnh biết họ kết hôn là đủ rồi, không cần để cả thế giới đều biết, bọn họ kết hôn cũng đâu phải để cho người khác xem.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra thứ khiến anh lo lắng hơn là việc công khai sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh, anh hiểu rõ bản thân là một người thiếu cảm giác an toàn, nhưng không nghĩ tới người có tính cách vui vẻ tự tin như Diêm Thầm cũng không có cảm giác an toàn.
Sinh nhật năm ngoái của Diêm Thầm, hắn phải năn nỉ ỉ ôi rất lâu, Lâm Chương mới miễn cưỡng đồng ý, anh nhớ lại khi đó Diêm Thầm vui tới mức nào, trong lòng có cảm giác như bị vô số mũi dao hung hăng đâm xuyên.
“Diêm Thầm, em xin lỗi.” Giọng Lâm Chương khàn đặc, nắm chặt lấy quần áo hắn.
Diêm Thầm đau lòng: “Sao tự nhiên lại xin lỗi? Em đừng khóc.”
Bàn tay chạm phải hơi ẩm, tim của Diêm Thầm suýt chút nữa ngừng đập, Lâm Chương không phải một người mít ướt, khác với hắn, tủi thân cũng khóc, giận cũng khóc, khó chịu cũng khóc, chỉ khi việc nào đó vượt ngoài phạm vi chịu đựng của Lâm Chương, anh mới lặng lẽ khóc.
Diêm Thầm hoảng hốt ôm chặt Lâm Chương, không biết nên dỗ dành anh thế nào, luống cuống giúp anh lau nước mắt, hôn lên mắt anh.
Từ lúc đó Diêm Thầm đã bắt đầu lên kế hoạch cho mọi thứ, nhưng tại sao vài tháng sau lại kiên quyết phải ly hôn với anh?
Chỉ vì Lâm Viêm thôi sao?
Lâm Chương nghĩ mãi không ra, anh rất muốn hỏi thẳng Diêm Thầm, nhưng anh vừa ngước mặt lên, đối diện với đôi mắt trong sáng đầy hoảng hốt của Diêm Thầm, lại đột nhiên thất vọng, Diêm Thầm mất trí nhớ rồi, có hỏi cũng không biết được đáp án.
Gió đêm phả vào người, Diêm Thầm khoác áo khoác của mình lên vai Lâm Chương, ôm anh về phòng.
Lâm Chương như con rối gỗ đi theo hắn.
“Muốn đi tắm không?” Diêm Thầm ngồi xuống hỏi Lâm Chương đang ngồi trên sô pha.
Ánh mắt vô định của Lâm Chương dần lấy lại tiêu cự, giống như một cỗ máy bị kẹt, chầm chậm gật đầu “Ừm.”
Diêm Thầm xả nước xong, đem đồ ngủ của Lâm Chương vào phòng tắm, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của anh dặn dò: “Chuẩn bị xong rồi, nhớ đừng để nước dính vào trán.”
Lâm Chương nắm lấy tay Diêm Thầm, kéo hắn vào phòng tắm: “Tắm chung.”
Thình thịch, nhịp tim Diêm Thầm dần tăng tốc, chẳng lẽ Lâm Chương đã say lắm rồi?
Nếu không thì sao lại chủ động như vậy?
Hơi nước bốc lên mù mịt trong phòng tắm, Lâm Chương không c** đ* của mình, mà bước tới trước mặt Diêm Thầm, yết hầu Diêm Thầm căng thẳng chuyển động, mắt cũng chăm chú nhìn anh.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Lâm Chương nhẹ nhàng cởi một cúc áo, rồi lại một cúc nữa.
Tay anh đặt trên ngực Diêm Thầm, khẽ cười, khiến người ta mê muội: “Tim đập nhanh quá.”
Không nhanh mới lạ đấy!
Tim của Diêm Thầm sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi.
Tối nay Lâm Chương kì lạ quá, lúc khóc lúc cười, bây giờ lại như thế này, khiến Diêm Thầm nghi ngờ anh đã uống quá nhiều.
Lời vừa dứt, môi của Lâm Chương chạm vào ngực hắn, Diêm Thầm hít vào một hơi khí lạnh, nắm chặt vai Lâm Chương: “Em…”
Âm thanh tan biến trong nụ hôn mãnh liệt.
Hai người loạng choạng ngã vào bồn tắm, nước bắn lên vương vãi khắp nơi.
Chiếc áo sơ mi vừa vặn ôm sát người, phác họa nên những đường cơ bắp tuyệt đẹp, Lâm Chương ngửa đầu ôm lấy cổ Diêm Thần, nở nụ cười tươi, rực rỡ như hoa đào.
Hô hấp của Diêm Thầm khẽ chậm lại, hắn không khác gì một con thú khát máu, phá tan xiềng xích.
Hắn muốn buông thả, muốn nổi loạn, muốn nuốt chửng con người này.
Chiếc cổ thon dài trắng ngần bị nắm lấy, Lâm Chương hít sâu một hơi: “Nhẹ một chút…”
“Ca.” Diêm Thầm hôn lên nốt ruồi sau tai anh, giọng nói vừa nguy hiểm vừa quyến rũ, liên tục gọi tên Lâm Chương.
Hắn vừa ngây ngô vừa nôn nóng, mãi vẫn không biết phải làm thế nào, tựa một con thú hung dữ nguy hiểm, đè Lâm Chương xuống, rồi lại thủ thỉ cầu xin anh: “Ca, dạy tôi, dạy tôi…”
Lúc này Lâm Chương như một bệnh nhân mắc hội chứng Stockholm, nảy sinh lòng trắc ẩn với hắn, anh kéo tay Diêm Thầm vào làn nước, khuôn mặt tuấn mỹ ướt đẫm hơi nước, dịu dàng đáp lại: “Được.”
…
“Mau đến đây Thầm Thầm, đây là những cô gái mà bà chọn cho cháu đấy, xem xem có thích cô nào không?” Bà cụ vui vẻ kéo Diêm Thầm ngồi xuống, đưa cho hắn một cuốn album.
Diêm Thầm nhíu mày không nhận, bà cụ thấy vậy tự mở ra: “Đây là cháu gái nhà họ Cố, vừa du học về nước, cũng làm nghệ thuật giống cháu, chắc là hai đứa sẽ có nhiều chủ đề chung đấy.”
Thấy Diêm Thầm không nói gì, cụ bà cho rằng hắn không thích kiểu này, lại lật qua vài trang, chỉ vào một cô gái tóc dài nói: “Đây là cháu gái nhà họ Thẩm, biết kéo đàn cello, còn tự tổ chức rất nhiều buổi hòa nhạc, bà từng gặp rồi, ngoan ngoãn đoan trang, rất hợp với cháu.”
“Nếu cháu thích kiểu thông minh nhanh nhẹn thì con bé nhà họ Lục cũng không tệ đâu, năm nay mới 25 tuổi đã giúp phụ huynh quản lý việc làm ăn đâu vào đấy.”
“Bà ơi, chẳng phải bà không khỏe sao? Bà lừa cháu à?” Giọng nói của Diêm Thầm không lớn, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm bà cụ, khiến cụ bà cảm thấy hơi hoảng.
“Phải, bà hơi khó chịu trong người, nhưng Thầm Thầm vừa đến là bà khỏe ngay.” Bà lão vốn đang chột dạ, nhưng vẫn hùng hồn nói tiếp: “Thầm Thầm à, đã bao lâu cháu không đến thăm ông bà rồi, có phải do Lâm Chương cấm cháu đến không?”
“Việc này thì liên quan gì tới Lâm Chương? Bà đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu em ấy có được không?” Diêm Thầm cau mày, vẻ mặt khó chịu.
Bà cụ nhìn ra Diêm Thầm không vui, cũng không trách móc Lâm Chương nữa, tiếp tục nói về mấy cô gái trong cuốn album: “Được rồi, được rồi, bà không nói nó nữa, cháu mau xem mấy cô bé này xem có người mình thích không?”
“Theo bà, bà thích nhất là cô bé nhà họ Thẩm, vừa xinh xắn, tình tình tốt, khí chất cũng tốt, tuổi cũng phù hợp, nhưng nếu cháu thích cô bé nhà họ Lục cũng được, đợi cháu chơi chán rồi, quay về thừa kế Diêm gia, con bé cũng có thể giúp cháu một tay.”
‘Bộp’ một tiếng, Diêm Thầm đóng cuốn album lại, ném lên bàn: “Gì mà cô gái nhà họ Thẩm cô gái nhà họ Lục, cháu chỉ thích Lâm Chương, chúng cháu cũng đã kết hôn 6 năm rồi, bà quên à? Đây là lần đầu cháu thấy người lớn trong nhà đi tìm người thứ ba cho con cháu đấy.”
“Thầm Thầm, cháu đã 28 rồi, cậu Lâm Chương ấy cũng sắp 30, vẫn chưa chơi chán sao, nếu cháu sợ Lâm Chương thì chỉ cần cho nó chút tiền rồi đuổi đi là xong, cháu là đích tôn của Diêm gia đấy, đã đến lúc cần có con rồi.” Bà cụ hết nước hết cái khuyên nhủ.
Nghe những lời này, trong mắt Diêm Thầm ánh lên một tia giễu cợt, hắn bình tĩnh hỏi: “Vậy nếu cháu không làm được với phụ nữ thì sao?”
Bà cụ lập tức trừng mắt nhìn anh: “Nói linh tinh gì đấy, cháu không bị bệnh, cháu nghĩ thế là vì khi còn nhỏ xíu đã bị cậu Lâm Chương kia mê hoặc, chưa từng thử với phụ nữ. Cháu cứ thử đi là biết đàn ông không thể hơn phụ nữ được, âm dương hài hòa mới là điều đúng đắn.”
Diêm Thầm im lặng nhìn bà, ánh mắt tựa một vũng nước sâu không đáy: “Bà ơi, ông bà thật sự không thể chấp nhận Lâm Chương à?”
Bà cụ hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường của Diêm Thầm, giễu cợt nói: “Loại người tâm cơ sâu không đáy, lòng lang dạ sói như nó, lại còn xuất thân thấp kém, sao có thể xứng với cháu. Bà sẽ giúp cháu nói với ông nội, để cháu chơi thêm 2 năm nữa, đến 30 tuổi chắc cũng chơi chán để quay về con đường đúng đắn rồi.”
“Thẩm Thẩm, cháu yên tâm, có bà ở đây, chắc chắn ông nội sẽ đồng ý thôi.” Bà cụ nở một nụ cười trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, đáy mắt tràn ngập yêu thương, nhưng trong mắt Diêm Thần giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Hai tay đan vào nhau rồi lại buông ra, Diêm Thầm âm trần nhìn bà cụ: “Bà ơi, sau này ông bà nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Vẫn là cháu ngoan của bà hiểu chuyện, cháu thường xuyên tới thăm ông bà, chúng ta nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Bà cụ nắm lấy tay Diêm Thầm, trên mặt ngập ý cười.
Diêm Thầm không tiếp lời, hắn nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, cháu còn có việc, cháu đi trước đây.”
“Chưa gì mà đã đi rồi, sao không ở lại ăn bữa cơm với ông bà.” Cụ bà quyến luyến nhìn theo hắn.
Diêm Thẩm vừa lễ phép vừa xa cách: “Công việc hơi bận, cháu có hẹn bàn chuyện hợp đồng.”
Nghe Diêm Thầm nói vậy, bà cụ cũng không ép hắn ở lại, tiễn hắn ra cửa.
Rời khỏi nhà cũ, Diêm Thầm lái xe tới một bãi đất trống rồi dừng lại, khẽ thở dài, 6 năm rồi, cũng đến lúc phải đưa ra quyết định.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, hắn lấy ra xem, hóa ra là Lâm Viêm, tên nhóc này không mấy khi chủ động liên lạc với mình.
“Alo.” Diêm Thầm nghe máy.
Lâm Viêm chẳng thèm gọi tên hắn, chứ đừng nói tới gọi ‘anh’, gã không khách khí mở miệng: “Mai cuối tuần, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Diêm Thầm cau mày, nói: “Không rảnh.”
“Diêm Thầm!” Lâm Viêm còn chưa nói gì, Diêm Thầm đã nói không rảnh, rõ ràng là cố ý.
“Lâm Viêm, bình thường cậu nói chuyện với người khác cũng hống hách như vậy à? Cậu không cần mặt mũi là việc của cậu, nhưng tôi không hy vọng người khác nói cậu không được dạy dỗ, rồi cuối cùng lại phải để anh trai cậu ra mặt giải quyết hậu quả đâu.” Diêm Thầm trầm giọng nói.
Quả nhiên, Lâm Viêm nghẹn họng, bĩu môi cãi cố: “Tôi đâu có như vậy với người khác, tôi được dạy dỗ đàng hoàng đấy nhé!”
“Tôi phải đi làm, chỉ có ngày mai để nghỉ ngơi, tôi muốn nói chuyện với anh về anh trai tôi, rất quan trọng.”
Diêm Thầm im lặng một lát, cuối cùng vẫn đồng ý với Lâm Viêm: “Được, gửi địa chỉ cho tôi.”