Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp chắc chắn của Diệp Thầm khiến trái tim Lâm Chương đập mạnh.
“Bây giờ thì chắc không, nhưng sau khi anh khôi phục trí nhớ thì sao?” Lâm Chương thử nói ra những lo lắng trong lòng mình, những ngày qua, anh dần nhận ra, nếu anh và Diêm Thầm không giấu diếm nhau, có lẽ cũng sẽ không gây ra nhiều hiểu lầm như vậy, cũng không đến mức phải ly hôn thế này.
“Sẽ không đâu.” Diêm Thầm nói một cách cực kỳ kiên định, đến mức khiến Lâm Chương có cảm giác hắn đã khôi phục trí nhớ rồi.
Diêm Thầm siết chặt tay, ôm anh vào lòng, môi hắn lướt qua trán anh, thấp giọng nói: “Tôi biết, Diêm sói già chính là tôi.”
Lâm Chương ngẩng đầu lên, trong ánh trăng nhìn vào mắt hắn: “Diêm Thầm, anh nhớ ra gì rồi hả?”
Diêm Thầm xoa nhẹ vành tai anh, bốn mắt nhìn nhau, rất lâu không nói gì, trong bóng tối yên tĩnh khiến Lâm Chương vô cùng lo lắng, anh nhìn chằm chằm Diêm Thầm không chớp mắt, hy vọng có thể nghe được câu trả lời từ miệng hắn.
“Nhớ ra một chút.” Diềm Thầm nói.
Lâm Chương chợt siết chặt tay thành nắm đấm: “Sao anh không nói cho em biết?”
Diêm Thầm nhẹ nhàng v**t v* lưng anh: “Ca ca, thoải mái nào, tôi không sao, chỉ là một giấc mơ thôi.”
Diêm Thầm cứ nghĩ rằng Lâm Chương chỉ đang lo lắng cho sức khỏe của mình, nhưng lại không ngờ, Lâm Chương không chỉ lo lắng cho tình trạng sức khoẻ của hắn, mà anh còn lo rằng hắn sẽ nhớ ra sự lạnh nhạt của mình, nhớ ra cuộc hôn nhân đổ vỡ của bọn họ.
“Nếu tôi nói ra, em phải hứa với tôi không được tức giận.” Diêm Thầm không dám nói đoạn ký ức ấy với Lâm Chương, hắn sợ rằng Lâm Chương sẽ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng lúc này Lâm Chương lại lo sợ sau khi hắn khôi phục trí nhớ thì sẽ hối hận về những quyết định hiện tại, nên thay vì giấu diếm, chẳng bằng nói thật với Lâm Chương. Suy cho cùng, dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng Diêm sói già thực sự là hắn, hắn cũng nhận ra giữa Diêm sói già và Lâm Chương có rất nhiều vấn đề, nếu hắn khỏi bệnh rồi, Lâm Chương chạy mất thì phải làm sao?
Lâm Chương không biết hắn đã nhớ lại được những gì, nhưng nghe hắn nói như vậy, bỗng nhiên anh cảm thấy lo lắng trong trong. Sau một lúc im lặng, anh chần chừ gật đầu: “Được, em sẽ không tức giận.”
“Thực ra thì tức giận cũng được, nhưng không được giận quá lâu đâu, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.” Diêm Thầm hôn lên trán anh, rồi lại cọ nhẹ vào chóp mũi anh: “Hứa với tôi đi?”
Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, Lâm Chương khẽ gật đầu: “Hứa.”
Vì vậy, Diêm Thầm giống như sợ anh sẽ chạy mất, ôm chặt lấy anh như con gấu túi, rồi kể lại đoạn ký ức hắn đã nhớ ra cho Lâm Chương nghe.
Sau khi nghe Diêm Thầm kể lại, Lâm Chương ngẩn người, chuyện trước đây bà cụ bảo Diêm Thầm đến coi ảnh chụp đối tượng xem mắt, anh có biết, nhưng trước đó bà cụ cho anh nhìn trước, rồi hỏi anh cảm thấy Diêm Thầm sẽ thích cô gái nào, rồi bà ấy thích ai, sau đó lại hỏi Lâm Chương cảm thấy thế nào.
Nhưng anh không biết rằng, chính chuyện này đã khiến Diêm Thầm hoàn toàn hết hy vọng với bà cụ.
“Anh đã từ chối bà nội sao?” Lâm Chương bất ngờ hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Diêm Thầm cau mày nói: “Sao em lại ngạc nhiên vậy?”
Lẽ nào ở trong mắt Lâm Chương, Diêm sói già là loại người sẽ đồng ý với chuyện này sao?
Có lẽ lúc đầu, Diêm Thầm cũng sẽ do dự, nghi ngờ, nhưng thời gian qua, những ký ức đang dần quay về đã nói cho hắn biết, dù Diêm Thầm đã 28 tuổi, thì hắn vẫn luôn chung thuỷ với Lâm Chương, chung thuỷ với hôn nhân của họ.
Đương nhiên Lâm Chương ngạc nhiên rồi, vì hôm sau Diêm Thầm vẫn đi xem mắt mà, rồi gặp một cô gái họ Trầm. Buổi tối, lúc Diêm Thầm tắm rửa, anh còn vô tình nhìn thấy cô Trầm kia gửi tin nhắn cho Diêm Thầm, anh có ấn tượng rất sâu sắc với cô Trầm này, cô gái mà bà cụ thích nhất cũng chính là cô ấy, còn ở trước mặt Lâm Chương khen ngợi không ngừng.
Khoảnh khắc nhìn thấy nội dung thông báo tin nhắn, Lâm Chương lạnh hết cả người, toàn bộ máu trên người như bị rút cạn, khiến anh suýt ngã xuống đất, cứng đờ chống tay xuống cạnh giường, từ từ ngồi xuống để xoa dịu cảm giác chóng mặt kia.
Như bị bệnh dạ dày, trong bụng cứ như sông cuộn biển gầm, anh muốn nôn, nhưng lại chẳng nôn ra được gì, tay chân lạnh cóng, sắc mặt trắng bệch.
Nửa giờ sau, Diêm Thầm từ phòng tắm đi ra, Lâm Chương cũng đã dần bình tĩnh lại, ánh đèn ấm áp trong phòng ngủ chiến lên khuôn mặt anh, che đi vẻ mặt tái nhợt như giấy của anh, rồi anh tỏ vẻ không có gì nói: “Hôm nay đi đâu chơi vậy? Hiếm khi thấy anh không ở nhà.”
Diêm Thầm dừng tay đang lau tóc lại một chút: “Sao em biết anh không ở nhà?”
“Em tan làm sớm không được chắc?” Lâm Chương cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng xuống, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được, lời nói ra đều mang theo sự lạnh lùng.
Nhưng chính bản thân Diêm Thầm cũng lòng rối như tơ vò, nên không để ý đến sự mỉa mai trong trong lời nói của Lâm Chương.
“Ồ, ăn bữa cơm với đám Vu Thân Dương thôi.” Diêm Thầm thuận miệng trả lời, rồi cúi đầu tiếp tục lau tóc.
Trái tim Lâm Chương lạnh đi một chút, rất lâu vẫn không thể tìm lại được giọng nói của mình, hôm nay anh hiếm khi được về sớm, vừa về đến nhà không thấy Diêm Thầm đâu, đang định gọi điện thoại cho Diêm Thầm, thì lại thấy bài đăng mới của Vu Thân Dương trong vòng bạn bè, địa điểm định vị ở nước ngoài, còn hỏi có ai muốn y mua đồ giúp hay không.
Không lâu sau, Diêm Thầm tự mình về nhà.
Lúc đó anh đau đớn vô cùng, còn từng nghĩ anh và Diêm Thầm kết thúc thật rồi, nhưng anh vẫn vờ như không biết, ý muốn duy trì cảnh yên bình giả tạo này, đáng tiếc sự kiên nhẫn của anh không có hiệu quả, chẳng bao lâu sau, Diêm Thầm đã yêu cầu ly hôn với anh.
Lâm Chương giống như bị phong ấn, cả người cứng đờ trong lòng Diêm Thầm, anh cực kỳ rối loạn.
Diêm Thầm từ chối bà cụ, không đi xem mắt, vậy ngày hôm sau hắn đã đi đâu? Sau khi quay về vì sao lại lừa anh?
“Ca? Làm sao vậy?” Diêm Thầm cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Lâm Chương, thoáng có chút hoảng hốt: “Em đã hứa với tôi sẽ không tức giận mà.”
Lâm Chương từ từ nắm lấy tay Diêm Thầm: “Em không tức giận, chỉ là thấy hơi khó hiểu.”
“Khó hiểu cái gì? Em nói đi, tôi giúp em.” Diêm Thầm nghe thấy Lâm Chương nói anh không tức giận thì thả lỏng, bước đến trước mặt anh.
Tóc Diêm Thầm hơi cứng đâm vào cằm Lâm Chương, anh bừng tỉnh lại, xoa mặt Diêm Thầm nói: “Làm sao anh biết được chứ, anh đã khôi phục trí nhớ đâu.”
“Vậy thì đừng nghĩ nữa.” Diêm Thầm đưa bàn tay nóng rực vào trong áo Lâm Chương, môi hắn lướt quá vành tai lạnh lẽo của anh: “Nếu ca ca không ngủ được, tôi có thể giúp em tiêu hao thời gian.”
Lâm Chương cảm thấy như mình đã bỏ lỡ điều gì, bị Diêm Thầm kéo vào vòng xoáy yêu dục, không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.
Anh như đang rực cháy trong ngọn lửa, rồi lại cuồn cuộn trong sóng biển, anh nhắm mắt lại, nhìn thấy bầu trời đầy sao cùng dải ngân hà xa xôi.
…
“Tiểu Chương, Thầm Thầm các con về rồi, mau ngồi xuống, mẹ vừa mới ép nước trái cây.” Đinh Uyển Như cười tươi rói khi thấy hai người Lâm Chương quay về.
“Mẹ, để con giúp.” Lâm Chương đi vào bếp với Đinh Uyển Như.
Diêm Thầm đi vào trong sân nhìn thấy một cây táo, đang phát triển rất tốt: “Ca, một thời gian nữa cây táo này sẽ ra quả.”
Lâm Chương đặt cốc xuống rồi liếc nhìn một cái, những đóa hoa nhỏ màu xanh biếc đung đưa trong gió: “Đến lúc đó sẽ làm bánh táo đỏ cho anh ăn.”
Lâm Chương rất ít khi hứa hẹn tương lai, Diêm Thầm nghe thấy vậy liền vui sướng trong lòng, ôm lấy cổ anh, rồi hôn lên mặt anh một cái: “Ca ca thật tốt.”
Đinh Uyển Như đứng trong phòng nhìn thấy hai người họ quấn quýt lấy nhau, không khỏi nở nụ cười. Dạo gần đây, Diêm Sĩ Huyên luôn lo lắng cho bọn họ, dù ông không nói thì Đinh Uyển Như vẫn biết, nhưng bây giờ lại thấy Diêm Sĩ Huyên chỉ toàn buồn lo vô cớ, hai người tình nồng ý mật như vậy, thật giống như đôi vợ chồng mới cưới.
“Công việc gần đây có bận lắm không? Nhớ phải chú ý sức khỏe đấy, sao lại gầy thế này.” Đinh Uyển Như nắm lấy tay Lâm Chương, lo lắng đo cổ tay Lâm Chương, rõ ràng đã gầy đi nhiều rồi.
“Không sao đâu mẹ, con còn trẻ mà, cơ thể vẫn chịu đựng được, dạo gần đây lượng công việc cũng đã giảm nhiều rồi.” Lâm Chương mỉm cười an ủi Đinh Uyển Như.
So với Diêm Thầm và Diêm Hi, thật ra Đinh Uyển Như lo lắng cho Lâm Chương hơn. Lâm Chương được nhận nuôi khi mới 15 tuổi, nhiều năm như vậy rồi, Đinh Uyển Như đã xem Lâm Chương như con cái ruột thịt, khác với anh em Diêm gia, Lâm Chương gặp khó khăn gì cũng đều giữ kín trong lòng, chẳng bao giờ than vãn một lời, hơn nữa đứa bé này còn trọng tình, hết lòng vì Đỉnh Nghiệp, trong khi đó bản thân lại chẳng đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Lâm Chương có tài giỏi đến đâu thì cũng là người, dù là máy móc khi quá tải cũng sẽ hỏng, chứ nói gì là một người đang sống sờ sờ như anh, Đinh Uyển Như lo lắng Lâm Chương vì chịu đựng mà có chuyện, nhưng may thay còn có Diêm Thầm ở bên cạnh anh, luôn khiến anh mỉm cười.
“Mẹ, em ấy thường không ăn cơm đúng bữa lắm, mẹ phải nói em ấy nhiều vào.” Diêm Thầm đi theo mách lẻo, Đinh Uyển Như còn chưa kịp trả lời, hắn đã cau mày nói: “Thôi vậy, nói nhiều con sẽ đau lòng.”
Đinh Uyển Như giật mình, rồi bật cười nói: “Được rồi, biết hai đứa tình cảm tốt rồi, đừng ngọt ngào trước mặt mẹ nữa, bà già này nuốt không trôi đâu.”
“Mẹ còn trẻ mà, ra ngoài cùng Tiểu Hi, ai cũng nghĩ mẹ là chị của con bé đấy.” Diêm Thầm chỉ nói mấy câu đã khiến Đinh Uyên Như vui vẻ cười to.
Sau một ngày bận rộn về nhà, Diêm Sĩ Huyên nhìn thấy cảnh tượng này.
“Còn biết về thăm à.”
Diêm Thầm run rẩy, kiên trì đến cùng tiến lên nói: “Ba, nếu ba nhớ con thì cứ nói với con, lúc nào con cũng có thể về thăm ba.”
“Cút đi, đàn ông trưởng thành cả rồi còn làm nũng, ba mà nhớ con chắc?” Diêm Sĩ Huyên trừng mắt liếc hắn một cái, rồi nhìn về phía Lâm Chương: “Tiểu Chương.”
“Ba, sau này con sẽ thường về thăm mọi người.” Lâm Chương hơi cong ngón tay lại, nhìn kỹ sẽ thấy đầu ngón tay anh đang run rẩy.
“Con bận rộn công việc, thỉnh thoảng rảnh rỗi về thăm là được rồi, không cần thường xuyên đâu, có thời gian thì nghỉ ngơi cho tốt, hoặc cùng Thầm Thầm ra ngoài hẹn hò cũng được.” Đinh Uyển Như thấy bầu không khí hơi nặng nề bèn mở lời xoa dịu.
“Diêm Thầm, không phải con đang học nấu ăn sao? Lát nữa ba sẽ nếm thử.” Sau khi giao nhiệm vụ cho Diêm Thầm xong, Diêm Sĩ Huyên nói với Lâm Chương: “Đến phòng làm việc với ba một chút.”
“Ba!” Diêm Thầm kích động gọi ba mình, Diêm Sĩ Huyên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn, Diêm Thầm liền đứng yên tại chỗ không lùi bước, chủ động nghênh đón: “Con làm nhanh lắm, ba ăn thịt kho tàu nhé?”
Diêm Sĩ Huyên và hắn nhìn nhau, im lặng lúc lâu rồi thu hồi tầm mắt: “Ăn.”
Lâm Chương đi theo Diêm Sĩ Huyên vào phòng làm việc, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Ngồi xuống đi.” Diêm Sĩ Huyên cầm lấy ly rồi rót nước cho Lâm Chương, nhưng anh nhanh tay cầm lấy ly nước trước: “Ba, để con.”
Diêm Sĩ Huyên thoáng liếc nhìn sườn mặt của anh, rồi buông tay ra, đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Kỹ thuật pha trà của Lâm Chương rất khéo, đông tác lưu loát, cảnh đẹp ý vui, Diêm Sĩ Huyên quan sát anh, suốt bao năm qua, Lâm Chương đã thay đổi rõ rệt, lúc mới đến, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói lớn, luôn cúi đầu, nhạy cảm yếu ớt, nhưng lại rất kiên cường.
Với cương vị là một cấp trên, Diêm Sĩ Huyên rất tán thưởng anh, nhưng là một người cha, Diêm Sĩ Huyên thực sự không muốn thấy Lâm Chương đối xử hà khắc với bản thân như vậy.
Diêm Sĩ Huyên uống một ngụm trà, rồi đặt ly xuống: “Vẫn ngon như ngày nào, không hề thay đổi.”
Lâm Chương khẽ mím môi, kìm lại nụ cười đang hé mở, Diêm Sĩ Huyên nhìn rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt anh, lòng ông dâng lên nỗi xót xa: “Chuyện từ chức, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”