Lâm Chương nắm rồi lại buông tay: “Vâng, con nghĩ kỹ rồi.”
Anh dừng lại rồi nhìn về phía Diêm Sĩ Huyên, sau đó trịnh trọng nói: “Ba, con xin lỗi.”
“Sao phải xin lỗi chứ? Tiểu Chương à, con không cần phải xin lỗi ba, cũng không cần phải xin lỗi Diêm gia, nếu phải nói xin lỗi, thì phải là Diêm gia chúng ta xin lỗi con, những năm qua khiến con tủi thân rồi.” Diêm Sĩ Huyên đứng lên đi đến cạnh Lâm Chương, vỗ vai anh.
Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, Lâm Chương rũ mắt xuống, nhẹ lắc đầu.
Diêm Sĩ Huyên kéo ngăn kéo ra, lấy một túi văn kiện rồi đưa tới trước mặt Lâm Chương: “Ký vào đây.”
Lâm Chương mê man mở túi văn kiện ra, rồi lấy ra một bản hợp đồng, sau khi lướt qua nội dung bên trên anh liền kinh ngạc mở to hai mắt: “Ba, con không cần thứ này.”
Đây là 5% cổ phần của Đỉnh Nghiệp mà Diêm Sĩ Huyên cho anh khi anh và Diêm Thầm kết hôn. Lúc ấy Lâm Chương còn yêu cầu thêm một điều, nếu ly hôn, cổ phần sẽ thuộc về Diêm Thầm, dù Diêm Thầm có ra đi tay trắng đi chăng nữa, nhưng bản hợp đồng này vẫn có hiệu lực.
Khoan đã, trong đầu Lâm Chương chợt lóe lên một ý nghĩ, anh bất ngờ ngẩng đầu nhìn Diêm Sĩ Huyên: “Ba, ba đã biết rồi sao?”
5% cổ phần này đáng ra nên thuộc về Diêm Thầm, vì sao Diêm Sĩ Huyên lại đưa cho anh, vậy chỉ có thể có nghĩa là Diêm Sĩ Huyên đã biết chuyện ly hôn của bọn họ rồi, nhưng về phía Diêm Thầm, Diêm Sĩ Huyên đã nói gì?
Diêm Sĩ Huyên chắp tay ra sau rồi đi đến trước bàn, sau đó kéo ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, đồng tử Lâm Chương run rẩy, ngón tay vô thức nắm chặt lại, đó chính là sổ chứng nhận ly hôn của Diêm Thâm mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nhưng không thể tìm thấy.
Trước đó anh đã từng hỏi qua Diêm Sĩ Huyên, Diêm Sĩ Huyên nói rằng không thấy. Lúc ấy, Lâm Chương đã cảm thấy hơi bất thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, cảm giác lúc đó của anh đã đúng.
Diêm Sĩ Huyên đã sớm biết chuyện ly hôn của bọn họ rồi.
“Thứ này ba vẫn luôn giấu nó ở dưới đáy ngăn kéo, không muốn lấy ra.” Diêm Sĩ Huyên đưa sổ chứng nhận ly hôn đến trước mặt Lâm Chương, rồi thở dài nói: “Nhưng bây giờ không thể giấu tiếp được.”
Lời Diêm Sĩ Huyên vừa dứt, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, Lâm Chương nhìn chằm chằm vào cuốn sổ màu đỏ chói mắt kia, rất lâu không nói gì, anh siết chặt nắm tay, đến mức lộ rõ cách khớp xương trắng bạch, nghẹn ngào nói: “Ba, con xin lỗi.”
“Đây là quyết định của các con, chỉ cần không thẹn với lòng là được, không cần phải xin lỗi bất kỳ ai hết.” Diêm Sĩ Huyên thấy bả vai run rẩy của Lâm Chương cùng tấm lưng gầy yếu, hốc mắt ông nóng hổi.
“Trước kia Diêm Thầm dù có bị ba đánh gãy chân cũng không chịu chia tay với con, mẹ con cũng nói với ba rằng các con không còn là những đứa nhóc làm loạn nữa, đã đi đến bước đường này rồi, chắc chắn chính là yêu nhau thật lòng.” Diêm Sĩ Huyên không đành lòng nói nặng lời với Lâm Chương, hít sâu nói: “Con phải biết rằng ba và mẹ đều thật lòng coi con như con cái ruột thịt, mặc kệ sau này con và Diêm Thầm có như thế nào đi nữa, cho dù cả đời này không liên quan đến nhau nữa, vẫn phải nhớ quay về thăm chúng ta đấy.”
Lâm Chương nghẹn ngào, móng tay gần như đâm vào da thịt, không ngừng gật đầu: “Được, con sẽ về ạ.”
“Con xin lỗi, ba.”
“Con thực sự xin lỗi, con đã phụ lòng tin của ba mẹ rồi.”
Từng lời như đang rỉ máu, Lâm Chương cắt chặt răng, cố kìm nén những giọt nước mắt đang lưng tròng.
Diêm Sĩ Huyên tiến lên vỗ nhẹ vào vai anh: “Tiểu Chương à, tự mình gánh vác mọi chuyện, đôi khi cũng không phải là một thói quen tốt, chúng ta đều là người một nhà, mà đã là người một nhà nhà thì phải cùng nhau gánh vác, cùng làm phiền lẫn nhau, hãy thử dựa vào người bên cạnh mình đi.”
Dựa vào người khác sao, Lâm Chương không có thói quen này, khi ba mẹ anh còn sống, bà nội và em trai đều phải dựa vào anh, cái nghèo đã khiến anh phải gánh vác gia đình từ nhỏ.
Sau khi ba mẹ qua đời, anh được đón về Diêm gia, bốn người Diêm gia đều đối xử với anh rất tốt, nhưng cuối cùng thì anh vẫn chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, luôn sợ mình sẽ nói sai, sẽ làm sai, khiến mọi người không hài lòng, cố gắng hết sức không làm phiền họ, đối với Lâm Chương, việc anh đến Diêm gia ở đã chính là phiền phức lớn nhất rồi.
Thói quen này đi theo cùng trưởng thành với anh, ăn sâu vào trong xương cốt, đã trở thành một phần tính cách của anh, dù cho có người nói anh như vậy là không tốt, cũng không thể nói sửa là có thể lập tức sửa ngay.
Diêm Sĩ Huyên đưa cho anh một tờ giấy, đợi sau khi cảm xúc Lâm Chương bình ổn trở lại, mới lấy bút cho anh: “Đây là cổ phần của ba, phần trước kia của các con đã thuộc về Diêm Thầm rồi.”
“Ba, con càng không thể nhận được.” Lâm Chương kiên định từ chối.
“Ba vẫn luôn nói, con và Diêm Thầm đều là con của ba, Diêm Thầm có, con cũng sẽ không thiếu, đợi ít năm nữa, khi Tiểu Hi lớn rồi, ba cũng sẽ cho con bé.” Diêm Sĩ Huyên thấy Lâm Chương mím chặt môi thành một đường thẳng, đôi mắt trầm tĩnh kia, ánh lên chút nước, ông đưa tay xoa tóc Lâm Chương: “Thằng bé ngốc.”
Hai hàng nước mắt trong veo trào ra từ hốc mắt Lâm Chương, anh nghẹn ngào nói: “Nhưng, con và Diêm Thầm đã ly hôn rồi.”
Diêm Sĩ Huyên thầm nghĩ, thấy hai đứa như vậy, ly hôn rồi tái hợp cũng không xa đâu.
“Con là con của ba, liên quan gì đến nó chứ.”
“Dù sao ba và mẹ cũng đã nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy rồi, con cũng nên chăm sóc phụng dưỡng chúng ta trước khi lâm chung chứ.”
Lâm Chương nín khóc rồi mỉm cười, sau đó gật đầu thật mạnh: “Được ạ.”
“Cốc cốc cốc.” Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, khiến cho cả Lâm Chương và Diêm Sĩ Huyên đều cùng nhau quay đầu lại.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói Diêm Thầm: “Ba, cơm sắp xong rồi.”
Diêm Sĩ Huyên ghét bỏ nói: “Sao nó dính người vậy chứ?”
Lâm Chương mím môi cười, cũng không nói gì, Diêm Sĩ Huyên đứng dậy đi mở cửa, lúc đi qua Lâm Chương ông đột nhiên nói: “Nếu bà cụ gọi điện cho con bảo con đến khuyên Diêm Thầm, đừng để ý.”
Diêm Sĩ Huyên rất rõ ba mẹ mình là người như thế nào, dù nói bọn họ đối xử với người khác nghiêm khắc, nhưng đối với ông vẫn rất tốt, ông là người nhận được nên đương nhiên cũng không thể nói xấu bố mẹ, Diêm Thầm có lẽ cũng giống như ông, cho nên mới nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, nếu không phải vì ông cụ và bà cụ cứ được nước làm tới, liên tục thử thách giới hạn của Diêm Thầm, thì Diêm Thầm cũng không đến mức tuyệt tình như vậy.
Nếu là trước đây, Diêm Sĩ Huyên nhất định sẽ khuyên ngăn, nhưng hai người họ đã đến mức ly hôn luôn rồi, ông thật sự không nỡ nói thêm gì cả.
“Ba có thể ăn mất Tiểu Chương được sao?” Diêm Sĩ Huyên thổi râu trợn mắt: “Con cũng đã là người lớn rồi, sao không thể độc lập một chút vậy?”
“Nếu con thích độc lập thì còn kết hôn làm gì chứ, độc thân luôn có phải tốt hơn không?” Diêm Thầm phản bác nói.
“Chỉ có thằng nhóc như con mới nguỵ biện nhiều vậy thôi.” Diêm Sĩ Huyên chắp tay sau lưng đi xuống tầng.
Lâm Chương đi phía sau, vẫn còn không khỏi khiếp sợ trước những lời Diêm Sĩ Huyên vừa nói với anh.
“Ca, ba nói cái gì với em vậy? Không bắt nạt em chứ?” Diêm Thầm lo lắng bước nhanh đến.
Lâm Chương vừa ngẩng đầu lên lập tức đối diện với đôi mắt lo lắng của hắn, còn chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy tiếng Diêm Thầm hoảng hốt hỏi: “Ông ấy mắng sao?”
“Sẽ không đánh em đấy chứ?”
Diêm Thầm vô cùng sợ hãi, Lâm Chương không phải người để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của anh, rõ ràng đã khóc rồi, cuối cùng ba đã nói gì với Lâm Chương vậy, mới có thể khiến Lâm Chương khóc đến đỏ mắt thế này?
Càng suy đoán không ngừng, trong lòng càng thêm rối bồi, Diêm Thầm nắm chặt cánh tay Lâm Chương: “Nói gì đi chứ!”
“Không sao đâu, ba không có mắng em.” Lâm Chương kéo tay hắn xuống, an ủi nói: “Em chỉ hơi xúc động chút thôi, thì ra có người nhà tốt như vậy.”
Diêm Thầm vẫn chưa hiểu, trong lòng như bị bị mèo cào, cuối cùng ba hắn đã nói cái gì với Lâm Chương đến mức khiến người ta cảm động đến bật khóc như vậy?
Hắn ôm chầm lấy Lâm Chương, hôn lên tai anh: “Bọn tôi sẽ luôn ở bên em.”
Không chỉ có hắn, mà còn có ba mẹ và em gái nữa.
Dù Lâm Chương đã không còn gia đình trước kia, Diêm Thầm cũng có thể cho anh một gia đình nhỏ chỉ riêng của hai người và một gia đình năm người nữa.
Lâm Viêm không đồng ý cũng chẳng sao, họ hàng nhà cũ không đồng ý cũng chẳng sao, chỉ cần bọn họ ở bên nhau, không có gì phải sợ hết.
Diêm Sĩ Huyên không kỳ vọng quá cao vào tài nấu nướng của Diêm Thầm, trước khi mất trí nhớ Diêm Thầm quả thực nấu ăn khá ngon, nhưng sau khi mất trí nhớ, trong khoảng thời gian này Diêm Thầm có thể học được đến đâu, Diêm Sĩ Huyên cũng không chắc chắn trong lòng.
Nhưng khiến ông và Đinh Uyển Như bất ngờ chính là, Diêm Thầm nấu ăn thật sự ngon, lại còn dựa theo khẩu vị của Lâm Chương để học nữa.
Bọn họ đang hưởng ké của Lâm Chương.
Diêm Thầm uống vài ly rượu với Diêm Sĩ Huyên, còn Lâm Chương thì bị Diêm Thầm cấm uống rượu, người bị bệnh dạ dày thì uống rượu cái gì chứ, vợ chồng Diêm Sĩ Huyên cũng tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi ăn uống no say xong, Lâm Chương đưa Diêm Sĩ Huyên về phòng trước, Đinh Uyển Như ở lại để chăm sóc ông, sau đó mới xuống tầng đỡ Diêm Thầm quay về phòng.
Diêm Thầm đã say không nhẹ, trong tầm mắt hắn đường lên tầng xuất hiện đến mấy cái lận, cả người đều dựa vào Lâm Chương, hơi thở nóng bỏng pha lẫn với mùi rượu phả vào cần cổ trắng xoá của Lâm Chương: “Ca ca, không cho em uống rượu đâu.”
“Được rồi, em không uống.” Lâm Chương đẩy cửa phòng ra, đây là căn phòng trước đây Diêm Thầm từng ở, còn phòng của anh thì ngay bên cạnh. Đồ đạc trong phòng vẫn bày biện như xưa, luôn được quét dọn vô cùng sạch sẽ.
Chăn đệm mới thay, toả ra mùi hương thơm ngát, Lâm Chương đỡ người nằm xuống giường, đột nhiên Diêm Thầm ôm lấy cổ anh, khiến anh phải cúi xuống, chóp mũi anh suýt chạm vào chóp mũi hắn, có chút ngứa.
Diêm Thầm mở to mắt, trong khoảnh khắc ấy, hai ngôi sao sáng nhất chợt xuất hiện trong đôi mắt Lâm Chương: “Ca ca, cho em nếm thử chút nhé.”
“Thử cái gì?” Giọng nói Lâm Chương vô thức trở nên mềm mại, giống như vừa mới uống xong một ly nước đường vậy.
Diêm Thầm ngửa đầu hôn lên môi anh, câu trả lời cũng biến mất trong giây phút môi hai người chạm nhau: “Rượu tối nay.”
Rượu tối nay, thơm, đậm đà, nóng rực, khiến người ta say mê quên lối về.
Mùi rượu lan tỏa khắp cơ thể Lâm Chương, ngón chân anh co lại, chiếc ga giường mới thay cũng bị chà xát, tạo thành những nếp gấp không thể vuốt phẳng.
Lâm Chương có ảo giác rằng người say rượu tối nay không phải là Diêm Thầm, mà là chính anh. Anh cố gắng bình ổn nhịp thở dồn dập, trong mê man, anh mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Diêm Thầm ẩn hiện.
Anh đưa tay rút hai tờ giấy, nhẹ nhàng lau khô mặt cho Diêm Thầm, hai gò má trắng trẻo đỏ ửng như say rượu, trán hắn lấm tấm mồ hôi, Lâm Chương đưa tay đè thấp đầu Diêm Thầm xuống, rồi ngửa đầu hôn lên môi hắn, nhưng lại bị Diêm Thầm tránh đi, khàn giọng nói: “Tôi chưa súc miệng.”
Lâm Chương mạnh mẽ quay đầu hắn lại, hôn lên: “Chẳng lẽ em lại ghét bỏ chính mình sao.”
Lúc này Diêm Thầm giống như một thanh củi khô, lập tức bén lửa, đôi mắt đen bóng sáng rực lên: “Ca…”
Đinh Uyển Như nấu canh giải rượu, đang định đem đến cho Diêm Thầm một bát, nhưng khi bà đến trước cửa phòng Diêm Thầm, đang định gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động khiến người ta phải mặt đỏ tim đập.
Bà đứng sững lại ngay tại chỗ, sau đó lại như không có chuyện gì mang canh giải rượu quay về phòng, chắc Sĩ Huyên cũng không ngại uống thêm một bát đâu nhỉ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cũng đã gần trưa, Diêm Thầm cảm thấy đầu óc choáng váng, chống giường từ từ ngồi dậy, nhớ lại những gì xảy ra hôm qua, cả người hắn như bị đóng đinh tại chỗ, đồng tử run lên.
Mé!!
Hắn chết mất thôi!!
Hôm qua hắn đã làm những gì vậy?
Say đến mức không có phản ứng gì sao! Có lòng mà không có sức sao!
Diêm Thầm không cam lòng, tìm những chiêu thức có thể áp dụng trong những truyện fanfic mà hắn từng đọc qua, đơn phương ức h**p Lâm Chương, cho đến khi Lâm Chương thực sự không còn chống đỡ nổi nữa, hắn lại giận hờn hỏi: “Vì sao hắn có thể, còn tôi thì không?”
Lâm Chương suýt chút thì mắng thành tiếng, anh có thể, nhưng có thể thử trước đã được không.
Anh bị dày vò cả một đêm, vậy mà Diêm Thầm còn có mặt mũi nói ra lời này, nếu anh không từ chối, ngày mai chắc chắn sẽ không dậy nổi.
Lâm Chương không mắng, chỉ hừ lạnh một tiếng. Tiếng hừ lạnh này chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Diêm Thầm, dù sao một con ma men cũng không thể nói lý lẽ được, lòng ghen tuông nổi lên, Diêm Thầm nhất định phải chứng minh thực lực của mình, chứng minh mình giỏi hơn Diêm sói già, rồi lại quấn lấy Lâm Chương, khiến người bị ức h**p nói không nên lời, rồi hỏi: “Thích tôi hơn hay thích hắn hơn?”
“Tôi giỏi hơn hay là hắn giỏi hơn?”
Lâm Chương mệt mỏi nâng mí mắt lên, yếu ớt phun ra một chữ: “Cút.”
Rời khỏi dòng hồi tưởng, Diêm Thầm như bị sét đánh, tối qua Lâm Chương chắc chắn đã muốn giết hắn! Rồi hắn cúi đầu xuống, đối diện với khuôn mặt đang ngủ say của Lâm Chương, Diêm Thầm chột dạ vỗ ngực, may thay Lâm Chương vẫn chưa tỉnh.
Nhìn thấy làn da trắng nõn của anh cùng những vết đỏ li ti, Diêm Thầm nuốt nước bọt, vừa hưng phấn lại vừa chột dạ, ngay giây say Lâm Chương mở mắt.