Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 63

“Ca, em ăn cái này đi.” Diêm Thầm nơm nớp lo sợ gắp đồ ăn cho Lâm Chương, nhưng Lâm Chương lạnh nhạt nói: “Không ăn.”

Diêm Thầm hít một hơi thật sâu, muốn quỳ xuống trước mặt anh: “Xin lỗi ca ca, tôi sai rồi.”

May mà lúc này Diêm Sĩ Huyên đã đi làm, Đinh Uyển Như đi ra ngoài cùng bạn bè, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nếu không Lâm Chương cũng sẽ không nói với hắn hai chữ “Không ăn”.

Tuy rằng cái mông không sao, nhưng mà tiểu Lâm Chương vẫn có chút đau nhói, trên người loang lổ đầy vết, ngay cả trên ngón tay cũng có vết răng, quả thực như một con thú hoang đánh dấu lãnh thổ.

Uống rượu thật sự là hỏng việc, Diêm Thầm hối hận vỗ gáy của mình.

“Về sau tôi sẽ không bao giờ uống quá chén nữa.”

Lâm Chương không tin lời nói này của hắn, Vu Thân Dương vừa mở miệng, Diêm Thầm nhất định sẽ chạy tới cùng y cụng ly.

Trong tuần tiếp theo, Diêm Thầm không thể đến gần Lâm Chương, một mình trông phòng, vô cùng tội nghiệp.

Chỉ có thể kiên cường chịu đựng, đêm khuya tìm đọc fanfic về Thầm Chương do cư dân mạng viết ra.

   

Vừa mới lướt Weibo, Diêm Thầm liền thấy ‘Ăn ăn ăn đào’ đăng một bức vẽ mới, là bức hắn bế Lâm Chương chạy trên bãi biển.

[Aaaaa! Tôi biết thái thái sẽ vẽ bức này! Quá kinh điển, ngọt chết tôi rồi!]

[Đoạn này lan truyền chóng mặt, còn ngọt ngào hơn cả phim thần tượng đang phát sóng, phu phu Thầm Chương real quá!]

[Thái thái vẽ tranh đẹp ghê, không biết Diêm đạo có nhìn thấy hay không, tôi rất thích cảnh này, đẹp quá.]

[Đúng thế, tôi lại tin vào tình yêu rồi, huhu]

[Aaa!! Diêm đạo nhấn like! Vãi, thái thái lại được Diêm đạo lật bài rồi, phú quý đừng quên nhau nha!]

[Phần giới thiệu tập tiếp theo không phải nói là phu phu Thầm Chương sẽ đi công viên giải trí sao? Tôi rất mong chờ! Thái thái, lúc đó bà nhớ phải vẽ nhiều một chút nha!]

[Theo tin tức ngầm, Diêm đạo và ba ba Lâm mặc đồng phục trường Nhất trung, vô cùng non trẻ, nhiều người còn tưởng bọn họ là học sinh cấp ba yêu sớm nên trốn học!]

[Có thật không? Tôi không tin. Tôi giờ đã là một người đàn ông ngoài 30 rồi, không cần phải thổi phồng quá mức vẻ đẹp trái ngược tuổi tác, vả mặt đau lắm.]

[Dù sao thì tôi cũng đã xem một chút phần trailer rồi, siêu cấp ngọt!]

   

Diêm Thầm lưu lại bức vẽ, dùng làm hình nền điện thoại, sau đó nhìn chằm chằm bức vẽ hồi lâu, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

Hôm nay Lâm Chương tan làm sớm, không về thẳng nhà, mà đi một chuyến đến nhà Lâm Viêm. Bởi vì chuyện của Tề Chử Châu mà anh và Lâm Viêm đã cãi lộn không vui, từ lúc đó đến giờ cũng lâu lắm rồi không gặp lại, nhưng dù sao nó cũng là em trai duy nhất của anh, không thể để nó một mình không quan tâm được.

“Anh!” Lâm Viên trông có vẻ vui mừng khi thấy Lâm Chương bước vào cửa.

“Ừm.” Lâm Chương bước vào bếp, trên tay cầm theo đồ ăn.

“Anh, để em giúp anh.” Lâm Viêm như cái đuôi nhỏ đi theo Lâm Chương, Lâm Chương cũng không từ chối, nhưng thái độ lại lạnh nhạt thấy rõ.

Lâm Viêm nắm chặt nắm đấm rồi lại thả ra, đứng trước bồn rửa rửa rau: “Anh, em được tăng lương rồi, ngày mai là cuối tuần, em mời anh ra ngoài ăn cơm.”

Kỳ thực tiền lương của gã cũng không nhiều, thậm chí còn ít hơn tiền tiêu vặt mà Lâm Chương đưa cho gã trước đây. Nhưng kể từ khi gã có được một công việc cố định, Lâm Chương không còn đưa tiền tiêu vặt cho gã nữa. Từ đó trở đi, Lâm Viêm mới cảm nhận rõ ràng việc kiếm tiền khó khăn đến mức nào.

May mà những năm qua vẫn còn một ít tiền mừng tuổi do anh gã, Diêm Thầm và chú Diêm cho, sinh hoạt thường ngày cũng coi như không có trở ngại, ít nhất là không phải lo lắng bị cười nhạo khi ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp.

“Không cần đi ăn cơm, ngày mai anh còn có việc phải làm, em giữ tiền lại mua thứ mình thích đi.” Lâm Chương bình thản nói.

   

Lâm Viêm ngừng rửa rau, mím môi kiềm chế nỗi chua xót ở mũi.

Lâm Chương liếc nhìn đồng hồ trên tay, sau đó thu tầm mắt lại tiếp tục cắt đồ ăn: “Đừng quá phung phí, phải biết quản lý số tiền mình có.”

“Anh!” Lâm Viêm vẫn đang kiềm chế cơn tức giận cuối cùng cũng bùng phát, gã ném đồ ăn trong tay xuống đất, nói: “Anh định vì chuyện của Diêm Thầm mà cắt đứt quan hệ với em sao? Anh nên hiểu rõ, em là em trai ruột của anh, chúng ta là những người thân thiết nhất trên thế giới này.”

“Em biết là em đã hiểu lầm về chuyện của anh tiểu Tề, nhưng không phải anh tiểu Tề thích anh, đối xử tốt với anh sao? Diêm Thầm có gì tốt, đáng giá để anh nguyện ý biến cả thế giới thành kẻ thù, thậm chí còn không cần người thân duy nhất của mình.”

Mắt Lâm Viêm đỏ hoe, vai run rẩy, nắm chặt nắm đấm, nín thở nhìn thẳng vào Lâm Chương.

Lâm Chương quan sát gã một chốc, đặt con dao làm bếp trên tay xuống, nói: “Lâm Viêm, đôi khi anh tự hỏi có phải anh đã quá nuông chiều em không, nên em mới có tính cách như vậy.”

“Là em nhúng tay lung tung vào chuyện của anh và Diêm Thầm, khiến cho hai bọn anh ly hôn. Là em ghép đôi sai, không để ý ý nguyện của anh, còn miễn cưỡng ghép đôi anh với Tề Chử Châu. Em là người làm sai, vậy tại sao cuối cùng lại giống như người bị hại cây ngay không sợ chết đứng chỉ trích anh? Em làm vậy vì danh nghĩa muốn tốt cho anh, nhưng không phải chỉ là đang thỏa mãn lòng ích kỷ của em sao?”

   

“Em…” Lâm Viêm như bị điện giật, hô hấp đình chỉ, dây thanh quản dường như bị hủy hoại, sau khi khó khăn thốt ra một chữ, lại không nói được gì nữa.

Đôi mắt đen láy của Lâm Chương nhìn gã chăm chú: “Những năm gần đây, mặc dù nhiều lần em vô lễ với Diêm Thầm, nhưng hắn chưa bao giờ thực sự trách em, nếu em không phải là em trai của Lâm Chương này, em đã bị hắn đánh cho từ lâu rồi.”

“Em không thích đến Diêm gia, ba mẹ Diêm Thầm cũng không ép buộc em, em cảm thấy em đang bất bình vì anh, nhưng thời điểm em làm những chuyện này, có từng nghĩ đến hành vi của em sẽ mang đến điều gì cho anh không?”

Lâm Viêm ngơ ngác nhìn Lâm Chương, đầu óc bắt đầu chuyển động, trước giờ gã chưa từng nghĩ đến những vấn đề này, nhưng bây giờ nghe anh trai nhắc đến, càng nghĩ, sắc mặt càng tái nhợt.

May nhờ vợ chồng Diêm Sĩ Huyên rộng lượng, nếu không đổi thành gia đình khác, chắc chắn đã nảy sinh hiềm khích với Lâm Chương rồi.

“Xin… xin lỗi…” Vai của Lâm Viêm run lên vì sợ hãi.

Trước kia gã không hiểu chuyện, nhưng bây giờ hiểu được sự khó khăn gian khổ của việc kiếm tiền, biết được muốn kiếm được nhiều tiền như anh trai mình ở độ tuổi còn trẻ như vậy là vô cùng khó khăn.

Nếu như vì gã mà Lâm Chương bị vợ chồng Diêm Sĩ Huyên chán ghét, mất việc thì gã thực sự phạm phải tội tày đình rồi.

   

“Bây giờ em đã có công việc ổn định rồi, anh không cần phải lo lắng cho em nữa, anh đã nghỉ việc ở Đỉnh Nghiệp, dự định nghỉ ngơi một thời gian.” Lâm Chương nói ra tin tức chấn động này bằng giọng điệu bình thường, trực tiếp khiến Lâm Viêm bối rối chấn động.

“Cái gì?! Anh, anh từ chức? Tại sao anh lại có thể từ chức được?” Lâm Viêm hoảng sợ hỏi.

Lâm Chương không hiểu hỏi lại gã: “Trước đó không phải em đã khuyên anh rời khỏi Đỉnh Nghiệp, nói sẽ nuôi anh sao?”

“Em cũng biết, anh và Diêm Thầm đã ly hôn, Đỉnh Nghiệp là công ty của gia đình hắn, anh ở lại đó không tốt, dự án trước đã kết thúc, bây giờ anh có thể chính thức bắt đầu bàn giao công tác.”

Chuyện này đối với Lâm Viêm mà nói như sét đánh ngang tai vậy. Lúc đó gã còn chưa tốt nghiệp, mới chỉ bước nửa chân vào xã hội, không biết xã hội này hiểm ác đến mức nào, mãi đến tận gần đây gã mới ý thức được, muốn nuôi Lâm Chương như mơ giữa ban ngày.

Nếu không phải anh trai mua cho gã căn nhà này thì với tiền lương mấy ngàn đồng của gã sợ là không đủ dùng. Cho dù anh trai không cho gã tiền tiêu vặt, gã vẫn quen tiêu xài xa xỉ, bởi vì trong tiềm thức gã tự cho là mình không có tiền thì anh trai gã vẫn sẽ chu cấp cho.

“Em…” Trong đầu Lâm Viêm rối bời, hồi lâu không nghĩ ra được lời muốn nói.

Gã đột nhiên nhận ra, việc anh trai mình ly hôn với Diêm Thầm có nghĩa là một nửa tài sản của anh trai phải chia cho Diêm Thầm, bây giờ anh trai gã đã nghỉ việc, vậy anh trai gã rốt cuộc còn lại bao nhiêu tiền?

   

Lâm Chương nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt gã, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo: “Yên tâm, anh không cần em nuôi, em chỉ cần nuôi tốt bản thân mình là được. Căn nhà này đã được chuyển nhượng cho em từ khi em trưởng thành, tuy rằng tiền lương của em hiện tại không nhiều, nhưng nếu cố gắng, tương lai sẽ có rất nhiều cơ hội để thăng tiến.”

“Năm đó anh đã hứa với bà nội sẽ chăm sóc tốt cho em, bây giờ em cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Những năm gần đây anh luôn coi em là trách nhiệm của mình để gánh vác, hiện tại đã đến lúc buông xuống rồi.” Những ngày tháng sau này, anh muốn sống vì chính mình.

“Anh? Ý anh là gì? Anh định không quan tâm em sao?” Lâm Viêm vừa hoang mang vừa sợ hãi, những năm gần đây gã vẫn luôn hưởng thụ việc Lâm Chương đối xử tốt với mình, gã trách cứ Diêm Thầm coi Lâm Chương như người hầu để sai khiến, nhưng gã cũng chưa từng nghĩ đến việc chia sẻ gánh nặng với Lâm Chương.

Lâm Chương cầm dao tiếp tục cắt đồ ăn, lạnh nhạt nói: “Em nghĩ nhiều rồi, em mãi mãi là em trai của anh.”

Sau khi nhận được câu trả lời này, trái tim hoảng loạn của Lâm Viêm dần bình tĩnh lại, nhưng không hiểu sao gã vẫn luôn cảm thấy tâm hoảng ý loạn, giống như có điều gì đó khác thường.

Họ ăn tối trong im lặng, Lâm Viêm muốn nói chuyện với Lâm Chương nhiều lần nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng liền nuốt trở vào.

Sau khi bỏ bát đĩa vào bồn rửa, Lâm Viêm đi theo Lâm Chương, nhìn anh thay giày.

   

Lâm Chương đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo: “Anh đi về đây, em nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừm.” Lâm Viêm mím môi, gật đầu.

Sau khi tiễn người ra khỏi cửa, nhìn bóng lưng Lâm Chương rời đi, Lâm Viêm đột nhiên la lớn: “Anh!”

Lâm Chương nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, mắt Lâm Viêm đột nhiên ngấn lệ: “Ngày khác nhớ đến thăm em nhé.”

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ánh mắt Lâm Chương bình tĩnh, giống như một hồ nước sâu thẳm khó lường, trong lúc nhịp tim của Lâm Viêm càng lúc càng nhanh, anh khẽ gật đầu: “Ừm.”

Ngồi trên xe, Lâm Chương xoa xoa lông mày của mình, mệt mỏi dựa đầu lên vô lăng, một lát sau, anh vặn chìa khóa, chuẩn bị đạp ga, trong đầu đột nhiên lóe lên một chuỗi tin nhắn.

Bỗng nhiên anh tắt máy, lấy điện thoại di động ra gọi lại cho Lâm Viêm.

“Alo, anh, anh quên mang theo thứ gì à?” Lâm Viêm lo lắng dò hỏi.

Lâm Chương nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cổ họng lạnh lẽo: “Em gặp Diêm Thầm và yêu cầu hắn ly hôn với anh vào ngày mấy tháng mấy?”

   

Diêm Thầm lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn liên tục nghe thấy tiếng xe chạy qua, cứ nghĩ rằng Lâm Chương trở về, nhưng kết quả lại không phải.

Hôm nay hiếm khi tan làm sớm, thế mà lại đi tìm thằng nhóc Lâm Viêm kia, không phải nên quay trở về với hắn nhiều hơn để trải qua thế giới hai người sao?

Chẳng lẽ Lâm Chương vẫn còn giận hắn? Nhưng đã một tuần trôi qua rồi, chắc Lâm Chương không tức giận nữa chứ?

Diêm Thầm không quan tâm, hôm nay đã là cực hạn, hắn đã bị Lâm Chương đày vào lãnh cung một tuần, đã đến lúc nên trở về long sàng.

Gần đây hắn bắt đầu sắp xếp lại các ghi chép của mình, cứ rảnh rỗi mãi như vậy cũng không tốt, khi linh cảm đến, liền ghi nhớ lại, nói không chứng khi hắn hồi phục trí nhớ liền có thể trực tiếp bắt đầu quay một bộ phim điện ảnh mới.

Lần thứ hai cầm quyển sách chuyên ngành lên, vừa mới lật trang thì nghe thấy tiếng cửa mở, Diêm Thầm vui vẻ đặt quyển sách xuống đi qua nghênh đón.

Sau đó hắn không kịp trở tay đã bị Lâm Chương ôm chầm lấy.

Hắn cũng không có mừng thầm trong lòng, mà là sốt sắng ôm chặt lấy Lâm Chương: “Làm sao vậy?”

Diêm Thầm biết rõ Lâm Chương không phải vô duyên vô cớ mà nhiệt tình như vậy, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra, Lâm Chương vùi đầu vào trong ngực hắn lắc đầu.

   

Không hỏi ra đáp án, Diêm Thầm chỉ có thể bế người lên, đi tới ghế sofa ngồi xuống. Lâm Chương ôm chặt hắn, mặt đối mặt, đầu từ lồng ngực hắn di chuyển đến hõm cổ.

“Bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn ở đây.” Diêm Thầm nhẹ nhàng xoa xoa lưng anh, hôn lên vành tai anh.

Trái tim Lâm Chương như bị đâm nát, anh chưa bao giờ biết sự thật lại gần mình đến thế.

Bình Luận (0)
Comment