Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 71

“Lâm tổng kết hôn khi nào vậy? Lại còn là với đàn ông!”

“Chú em tới đây phát triển sự nghiệp khá muộn, có lẽ không biết bạn đời của Lâm tổng chính là thái tử gia của Đỉnh Nghiệp.”

Người đàn ông trung niên suýt nữa làm rơi ly rượu trong tay: “Người vừa rồi chặn rượu thay cho Lâm tổng chính là tiểu Diêm tổng?”

“Chứ còn gì nữa, bọn họ từ khi còn đi học đã ở cùng nhau, mấy năm nay vẫn không chia xa, tình cảm rất tốt.” Người đàn ông đang phổ cập kiến thức cho người kia, vừa nói vừa liếc mắt về phía phu phu Lâm Chương cách đó không xa.

“Chậc, chú em, chú đừng nghe mấy lời phổ cập kiến thức mù quáng của hắn. Ai mà chẳng biết Lâm Chương kia lòng dạ thâm sâu, có được địa vị như hiện tại là nhờ vào khuôn mặt với thân thể đó. Ông cụ Diêm không thích hắn, thậm chí còn định sắp xếp một buổi xem mắt cho Diêm thiếu.” Một gã đàn ông bụng bia khác tiến đến chen lời.

“Còn có chuyện này ư? Sắp xếp cho Diêm thiếu xem mắt? Nhưng hắn và Lâm tổng chưa ly hôn mà?” Người đàn ông đang phổ cập kiến thức kinh ngạc.

“Gọi hắn một tiếng Lâm tổng là vì thể diện của Diêm gia, không có Diêm gia, Lâm Chương là cái thá gì, Diêm gia bảo hắn từ chức lẽ nào hắn không dám nghe theo? Uy h**p hay dụ dỗ đều có hiệu quả, chỉ cần hắn muốn tiền đồ, tuyệt đối sẽ không đối nghịch với Diêm gia.” Người đàn ông vỗ vỗ cái bụng to của mình, đắc ý nói.

   

Hai người nghe vậy đều thổn thức, nhưng lại không biết giọng họ lớn đến mức những người xung quanh đều nghe thấy.

“Dao Dao, lời chú kia nói là thật sao? Ông bà ngoại cô định sắp xếp cho Diêm thiếu xem mắt à?” Một cô gái xinh đẹp kéo tay áo Chu Dao hỏi.

Hôm nay Chu Dao cũng bị mẹ cô ta ép đến đây, dù sao cô ta cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn trai, Vu gia có địa vị cao hơn bọn họ, mà Vu Thân Dương còn là bạn thuở bé của Diêm Thầm, mẹ cô ta cảm thấy biết gốc biết rễ, rất xứng đôi.

Chu Dao lúc nhỏ đã gặp Vu Thân Dương, y là một người cà lơ phất phơ, nhìn thoáng qua đã biết y không phải mẫu người cô ta thích. Hôm nay cô ta chỉ định ghé qua chút thôi, không ngờ lại gặp Lâm Chương ở đây. Nhớ tới những chuyện dơ bẩn mà Lâm Chương đã làm, cô ta tức giận vô cùng, chỉ có thằng anh ngốc của cô ta mới luôn cho rằng Lâm Chương thuần khiết vô tội.

“Đúng vậy, dù sao Lâm Chương cũng là đàn ông, dù hắn có đẹp trai hay lẳng lơ đến đâu, ông bà ngoại tôi cũng không thích hắn, làm sao, cô muốn trở thành chị dâu họ của tôi?” Chu Dao chế nhạo nói.

Cô gái lập tức đỏ mặt: “Đâu có, Dao Dao cô chớ nói lung tung.”

Một cô gái khác không thẹn thùng như cô ta, ở bên cạnh nghe thấy, hào hứng tiến đến gần: “Dao Dao, tôi muốn cô giúp đỡ giới thiệu tôi với anh họ cô.”

“Ôi chao, Phương Mẫn, sao cô có thể như vậy chứ?” Cô gái thẹn thùng vừa rồi không ngờ có người lại không biết xấu hổ như vậy, cô ta đột nhiên cuống lên.

   

Phương Mẫn lườm một cái nói: “Chính cô vừa bảo không muốn, tôi chủ động bày tỏ mong muốn của mình thì có làm sao.”

Thấy vậy, Chu Dao nhếch khóe môi nói: “Mấy người đừng gấp, tôi sẽ dẫn mấy người đi, mấy người đông như vậy, trong đó hẳn là sẽ có một kiểu mà anh họ tôi thích.”

Những cô gái này đều xuất thân từ gia đình khá giả, nhưng không thể so sánh với gia đình giàu có Diêm gia, nếu bọn họ có thể leo lên Diêm Thầm thì chính là bay lên đầu cành cây biến thành phượng hoàng. Tuy rằng Vu Thân Dương cũng không tệ, nhưng trên Vu Thân Dương còn có một người anh trai, lại không đẹp trai bằng Diêm Thầm, hiển nhiên Diêm Thầm mới là sự lựa chọn hàng đầu.

“Được, được.” Các cô gái vô cùng phấn chấn ồn ào, vây quanh Chu Dao đi về phía Diêm Thầm.

Lâm Chương đang nói chuyện với ba của Vu Thân Dương, nội dung thảo luận của hai người quá mức chuyên nghiệp thâm ảo, Diêm Thầm nghe không hiểu, hắn nắn nắn lòng bàn tay của Lâm Chương, thì thầm vào tai anh: “Ca, tôi đi ăn chút gì đó, em cứ nói chuyện với chú Vu thong thả nhé.”

“Hay là em đi cùng anh…” Lâm Chương nhận ra mình đã lơ đãng không để ý đến Diêm Thầm, định tìm cớ để thoát thân thì Diêm Thầm lắc đầu nói: “Không cần đâu, chú Vu đang rất hào hứng đấy.”

Sau khi hôn lên mặt Lâm Chương, Diêm Thầm đi về phía bàn tiệc.

“Hai cháu đã kết hôn được sáu năm rồi, sao vẫn còn dính nhau thế?” Ba Vu trêu ghẹo nói.

   

Lâm Chương mỉm cười nhẹ, không nhìn về phía Diêm Thầm nữa: “Hắn rất đáng yêu.”

Ba Vu xoa xoa cánh tay nổi da gà: “Thật hiếm khi thấy tiểu Chương cháu biểu lộ một mặt như vậy.”

“Thật sao?” Lại một lần nữa, Lâm Chương nhận được chứng thực từ người khác việc trước kia anh lý trí đến mức nào, may là không đến tận bảy tám mươi tuổi mới tỉnh ngộ.

Ánh mắt của ba Vu dịu lại khi nhìn Lâm Chương, ông hạ giọng hỏi: “Gần đây có tin đồn là cháu muốn từ chức ở Đỉnh Nghiệp?”

Lâm Chương không hề ngạc nhiên khi tin tức này được truyền ra. Gần đây ai cũng thấy được khối lượng công việc của anh đã giảm bớt, anh ngồi ở vị trí cao, bị vô số con mắt nhìn chằm chằm, sợ là mỗi ngày ăn gì đều có người biết rõ ràng, chẳng hề ngạc nhiên khi có suy đoán anh sẽ từ chức.

Phỏng chừng tâm lý những người đó giờ như bị mèo cào, nhưng không dám hỏi trực tiếp anh.

Ba mẹ Vu đối xử với Diêm Thầm rất tốt, coi hắn như một nửa đứa con trai, sau này Lâm Chương đến Diêm gia, Diêm Thầm cũng thường đưa Lâm Chương tới nhà chơi. Khi hai vợ chồng nhìn thấy Lâm Chương gầy gò nhỏ bé, chăm chỉ học hành, rồi nhìn lại cậu con trai nghịch ngợm của mình, họ càng tràn đầy tình yêu thương cho anh. Vì vậy, khi biết Diêm Thầm và Lâm Chương ở bên nhau, phản ứng đầu tiên của mẹ Vu là nắm tay Lâm Chương, hỏi anh có phải là bị Diêm Thầm ép buộc không.

   

Tuy Lâm Chương và Vu Thân Dương không thân thiết lắm, nhưng lại rất tôn trọng ba mẹ Vu Thân Dương.

“Vâng, ba cháu đã phê duyệt rồi.” Lâm Chương có gì nói đấy.

Ba Vu sửng sốt vài giây, ngoài ý muốn hỏi Lâm Chương: “Không thì cháu đến chỗ chú? Chú không có cách nào để chuyển chức vụ của Thân Hải cho cháu, cháu chịu khó làm chức phó tổng nhé, đãi ngộ lương giống như ở Đỉnh Nghiệp.”

Hiếm khi nhìn thấy Lâm Chương ngây ngốc, ba Vu nhếch miệng cười: “Chú đã muốn đào cháu tới đây từ lâu rồi, nhưng đáng tiếc lại e ngại mặt mũi lão Diêm, nên không dám mở mồm.”

“Cháu suy nghĩ chút đi, đãi ngộ khẳng định không kém hơn của cháu ở Đỉnh Nghiệp.”

Sau khi lấy lại tinh thần, ánh mắt Lâm Chương đều đong đầy ý cười: “Cảm ơn chú Vu, việc từ chức của cháu không liên quan đến chuyện khác, là tự cháu muốn nghỉ ngơi một chút, mấy năm nay chỉ chuyên tâm vào công việc, không để ý đến người bên cạnh.”

Ba Vu thực sự kinh ngạc không nhẹ: “Thì ra là như vậy.”

“Có một số thứ quả thực còn quan trọng hơn công việc, trân trọng người trước mắt, khi nào cháu nghỉ ngơi đủ rồi, muốn đến thì gọi điện cho chú, Dụ Thế lúc nào cũng hoan nghênh.”

“Cảm ơn chú.” Lâm Chương bưng ly rượu kính ba Vu.

   

Một bên khác, Diêm Thầm đang tập trung ăn, nhỏ giọng thầm thì: “Cái này ăn ngon, ca ca chắc chắn sẽ thích, lấy cho em ấy một cái.”

“Mùi vị tuyệt thật, phải để ca ca nếm thử.”

“Wao! Ngon, mình thích, cũng để cho ca ca nếm thử chút.”

Trong suốt bữa tiệc, có lẽ chỉ có một mình Diêm Thầm nghiêm túc ăn đồ ăn, trong đầu nghĩ đầu bếp lần này nấu ăn ngon, quay về sẽ nhờ dì Chân cho hắn phương thức liên lạc của đầu bếp, mời về nhà nấu cho ba mẹ hắn ăn vài ngày.

“Anh họ!”

Diêm Thầm đột nhiên bị vỗ lưng, quay đầu lại nhìn thấy Chu Dao và đám chị em kia của cô ta, không lạnh không nhạt đáp: “Ừm, cô cũng đến đây à?”

“Đến, mẹ và ba em đang xã giao ở bên ngoài, Lâm Chương lại để anh ở đây một mình à, quá đáng thật.” Chu Dao bất bình thay cho Diêm Thầm.

Ai ngờ Diêm Thầm không những không cảm kích mà còn lạnh lùng nói: “Tôi không phải là đứa bé to xác lúc nào cũng cần anh ấy cõng trên lưng.”

Sau đó từ trên cao nhìn xuống cô ta với ánh mắt thương hại: “Ba mẹ cô bỏ rơi cô, cô thật đáng thương.”

Chu Dao thiếu chút nữa không thở nổi, bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, mấy cô gái xung quanh không ngờ Chu Dao vừa mở miệng liền lập tức bị nói móc, tâm trạng nóng lòng muốn thử ban đầu cũng dần dần phai nhạt.

   

“Mấy người cứ từ từ, tôi đi ăn món khác.” Diêm Thầm không quay đầu lại mà cất bước đi thẳng, Chu Dao muốn đuổi theo nhưng lại cảm thấy thẹn, Diêm Thầm khiến cho cô ta xấu mặt trước mặt mọi người!

“Dao Dao, không phải cô nói quan hệ giữa cô và Diêm thiếu rất tốt sao? Trông hắn có vẻ không thích cô lắm nhỉ?” Một cô gái thận trọng hỏi.

Chu Dao trong nháy mắt tức giận: “Hắn không thích tôi, lẽ nào thích cô sao? Một con gà rừng tới từ chỗ nào như cô cũng dám vọng tưởng leo lên Diêm gia, tôi thấy là do anh họ tôi không muốn ở lại với mấy người nên mới vội vã bỏ đi.”

Đôi mắt của cô gái lập tức đỏ lên, nhưng thân phận của Chu Dao khiến cô ta không dám mắng lại, chỉ có thể nuốt cơn tức giận vào trong bụng, xiết chặt váy cố nén nước mắt.

“Chu Dao, cô nói hơi quá đáng rồi, rõ ràng là Diêm thiếu tức giận với cô, cô giận chó đánh mèo với chúng tôi thì có ích lợi gì, không phải người ta còn không coi mặt mũi thân thích như cô ra gì sao?” Phương Mẫn tính tình thẳng thắn, phản bác không lưu tình.

Chu Dao tức giận đến đỏ bừng mặt, cất bước rời đi, đụng phải Diêm Thầm đang đút bánh ga tô cho Lâm Chương. Mi mắt Lâm Chương cong cong, đẹp trai đến không giống người thường, như một tác phẩm điêu khắc thần thánh đang sống lại, sinh động mê người.

Diêm Thầm chuyên tâm đút cho anh, ánh mắt sáng ngời hỏi anh đồ ăn có ngon không, có phải hắn rất tinh mắt không. Lâm Chương giả vờ ảo não mà đùa hắn, hai người tựa như ở một không gian khác, ai cũng không đi vào được, khiến người khác phải ghen tị.

   

Cô ta cầm ly rượu vang đỏ từ tay người phục vụ, trực tiếp đi tới, khi đi ngang qua Lâm Chương, cô ta va mạnh vào anh. Mặc dù Diêm Thầm nhanh chóng kéo anh lại, nhưng nửa ly rượu vẫn đổ lên người Lâm Chương. Chu Dao làm lố ngã xuống đất, tiếng ly vỡ trên mặt đất thu hút sự chú ý của mọi người.

“Ối—“ Chu Dao gào lên đau đớn, nước mắt chảy ra, điềm đạm đáng thương nhìn Lâm Chương: “Chị dâu họ, sao anh lại đẩy em? Em đau quá.”

Lâm Chương và Diêm Thầm đều nhíu mày, mọi người xung quanh thì thầm bàn tán: “Có chuyện gì vậy?”

“Hình như là Lâm tổng đẩy tiểu thư Chu gia.”

“Một người đàn ông như hắn mà lại đánh phụ nữ sao? Đúng là đồ khốn nạn!”

“Cô nói hươu nói vượn cái gì đấy?” Diêm Thầm che Lâm Chương ở sau lưng, sắc mặt lạnh lùng: “Lâm Chương không có thù oán gì với cô thì đẩy cô làm cái gì? Tôi thấy rõ ràng là cô đang ghi hận việc tôi khiến cô mất mặt trước các chị em kia, cho nên cố ý ăn ạ, còn đổ rượu vang đỏ vào người em ấy.”

“Anh họ, em không có… Em thực sự không có… Tại sao anh lại nghĩ về em như vậy?” Chu Dao giống như một bông hoa trắng nhỏ đung đưa trong gió, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt bất lực.

“Dao Dao! Xảy ra chuyện gì vậy?” Diêm Tương Bình và chồng là Chu Tiến Khôn vừa vào cửa đã thấy cảnh này, Diêm Tương Bình nghe con gái nói là Lâm Chương đẩy cô ta, lập tức giẫm giày cao gót đến trước mặt anh, mặc kệ có đúng hay không, giơ tay tát Lâm Chương một cái.

   

Không ngờ cái tát còn chưa kịp đánh vào mặt Lâm Chương đã bị Diêm Thầm dùng sức giữ lấy, sức mạnh của hắn rất lớn, ánh mắt lạnh lùng đến đóng băng: “Bác, cháu còn ở đây này, nếu bác dám động vào Lâm Chương, cháu sẽ đánh anh họ vào viện.”

Trong nháy mắt, máu trên mặt Diêm Tương Bình bị rút đi: “Thầm Thầm! Bà nội của cháu nói rất đúng, cháu bị con hồ ly này mê hoặc mất trí rồi, ngay cả người thân cũng không nhận!”

“Bác, cháu kính bác là trưởng bối, xin bác hãy cẩn thận lời nói. Hôm nay là sinh nhật người anh em tốt của cháu, cháu không muốn gây chuyện ở đây. Nếu cô ta xác định là Lâm Chương đẩy cô ta, chúng ta hãy kiểm tra camera, nếu như không phải…” Tầm mắt của Diêm Thầm nhẹ nhàng rơi vào trên người Chu Dao, như nặng ngàn cân, cô ta tức giận đến mất trí, làm sao có thể quên mất còn có camera!

“Cô ta không chỉ xin lỗi Lâm Chương mà còn phải bồi thường cho Lâm Chương mọi tổn thất, bao gồm tiền quần áo, tiền khám bệnh, tiền trì hoãn công việc, còn có tổn thất về tinh thần.”

“Khám bệnh? Tôi không làm gì anh ta cả, anh ta cần khám bệnh gì chứ?!” Chu Dao cảm thấy Diêm Thầm đúng là công phu sư tử ngoạm.

“Vừa rồi cô đụng em ấy mạnh như vậy, ai biết có chuyện gì không, ca ca không giống cô, thân thể rất quý giá, dù sao mấy trăm ngàn người đều dựa vào em ấy mới có cơm ăn đấy.” Câu nói cuối cùng của Diêm Thầm trực tiếp chọc giận Chu Dao, cô ta nghĩ tới, nếu không phải vì con kia hồ ly tinh Lâm Chương kia tính toán, Diêm gia đã sớm thuộc về anh trai cô ta rồi!

   

Hàng trăm ngàn người này không phải là dựa vào Lâm Chương để ăn cơm nữa mà là dựa vào Chu Uân ăn cơm.

Cô ta nhìn Lâm Chương với ánh mắt gần như ác độc: “Lâm Chương, anh sẽ không được chết tử tế đâu!”

Trước khi Lâm Chương kịp phản ứng, Diêm Thầm trực tiếp giơ tay tát Chu Dao một cái khiến cô ta choáng váng, ánh mắt hắn như muốn ăn thịt người, đừng nói đến Chu Dao, ngay cả ba của Chu Dao cũng sợ đến mức không dám thở. Hiện trường rơi vào một mảnh im lặng đến lạnh người.

     
Bình Luận (0)
Comment