Mặc dù Vu gia cố tình đè xuống chuyện xảy ra trong tiệc sinh nhật của Vu Thân Dương, nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió, tin tức về cuộc tranh cãi giữa Chu gia và Diêm gia vẫn lan truyền.
Diêm Thầm là cháu trai ruột duy nhất của ông cụ Diêm, đương nhiên không ai dám suy đoán Diêm Thầm có xích mích với nhà cũ bên kia, chỉ dám nói đến Chu gia, chuyện Chu Dao hãm hại Lâm Chương, bị Diêm Thầm tát trước mặt mọi người giống như có cánh mà truyền khắp nơi.
Cuộc sống của Chu gia trở nên khốn khó chỉ sau một đêm. Chu Tiến Khôn tức giận đến mức đau ngực, nhưng cho dù ông ta có nói với người khác rằng Diêm Thầm và nhà cũ Diêm gia bên này có xích mích, cũng không ai tin tưởng, chỉ cho rằng ông ta sẵn sàng nói dối để thay đổi tình hình khó khăn hiện tại của Chu gia.
“Bà còn không nhanh quay về cầu xin ba mẹ để bọn họ giúp xóa tin đồn đi, bà không thấy mấy ngày qua tôi và Chu Uân bận đến sứt đầu mẻ trán sao?” Chu Tiến Khôn cau mày nói với Diêm Tương Bình.
“Tôi đi cầu xin ba mẹ? Chẳng lẽ ông muốn để bọn họ nói cho mọi người biết Thầm Thầm đã cắt đứt với chúng ta sao? Không thể nào, đừng cho là tôi không biết ông muốn lợi dụng cơ hội này để Tiểu Uân ngồi lên vị trí người thừa kế của Diêm gia, Diêm gia chỉ có thể để lại cho Thầm Thầm. Chu Dao con cũng thật là, tại sao lại muốn ở trước mặt anh họ con khiêu khích Lâm Chương, con không tìm được nơi nào không có camera sao?” Sau khi mắng chồng, Diêm Tương Bình bắt đầu mắng con gái.
Chu Dao mím chặt môi, trên mặt tràn đầy xấu hổ và giận dữ, mấy ngày nay cô ta không dám ra ngoài, càng không dám đi mua sắm với người khác, mỗi lần cô ta xuất hiện ở nơi công cộng, những người bạn trước kia đều sẽ truy hỏi cô ta ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Đều là lỗi của Lâm Chương! Diêm Thầm cũng không phải dạng tốt lành gì!
Ba mẹ cô ta bắt đầu cãi nhau ầm ĩ trong phòng khách, Chu Dao cầm điện thoại trở về phòng, trên điện thoại hiện lên tin tức.
Chuyện tình thần tiên giữa Diêm Thầm và Lâm Chương lại trở thành đề tài trên hot search, cô ta nhấp vào, lướt qua từng trang, đôi mắt càng lúc càng tối đi.
Quý công tử? Lâm Chương? Tốt bụng? Diêm Thầm?
Những cư dân mạng này chắc hẳn đều bị mù rồi.
Dựa vào cái gì cô ta lại phải khó xử như vậy trong khi hai người này được hàng ngàn người vây đón?
Cô ta muốn kéo bọn họ xuống địa ngục!
…
“Thật ngạc nhiên, Lâm tổng vậy mà lại chủ động tìm tôi.” Vu Thân Dương kéo ghế ngồi xuống.
Lâm Chương đưa menu cho y: “Anh muốn ăn gì thì gọi nhé.”
Vu Thân Dương cũng không khách khí với anh, Lâm Chương hiếm khi mời y ăn cơm, y đại khái cũng đoán được mục đích Lâm Chương mời y, cũng coi như có tâm, hiểu được ám chỉ của y.
“Gọi nhiều như vậy, Lâm tổng sẽ không thấy đau lòng chứ?”
“Không đau lòng, chỉ cần anh Vu có thể ăn hết là được, dù sao lãng phí cũng rất xấu hổ.” Lâm Chương không tốn nhiều công sức mà đáp trả.
Vu Thân Dương lại nói: “Nếu không ăn hết tôi sẽ gói lại, về nhà tiếp tục ăn.”
Lâm Chương nhếch khóe môi, nở nụ cười giả chuyên nghiệp: “Vậy là tốt nhất.”
Đồ ăn đều đã được dọn lên, nói thật, nhìn rất hoành tráng, Lâm Chương bình tĩnh cầm đũa lên: “Ăn trước đi.”
“Xin lỗi vì sinh nhật hôm ấy của anh.”
Vu Thân Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh: “Không có gì, ngược lại tôi còn muốn cảm ơn mấy người, mẹ tôi không còn hứng thú sắp xếp cho tôi xem mắt nữa. Trước kia bà ấy thấy Chu Dao rất tốt, không ngờ tính cách của cô ta lại khó diễn tả đến vậy, sợ mình nhìn nhầm rồi, biết người biết mặt không biết lòng.”
“Hơn nữa, một con chó điên muốn làm loạn, không ai có thể ngăn cản được, cho nên chỉ trách chúng tôi vì đã mời một con chó điên tới.”
Lâm Chương sửng sốt vài giây, sau đó khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Vu tổng nói có đạo lý.”
Cuối cùng, Vu Thân Dương chỉ ăn được một nửa bàn đồ ăn đã no, y sờ sờ cái bụng căng tròn như đang mang thai, cầm tách trà lên nhấp một ngụm nước.
Lâm Chương xác định y đã ăn xong, liền gọi người lại đóng gói, bảo để chút nữa cho Vu tổng mang về, nhân viên phục vụ lưu loát dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, bưng một ấm trà lên cho hai người.
“Sinh nhật năm ngoái của tôi đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Lâm Chương hỏi thẳng vào vấn đề, v**t v* thành cốc.
“Thật ra cũng không có gì.” Vu Thân Dương ngồi thẳng người, thản nhiên nói: “Chỉ là có một người giống như một tên ngốc, trước nửa năm vẫn luôn nghĩ cách làm cho anh bất ngờ vào sinh nhật, còn xác định lịch trình với anh trước một tháng, nhưng anh lại nói với hắn là không chắc chắn được. Ngay từ đầu hắn cũng không ôm kỳ vọng gì, chỉ muốn cùng anh ăn một bữa cơm là tốt rồi, không nghĩ tới trước một tuần anh lại nói với hắn rằng trong hai ngày sinh nhật anh và kỉ niệm ngày cưới, ít nhất anh có thể rảnh rỗi một ngày.”
“Hắn vui đến nỗi đêm khuya còn gọi điện cho tôi để chia sẻ niềm vui.” Vu Thân Dương dừng một chút, nâng mí mắt lên nhìn chằm chằm Lâm Chương: “Kết quả hắn đợi anh một ngày một đêm, anh mới nhớ gọi điện cho hắn thông báo bận đi công tác, còn nói sẽ sớm trở về để cùng hắn đón kỷ niệm ngày cưới.”
“Anh thực sự đã quay lại, đêm hôm khuya khoắt uống say khướt.”
Một mình Diêm Thầm ngồi trong phòng trống, đồ ăn do chính tay hắn làm đã nguội lạnh, giữa bàn là một chiếc bánh hắn cố ý học làm.
Chiếc đồng hồ báo thức trên tường chuyển động tích tắc.
“Tích” kim giờ nhảy đến số không.
Ngày kỷ niệm cưới của hắn và Lâm Chương cũng đã qua.
Hắn cúi đầu mở điện thoại, giao diện tin nhắn hiện lên nội dung mà Lâm Chương đã gửi cho hắn ba giờ trước.
“Em sẽ sớm quay lại.”
“Xin lỗi, có thể phải đợi một lúc.”
Một lần đợi này là đến sáng hôm sau, nhưng Lâm Chương vẫn chưa trở về, vừa nãy hắn gọi điện cho thư ký của Lâm Chương, thư ký nói với hắn rằng trong lúc ăn cơm tình cờ gặp chủ tịch của bên đối tác, đối phương rất thưởng thức Lâm Chương, liên tục mời anh uống rượu. Vị chủ tịch kia có thân phận đặc thù, ngay cả Diêm tổng cũng phải cung kính. Là cấp dưới, Lâm Chương tự nhiên không thể từ chối, cũng không biết khi nào mới kết thúc.
“Quá muộn rồi, đừng quay lại nữa, nhớ chăm sóc tốt cho Lâm tổng.” Diêm Thầm dặn dò thư ký.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Diêm Thầm cắm nến, lấy bật lửa ra châm, ánh sáng xung quanh mờ dần, chỉ còn một chút ánh lửa trước mặt chiếu sáng khuôn mặt hắn.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ…” Hắn khẽ hát, giọng dần nhỏ lại rồi biến mất hoàn toàn.
“Phù–”
Trong phòng tối đen như mực, Diêm Thầm không bật đèn, chỉ lẳng lặng ngồi đó một hồi lâu.
Về mặt lý trí hắn có thể hiểu được Lâm Chương không dễ dàng, nhưng về mặt tình cảm hắn không thể chấp nhận được, lồng ngực cảm thấy ngột ngạt nặng nề, viền mắt dâng lên một trận chua xót.
Hắn thất thần nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ.
Không khỏi tự hỏi, cuộc sống như thế này sẽ kéo dài được bao lâu?
Lần cuối cùng nguyên một ngày chỉ có hai người hắn với Lâm Chương đã là bao lâu rồi?
Hình như là sinh nhật hắn.
Vốn định năm nay sinh nhật Lâm Chương sẽ đi xem cực quang, nhưng cũng không thành, đừng nói đến chuyện ra nước ngoài xem cực quang, ngay cả ở trong nước muốn xem cũng khó như trải qua chín mươi chín tám mươi mốt kiếp nạn.
Cảm giác tê dại ở tay chân truyền đến khiến Diêm Thầm tỉnh táo trở lại, hắn thả lỏng một lúc, bật đèn và cất tất cả cơm nước đã chuẩn bị kỹ lưỡng vào trong tủ lạnh, khi đang bưng đĩa không cẩn thận chạm vào vết phồng rộp do bỏng dầu, hắn hít một ngụm khí lạnh vì đau.
Đột nhiên hắn kích động muốn đập vỡ tất cả những thứ đồ này, cảm xúc mất khống chế này dâng lên trong đầu hắn, nhưng nhanh chóng bị hắn đè nén xuống, tiếp tục bưng chúng lên và bỏ vào tủ lạnh với vẻ mặt vô cảm.
Bụng trống trơn nhưng Diêm Thầm lại không có chút cảm giác thèm ăn nào, hắn dùng thìa xúc một miếng bánh nhét vào miệng, càng nhét càng nhiều, vị kem bơ ngọt lan tỏa trong miệng, hương vị ngọt ngào mà hắn yêu thích bây giờ khiến hắn buồn nôn, muốn nôn mửa.
“Oẹ…” Diêm Thầm chạy vào phòng tắm nhưng chỉ nôn ra toàn nước chua.
Rửa mặt bằng nước lạnh, lấy bánh ra vứt vào thùng rác, trên đường quay lại, đụng phải thư ký đang đỡ Lâm Chương.
Mùi rượu xộc thẳng vào mặt, Diêm Thầm nhíu mày, đón lấy Lâm Chương từ tay thư ký.
Lâm Chương say không biết gì, Diêm Thầm vốn định ra ngoài uống rượu cũng lại không đi nữa. Mặc dù tức giận với Lâm Chương, nhưng hắn cũng không thể để Lâm Chương đang say một mình ở nhà, rất không an toàn.
Cả đêm Diêm Thầm không ngủ, ở bên giường chăm sóc Lâm Chương, Lâm Chương quá say, Diêm Thầm không dám tắm cho anh, chỉ để Lâm Chương nằm trên giường, dùng khăn lau mặt và tay cho anh.
Lâm Chương rất phòng bị, sống chết không cho Diêm Thầm c** q**n áo của anh, Diêm Thầm thử cởi cúc áo của anh mấy lần, cuối cùng hắn thẳng thắn nằm xuống ngủ.
Trời sáng, Diêm Thầm nhìn chằm chằm Lâm Chương đang ngủ say bên trong một lát, không biết sau khi tỉnh lại sẽ đối mặt với Lâm Chương như thế nào, không muốn cùng Lâm Chương cãi nhau, nhưng cũng không thể che giấu sự hoà bình giả tạo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn gọi điện cho Vu Thân Dương. Sáng sớm Vu Thân Dương còn chưa tỉnh ngủ đã bị Diêm Thầm đánh thức gọi đi uống rượu. Vu Thân Dương vốn muốn chửi ầm lên, nhưng nghe giọng khàn khàn của Diêm Thầm liền nhận ra có gì đó không ổn, cố ý cao hứng đồng ý.
Diêm Thầm rót cho Lâm Chương một cốc nước, đặt lên tủ đầu giường, sau đó cầm điện thoại di động, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Sau khi Lâm Chương tỉnh lại, phát hiện Diêm Thầm không có ở nhà, ngay sau đó nhìn thấy scandal của Diêm Thầm cùng Vu Thân Dương cố ý đăng bài trong vòng bạn bè chọc giận anh, trong cơn tức giận anh không để ý đến cốc nước ấm đặt trên tủ đầu giường, cũng không nhìn thấy tủ lạnh chất đầy đĩa thức ăn chưa động đến, kìm nén lửa giận đi đến công ty.
Một lúc lâu, Lâm Chương vẫn không tìm về âm thanh của mình, há miệng cũng không nói được lời nào.
Anh nắm chặt tay, một cơn đau nhói truyền từ khoang ngực xé rách tim gan, rồi nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.
Anh giống như một người sắp chết, đôi môi khô khốc, nhiệt độ cơ thể chợt giảm xuống, sắc mặt tái nhợt.
Vu Thân Dương thấy anh giống như phát bệnh, lúc này bị dọa cho phát sợ: “Này, Lâm Chương, anh làm sao vậy?”
“Tôi đưa anh đến bệnh viện!” Vu Thân Dương nhanh chóng đứng dậy, đưa tay đỡ Lâm Chương.
“Không cần, tôi không sao, tôi không có bệnh.” Lâm Chương giơ tay từ chối y.
“Anh…” Trông dáng dấp anh không giống như không có chuyện gì.
Vu Thân Dương chỉ là đứng ra bất bình giùm Diêm Thầm, muốn cho Lâm Chương biết Diêm Thầm đã làm gì cho mình, không phải muốn chia rẽ hai người, y hy vọng Lâm Chương có thể học cách trân trọng Diêm Thầm, con người đều có xương có thịt, nếu chỉ một bên cho đi, sẽ có ngày cạn kiệt sức lực.
Lâm Chương nhấp một ngụm trà, một lát sau sắc mặt cũng khá hơn: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết, những năm qua tôi thực sự nợ Diêm Thầm rất nhiều.”
Vu Thân Dương không ngờ Lâm Chương lại thẳng thắn thừa nhận sai lầm như vậy, có chút mơ màng: “Anh biết vậy là tốt rồi.”
Lâm Chương thật sự không ngờ rằng dù trong tình huống Diêm Thầm tức giận như vậy, nhưng vẫn chăm sóc anh cả đêm không ngủ.
“Đúng rồi, tôi cố ý quay video đó để chọc tức anh, tôi quá tức giận, quay xong video liền để những người kia đi. Diêm Thầm chưa bao giờ làm bất cứ điều gì có lỗi với anh, hắn ở bên ngoài còn giữ trinh tiết giống như liệt nữ, tôi thậm chí còn muốn dựng một đền thờ cho hắn.” Vu Thân Dương suy nghĩ một chút, vẫn quyết định giải thích.
Nghe nói như thế, Lâm Chương sửng sốt một chút, sau đó khẽ gật đầu: “Tôi có thể hiểu được anh rất tức giận, bây giờ tôi nghe lại cũng rất giận chính mình.”
Hôm nay Lâm Chương có chút kỳ lạ, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên Vu Thân Dương cảm thấy con người Lâm Chương cũng không tệ lắm?
“Trí nhớ của Diêm Thầm khôi phục thế nào rồi?”
“Không tệ, bác sĩ nói cục máu đông đã biến mất, trí nhớ sẽ sớm hồi phục hoàn toàn.” Ngày hôm trước Lâm Chương và Diêm Thầm vừa mới đi tái khám.
“Vậy thì tốt.” Vu Thân Dương gật đầu, “Vậy hiện tại hắn không uống thuốc nữa đúng không?”
Ngón tay của Lâm Chương cứng đờ: “Thuốc gì?”