Khi Diêm Thầm đang kiểm tra sức khỏe bên trong, Lâm Chương nhận được điện thoại từ Tiểu Lý: “Lâm tổng, cuối cùng anh cũng bắt máy! Trên mạng đang loạn hết cả lên rồi!”
“Có chuyện gì?” Tối qua Lâm Chương để quên điện thoại trên sofa, lúc này mới vừa mở máy.
“Có người tung một đoạn video… là video mẹ anh nhảy lầu.” Lý Dương hạ thấp giọng, gần như không dám thở mạnh.
“Cái gì?” Lâm Chương tưởng mình nghe nhầm, tất cả âm thanh xung quanh đột nhiên trở nên xa vời, như thể bị bóp méo, vừa mơ hồ vừa xa xăm.
Lý Dương lấy hết can đảm, lặp lại: “Khuya hôm qua, có người đăng tải một đoạn video quay cảnh mẹ anh nhảy từ tòa nhà bệnh viện xuống. Vì không thể liên lạc với anh, bộ phận quan hệ công chúng đã đưa ra phương án giải quyết, xóa tất cả video và những chủ đề liên quan.”
“Dù chúng tôi đã cố gắng hết sức để dọn dẹp, nhưng vẫn có quá nhiều người chia sẻ, hơn nữa còn có kẻ đang mua hot search, cố tình đẩy chủ đề này lên.”
“Hiện tại, những bình luận về anh trên mạng không mấy tích cực.”
Ngón tay cầm điện thoại của Lâm Chương trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, anh như một bệnh nhân đang sốt cao, lúc thì lạnh thấu xương, lúc lại nóng bức khó chịu, ngay cả hô hấp cũng trở nên rối loạn, trước mắt tối sầm.
“Đi điều tra xem ai làm.” Anh dừng một nhịp, trong đầu hiện lên một cái tên, giọng lạnh hẳn đi: “Tập trung điều tra Chu Dao.”
Lý Dương kinh ngạc, cố nén sự ngỡ ngàng trong lòng: “Rõ.”
Khả năng rất lớn chính là Chu Dao làm chuyện này, ánh mắt Lâm Chương tối lại, anh còn chưa tìm Chu Dao tính sổ, cô ta đã lấn tới, anh mở điện thoại, tìm ra toàn bộ bằng chứng trước đó Chu Dao lan truyền tin đồn thất thiệt trên mạng, gửi hết cho Chu Uân, Chu Uân là người có tính cách nghiêm khắc rập khuôn, chắc chắn sẽ không bao che cho Chu Dao.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Chu Uân gọi điện tới: “Chuyện Chu Dao đã làm, tôi rất xin lỗi. Tôi sẽ cho cậu và Diêm Thầm một lời giải thích chính đáng.”
“Vậy anh tốt nhất nên làm nhanh lên, cô em gái của anh, cũng nhiều chiêu trò thật đấy.” Hiện tại, Lâm Chương vẫn chưa có bằng chứng xác thực, nên không thể nói thẳng cho Chu Uân biết, nhưng điều đó không thể ngăn anh cảnh cáo Chu Uân.
Chu Uân có vẻ cũng đoán được điều gì, giọng điệu đầy áy náy: “Tôi sẽ giải quyết, Lâm Chương, xin lỗi cậu.”
Lâm Chương không đáp, anh không có ý định tha thứ, Chu Dao có thể nói anh thế nào cũng được, nhân phẩm tồi tệ, con người không ra gì, anh chẳng bận tâm, nhưng cô ta tuyệt đối không nên lấy mẹ anh ra để bôi nhọ.
Diêm Thầm kiểm tra xong bước ra, thấy Lâm Chương ngồi thẳng đờ trên băng ghế dài, cúi đầu nhìn điện thoại, màn hình tối đi lại bị anh bật lên, bật lên rồi lại ngồi đợi nó tự tắt, anh cứ thế lặp đi lặp lại động tác này.
“Sao thế?” Diêm Thầm đi đến, theo thói quen đặt tay lên vai anh.
Lâm Chương ngẩng đầu lên, vì ngược sáng nên anh không nhìn rõ khuôn mặt Diêm Thầm, nhưng điều đó không ngăn được cảm giác uất ức trào dâng ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy hắn, anh theo phản xạ định nói “Không có gì”, nhưng lời ra đến miệng, chợt nhớ đến những gì Diêm Thầm từng bảo anh, phải biết nói ra.
Sống mũi chợt cay xè, anh kéo tay Diêm Thầm xuống, tựa đầu lên cánh tay hắn, giọng nghẹn lại: “Có người đăng video mẹ em nhảy lầu lên mạng, em không dám xem.”
Diêm Thầm sững sờ một giây, não hắn còn chưa kịp xử lý thông tin, nhưng cơ thể đã phản ứng trước, hắn lập tức ôm lấy anh, siết chặt trong lòng.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy đau lòng xen lẫn phẫn nộ, năm mẹ Lâm Chương nhảy lầu, Lâm Chương mới chỉ mười bốn tuổi, khi nhận được tin dữ, anh vẫn còn ở quê nhà xa xôi, thậm chí không thể nhìn thấy cha mẹ lần cuối, tro cốt của họ được một người bạn công nhân của cha anh, một người đồng hương từng đi làm ăn xa cùng ông có lòng tốt mang về quê an táng.
Vậy mà bây giờ, lại có kẻ độc ác đến mức đào lại đoạn video mẹ Lâm Chương nhảy lầu mười bốn năm trước, cố ý xé toạc vết thương trong lòng anh.
“Ngoan, đừng xem.” Diêm Thầm ôm anh, khẽ hôn lên vành tai để trấn an.
Lâm Chương cuộn người trong lòng hắn, tấm lưng gầy gò khẽ run: “Nhưng… em muốn xem, em muốn nhìn thấy mẹ khi bà còn sống.”
Mười bốn năm trước, gia đình Lâm Chương vô cùng nghèo khó, không có tiền chụp ảnh, đến giờ trong tay anh chỉ có duy nhất một tấm ảnh cũ đã ngả vàng, là bức ảnh chụp cả gia đình vào lúc Lâm Viêm vừa mới chào đời, nhìn bức ảnh, Lâm Chương vẫn có thể mơ hồ nhớ lại dáng vẻ và giọng nói của cha mẹ.
Nhưng Lâm Viêm thì không có nhiều ký ức như anh, gã gặp cha mẹ rất ít, hơn nữa lúc đó còn nhỏ, tình cảm không quá sâu sắc, vậy nên cũng không đau buồn như anh.
Diêm Thầm cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, đau đến mức không chịu nổi, hắn siết chặt vòng tay, ôm anh thật lâu, chờ cảm xúc của anh dần ổn định, trong lúc đó, không ít y bác sĩ đi ngang qua, dùng ánh mắt ra hiệu hỏi hắn có cần giúp đỡ không, nhưng hắn đều lắc đầu từ chối.
“Em xin lỗi, anh kiểm tra thế nào rồi?” Lâm Chương đưa tay lau đi vệt nước mắt ở khóe mi, cảm thấy mình dạo này càng ngày càng dễ khóc.
“Đã hoàn toàn hồi phục, không có vấn đề gì nữa.” Diêm Thầm nắm tay anh trả lời.
Lâm Chương đột nhiên nhớ đến chứng mất ngủ của hắn, vội hỏi: “Vậy anh còn mất ngủ không?”
Diêm Thầm sững lại, thành thật lắc đầu: “Anh cũng không biết.”
Tim Lâm Chương thắt lại, nhưng ngay sau đó, hắn bật cười: “Chắc là không mất ngủ nữa đâu.”
Diêm Thầm cầm tay anh, cúi xuống hôn lên mu bàn tay: “Tâm bệnh cần chính người trong lòng chữa, bây giờ thuốc của anh đã đến rồi, đương nhiên sẽ khỏi thôi.”
“Xin lỗi.” Lâm Chương nhớ đến những chuyện trong quá khứ, áy náy nói.
“Anh cũng nên nói xin lỗi. Điều sai lầm nhất, chính là đã đề nghị ly hôn với em.” Khoảnh khắc vụ tai nạn xảy ra, Diêm Thầm đã hối hận đến tận xương tủy, nếu không phải vì mất trí nhớ, có lẽ hắn và Lâm Chương thực sự đã phải rời xa nhau.
Lâm Chương giơ tay đấm hắn một cái, lực không nhẹ cũng chẳng quá mạnh: “Vậy mà anh lại tin mấy lời vớ vẩn của Lâm Viêm đấy, em có thích ai khác hay không, anh còn không rõ à?”
“Sao em có thể kết hôn với anh chỉ vì báo đáp, nếu thật sự là như vậy, thì khi anh tỏ tình, em đã từ chối rồi.”
“Là do anh suy nghĩ quá nhiều.” Diêm Thầm im lặng để anh trách mắng, bởi vì hắn thực sự đáng bị mắng.
Khi đó, hắn không còn đủ tự tin để tin rằng Lâm Chương vẫn yêu mình, lại thêm những lời đầy chắc chắn của Lâm Viêm cùng bức ảnh anh tươi cười rạng rỡ bên người khác, Diêm Thầm không thể không dao động.
Thế nhưng, dù vậy, hắn vẫn không cam tâm buông tay dễ dàng, vậy nên, hắn đã tự cho mình và Lâm Chương một cơ hội cuối cùng.
…
Sau cuộc gặp gỡ với Lâm Viêm tại quán cà phê, Diêm Thầm đã do dự suốt mấy ngày, hắn lấy hết dũng khí đề nghị với Lâm Chương rằng muốn anh rời khỏi Đỉnh Nghiệp, tự mở công ty riêng.
Trong suy nghĩ của hắn, những rắc rối từ nhà họ Diêm đổ lên đầu Lâm Chương, phần lớn là vì Lâm Chương làm việc tại Đỉnh Nghiệp, những năm qua, Lâm Chương đã tích lũy đủ kinh nghiệm và mối quan hệ, dù có tự mình khởi nghiệp, thì anh cũng có thể làm rất tốt, còn nếu ở lại, ngoài việc giúp cha hắn giải quyết rắc rối, thì chẳng có lợi ích nào khác, chỉ có làm không công mà chẳng ai cảm kích.
“Tự khởi nghiệp?” Bàn tay đang tháo cà vạt của Lâm Chương dừng lại, nheo mắt nhìn Diêm Thầm: “Đâu có dễ dàng như vậy, em làm ở Đỉnh Nghiệp đang rất ổn mà.”
Diêm Thầm nghe vậy thì đáy mắt thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn: “Anh sẽ đầu tư cho em, mấy năm nay anh đóng phim cũng kiếm được không ít, em vừa có mối quan hệ vừa có thực lực, tự mình làm ông chủ không phải tốt hơn sao? Sao cứ phải ở lại Đỉnh Nghiệp?”
Lâm Chương cau mày, tiếp tục động tác trên tay, cởi cà vạt và áo sơ mi xuống: “Em đi rồi, ba sẽ thế nào? Chỉ cần ông ấy còn cần em một ngày, thì em sẽ không rời khỏi Đỉnh Nghiệp đâu.”
“Thôi mà, anh đừng chuyện bé xé ra to nữa, em làm việc ở Đỉnh Nghiệp ổn mà.” Lâm Chương cài nút áo, nhớ tới chuyện Diêm Thầm đi xem mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Những lời này khiến lòng Diêm Thầm lạnh đi: “Em đang cảm thấy anh chuyện bé xé ra to à? Lâm Chương, Đối với em việc ở lại Đỉnh Nghiệp quan trọng như vậy sao?”
“Diêm Thầm, anh có ý gì?” Lâm Chương nắm chặt nắm đấm, anh cảm thấy rất khó tin, ngay cả Diêm Thầm cũng bắt đầu nghi ngờ anh muốn chiếm lấy Đỉnh Nghiệp.
“Anh có thể có ý gì cơ chứ.” Diêm Trầm dời ánh mắt đi.
Lâm Chương nổi giận, mày cau chặt, lạnh lùng châm chọc: “Diêm Thầm, anh rảnh quá à? Em không có thời gian để cãi nhau với anh đâu.”
“Phải rồi, một cuộc điện thoại của Lâm tổng là một hợp đồng hơn trăm triệu tệ, nào có thời gian nhiều lời với loại người rảnh rỗi như tôi.” Diêm Thầm không chịu thua kém mà châm chọc lại.
Hai người lời qua tiếng lại, châm chọc qua lại thành cãi nhau, cuối cùng cuộc trò chuyện cũng kết thúc trong sự không vui.
Lâm Chương trở lại phòng sách, Diêm Thầm ở trong phòng ngủ đau khổ nắm lấy tóc mình, rõ ràng hắn muốn cho bản thân và Lâm Chương một cơ hội, tại sao cuối cùng lại thành ra như vậy?
Nhưng cùng lúc đó, những lời Lâm Chương nói cũng hoàn toàn khiến Diêm Thầm dao động, Lâm Chương nói chỉ cần Diêm Sĩ Huyên cần anh một ngày, anh sẽ không rời khỏi Đỉnh Nghiệp.
“Anh ấy kết hôn với anh chỉ vì muốn báo đáp mà thôi.”
Lời Lâm Viêm nói xen lẫn với những lời của Lâm Chương, không ngừng vang vọng trong đầu Diêm Thầm, đan xen lại với nhau, cuối cùng ngay cả Diêm Thầm cũng không còn phân biệt được, câu nào là Lâm Viêm nói, câu nào là Lâm Chương nói.
Hắn vừa lo lắng vừa đau khổ, giống như một con thú bị nhốt trong lồng, không có đường ra, không biết làm sao.
Không biết qua bao lâu, Diêm Thầm từ dưới đất bò dậy, đôi mắt hắn đầy tơ máu, mơ màng nói: “Mình phải nói chuyện rõ ràng với em ấy.”
Diêm Thầm mở cửa phòng, vừa lúc nhìn thấy Lâm Chương bước ra khỏi thư phòng, đôi mắt anh lập tức sáng lên: “Lâm…”
“Em phải đến công ty một chuyến, tối nay không về.” Lâm Chương nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, cởi bộ đồ ngủ vừa mới thay ra, mặc một bộ vest vào.
Anh điềm tĩnh, cẩn thận tỉ mỉ, tựa như là người thành công nhất trên thế giới này.
“Tôi sẽ tới ngay, chuẩn bị phòng họp đi…” Lâm Chương vừa nói với thư ký ở đầu dây bên kia, vừa cài khuy tay áo, khi đi qua Diêm Trầm, anh thấy Diêm Thầm như có điều gì muốn nói, ngay khi kết thúc cuộc gọi với bên kia, anh nói với hắn: “Có chuyện đợi ngày mai em trở về rồi nói.”
Một bụng toàn những lời muốn nói, đều biến mất theo câu nói vừa dứt của Lâm Chương.
Không có, hắn không có gì muốn nói nữa.
Diêm Thầm nhìn Lâm Chương sau khi cãi nhau với hắn mà vẫn có thể giữ được lý trí, bình tĩnh xử lý công việc, trong lòng như nguội lạnh, khiến hai cánh tay hắn nổi đầy da gà, tay chân lạnh lẽo.
Lâm Chương có thật sự yêu hắn không?
Trong tình yêu thật sự có người có thể lý trí đến mức này sao?
Có lẽ Lâm Viêm đã không lừa hắn, trong lòng Lâm Chương có người khác, cho nên lúc nào anh cũng có thể giữ được bình tĩnh, Lâm Chương đang báo đáp, nên dù bị những người bên nhà cũ chỉ trỏ, cũng kiên trì ở lại để giải quyết khó khăn cho ba hắn.
Diêm Thầm nhìn Lâm Chương rời đi, nhìn cánh cửa kia mở ra rồi đóng lại, căn phòng trống rỗng chỉ còn lại mình hắn, trong mơ hồ còn có tiếng đóng cửa đang vang vọng.
Như vậy cũng tốt, Lâm Chương sẽ không phải nếm trải cảm giác đau lòng đến tột cùng, hắn cũng không cần phải lo lắng rằng có một ngày kết cục của bọn họ sẽ giống vợ chồng trong phim ảnh, từ người yêu trở thành kẻ thù, so với kẻ thù còn đáng ghét hơn, hắn không hề muốn điều đó xảy ra, dừng lại đúng lúc, buông tha cho nhau, cũng rất tốt.
Hắn lấy điện thoại ra gửi cho Lâm Viêm một tin nhắn: Được.
Khi Lâm Chương xong việc từ công ty trở về nhà, đã là ba ngày sau, anh đã sớm quên sạch chuyện cãi nhau với Diêm Thầm trước đó, anh chủ động ôm lấy Diêm Thầm, hôn hắn, lúc làm việc thì không cảm giác được, sau khi làm việc xong nhìn thấy hắn, Lâm Chương mới phát hiện ra mình rất nhớ Diêm Thầm.
Vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ giống như thường ngày, củi khô bén lửa, cùng trải qua một đêm thật đẹp, không ngờ Diêm Thầm lại kéo tay Lâm Chương xuống, nghiêm túc nhìn anh nói: “Lâm Chương, chúng ta ly hôn đi.”