Trên đường trở về từ bệnh viện, Lâm Chương vẫn luôn giữ im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, như thể đang tự hỏi có nên xem hay không, hay chỉ là đang ngẩn người.
Diêm Thầm lái xe chậm rãi, tuy rằng không đến nỗi bị PTSD do lái xe, nhưng Diêm Thầm vẫn khá thận trọng.
Hai người trở về nhà, Diêm Thầm tranh thủ lúc Lâm Chương thay quần áo để lên mạng kiểm tra tình hình hiện tại.
[Quả nhiên chột dạ, xóa hết tất cả video.]
[Suỵt. Cẩn thận nhé người anh em, nếu dám nói bậy thì sẽ bị mất tài khoản đấy.]
[Ha ha, tôi thật sự không tin thứ dựa vào đàn ông để leo lên trên cao lại có thể một tay che trời được.]
[Ép mẹ ruột của mình phải chết, cũng thật là lợi hại, mặt người dạ thú, trước đây nửa điểm cũng nhìn không ra, coi như mắt tôi bị mù.]
Diêm Thầm siết chặt điện thoại di động, trong mắt hiện lên một cơn bão dị thường.
Hắn gọi điện thoại cho thư ký của Lâm Chương, sau khi nghe thấy giọng nói của hắn, Lý Dương nuốt nước bọt một cái: “Diêm thiếu.”
“Điều tra thế nào rồi?” Diêm Thầm gọn gàng dứt khoát, không hề có ý định nói chuyện phiếm.
“Tra được rồi, tôi đang định báo cáo với Lâm tổng.” Trong lòng Lý Dương do dự một giây, quyết định nói sự thật cho Diêm Thầm biết: “Đúng như Lâm tổng đoán, người tiết lộ đoạn video này đồng thời ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa quả thực là Chu Dao tiểu thư. Trong hai giờ qua, số lượng thuỷ quân đã giảm xuống, hẳn là Chu Dao tiểu thư bên kia đã dừng tay.”
“Tôi biết rồi, bảo người chuẩn bị thư của luật sư đi, chúng tôi sẽ kiện tất cả những người có trách nhiệm ra tòa.” Diêm Thầm thấp giọng nói.
“Toàn bộ sao?” Lý Dương không nhịn được cao giọng, nếu là toàn bộ thì thực sự hơi nhiều, tốn thời gian tốn công sức, hơn nữa chắc chắn sẽ tốn không ít tiền.
Diêm Thầm nhìn ánh đèn chói lóa trên đỉnh đầu, giơ tay lên che khuất: “Toàn bộ.”
Sau khi gọi điện thoại xong với Lý Dương, Diêm Thầm vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Chương đang đứng trước lan can tầng hai, hắn cất điện thoại di động vào túi rồi đi lên cầu thang.
“Có chuyện gì vậy?” Diêm Thầm bước tới nắm lấy tay anh.
“Vừa rồi anh đang nói chuyện điện thoại với Tiểu Lý?” Lâm Chương nghiêng đầu hỏi.
“Ừm, là Chu Dao làm, em đã liên lạc với Chu Uân chưa?” Diêm Thầm nghe Lý Dương nói, Lâm Chương đoán được là Chu Dao làm, hẳn là đã liên lạc với Chu Uân trước.
Đúng như dự đoán, Lâm Chương gật đầu nói: “Ừ, lúc trước Chu Dao tung tin đồn trên mạng là anh đánh cô ta, em còn chưa kịp tính sổ với cô ta đây.”
“Xin lỗi.” Diêm Thầm nắm chặt tay anh, Lâm Chương vẫn luôn bị người thân của mình làm cho tổn thương.
“Người nên xin lỗi em là Chu Dao, không phải anh, hay là anh hối hận vì đã cắt đứt liên lạc với bọn họ?” Lúc Lâm Chương hỏi câu này, trong lòng có chút bất an. Sau khi mất trí nhớ, Diêm Thầm đã từng nói với anh rằng, trước khi mất trí nhớ, Diêm Thầm đã định sẽ không lui tới với nhà cũ bên kia nữa, nhưng suy cho cùng sau khi khôi phục trí nhớ, anh cũng chưa từng tận tại nghe Diêm Thầm nói.
“Đương nhiên không phải.” Diêm Thầm đứng trước mặt Lâm Chương, nắm chặt tay anh: “Lời anh nói với em lúc mất trí nhớ là nghiêm túc, anh sẽ không đứng cùng phe với người đã làm tổn thương em.”
“Em phải tin tưởng anh.” Diêm Thầm dừng một chút, vành tai đột nhiên đỏ lên, đôi môi lúng túng nửa ngày, ấp a ấp úng nói: “Ca…Ca ca.”
Lâm Chương đột nhiên mở to hai mắt, sững sờ trong chốc lát, cười cong eo: “Không cần miễn cưỡng.”
Anh tiến lại gần Diêm Thầm, kiễng chân lên thì thầm vào tai hắn: “Em đã nghe đủ nhiều khi anh mất trí nhớ rồi, gọi em Lâm Chương là được.”
Diêm Thầm nhìn anh chăm chú, sau đó ấn anh vào lòng: “Nhưng có vẻ em khá thích người lúc mất trí nhớ gọi em là ca ca hơn.”
“Anh đủ rồi đó, còn định ăn giấm chua của chính mình đến bao giờ?” Lâm Chương vỗ lưng hắn, không muốn chịu khổ bị kẹp ở giữa.
Vì vậy Diêm Thầm càng ôm chặt anh hơn: “Tại sao hắn có thể ăn giấm chua với anh, mà anh lại không thể ăn giấm chua với hắn? Bé cưng, tốt xấu gì em cũng phải đối xử công bằng chứ, em thiên vị như vậy, anh sẽ náo loạn đó.”
Lâm Chương không còn gì để nói, ngửa ra sau ngẩng mặt, nhéo mặt Diêm Thầm: “Nếu anh cứ khăng khăng như vậy, vậy em quả thực thiên vị hắn, chó săn nhỏ vừa đáng yêu vừa bám người, còn anh thì sao? Chó già so với…”
“Ưm!”
Một chữ cuối cùng bị nụ hôn của Diêm Thầm chặn lại, vừa mãnh liệt vừa nồng nhiệt, như những tia lửa đang khiêu vũ, thăm dò, triền miên, như gần như xa.
Lâm Chương vòng tay qua cổ Diêm Thầm, bước chân lảo đảo đi theo Diêm Thầm trở về phòng ngủ, anh ngã vào chiếc chăn mềm mại, hô hấp dồn dập: “Chính anh nhắc đến chuyện này, sao lại gấp gáp như vậy?”
Diêm Thầm cúi đầu, cắn xương quai xanh trắng nõn của anh: “Trước kia em còn có thể dụ dỗ hắn, sao khi đến lượt anh đãi ngộ lại thấp hơn nhiều thế?”
“Bạn nhỏ đương nhiên phải dỗ dành.” LâmChương xoa mũi: “Anh là bạn nhỏ à?”
Diêm Thầm không tình nguyện hôn lên đôi môi đỏ mọng của anh: “Anh có thể.”
Nụ hôn của hắn lướt từ môi Lâm Chương đến chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh cong cong, rồi đến hai bông hoa anh đào mùa xuân.
Lâm Chương cong ngón chân lại, hàm răng trắng noãn cắn đốt ngón trỏ.
Diêm Thầm cách ngón tay trỏ hôn anh, lòng bàn tay đặt trên vòng eo thon thả của anh: “Bạn nhỏ anh phục vụ em tốt chứ?”
Khóe mắt Lâm Chương hơi đỏ, đồng tử phủ một tầng hơi nước mỏng manh, anh quay đầu đi không trả lời, giây tiếp theo, nanh nhọn của dã thú cắn vào cái cổ thon dài của anh, tiếng r*n r* phát ra từ cổ họng bị ngón tay của anh và Diêm Thầm chặn lại, chỉ còn lại một đoạn lời nói mơ hồ không rõ ràng.
…
Trong ánh nắng sáng sớm mờ mờ, Diêm Thầm tỉnh dậy sau giấc ngủ, Lâm Chương bên cạnh không chút phòng bị đang nằm gọn trong vòng tay hắn, mái tóc đen mềm mại dính chặt vào khuôn mặt trắng như ngọc, Lâm Chương như vậy trông có vẻ hơi non nớt, không có nửa điểm liên quan gì đến tinh anh trong thương trường, càng giống như một học sinh vẫn còn trong tháp ngà hơn.
Hắn cúi đầu hôn lên trán Lâm Chương, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng, cục cưng.”
Có lẽ là vì đêm qua quá mệt mỏi, Lâm Chương ngủ rất say. Diêm Thầm cẩn thận xuống giường, trên người mặc một chiếc áo choàng bằng vải satin đen rộng thùng thình, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần nhô lên, chậm rãi chiếu vào trong phòng. Diêm Thầm rút điếu thuốc ra ngậm trong miệng, sau đó đặt tách cà phê đã pha lên khay trà thủy tinh, cơn gió sáng sớm thổi tung mái tóc đen của hắn, một tia lửa lóe lên, một làn khói trắng bay lên.
“Diêm thiếu, chúng tôi đã làm theo lời anh phân phó.”
“Được, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh.” Diêm Thầm rít một hơi thuốc, ánh mắt u ám.
“Không cần, không cần, có thể giúp được Diêm thiếu là phúc khí của tôi, nếu không có anh ra tay giúp đỡ, tôi bây giờ còn đang bị người bắt nạt đây.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia vội vàng nói: “Nếu anh cần tôi thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.”
Sau khi mọi người thức dậy, lên mạng xem thì thấy Lâm Chương gửi một lá thư của luật sư, trong đơn kiện là một danh sách dài các tài khoản marketing.
[Vãi! Thật không hổ là người đàn ông gả vào hào môn, ra tay thật là mạnh mẽ.]
[Mẹ kiếp, hôm qua tôi mắng hắn rồi, liệu tài khoản của tôi có bị mất không?]
[Chỉ phô trương thanh thế thôi, nhiều người như vậy, làm sao có khả năng kiện từng người một được?]
Sau đó, những tài khoản marketing này lần lượt xuất hiện để cầu xin lòng thương xót, nói rằng họ đã sai, không nên tung tin đồn một cách bừa bãi.
[Thật đáng sợ, việc này tốn bao nhiêu tiền vậy!]
[Quản bao nhiêu tiền như vậy làm gì, người ta nào có để ý đâu, người đàn ông gả vào hào môn, thứ nhiều nhất chính là tiền.]
[Đã lâu như vậy rồi mà Diêm Thầm vẫn chưa nói một lời, quả nhiên là chồng chồng plastic.]
[Tôi sắp khóc đến chết mất! Diêm Thầm, vợ anh bị người ta ức h**p, sao anh không đứng ra nói một lời thay hắn đi!]
[Đảng CP sắp bò ra khỏi hố rồi, Diêm đạo, anh mất kết nối internet rồi à?]
[Trong thư của luật sư có nói rằng việc Lâm Chương ép mẹ mình tự tử là bịa đặt, nhưng lại không phủ nhận người nhảy lầu tự tử là mẹ hắn. Ừm…Nghĩ lại cũng thấy sợ.]
[Coi như hắn không ép mẹ hắn tử tự, nhưng trong lúc mẹ hắn qua đời, hắn còn vui vẻ thể hiện tình cảm với Diêm Thầm, cái này không có cách nào tẩy trắng được.]
[Tôi cảm thấy không nhất định, video này mờ quá, làm sao có thể nhìn rõ được, chúng ta hãy chờ chân tướng đi.]
Mùi cơm tẻ thoang thoảng tràn vào phòng ngủ, Lâm Chương mở mắt, bụng đúng lúc kêu lên ục ục.
Anh đói bụng.
Rửa mặt thay quần áo xong xuống lầu, Diêm Thầm đang bận rộn trong phòng bếp, ánh sáng ấm áp chiếu vào người hắn, Lâm Chương cảm thấy mê tít mắt, anh đi dép lê tiến lên trước, từ phía sau ôm lấy Diêm Thầm, đầu tựa vào lưng hắn: “Mùi thơm quá.”
“Lập tức có thể ăn cơm rồi.”
Diêm Thầm không đuổi anh đi mà để anh ôm hắn như vậy, hai người giống như song sinh dính liền, một tấc cũng không rời, chậm rãi di chuyển trong phòng bếp.
“Được rồi, rửa tay rồi qua ăn cơm đi.” Diêm Thầm tắt lửa rồi bưng đồ ăn ra.
Khi Lâm Chương buông hắn ra, anh hôn lên mặt hắn nói: “Vất vả rồi.”
Nếu không phải trên tay đang cầm đồ ăn, Diêm Thầm thật sự muốn ấn người kia vào tủ lạnh mà hôn.
Sau khi rửa tay, Lâm Chương lấy bát ra, xới đầy hai bát cơm, sau đó bước chân nhẹ nhàng bưng cơm ra.
Không thể không nói, tài nghệ nấu ăn của Diêm Thầm rất tốt, không hổ là chuyên môn học, hương vị quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, Lâm Chương có chút hoài niệm: “Ăn ngon.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút, em gầy đi nhiều quá.” Diêm Thầm gắp thịt cho anh, đồng thời không quên gắp một ít rau dưa, không nhịn được lẩm bẩm: “Người trẻ tuổi đúng là không đáng tin cậy, cả ngày chỉ lo chuyện tình cảm, ngay cả chăm sóc người khác cũng không được.”
Lâm Chương nuốt đồ ăn trong miệng xuống, chậm rãi nhận ra rằng Diêm Thầm đang nói xấu mình theo kiểu vòng vo, đột nhiên cảm thấy có chút mệt tâm. May mà Diêm Thầm không phải là người đa nhân cách, nếu không với cái máu ghen này của hắn, sợ là sẽ cá chết lưới rách, cuối cùng anh vẫn là người chịu thiệt, không được gì cả.
Sau khi ăn trưa, Lâm Chương thay một bộ đồ vest chuẩn bị đi công ty, anh đã gần hoàn thành việc bàn giao công việc, kỳ thực không cần phải đến công ty nữa, nhưng vì vẫn chưa đến ngày nên anh định nghiêm túc đi làm, có thể giúp Diêm Sĩ Huyên chia sẻ một chút công việc.
“Đing đong.”
“Ai vậy?” Diêm Thầm dừng thắt cà vạt cho Lâm Chương, liếc nhìn ra bên ngoài.
“Có thể là thư ký của em.” Lâm Chương nghĩ rằng đó là thư ký đến đón mình.
“Anh đi mở cửa.” Diêm Thầm đi xuống lầu, Lâm Chương mặc áo khoác vào rồi đi theo sát phía sau.
Không ngờ sau khi mở cửa, người đứng ở bên ngoài lại là Chu Uân và Chu Dao.
Chu Dao nắm chặt nắm đấm, nghiêng đầu, hiển nhiên không muốn nhìn Diêm Thầm cùng Lâm Chương, người có mắt tinh tường đều có thể thấy được, cô ta bị Chu Uân cưỡng ép đưa tới nơi này.
Chu Uân đè lại đầu Chu Dao, cùng cô ta cúi chào hai người Diêm Thầm: “Rất xin lỗi vì những chuyện Chu Dao đã làm.”
Chu Dao giãy dụa, nhưng cô ta không thể thoát khỏi Chu Uân, chỉ có thể tức giận hét lớn: “Tại sao em phải xin lỗi con tiện nhân này, em không làm sai điều gì cả!”
“Chu Dao!” Chu Uân lớn tiếng mắng.
Diêm Thầm nheo mắt, trong mắt không có chút ấm áp nào: “Anh họ, xem ra em họ vẫn không cảm thấy chính mình làm sai.”
Hôm nay, Diêm Thầm mang đến cho Chu Uân một loại cảm giác áp bách không thể lý giải, Chu Uân cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không thể nói rõ được Diêm Thầm đến cùng kỳ lạ ở chỗ nào: “Chu Dao, ở nhà em đã đồng ý với anh thế nào?”
Toàn thân Chu Dao run rẩy, nhưng bảo cô ta xin lỗi Lâm Chương chính là ép cô ta đi chết: “Anh họ, em là em họ của anh, chúng ta có quan hệ huyết thống, Lâm Chương hắn là người ngoài, tại sao anh lại vì người ngoài mà sỉ nhục em như vậy?”