Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 79

Diêm Thầm nhìn chằm chằm Chu Dao một lúc, đột nhiên cười khẽ, tiếng cười này mang theo vài phần châm biếm, hắn nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường: “Mặt cô thật là lớn.”

Năm chữ này khiến Chu Dao như rơi vào hầm băng, mặt mũi mất hết, sau đó cô ta lại nghe thấy Diêm Thầm nói: “Cái tát ở tiệc sinh nhật của Vu Thân Dương còn chưa đủ sao? Cô dám ở trước mặt tôi nói xấu Lâm Chương?”

Ký ức ùa về, cái tát trên khuôn mặt Chu Dao kia khiến cô ta đau đớn đến bỏng rát.

Thân thể Chu Dao lảo đảo, suýt nữa đứng không vững, cô ta sợ hãi lùi về sau một bước, núp sau lưng Chu Uân, nắm chặt góc áo Chu Uân, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt.

“Anh họ, đây chính là cái mà anh gọi là xin lỗi sao?” Diêm Thầm nhìn Chu Uân, nụ cười trên khóe môi không hề chạm đến đáy mắt, chỉ nổi trên mặt, lạnh lẽo không có chút ấm áp nào.

Ánh mắt Chu Uân xuyên qua thân hình cao lớn của Diêm Thầm, dừng lại ở trên người Lâm Chương sau lưng hắn, anh ta mím môi nói: “Thật xin lỗi, do anh không dạy dỗ tốt em gái.”

“Anh thực sự không dạy dỗ tốt cô ta.” Diêm Thầm nói thẳng thừng, không chút biểu cảm.

   

Sắc mặt Chu Dao lập tức tái nhợt, đôi tay đang nắm quần áo của Chu Uân càng lúc càng siết chặt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Anh biết cô ta không chỉ tung tin đồn trên mạng, nói em vô cớ đánh cô ta, mà còn vạch trần thân thế của Lâm Chương, dẫn dắt tình hình trên mạng, nói Lâm Chương lấy oán báo ân, kết hôn với em là để cướp tiền của nhà em.” Ánh mắt của Diêm Thầm càng ngày càng lạnh, giống như một cây búa băng hung hăng đâm về phía Chu Dao, toàn thân Chu Dao run rẩy, không dám nghe những lời tiếp theo.

“Thậm chí cô ta còn tìm ra đoạn video mẹ Lâm Chương nhảy lầu tự tử mười bốn năm trước rồi đăng lên mạng để tung tin đồn Lâm Chương bất hiếu, nguyên nhân dẫn đến vụ việc là do bị ép buộc.” Diêm Thầm gần như nghiến răng khi nói đến phần sau, siết chặt tay đến nỗi móng tay bấm vào lòng bàn tay đến chảy máu.

Bỗng nhiên, một bàn tay hơi lạnh từ phía sau vươn ra, nắm lấy tay hắn, tim Diêm Thầm loạn nhịp một giây, ý thức đó là tay của Lâm Chương, chậm rãi mở nắm đấm ra, đan chặt mười ngón tay với anh.

Đầu óc Chu Uân trống rỗng trong nháy mắt, không thể tin được em gái mình lại làm ra chuyện độc ác như vậy. Tuy Chu Dao có chút tùy hứng, nhưng chưa gây ra chuyện gì nghiêm trọng, anh ta đột nhiên quay đầu lại, thấy Chu Dao chột dạ cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, bàn tay đang nắm chặt quần áo anh ta cũng buông lỏng ra.

Hiển nhiên là có tật giật mình.

   

“Chu Dao? Làm sao em có thể làm ra chuyện như vậy?” Chu Uân vốn định bảo Chu Dao đến nhà xin lỗi hai người Lâm Chương hẳn hỏi, dù sao bọn họ cũng là họ hàng, sau này còn phải lui tới với nhau, anh ta nguyện ý từ bỏ lợi nhuận trong kinh doanh để xin lỗi, nhưng sự tình đã đến nước này, sợ rằng tiền bạc cũng không thể giải quyết được.

Chu Dao cúi đầu không nói gì, Chu Uân ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Chương, chân thành nói: “Lâm Chương, thực xin lỗi.”

“Anh xin lỗi tôi nhiều hơn nữa có ích lợi gì? Chu tiểu thư tựa hồ không cảm thấy mình làm sai điều gì.” Lâm Chương có thể nhìn thấu suy nghĩ của Chu Dao, có Chu Uân đứng ở phía trước bảo vệ cô ta, cô ta chỉ cần giả câm giả điếc là được, không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào, thậm chí đến lúc này cô ta cũng không có ý định hối cải.

Chu Uân gật gật đầu, mạnh mẽ lôi Chu Dao từ phía sau mình ra, đẩy cô ta đến trước mặt Lâm Chương: “Chu Dao, xin lỗi.”

Chu Dao quay đầu không nói lời nào, một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.

Diêm Thầm không có ý định dung túng cô ta, cho dù xóa video và các bình luận liên quan, vẫn có người bàn tán về vụ việc mẹ Lâm Chương nhảy lầu, đó là cơn ác mộng khiến Lâm Chương phải giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, là vết thương cũ năm xưa, hắn đã cẩn thận che chở anh nhiều năm qua, nhưng lại bị Chu Dao dễ dàng xé rách, sao hắn có thể dễ dàng buông tha cô ta.

“Nếu đã như vậy thì xin mời hai vị quay về, chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp, luật sư của Lâm Chương và tôi sẽ thương lượng với Chu tiểu thư về chuyện tiếp theo.”

   

“Cái gì?!” Chu Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.

Diêm Thầm muốn kiện cô ta sao?

Chu Uân hiển nhiên không ngờ Chu Dao lần này lại đi quá xa như vậy, nhưng dù sao bọn họ cũng là thân thích, là nhân vật có máu mặt, nếu náo loạn đến nỗi phải ra tòa, đối với người ngoài mà nói, chẳng phải là trò cười sao?

“Diêm Thầm, em không nên kích động, chuyện này…”

“Kích động? Thật ngại quá, em rất lý trí. Chu Dao là em gái ruột của anh, anh phải che chở cô ta, đây là chuyện đương nhiên, Lâm Chương là bạn đời của em, em phải bảo vệ em ấy cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Chu tiểu thư kiêu căng tự mãn, không chịu cúi đầu, chúng tôi đương nhiên cũng không thể ép cô ta.” Diêm Thầm ngắt lời Chu Uân, trực tiếp đuổi người ra ngoài.

Tiếng cửa đóng “ầm” vang lên, hai anh em Chu gia cứng nhắc tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.

“Anh thật sự muốn kiện Chu Dao sao?” Lâm Chương cũng khiếp sợ không kém hai người bên ngoài.

“Anh không nên kiện cô ta sao? Liên tục bịa đặt chửi bới, làm tổn hại đến danh dự của chúng ta.” Diêm Thầm rót cho mình một cốc nước ấm, uống một ngụm, mới vừa nói xong nên hắn cảm thấy hơi khát.

Nói như vậy cũng không sai, Lâm Chương đứng ở bên cạnh hắn, thận trọng nói: “Cô ta là em họ của anh, hơn nữa còn là con gái, nếu anh thật sự để cô ta ngồi tù, sau này có lẽ anh sẽ trở thành kẻ thù của Chu gia.”

   

“Chỉ vì cô ta là con gái nên anh phải nhượng bộ cô ta sao? Làm gì có cái đạo lý này, nếu cô ta đã dám làm thì phải trả giá thật lớn cho hành vi của mình.” Diêm Thầm đặt cốc nước xuống, vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của Lâm Chương, kéo người vào lòng.

“Hơn nữa, thái độ vừa rồi của cô ta khiến anh tức giận.” Diêm Thầm cúi đầu, dùng môi nhẹ nhàng v**t v* vành tai anh: “Cục cưng, cô ta sẽ không cảm kích lòng tốt của em đâu, em cũng không cần phải nói chuyện thay cô ta.”

Lâm Chương thả lỏng cơ thể, dựa đầu vào vai Diêm Thầm: “Nhưng em không muốn anh làm căng với Chu gia.”

Diêm Thầm mổ nhẹ lỗ tai anh nói: “Anh là người trưởng thành, biết mình muốn cái gì, nếu không có cách nào vẹn toàn đôi đường được, nên học cách lấy hay bỏ.”

“Chẳng phải chó sói nhỏ của em đã đưa ra lựa chọn từ lâu rồi sao?”

Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến anh có chút ngứa ngáy, lời nói của Diêm Thầm khiến Lâm Chương không nhịn được cười, anh cười từ tận đáy lòng, như người không xương ngã vào lòng Diêm Thầm.

Diêm Thầm ôm chặt lấy anh, thì thầm vào tai anh: “Người trẻ tuổi chính là nóng tính, không chút do dự mà tát Chu Dao một cái.”

“Nếu là anh, có thể sẽ chọn phương thức ổn thoả hơn.”

“Nhưng quả thực rất sảng khoái.”

   

“Đây cũng không phải là lời mà một Diêm đạo thành thục thận trọng nên nói.” Lâm Chương ngẩng đầu lên, nặn nặn mặt Diêm Thầm, trong mắt hiện lên nụ cười trêu chọc.

Diêm Thầm bế anh lên đặt trên bàn: “Diêm đạo vốn không phải người thuần thục thận trọng.”

Đúng, hắn không hề thuần thục thận trọng, cũng không muốn bị ràng buộc bởi các quy tắc quy định cứng nhắc, có thể theo tuổi tác trưởng thành, một ngày nào đó khi hắn đột nhiên nhìn lại, hắn mới phát hiện ra rằng mình đã trở thành một người trong cuộc, hắn đeo một chiếc mặt nạ dối trá, kìm nén mọi kích động, cân nhắc những ưu và nhược điểm trước khi làm bất cứ điều gì, hắn giống như một con đại bàng bị cắt rơi cánh, không thể tự do bay lượn được nữa.

Lâm Chương ngửa đầu hôn Diêm Thầm, ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi, ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ.

Sau khi bị Chu Dao và Chu Uân chen ngang như vậy, Lâm Chương cũng không còn tâm trạng đi công ty nữa, hai người chỉ đơn giản đi siêu thị mua đồ về nấu một bữa tối thịnh soạn.

“Em đi xếp hàng đây.” Lâm Chương chủ động thanh toán, hiện tại Diêm Thầm đã khôi phục trí nhớ, có lẽ sẽ không muốn nhận tiền tiêu vặt mà anh đưa cho hắn nữa, số tiền ít ỏi mà ba đưa nên giữ lại để phòng trường hợp khẩn cấp.

Vẻ mặt Diêm Thầm ngưng lại, đột nhiên hiểu được ý của Lâm Chương, hiện tại trong túi hắn eo hẹp nên cũng thôi giả vờ giàu có, nhớ lại lúc chính mình mất trí nhớ đã xin Lâm Chương tiền tiêu vặt, Lâm Chương hào phóng cho hắn một khoản tiền lớn, giơ tay lên chạm vào chóp mũi hai lần, sau đó im lặng đứng cạnh Lâm Chương xếp hàng.

   

Xem ra hắn phải nhanh chóng kiếm tiền, bị đuổi khỏi nhà, nghỉ phép dài ngày như vậy, cộng thêm việc không chịu thừa kế Diêm gia, hiện tại Diêm Thầm thực sự rất nghèo, phải dựa vào ba hắn tiếp tế.

Đến lượt hai người bọn họ, Diêm Thầm đứng đó, hai tay đút túi quần, ánh mắt dừng lại ở hàng BCS, có chương trình mua hai tặng một.

Tuy rằng mua thứ này với tư cách là chồng trước thì hơi không biết xấu hổ, nhưng…

Diêm Thầm hắn còn muốn giữ thể diện sao?

“Mua nhiều như vậy?” Lâm Chương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn khi thấy mấy hộp BCS từ trên trời rơi xuống.

“Mấy cái này đều là hương vị mà em yêu thích.” Diêm Thầm cây ngay không sợ chết đứng nói.

Lâm Chương: “…”

Sau khi thanh toán xong, Diêm Thầm xách hai túi lớn đựng đầy đồ rồi sánh vai cùng Lâm Chương đi ra ngoài.

Sau khi Lâm Chương trả lời tin nhắn của thư ký, anh bỏ điện thoại di động vào túi, đưa tay ra cho Diêm Thầm. Diêm Thầm nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay anh một lúc, đặt cằm lên đó và nở một nụ cười rạng rỡ.

Thình thịch!

   

Nhịp tim của Lâm Chương nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm, đôi má trắng nõn ửng hồng.

“Em bảo anh đưa cho em một cái túi, chúng khá nặng.” Sau khi Lâm Chương lấy lại được giọng nói, hai má vẫn còn ửng hồng xinh đẹp.

“Không nặng.” Diêm Thầm lắc đầu từ chối.

Lâm Chương cúi người lấy một cái túi từ tay hắn, sau đó đặt tay vào lòng bàn tay của Diêm Thầm: “Nắm tay em không phải tốt hơn xách túi mua sắm sao?”

Diêm Thầm giật mình, sau đó vui vẻ cười, cúi xuống hôn môi anh, nắm tay Lâm Chương: “Được.”

@Khoai tây chạy trốn: A a a a! Hôm nay tôi chính là người may mắn nhất, đi ra ngoài mua kem vậy mà bất ngờ gặp được chồng chồng Thầm Chương! Hai người này ngọt ngào quá đi!

[A a a! Ước được như blogger, thật là may mắn! Nhan sắc của hai người này quá đỉnh, giống như họ đang ở trong một bộ phim giữa đám đông vậy.]

[Diêm đạo hình như đang nhìn BCS? Mua hai tặng một?]

[Diêm đạo thực sự rất tiết kiệm cho gia đình nha, lại còn thích mua hai tặng một, làm sao có thể không mua một tá chứ? Hehehe.]

[Sức mạnh của bạn trai này thật là tuyệt vời! Vợ trả tiền, chồng mang đồ, phân công lao động rất rõ ràng.]

   

[A a a a, có người cũng may mắn như blogger, còn chụp được ảnh Diêm đạo tựa cằm vào lòng bàn tay của ba ba Lâm, cười đặc biệt đẹp!]

[Cái nụ cười này g**t ch*t tôi rồi, hỏi một chút trái tim của Lâm Chương có ổn không?]

[Ha ha, nhìn biết ngay là làm quá rồi, mọi người đều mất trí nhớ à? Quên rằng chính Lâm Chương đã ép mẹ ruột chết sao?]

[Đúng đấy, lâu như vậy cũng không thấy bọn họ đứng ra làm sáng tỏ, rõ ràng chính là sự thật, còn có mặt mũi đi ra dạo siêu thị mua sắm, mua hot search, tại sao không chết sớm một chút đi.]

[Mẹ ruột nhảy lầu còn có tâm trạng cùng người đàn ông của mình đi siêu thị mua sắm, quả nhiên phải phục vụ tốt cho kim chủ, thiết lập tính cách kỹ nữ không lật xe nha.]

[ĐM? Lại mất rồi, xóa nhanh quá, @Diêm Sĩ Huyên Ba Diêm, ví tiền của ba ba có còn ổn không? Đúng là mắc phải đứa con phá của.]

Lâm Chương và Diêm Thầm đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, Lâm Chương rửa rau, Diêm Thầm cắt rau, tiền hành đến đâu vào đấy.

“Cục cưng, thương lượng với em một chuyện.” Diêm Thầm ngừng động tác thái rau, nói.

Lâm Chương tắt vòi nước, ánh mắt nghiêm túc của Diêm Thầm khiến tim anh đập nhanh hơn.

   

Lẽ nào Diêm Thầm muốn tái hôn với anh sao?

“Ừm, anh nói đi.” Lâm Chương ổn định nhịp tim, ngón tay không tự chủ nắm chặt rau trong tay.

Diêm Thầm cúi mắt nhìn tấm thớt, im lặng một lát, môi hắn lúng túng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lâm Chương không chớp: “Anh tìm được tờ báo đưa tin về vụ việc của ba, còn có bác sĩ điều trị chính của mẹ.”

Trong nháy mắt, Lâm Chương như đang đạp trên không trung, thân thể liên tục rơi xuống, không nhìn thấy đáy, cũng không sờ tới giới hạn.

“Anh…anh nói gì cơ?”

Diêm Thầm lau khô vệt nước trên tay, bước tới ôm lấy Lâm Chương: “Em có đồng ý công khai sự thật không?”

     
Bình Luận (0)
Comment