Sau một hồi im lặng, Lâm Chương khẽ lắc đầu: “Em không biết.”
Anh dựa vào bả vai Diêm Thầm, vẻ mặt mơ hồ nói: “Mười bốn năm đã trôi qua, em cứ tưởng mình có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này, nhưng xem ra em đã đánh giá quá cao bản thân rồi.”
Diêm Thầm xoa xoa sau đầu anh, an ủi: “Không sao đâu, nếu không muốn đối mặt thì đừng đối mặt nữa, có anh ở đây.”
Lâm Chương khẽ lắc đầu, mái tóc xù cọ vào cổ Diêm Thầm, khiến cổ hắn hơi ngứa: “Công khai đi.”
“Không sợ sao?” Diêm Thầm thấp giọng dò hỏi.
“Sợ.” Lâm Chương ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen láy của hắn, trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Anh sẽ ở bên cạnh em.”
“Ừm.” Diêm Thầm cúi đầu, cụng chóp mũi hắn vào chóp mũi anh: “Anh sẽ ở bên cạnh em.”
Ánh sáng mặt trời chiếu vào hai người, căn bếp không quá rộng rãi tràn ngập bầu không khí ấm áp yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng trò chuyện.
“Sao toàn là món em thích thế, em nấu mấy món anh thích nhé.” Lâm Chương sau khi nghe thực đơn do Diêm Thầm chuẩn bị đã đưa ra đề nghị.
“Anh thích tất cả những món em thích ăn.” Diêm Thầm uyển chuyển từ chối.
“Nói mò, anh không thích ăn chân giò heo hầm.” Đây cũng không phải là ngày đầu tiên Lâm Chương ở cùng Diêm Thầm, sao anh có thể không biết khẩu vị của hai người khác nhau.
Quả nhiên, Diêm Thầm nhất thời ngẩn ra: “Cái kia dầu mỡ quá.”
“Đổi thịt viên sốt tương thành sườn xào chua ngọt…” Sau khi đổi vài món ăn, Lâm Chương mới thỏa mãn bắt đầu hành động.
Diêm Thầm đến gần hôn anh một cái, sau đó thì thầm vào tai anh: “Thật ra không cần phải như vậy đâu.”
Trước khi Lâm Chương kịp hỏi tại sao, anh đã nghe Diêm Thầm giải thích: “Chỉ cần cho em ăn no, em mới có sức để cho anh ăn no.”
Vành tai Lâm Chương đột nhiên nóng lên, liếc mắt nhìn hắn: “Làm sao? Không muốn lãng phí mấy cái BCS anh mua sao?”
Diêm Thầm ôm anh cười ha ha: “Anh không muốn lãng phí mỗi đêm bên em.”
“Ý anh là, chúng ta có thể lãng phí ban ngày sao?” Lâm Chương nâng mí mắt, cười như không cười nhìn hắn.
Diêm Thầm: “…”
Thấy hắn bị chính mình chặn đến á khẩu không trả lời được, Lâm Chương không nhịn được cười, cúi xuống chạm vào khóe môi hắn: “Thời gian không còn sớm, không làm xong bữa tối, BCS của anh sẽ bị vứt vào đáy tủ.”
“Vậy không được, anh nhanh lắm.” Diêm Thầm nhanh chóng cầm lấy con dao làm bếp.
“Như vậy cũng không được, em không thích quá nhanh.” Lâm Chương ung dung thong thả đặt rau đã rửa sạch lên thớt.
Diêm Thầm suýt nữa thì sặc nước bọt của chính mình, mặc dù đã là chồng chồng già rồi, nhưng thỉnh thoảng nghe thấy Lâm Chương nói chuyện lái xe trong cuộc sống thường ngày, hắn vẫn cảm thấy có chút không quen.
…
“Được không hay là để anh đi, em không cần phải xuất hiện.” Nghĩ đến việc Lâm Chương sẽ xé toạc vết thương của bản thân, để lộ ra ngoài, Diêm Thầm cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Chỉ cần anh ở bên cạnh em là được, kỳ thực mọi chuyện đã sớm qua rồi, tất cả mọi người đều đang tiến về phía trước, em không thể dừng ở lại đó mãi được.” Lâm Chương đặt tay lên mu bàn tay của Diêm Thầm, hít một hơi thật sâu, ánh mắt bình tĩnh và kiên định.
“Được, anh sẽ ở bên em.” Diêm Thầm trở tay, đan ngón tay của hai người vào nhau.
@Lâm Chương: Liên quan đến chuyện của mẹ tôi, tối nay tôi sẽ phát sóng trực tiếp vào lúc tám giờ để nói rõ ràng.
[Vãi? Giả vờ chết à?!]
[Cái nick này cuối cùng cũng có động tĩnh rồi!]
[Nói rõ cái gì? Chẳng phải anh đã ép mẹ anh nhảy lầu sao? Tôi không tin, tám giờ tối đúng không? Tôi muốn xem anh sẽ bịa ra câu chuyện như thế nào.]
[Hu hu, đau lòng cho ba ba Lâm quá, chắc chắn có người cố ý hãm hại anh, tôi tin tưởng anh! Tôi chắc chắn sẽ có mặt để xem phát sóng trực tiếp!]
[Wow, đáp lại tin đồn rồi hả, người qua đường cầm chiếc ghế nhỏ ôm dưa chạy tới.]
[Chờ đến tám giờ tối đi, hy vọng có thể xoay chuyển, dù sao một khuôn mặt xinh đẹp như vậy nếu biến thành một tên cặn bã thì thật đáng tiếc!]
[Lâu như vậy rồi, weibo của Diêm Thầm cũng không có phản hồi, mạng lại sập rồi sao? Hay là đang chuẩn bị ly hôn?]
[Đây là một vụ bê bối đối với hào môn, phỏng chừng Lâm Chương sẽ phải thu dọn đồ đạc và rời đi, có lẽ những ngày qua là đang phân chia tài sản đó.]
[Vậy Lâm Chương có thể được chia bao nhiêu tiền?]
Không lâu sau khi Lâm Chương đăng weibo, Ngu Đan Sầm, Phó Cẩm Minh bọn họ cũng lần lượt chuyển tiếp.
[Không muốn đâu! Chị ơi, đừng đứng về một phe một cách mù quáng!]
[Thẩm tổng, chúng tôi gọi cô ra ngoài quản vợ mình, chứ không phải dung túng cô ấy, mù quáng đứng về một phe!]
[Lão Phó anh… được rồi, chúng tôi biết anh tâm địa thiện lương, Lâm Chương là đàn anh của anh, anh chỉ là đang cho bạn học cũ một chút thể diện thôi, đúng không?]
[Tạ Du cậu cùng chồng cậu xem náo nhiệt cái gì vậy? Anh ấy là ảnh đế, không sợ phiền phức, một idol nhỏ bé như cậu mù quáng đứng về một phe là muốn bị flop sao!]
[Ừm… Tôi biết là có rất nhiều người đứng thành hàng phía trước, anh Hành, anh chắc chắn sẽ không vắng mặt.]
[Bảo bối Lộ, bé ngoan chúng ta quay lại viết bài hát không tốt sao? Tại sao lại muốn tham gia náo nhiệt, tìm đường chết hả?]
[A a a a! Mặc dù fan các nhà đã khuyên, nhưng tinh thần đoàn đội đột nhiên bùng cháy!]
[Đúng thế, tôi đã nói tám người bọn họ quan hệ rất tốt, bạn bè lúc hoạn nạn mới thấy chân tình 1551.]
[Thành thật mà nói, có nhiều người sẵn sàng đứng ra bảo vệ Lâm Chương như vậy, tính cách của Lâm Chương chắc hẳn không tệ như những gì các tài khoản marketing nói.]
[Chỉ có tôi quan tâm nhiều người đứng ra thay Lâm Chương nói chuyện, nhưng chồng hắn lại im lặng như thể đã chết rồi sao?]
[Diêm Thầm: Đừng cue tôi, đang vội ly hôn đây.]
Đến tám giờ tối, cư dân mạng đúng giờ vào phòng phát sóng trực tiếp, sau đó không có gì bất ngờ, họ đều bị đẩy ra ngoài.
[ĐM!! Có quá nhiều người!! Đừng xô đẩy!]
[Đến, đến, nghe Lâm Chương bịa chuyện.]
[ĐMM! Không thể không cảm khái một câu, hai chồng chồng này nhan sắc quá đỉnh! Đây là mặt mộc đi!]
[A a a a! Chồng chồng Thầm Chương cũng đẹp trai quá đi!]
[Đây có phải là bối cảnh trong phòng làm việc không? Có rất nhiều sách.]
Lâm Chương vốn tưởng rằng vừa bắt đầu phát sóng trực tiếp khẳng định sẽ có rất nhiều người mắng mình, kết quả đúng là vừa bắt đầu có rất nhiều người mắng anh, mắng rồi mắng liền bị một làn sóng cư dân mạng khác khen ngoại hình của anh và Diêm Thầm áp đảo, bây giờ toàn bộ màn hình đều là người khen ngoại hình của anh đẹp.
[Trước khi tiến vào, nhất định là lỗi của Lâm Chương! Sau khi đi vào thì chắc chắn đó là tin đồn! Làm sao một người đẹp trai như kia lại có thể độc ác vậy được!]
[Ha ha, tôi mẹ nó chết cười, một hiện trường đông đảo anti biến thành fan.]
Ngay lúc Lâm Chương muốn mở miệng nói chuyện, một trận mưa sao băng đột nhiên xẹt qua màn hình.
[Uây, thế mà có đại gia lại thưởng 10 vạn tệ!]
[Vẫn còn đang tặng? Mẹ sư gần một triệu phải không?]
[Tôi mẹ nó sợ ngây người, tên nhà giàu này từ đâu ra vậy? Lâm Chương còn chưa nói gì, tôi vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp sao?]
“Đừng tặng quà, sau khi phát sóng trực tiếp, tôi sẽ liên hệ với bên diễn đàn để trả lại.” Diêm Thầm lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này, hắn vốn đứng cạnh Lâm Chương như vệ sĩ, nhưng bây giờ lại kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh.
[Ờ ờ!! Cuồng ma bảo vệ chồng xuất hiện!]
[Diêm đạo quá A! Người tặng quà đã nghĩ gì thế nhỉ? Tặng quà nghiêm túc như vậy trong trường hợp này làm gì?]
[Oh f*ck, sao thằng ngốc này vẫn còn tặng thế? Giàu có thì có gì tuyệt vời?]
Một hàng chữ màu vàng chói lọi hiện lên trên màn hình: Lâm Chương, nếu anh cười với tôi, tôi sẽ tặng cho anh hai triệu.
Lâm Chương hơi nhíu mày, đã lâu không có người dám nói chuyện với anh như vậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình, giống như hai thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng ra ngoài: “Tài khoản của anh sẽ biến mất.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Diêm Thầm quay lại, một tay chống vào lưng ghế sau lưng Lâm Chương, giống như một con thú dữ đang canh giữ con mồi: “Ừm, tài khoản bay màu rồi.”
[???? ĐM! Tài khoản của tên ngu ngốc đó thực sự đã biến mất!]
[666 Hôm nay cũng là ngày kêu gào vì chồng chồng Thầm Chương!]
[A a a a! Tại sao Diêm đạo lại đột nhiên A như vậy? Cũng không gọi ca ca, chó săn nhỏ của ca ca đâu? Đây là mãnh thú trưởng thành gì vậy?]
[Cái kia…có ai còn nhớ tới chuyện chính không?]
[Đúng đúng, chuyện chính chuyện chính.]
Trải qua khúc nhạc dạo ngắn vừa nãy, tâm trạng căng thẳng ban đầu của Lâm Chương thực ra đã hoà hoãn rất nhiều, anh quay đầu nhìn về phía Diêm Thầm đang ngồi bên cạnh, nhìn anh một cách khích lệ, thầm nói với anh, có anh ở đây.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Chương chậm rãi nói: “Mọi người hẳn đã xem video rồi, tiếp theo, tôi muốn giải thích một chút.”
Đầu ngón tay anh hơi run, rồi từ từ siết chặt lại: “Người nhảy lầu quả thực là mẹ tôi.”
[Hắn đã thừa nhận rồi!!!!]
[Tôi mẹ nó há hốc mồm kinh ngạc! Thì ra là sự thật.]
[Mặc dù không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại tôi cảm thấy rất đáng thương cho Lâm Chương, trông hắn rất buồn.]
“Tôi sinh ra ở một ngôi làng miền núi nghèo nàn lạc hậu, nơi đó có rất nhiều trẻ em và người già bị bỏ lại, những người trẻ và trung niên đều ra ngoài làm việc kiếm tiền, ba mẹ tôi cũng không ngoại lệ.”
Mười lăm năm trước, khi Lâm Chương mười ba tuổi, mẹ anh được chẩn đoán mắc bệnh urê huyết, điều này chắc chắn là một đòn giáng mạnh vào gia đình họ, ba anh đã đưa mẹ anh ra bên ngoài vừa làm việc vừa điều trị bệnh.
Vào kỳ nghỉ hè, Lâm Chương và một người chú ở cùng làng đi thăm người nhà tại một thành phố lớn. Đây là lần đầu tiên anh rời xa quê hương, thành phố lớn với sự ồn ào náo nhiệt và ánh đèn rực rỡ đối với Lâm Chương giống như một giấc mơ.
Anh chăm sóc mẹ trong một căn nhà thuê chật chội, ban đêm đầy rẫy những tiếng động ồn ào, tiếng thở suyễn khó nghe của đàn ông và phụ nữ, cách anh gần nhất là tiếng nức nở buồn bã và tuyệt vọng của mẹ phát ra từ phía sau anh.
Anh biết mẹ không muốn anh nhìn thấy bà khóc, nên anh giả vờ ngủ, nhưng mắt vẫn không hề chớp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Tòa nhà đổ nát che khuất bầu trời đêm, ánh đèn đường mờ nhạt ở phía xa trông giống như một ngôi sao.
Tình trạng của mẹ anh dần trở nên tồi tệ hơn và bà phải nhập viện, Lâm Chương phải một mình bắt xe về quê vì sắp đến ngày khai giảng.
“Ba, con không muốn học nữa, để Tiểu Viêm học đi, con ra ngoài làm việc với ba.” Vào kỳ nghỉ hè, Lâm Chương giúp rửa bát ở nhà hàng dưới lầu kiếm được chút tiền, chủ nhà hàng rất thích anh, hỏi anh có muốn ở lại làm việc lâu dài không.
Lâm Chương động lòng, thay vì học ở quê nhà, nơi anh không thể giúp đỡ bất cứ điều gì, anh thà đi làm để ít nhất cũng giúp chia sẻ một phần gánh nặng cho ba mẹ.
“Con trai ngốc, ba nuôi con và Tiểu Viêm học hành không thành vấn đề, đừng nghĩ ngợi nhiều, chăm chỉ học hành. Ba luôn khoe với nhóm đồng nghiệp về thành tích học tập xuất sắc của con trai, con không được để ba trở thành người nói hươu nói vượn.” Ba Lâm xoa đầu Lâm Chương rồi ôm anh.
“Tiểu Chương, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi, ba sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, con ở nhà chăm sóc em trai và bà nội nhé, con có thể làm được không?”
Nước mắt Lâm Chương rơi xuống, anh nghẹn ngào nói: “Vâng, con có thể.”
“Giỏi quá, không hổ là người đàn ông của gia đình chúng ta, ba giao lại chuyện trong nhà cho con.” Ba Lâm giơ tay đụng nắm đấm với Lâm Chương.
Lâm Chương xách hành lý trở về nhà, chia sẻ những trải nghiệm ở thành phố lớn với em trai và bà ngoại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rộng lớn, vài ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Lâm Chương mười bốn tuổi đang đi học như thường lệ thì đột nhiên bị giáo viên gọi ra, mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt cô đều cho thấy sự cẩn thận từng li từng tí: “Lâm Chương, cô có chuyện muốn nói với em, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Lâm Chương không biết trời đất sụp đổ là gì, do dự gật đầu.
“Cô vừa nhận được điện thoại, ba em đã qua đời.”