Tin dữ ập đến bất ngờ, bao trùm lên gia đình Lâm Chương một bầu không khí u ám. Bà nội anh ngất xỉu ngay tại chỗ, Lâm Viêm đứng bên cạnh khóc nức nở, còn Lâm Chương thì mặt mày tái mét, hai chân bủn rủn nhưng vẫn cố gắng buộc bản thân phải bình tĩnh. Anh chạy khắp nơi, mồ hôi đầm đìa, vội vàng tìm trưởng thôn để nhờ ông lái xe đưa bà nội đến bệnh viện.
Lâm Viêm run rẩy trong lòng anh trai, sợ hãi hỏi: “Anh ơi, bà nội có phải sắp chết không?” Những lời nói thẳng thắn của đứa trẻ càng làm người ta đau lòng hơn. Lâm Chương đưa tay áo lau nước mắt cho em trai, trấn an nó: “Không đâu, bà nội sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.”
Trưởng thôn đã giúp ứng trước chi phí chữa trị, Lâm Chương kéo em trai cúi đầu cảm ơn ông. Nhìn hai anh em gầy gò, trưởng thôn chỉ biết thở dài, vỗ nhẹ vai Lâm Chương như một cách an ủi.
Lâm Viêm cuộn tròn ngủ bên chân bà nội, còn Lâm Chương thì lấy một tờ giấy nhàu nhĩ từ trong túi áo, trên đó có ghi một dãy số điện thoại, đó là số của công nhân làm chung với ba anh.
Gần bệnh viện có một tiệm tạp hóa nhỏ có điện thoại công cộng, Lâm Chương siết chặt nắm tay, cắn môi bước vào.
Từ người công nhân làm chung với ba, Lâm Chương biết được nguyên nhân ba mình qua đời.
Trên đường quay lại công trường, ông vô tình bắt gặp một kẻ đang ngang nhiên bắt cóc trẻ con giữa đường. Ông làm công việc lao động tay chân, sức lực dồi dào nên lập tức xông lên khống chế tên bắt cóc, nhưng không ai ngờ rằng gã đàn ông kia lại mang theo dao bên mình. Hắn ta đâm liên tiếp nhiều nhát vào ba Lâm Chương rồi bỏ trốn, hiện tại, kẻ phạm tội đã bị bắt giữ.
Nhưng ba của Lâm Chương lại vì vết thương quá nặng đã trút hơi thở cuối cùng.
Mẹ của anh vẫn đang điều trị trong bệnh viện, chưa hay biết gì về tin dữ này.
Trụ cột của gia đình sụp đổ, mọi gánh nặng đổ dồn lên vai cậu bé Lâm Chương còn quá non nớt. Lâm Chương đã mất cả một đêm để đưa ra quyết định, anh sẽ nghỉ học để đi làm kiếm tiền, chờ bà nội hồi phục hơn một chút, anh sẽ bắt xe lên thành phố, vừa làm việc vừa chăm sóc mẹ.
Thế nhưng, tin dữ lại tiếp tục ập đến. Ngày Lâm Chương đưa bà nội từ bệnh viện trở về nhà, một tin dữ khác lại kéo đến.
Mẹ anh đã nhảy lầu tự sát.
Chuyện ba anh hy sinh khi cứu người đã được các tờ báo, đài tin tức thi nhau đưa tin. Mẹ anh sau khi biết chuyện đã vô cùng suy sụp, cộng thêm bệnh tật dày vò, bà không muốn trở thành gánh nặng cho con trai mình nên đã chọn cách kết liễu cuộc đời.
Có một số phóng viên tìm ra hai anh em Lâm Chương, lặn lội đến tận thôn quê để phỏng vấn, muốn lợi dụng bi kịch của họ để kiếm lấy nước mắt từ công chúng.
Quãng thời gian đó đối với Lâm Chương là những ngày đen tối nhất, anh không nhìn thấy ánh sáng, cũng chẳng thấy lối ra, nhưng Lâm Chương không thể chìm đắm trong đau thương, không thể để mình bị nhấn chìm trong bùn lầy bởi anh còn phải chăm sóc em trai và bà nội, còn phải lo liệu tang sự cho ba mẹ.
“Cậu có suy nghĩ gì về hành động nghĩa hiệp của ba mình không?”
“Mẹ cậu cứ thế bỏ lại hai anh em, cậu có hận bà ấy không?”
“Nghe nói thành tích học tập của cậu rất tốt, vậy cậu định làm gì tiếp theo? Cậu có còn muốn tiếp tục đi học không?”
Những phóng viên đó giống như ruồi nhặng đánh hơi thấy xác thối, dù Lâm Chương có tránh thế nào cũng không thoát khỏi họ. Thậm chí, có người còn quấy rầy cả em trai và bà nội anh, chĩa ống kính vào gương mặt đẫm nước mắt của bà lão, đặt ra những câu hỏi cay nghiệt chói tai.
Họ dúi cho Lâm Viêm một ít đồ ăn vặt, kéo cậu bé ra phỏng vấn, hỏi nó có nhớ ba mẹ không, có biết ba mẹ đã qua đời rồi không?
Lâm Chương giận dữ như một con thú nhỏ, cầm chổi đuổi những kẻ đó đi. Hình ảnh này bị một phóng viên vô đạo đức ghi lại rồi bóp méo sự thật, nói rằng anh không có giáo dục, đánh người vô cớ.
Lâm Chương mới chỉ mười bốn tuổi, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi đã nếm trải hết sự hiểm ác của lòng người, sự lạnh lùng của thế gian. Những kẻ đó vì muốn thu hút sự chú ý, vì giật gân mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Anh vẫn tham gia kỳ thi vào cấp ba, nhưng đã quyết định đặt dấu chấm hết cho con đường học tập của mình.
Lâm Chương thi rất tốt, đứng nhất trong khu vực. Nhưng vậy thì sao chứ? Anh vẫn phải kiếm tiền nuôi gia đình.
Mùa hè sau kỳ thi, Lâm Chương đi làm thuê ở trấn trên. Một ngày nọ, một chiếc ô tô màu đen đỗ lại trước cửa tiệm nhỏ, từ trong xe bước ra một người đàn ông hoàn toàn khác biệt với nơi này: “Chào cháu, Lâm Chương, ta là Diêm Sĩ Huyên.”
“Ta đã xem kết quả thi của cháu, rất xuất sắc. Ta muốn tài trợ cho cháu đi học, cháu có đồng ý không?”
Bấy lâu nay, không phải là không có người tốt muốn giúp đỡ Lâm Chương, nhưng anh không muốn nhận ơn huệ mà không có lý do. Hơn nữa, có những kẻ tự xưng là người tốt, lấy cớ tài trợ anh nhưng lại muốn đưa anh về bên họ, ánh mắt đầy d*c v*ng bẩn thỉu khiến Lâm Chương khó chịu. Chỉ có Diêm Sĩ Huyên là hỏi anh có muốn không.
“Ta có một đứa con trai trạc tuổi cháu, nhưng nó không hiểu chuyện bằng cháu đâu, hai đứa có lẽ sẽ chơi với nhau rất hợp đấy.” Diêm Sĩ Huyên đưa cho Lâm Chương xem ảnh của Diêm Thầm. Đó là một chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời, trên người hắn không hề có chút màu xám xịt nào, hoàn toàn trái ngược với Lâm Chương.
Ngày đó, trên con đường đen tối của Lâm Chương, một tia sáng đã chiếu vào.
“Đây là tin tức năm đó.”
Thật kỳ lạ, Lâm Chương cứ nghĩ rằng mình sẽ mất kiểm soát cảm xúc khi nhắc lại chuyện này. Nhưng thực tế, anh lại có thể bình tĩnh kể ra tất cả, thậm chí còn thản nhiên trưng ra bằng chứng.
“Đây là bác sĩ chính của mẹ tôi năm đó.”
Lâm Chương lùi sang một bên, nhường vị trí cho vị bác sĩ chính, Diêm Thầm nắm lấy tay anh, nghiêng đầu hôn nhẹ lên khóe môi anh rồi khen ngợi: “Giỏi lắm.”
Một luồng ấm áp dâng lên trong lòng, Lâm Chương siết chặt tay Diêm Thầm, khẽ đáp: “Ừm.”
Bình luận trực tiếp trên màn hình đã tràn ngập nước mắt, ai nấy đều phẫn nộ mắng chửi những kẻ bịa đặt tin đồn.
[Hu hu, đau lòng quá, ba ba Lâm của tui thật đáng thương, sao lại có người độc ác đến vậy, dám dựng chuyện về người đã khuất.]
[Trời ơi, Lâm Chương thật sự quá bi thảm rồi, mới 14 tuổi mà đã mất cả ba lẫn mẹ, may mà có ba Diêm giúp đỡ.]
[Đúng vậy đó, nếu không có ba Diêm, tui không dám tưởng tượng bây giờ Lâm Chương sẽ ra sao nữa.]
[Đám truyền thông vô lương tâm năm đó thật đáng ghê tởm, vì muốn giật tít mà đi bắt nạt một đứa trẻ vừa mất cha mẹ!]
[Ba của Lâm Chương là một người hùng, vậy mà bọn truyền thông rác rưởi lại đối xử với con trai ông ấy như vậy, quá đáng không thể tha thứ!]
[Tui vẫn nhớ tin tức năm đó, thật sự quá đau lòng. Khi mẹ Lâm Chương nhảy lầu, bà ấy hẳn phải tuyệt vọng đến mức nào chứ. Vậy mà có người còn dám bịa đặt chuyện này, không sợ ma quỷ tìm đến à?]
[Xót xa cho Lâm Chương quá. Nếu không phải vì bọn người này, anh ấy đâu cần phải tự mình đứng ra thanh minh, xé toạc vết thương của mình cho mọi người xem.]
[Hu hu, tui khóc không ngừng được. Diêm Thầm, anh nhất định phải đối xử tốt với ba ba Lâm đấy!】
[Emmmm… nhưng tui muốn nói là, trong khi chúng ta khóc đến trời long đất lở thì hai người họ lại đang nắm tay nhau kia kìa.]
[Mẹ nó, nước mắt của tui lập tức rút ngược trở lại, mùi thức ăn cho chó quen thuộc quá đê!]
[Chẳng trách Lâm Chương lại tức giận đến vậy, trực tiếp kiện hết mấy tài khoản tung tin đồn thất thiệt, kiện rất đáng!]
Lâm Chương nhìn thấy dòng bình luận lướt qua, sững người một chút, rồi hỏi: “Anh nhờ người làm chuyện này à?”
“Ừ, những kẻ bắt nạt em đều phải trả giá.” Diêm Thầm cầm tay anh, hôn lên một cái.
Đôi mắt Lâm Chương ánh lên ý cười, cũng cúi xuống hôn lên tay hắn.
[Này! Hai cái người đang phát cơm chó kia, bọn tôi nghe thấy hết đấy!]
[Chậc chậc, tôi đã nói rồi mà, kiện nhiều người như vậy không giống phong cách của Lâm tổng, quả nhiên là do Diêm đạo làm.]
[Về chuyện này, tôi chỉ muốn nói một câu: Làm rất tốt! Đúng là kẻ cuồng bảo vệ chồng.]
Ngay sau đó, Lâm Chương đăng bằng chứng lên Weibo, kèm theo một lá thư luật sư.
[Chu Dao kia là ai? Chính cô ta đứng sau giật dây hãm hại ba ba Lâm của tui à?!]
[Khốn kiếp! Con đàn bà độc ác này chính là kẻ tung tin đồn Diêm đạo vô cớ đánh cô ta, còn thuê thuỷ quân dẫn dắt dư luận rằng hình tượng quý công tử của ba ba Lâm sụp đổ!]
[Lòng dạ con người sao có thể độc ác đến vậy! Mọi người chia sẻ đi, chia sẻ để ai cũng biết bộ mặt thật của con đàn bà này, cùng nhau làm bông tuyết nào, hehe~]
[Móa! Cô gái này lại là em họ của Diêm đạo ư? Thù hận gì mà lại hãm hại cả anh họ và chị dâu mình thế này?]
[Cô ta là tiểu thư nhà họ Chu, từ nhỏ đã ngang ngược càn quấy. Tui từng học chung cấp hai với cô ta, chuyện cô ta dẫn đầu cô lập bạn nữ, bắt nạt người ta đến mức phải chuyển trường ai cũng biết hết đó.]
[Ha ha, nếu là cô ta thì tôi chẳng ngạc nhiên nữa. Hồi cấp ba, vì bạn trai mua nhầm nước uống mà cô ta đã thẳng tay tát người ta một cái trước mặt mọi người, kết quả bị đánh lại, hôm sau liền kéo mẹ mình đến trường khóc lóc làm loạn. Cuối cùng, nam sinh kia bị ép chuyển trường, việc kinh doanh của gia đình cũng không duy trì nổi, buộc phải chuyển sang thành phố khác.]
“Chu tiểu thư, phiền cô đi với chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát khách sáo mời Chu Dao lên xe. Chu Dao hoảng loạn lùi lại phía sau, nhất quyết không chịu hợp tác.
“Các người muốn làm gì con gái tôi?” Diêm Tương Bình chắn trước mặt Chu Dao, hống hách hỏi.
“Bà Chu, Chu tiểu thư bị tình nghi bôi nhọ danh dự thân chủ của tôi. Các đồng chí cảnh sát chỉ muốn mời cô ấy về hợp tác điều tra thôi, bà không cần phải kích động như vậy.” Luật sư mặc âu phục chỉnh tề, mỉm cười nói với Diêm Tương Bình.
“Luật sư Dương?” Diêm Tương Bình đương nhiên biết anh ta. Đây là luật sư riêng của Diêm Sĩ Huyên. Nhìn thấy anh ta, bà lập tức hiểu rằng người kiện Chu Dao chính là Diêm Thầm và Lâm Chương.
Bà biết rõ những chuyện ngu xuẩn mà Chu Dao đã làm, nhưng không ngờ Diêm Thầm thực sự ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Không được, mình phải tìm cách mới được.” Diêm Tương Bình vội lấy điện thoại gọi cho Diêm Sĩ Huyên, cầm túi xách đi nhanh ra ngoài.
…
Nhắc đến chuyện cũ, Diêm Thầm cũng nhớ lại một chuyện.
“Thực ra lần đầu tiên anh nhìn thấy em không phải vào ngày chúng ta chính thức gặp nhau.”
“Không thể nào, em ở vùng núi hẻo lánh như thế, làm sao anh từng thấy em được?” Lâm Chương lập tức phản bác.
Diêm Thầm mỉm cười, nắm tay Lâm Chương kéo ngồi xuống: “Thực ra, ngày ba em gặp chuyện, anh và ba cũng có mặt tại hiện trường.”
“Gì cơ?” Lâm Chương chưa từng nghe Diêm Sĩ Huyên hay Diêm Thầm nhắc đến chuyện này. Anh luôn nghĩ rằng Diêm Sĩ Huyên quyết định tài trợ mình chỉ vì đọc được tin tức ba anh hy sinh khi làm việc nghĩa, từ đó nảy sinh lòng thương cảm.
Hôm đó, Diêm Thầm bị gọi phụ huynh vì đánh nhau. Khi ấy, mặt hắn còn vết bầm, tay cầm quả bóng rổ, ngồi ở ghế sau chơi đùa, trong khi Diêm Sĩ Huyên không ngừng cằn nhằn dạy dỗ.
Bỗng tài xế phanh gấp, bên trong xe chợt trở nên yên lặng.
Diêm Sĩ Huyên vịn chặt vào tay nắm, cau mày hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Chủ tịch Diêm, hình như phía trước có chuyện xảy ra.” Tài xế đáp.
Diêm Sĩ Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người đàn ông cầm con dao nhuốm máu vung loạn xạ, những người xung quanh sợ hãi lùi ra sau, không ai dám tới gần. Trên mặt đường nhựa, một người đàn ông hấp hối nằm đó, toàn thân đẫm máu, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
“Đừng nhìn.” Diêm Sĩ Huyên đưa tay che mắt Diêm Thầm, nhưng hắn vẫn kịp trông thấy tất cả.
Rất nhiều máu, một mảng đỏ tươi loang lổ. Đầu óc Diêm Thầm ù đặc, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát. Đó là lần đầu tiên Diêm Thầm cảm nhận cái chết gần mình nhất.
Tên hung thủ cầm dao chạy trốn, Diêm Sĩ Huyên lập tức bảo tài xế gọi cảnh sát, có người gọi xe cứu thương, nhưng thời gian chờ đợi quá lâu.
“Ba…” Diêm Thầm nắm chặt tay Diêm Sĩ Huyên, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, giọng nói run rẩy nhưng kiên định lạ thường: “Chúng ta cứu chú ấy đi.”
Diêm Sĩ Huyên gọi tài xế cùng mình nâng người bị thương lên ghế sau: “Con bắt taxi về nhà trước đi, ba đưa chú ấy đến bệnh viện rồi sẽ về.”
Diêm Thầm đứng trên vỉa hè gật đầu lia lịa. Đúng ra hắn nên về nhà, nhưng cuối cùng vẫn đến bệnh viện.